Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 4: Kẻ đó đang ở nơi nào?
Trương Thế Nhân hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Cô gái mặc áo đỏ có một đôi chân dài khiến cho nam nhân không thể dời mắt. Nàng ngồi trên xà nhà, tư thế có chút không lịch sự. Là một cô gái, nàng không nên mở rộng chân của mình như vậy. Bởi vì mở rộng, cho nên váy dài tuột tới tận đầu gối, lộ ra hai cái chân xinh đẹp, trắng trẻo. Nhiều một phần thì mập, ít một phần thì gầy.
Nếu đôi chân này xuất hiện ở Hải Dương Quán, nhất định sẽ dẫn tới vô số ánh mắt tham lam của khách.
Nếu chủ nhân của đôi chân này nguyện ý, sẽ có không ít người quỳ dưới chân của nàng, hôn ngón chân của nàng, thậm chí là ngậm ở trong miệng.
Một đôi chân rất đẹp, rất đẹp.
Nàng chưa say, nhưng ánh mắt lờ đờ mơ hồ nhìn xem thiếu niên thanh tú ngẩng đầu nhìn nàng kia. Nàng biết, ở góc nhìn đó của hắn, sẽ nhìn thấy vài thứ không nên nhìn. Nhưng nàng không thèm để ý chút nào.
Phải biết rằng năm đó dẫn theo thiếu niên này chạy trốn, ngày nào nàng cũng thay tã cho hắn, bón cơm cho hắn. Thậm chí lúc hắn còn bé, phần lớn là ngủ cùng hắn. Tiểu tử vô sỉ này rất thích ôm cổ nàng mới ngủ.
Năm đó, nàng mới mười hai tuổi. Năm đó, tên bại hoại này lục lọi bộ ngực phẳng của nàng cũng không lục lọi được cái gì.
Đương nhiên, nếu nàng biết người này lúc còn rất nhỏ vân vê hai hạt phấn hồng của nàng, trong đầu đã có tà niệm, nàng nhất định sẽ không do dự thiến tên bại hoại này ngay.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, lúc hắn còn là trẻ con, tâm lý đã thành thục rồi?
Nàng biết hắn là một thiên tài, nhưng nhất định không biết vị thiên tài này là là người sống lại.
Mà lão già khô quắt ngồi đằng sau giá sách còn đang dư vị mùi thịt chó ngơ ngác một lát. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thế Nhân, hắn vô ý thức quay đầu nhìn hộp kiếm chưa bao giờ ly khai bản thân. Nghĩ tới bí mật lớn cất giấu trong cái hộp kiếm kia, trong lòng không khỏi thổn thức.
Qua nhiều năm như vậy, hộp kiếm vẫn một mực trong tay hắn.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ có hắn là biết trong hộp kiếm cất cái gì.
Mà ngay cả Mộc Tiểu Yêu cũng không biết.
Cô gái mặc áo đỏ ngồi trên xà nhà chính là Mộc Tiểu Yêu. Eo của nàng rất nhỏ, cực kỳ nhỏ. Đối lập, mông của nàng lại vểnh lên, chân của nàng rất dài.
Năm đó, lúc người kia giao Trương Thế Nhân còn đang trong tã lót cho bọn họ, đã từng gọi riêng Mộc Tiểu Yêu và lão già khô quắt tới thư phòng dặn dò một phen. Nhưng mười lăm năm trôi qua, Mộc Tiểu Yêu không biết người kia đã nói với lão già khô quắt cái gì. Lão già khô quắt cũng không biết người nọ nói gì với Mộc Tiểu Yêu.
– Thương Quốc Hận, lão nói đi.
Mộc Tiểu Yêu quay lưng khỏi xà ngang, hai cái đùi tuyết trắng thả xuống đung đưa.
– Thì ra tên của lão là Thương Quốc Hận.
Trương Thế Nhân có chút gian nan rời ánh mắt từ đôi chân tuyết trắng kia trở về. Nhìn lão già khô quắt mặc bộ áo lông mười lăm năm chưa từng thấy thay qua một lần, nói:
– Ta vẫn tưởng tên lão là Đại Khuyển.
Trước kia Mộc Tiểu Yêu luôn gọi hắn là Đại Khuyển. Bởi vì cái mũi của hắn linh mẫn, tới chó cũng phải ghen ghét. Tiên tới cực điểm, gọi là Đại Tiên. Ma tới cực điểm, gọi là Đại Ma. Chó đến cực điểm gọi là…Thương Quốc Hận. Qua nhiều năm như vậy, dựa vào cái mũi của hắn mà tránh được nhiều lần nguy hiểm, cũng tìm được vô số con đường để chạy trốn. Từ lúc Trương Thế Nhân tới thế giới này, mới phát hiện thì ra cái mũi của con người cũng có thể vận dụng tới mức thần kỳ như vậy.
Độc vật bình thường, chỉ cần ngửi thoáng qua là hắn có thể phân biệt được.
Thậm chí cái mũi của hắn còn có thể phân biệt được con ruồi bay qua là đực hay cái. Nhớ lúc trước Trương Thế Nhân không tin, hỏi hắn làm sao mà phân biệt được, Đại Khuyển nói ra với giọng khẳng định: “Bản thân ruồi cái đã có mùi dâm đãng”… Bởi vì một câu này, mà hắn bị Mộc Tiểu Yêu đánh cho suýt nữa lệch mũi.
– Mộc Tiểu Yêu, mời ngươi gọi tên của ta!
Lão già gầy như que củi chỉ vào Mộc Tiểu Yêu, gầm lên nói:
– Ta có tên!
– Được rồi Đại Cẩu.
Mộc Tiểu Yêu nằm trên xà nhà, khoát tay áo, nhìn không thấy mặt của nàng.
– Tên ta là Đại Khuyển!
– Được rồi Đại Cẩu.
Trương Thế Nhân không hiểu. Hắn phát hiện mình ở chung với hai người này đã mười lăm năm, nhưng vẫn không biết gì về bọn họ. Hắn ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói:
– Thương Quốc Hận…Cái tên thật hay, có chút tang thương. Nếu không nhìn thấy dung mạo của lão, cái tên cũng có thể lừa gạt được vài đứa bé gái… Lão lại không thích cái tên đó. Chẳng lẽ cái tên đó còn khó nghe hơn Đại Khuyển?
– Bởi vì Đại Khuyển là cái tên mà chủ nhân đặt cho hắn.
Mộc Tiểu Yêu ở phía trên, chậm rì rì nói.
– Được rồi.
Trương Thế Nhân ngồi thẳng người, từng chữ từng câu nói:
– Nói cho ta biết, chủ nhân mà các ngươi nhắc tới rốt cuộc là ai? Có quan hệ như thế nào với ta? Qua nhiều năm như vậy, đều là do các ngươi bảo vệ ta, ta rất cảm động. Nhưng điều ta không rõ chính là vì sao ta lại bị đuổi giết? Có phải có quan hệ tới chủ nhân mà các ngươi nhắc tới không? Nếu đúng, thì giải thích cho ta một câu. Ta cũng không thể cứ hồ đồ như vậy, ngay cả mình là ai cũng không biết.
– Ngươi là Trương Thế Nhân.
Đại Khuyển chăm chú đáp:
– Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị, Trương Thế Nhân.
– Rồi, rồi.
Trương Thế Nhân cười khổ, lắc đầu:
– Đây là lần thứ một trăm hai mươi bảy ta hỏi thân thế của ta với các ngươi. Cũng là lần thứ một trăm hai mươi bảy các ngươi trả lời ta như vậy. Đúng, ta là Trương Thế Nhân, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị Trương Thế Nhân… Một Trương Thế Nhân mà ở bên cạnh có hai cao thủ biến thái, nhưng bản thân lại không thể tu hành, phải không?
Do dự một lát, hắn lại hỏi:
– Hai người các ngươi là cao thủ biến thái?
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, Đại Khuyển lại nhẹ gật đầu.
– Điều này…
Đại Khuyển do dự một lát, có chút buồn vô cớ nói:
– Đừng lo lắng, ta một mực không tin, một người xuất thân như ngươi làm sao lại không thể tu hành? Cho dù là người bình thường, một trăm hai mươi tám huyệt đạo cũng phải mở ba tới năm cái huyệt. Một người không thông một huyệt nào như ngươi khẳng định là có vấn đề. Nhưng ta lại không nghĩ ra vấn đề ở đâu. Ngươi đừng vội. Đợi chúng ta tới Thanh Long tìm người giỏi y thuật kiểm tra xem thế nào.
Trương Thế Nhân không nói gì, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu:
– Thực sự không muốn nói cho ta biết, ta rốt cuộc là ai?
– Chưa tới lúc.
Đại Khuyển lắc đầu, cuộn mình nằm xuống đằng sau giá sách:
– Đến lúc ta giao cho hộp kiếm này cho ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.
Trương Thế Nhân nhìn hộp kiếm đen xì bẩn thỉu kia, ánh mắt tuyệt vọng. Từ nhỏ tới lớn, hắn từng thử mở cái hộp kiếm kia không ít hơn năm trăm lần. Nhưng tiếc rằng chưa có lần nào thành công.
Hắn thu hồi ánh mắt ra khỏi hộp kiếm, nhìn sổ sách phía trước:
– Ngoại trừ kiếm tiền ra, ta còn có thể làm gì?
Mộc Tiểu Yêu nằm trên xà nhà, nhẹ nhàng thở dài, lầm nhẩm những lời mà chỉ có chính nàng ta mới nghe thấy:
– Một trăm hai mươi tám huyệt khiếu… Có thể thông mới là kỳ quái…
Nàng sờ một chỗ ở trong ngực, vật này nàng đã ẩn dấu mười lăm năm rồi.
…
…
Cách thành Gia Trang mấy vạn dặm, bên bờ Cửu Long, là một thôn đánh cá nhỏ không ai để ý.
Trên mặt đất nằm ngổn ngang mười bốn, mười lăm cỗ thi thể mặc quần áo giống nhau. Nhưng vết thương trí mạng lại không giống nhau. Nếu là một bộ đầu có kinh nghiệm phong phú, khi chứng kiến những thi thể này, ít nhất có thể thấy bốn thủ pháp giết người. Thiên hạ đã ổn định từ hơn trăm năm trước, cách cục đã thành, loạn thế kết thúc, cho nên việc giết người là một việc không hề tầm thường. Hôm nay lại thoáng cái chết hơn mười người. Không thể không khiến mọi người coi trọng.
Bộ đầu Phương Hận Thủy từ huyện thành cách đây ba mươi dặm chạy tới, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra những thi thể kia.
Trang phục giống nhau, trường báo màu xám, bên cạnh không có binh khí.
Phương Hận Thủy nhìn một cỗ thi thể, thấp giọng tự nhủ: ”Bóp nát cổ… Sát nhân là một người có lực tay lớn. Còn có một người dùng đao, một người dùng côn, một người khác dùng gì nhỉ? Chùy? Búa?”
Hắn quay đầu nhìn thi thể bên cạnh. Khuôn mặt cơ hồ bị đập nát, không trông thấy rõ ngũ quan. Cái mũi nát, hai mắt cơ hồ lồi ra hốc mắt, kể cả hàm răng trong miệng cũng vỡ nát. Tổn thương này tất nhiên là do một vũ khí nặng nề đập vào mặt. Nhưng hắn không xác định được vũ khí nặng đó là cái gì.
Quá lớn, không giống như chùy hoặc búa.
Hẳn là một thứ vũ khí rất phẳng gì đó. Nếu là chùy, dựa vào lực lượng này, đã bể đầu rồi.
Chết kiểu này, đã khiến Phương Hận Thủy bất giác nghĩ tới một thứ.
Quạt sắt.
Đúng vậy, thật giống như một cây quạt sắt cực lớn đập vào mặt người chết vậy.
– Bộ Đầu!
Cách đó không xa, một Bộ Khoái nhặt một cái tròn tròn gì đó lên nhìn, nhưng không nhìn ra là cái gì. Cái viên tròn tròn này bị vùi một nửa vào cát. Nếu không phải lúc đi qua hắn đá mất hòn sỏi thì sẽ không phát hiện. Hạt châu này làm bằng gỗ, phía trên còn có một lỗ nhỏ.
Phương Hận Thủy đi tới, nhận lấy hạt châu, vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
– Là Phật châu!
Hắn thấp giọng hô một tiếng, sau đó xoay người lại, ngồi xổm xuống từng thi thể kia, lột bỏ mũ của bọn họ. Lúc nhìn thấy giới sẹo trên đầu bọn họ, sắc mặt của Phương Hận Thủy lập tức trở nên khó coi.
– Đều là người của Phật tông.
Hắn đứng lên, biểu lộ ngưng trọng.
Dù Đại Nam không có cảm tình gì với đám đệ tử Phật tông mở miệng ngậm miệng là nói lời nhân nghĩa kia. Hơn nữa người của Phật tông cũng không có đặc quyền gì ở Đại Nam. Nhưng chuyện này xác thực là không tầm thường. Chỉ sợ một Bộ Đầu của một huyện thành nho nhỏ như hắn cũng ép không được. Ở bên ngoài Đại Nam, Phật tông có địa vị tuyệt đối. Thậm chí có mấy quốc gia, Đế Vương là do Phật tông tuyển chọn.
Quyền lực lớn nhất của thế giới này, không phải ở trong tay một vị Đế Vương nào đó, mà là ở bên trong Đại Hộ Tự của Đại Tuyết Sơn!
Đại Hộ Minh Vương nói câu nào thì câu đó còn có phân lượng hơn tất cả lời của các vị Đế Vương.
Phật tông và Đạo giáo bản thổ Đại Nam, từ trước tới nay không hợp nhau. Nếu Phật tông dựa vào chuyện này chỉ trích Đại Nam… Phương Hận Thủy rùng mình một cái, xoay người phân phó:
– Mang thi thể chở về huyện nha. Để cho Huyện Lệnh đại nhân xử lý.
Trên một cây đại thụ cách hiện trường vụ án mấy trăm mét, một người ẩn thân trong đại thụ rậm rạp, nhìn đám bộ khoái rời đi, khóe miệng nhếch lên, nhảy xuống đại thụ. Vèo một cái đã không thấy tăm hơi. Chạy tới một khu rừng, cước bộ của hắn không dừng, mà chạy tới chỗ sâu nhất.
– Dạ Kiêu, thế nào rồi?
Hắn vừa mới dừng bước, một người nhảy xuống một cây đại thụ, ngăn đón hỏi: – Đám chó săn của Đại Nam đi chưa?
Nam tử tên là Dạ Kiêu gật đầu:
– Đã rời đi. Tuy nhiên có vẻ như tay tiểu Bộ Đầu kia có chút bản lĩnh. Hoành Côn…Thiếu chủ đâu?
– Cách đây hai dặm…Ngươi gọi nàng là Thiếu chủ thuận miệng nhỉ.
– Gọi nhiều năm như vậy, sao không thuận được!
Dạ Kiêu cười cười, bước nhanh vào rừng.
Dưới một gốc cây hòe cực kỳ cao lớn, có hai người cầm binh khí đề phòng. Một người là nam tử lực lưỡng, cao chừng hai thước rưỡi. Hắn đứng đó như một tòa tháp sắt vậy. Dù mùa đông ở ven bờ Cửu Long không lạnh, nhưng cũng không phải là ấm áp. Vậy mà nam tử này lại để lộ lồng ngực, hiện ra da thịt như đồng đỏ. Điều khiến người ta chú mục nhất, chính là hình xăm Kỳ Lân đỏ tươi trên thân hắn.
Người này quá hùng tráng, khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi. Hắn nắm trong tay một thanh phác đao cực lớn. Sống dao còn dày hơn cả ván cửa.
Người còn lại dùng nón vành che khuất mặt, đầu cúi xuống, đang lau binh khí trong tay. Binh khí rất đặc biệt.
Đó là một đôi quạt bằng đồng.
Phía dưới cây hòe có hai cô gái ngồi đó. Một người cúi đầu như đang ngủ. Nàng ôm một thanh kiếm trong ngực. Kiếm không vỏ, cũng không hộp. Thân kiếm như sáng như nước, khiến lòng người rung động. Bởi vì cúi đầu nên không trông thấy diện mạo của nàng. Nhưng dáng người của nàng cũng khiến cho người ta chú mục rồi.
Bên cạnh cô gái ôm kiếm là một cô gái khác.
Nàng thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nàng có một mái tóc đen nháy, mặc một bộ áo trắng khiến mái tóc càng thêm bắt mắt. Mặt của nàng rất trắng, có chút suy yếu. Thân hình gầy gò, bả vai đơn bạc càng làm cho người ta thương tiếc.
Khuôn mặt của nàng không phải là đẹp kiểu nghiêng ngước nghiêng thành. Lúc đầu nhìn, nàng rất bình thường. Nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện ngũ quan của nàng cực kỳ tinh tế. Nếu lại nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện thực ra nàng rất mê người. Chỗ mê người nhất, chính là một đôi mắt sáng ngời thanh tịnh. Rất thanh tịnh, thanh tịnh khiến cho người ta phải đố kỵ. Đôi mắt này nhìn cái gì đó, có lẽ sẽ thấy những thứ mà người bình thường không thấy.
– Thiếu chủ.
Dạ Kiêu đi nhanh tới, có chút sốt ruột nói:
– Chúng ta đi được rồi. Truy binh có thể tìm đến.
– Đi đâu?
Thiếu nữ mặc áo trắng có chút đau xót nói:
– Các ngươi tính toán để ta làm kẻ chết thay bao lâu nữa?
Năm người, bảo vệ một thiếu nữ.
Nàng nói rằng nàng là kẻ chết thay.
Mà người nàng chết thay, giờ đang ở nơi nào?
Đây là vấn đề mà nàng thường xuyên tự hỏi.