Chinh Chiến

Chương 33: Tập lưu tài


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 33: Tập lưu tài

Hai tay Hoàn Nhan Ly Yêu nắm chén ngọc, con mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào ấm trà đang bốc lên khí nóng, hai chân của hắn đang run, thỉnh thoảng mũi chân động một cái, nhìn ra được hắn đang rất bất an. Lão già đang ngồi ở trước mặt hắn là Thượng Thư Lễ Bộ Đại Nam, quan to đến Nhị Phẩm. Từ sau khi Khả Hãn Bắc Tàu Hoàn Nhan Dũng quyết tâm thoát ly Đế quốc Thiên Thuận mà đầu nhập vào Đại Nam, Bắc Tàu phái không dưới mười tốp sứ giả lặng lẽ tiến vào Đại Nam cầu kiến Hoàng đế Đại Nam đến nay, đây là lần đầu tiên hưởng thụ quy cách lễ ngộ cao đến vậy.

Trước kia, những sứ giả đến thành Thanh Long đều được triều đình Đại Nam lấy lễ tiếp đón, hơn nữa Hoàng đế Đại Nam cũng ban thưởng không ít cho họ, nhưng mà chuyện Bắc Tàu thỉnh cầu quy phục dưới trướng Đại Nam lại không có một chút tiến triển. Hoàng đế Đại Nam được xem là Thiên Khả Hãn của họ lại chưa từng nhìn thấy bọn họ.

Lần này, sự tình xem ra đã có chuyển cơ.

Hoàn Nhan Ly Yêu thuộc lòng hết thảy sách vở của Đại Nam, cũng từng nghe không ít chuyện về Đại Nam. Thậm chí lúc trẻ hắn còn cải dạng người Việt, sống ở Trung Nguyên ba năm. Nếu không phải Bắc Tàu ở Thập Vạn Đại Sơn ra chuyện đại sự đầy gấp gáp, thậm chí hắn tình nguyện sống ở một thành nhỏ Đại Nam mà làm một cái con dân Đại Nam bình thường.

Thập Vạn Đại Sơn quá mức nghèo nàn, cùng thiên hạ Đại Nam đầy cẩm tú, căn bản không thể nào so sánh được.

Hắn ưa thích non xanh nước biếc của Đại Nam, ưa thích một loại tự tin trên mặt dân chúng Đại Nam, ưa thích văn tự của Đại Nam, thậm chí thích cả nữ tử Đại Nam. Tuy nhiên, nếu hắn muốn, những cô gái xinh đẹp của… Bắc Tàu đều nguyện ý gả cho hắn. Bắc Tàu nghèo khổ mà lạnh giá vô cùng, song vẻ đẹp của nữ tử là số một, số hai thiên hạ.

Trong hậu cung Hoàng đế Đại Nam cũng có mấy cô gái đến từ Bắc Tàu. Xuất phát từ quý tộc Thiên Thuận, Thiên Vương của Đế quốc Thiên Thuận rất thật thà, nhưng trong mười hai vương phi của ông ta lại có ba người đến từ Bắc Tàu.

Quý tộc Đế quốc Thiên Thuận, phú thương Đế quốc Đại Nam cũng đều lấy việc cưới được một cô gái Bắc Tàu mà làm vốn để khoác lác. Nữ tử Bắc Tàu không chỉ có làn da trắng, lại là có mị lực trời sinh, không biết có bao nhiêu phú thương sau khi “làm xong” nữ tử Bắc Tàu, thì liền không còn hứng thú với những cô nương oanh oanh yến yến trong thanh lâu.

Nhưng dù như thế, một người ẩn cư ba năm trong Đại Nam như Hoàn Nhan Ly Yêu vẫn cảm thấy chính mình càng nên lấy một cô gái nông thôn chân to, tay thô của Đại Nam. Sau đó cứ yên lặng mà làm ruộng, làm vườn đến hết cuộc đời, đó mới là một cuộc đời đầy hưởng thụ. Hắn dậy sớm, mang theo cái cuốc đi làm ruộng, vợ hắn vì hắn lau từng đợt mồ hôi, thời gian bình bình đạm đạm, nhưng an ổn an tâm.

Phải biết ở Bắc Tàu, hoàn toàn không có đất đai có thể trồng trọt.

– Ta nghe nói Thập Vạn Đại Sơn lạnh tới mức chớ đi ra khỏi nhà. Lúc còn trẻ ta từng có ý định đi đến chỗ đó nhìn một cái, về sau nhập sĩ làm quan lại không có thời gian. Có lẽ không lâu nữa, trọng trách trên người vơi đi một ít thì có thời gian nhàn hạ, thế nhưng thể chất này cũng không đi được rồi.

Hoài Thu nhìn ra Hoàn Ly Nhan Yêu đang co quắp, cười một tiếng, nói:

– Đại Nam luôn đem người Bắc Tàu các ngươi đối xử như bằng hữu, có lẽ chính ngươi cũng cảm nhận được. Cho nên ngươi không nên bất an khi đến thành Thanh Long, ngươi có thể xem nơi đây như cố hương thứ hai của mình.

Hoàn Nhan Ly Yêu vội vàng thả tay rời khỏi chén ngọc, hai tay hợp thành hình chữ thập, chân thành nói:

– Mấy chục vạn con dân Bắc Tàu đều nguyện ý quy phục dưới chân Thiên Khả Hãn vĩ đại, chúng ta nguyện ý công khai thần phục. Ngài cũng biết mà, chúng ta vô cùng thành ý và trung thành. Chỉ cần Thiên Khả Hãn vĩ đại muốn, chúng ta thậm chí có thể chuyển toàn tộc vào Trung Nguyên, từ những người kiêu ngạo thành những thần dân bình thường. Chúng ta nguyện ý trồng trọt vì Đại Nam, nguyện ý giao ra ngựa của chúng ta thay cho thuế ruộng.


Hoài Thu nhịn không được mỉm cười, khẽ vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười nói:

– Bệ hạ không thiếu vài chục vạn dân chúng, Đại Nam cũng có rất nhiều đất đai.

Ánh mắt Hoàn Nhan Ly Yêu ảm đạm một hồi, không biết nên nói cái gì.

– Bệ hạ xem trọng nhất chính là sự thành tâm thành ý của các ngươi.

Hoài Thu tự mình rót đầy trà cho Hoàn Nhan Ly Yêu, hòa ái, ôn hòa và hiền hậu nói:

– Trước khi ta đến thì bệ hạ đã từng dặn dò qua, nói hắn cũng biết tâm của người Bắc Tàu các ngươi hướng về Đại Nam. Các ngươi có thể yên tâm, song chuyện này không phải một ngày, nửa ngày là có thể quyết định. Đại Nam có quân lực đệ nhất thiên hạ, chưa bao giờ e ngại dạng địch nhân nào. Nhưng mù quáng đi làm một việc mà không có bất kỳ chuẩn bị là ngu xuẩn… Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?

– Thảo dân minh bạch.

Hoàn Nhan Ly Yêu giật mình, cơ hồ nhịn không được mà bật cười. Ý tứ trong lời nói của Hoài Thu đã rất rõ ràng, hắn làm sao có thể không vui mừng?

– Ngươi không phải là cái gì thảo dân.

Hoài Thu cầm lên một chồng giấy thật mỏng ở bàn bên, nhân tiện mở ra, khẽ cười nói:

– Năm Thiên Hữu thứ ba của Đại Nam, ngươi nhập quan ở cửa khẩu Nương Tử Quan, dùng cái tên Trần Tam Sinh, trên người mang theo Đại Nam Lộ Dẫn là do huyện lệnh Tương Thành bán đấu giá ở tỉnh Hà Tây. Cũng không biết ngươi bỏ ra bao nhiêu bạc mà mua được, nhưng mà việc đó không quan trọng, bởi vì chuyện này mà quan lệnh Tương Thành đã bị chặt đầu. Chỉ là khi tuyên bố với bên ngoài, hắn là do bệnh mà chết.

– Ngươi ở vùng nông thôn Tương Thành ba năm, ngoại trừ du lãm sơn thủy thì tự giam mình ở trong nhà đọc sách. Ngươi rất chăm chỉ và hiếu học, luyện thành một tay thư pháp không tầm thường, ngay cả vị sư phụ dạy ngươi viết chữ cũng không viết đẹp bằng ngươi. Chỉ ba năm, học thức của người sư phụ kia cũng không còn cách nào có thể so sánh với ngươi. Ba năm sau, bởi vì phụ thân ngươi… Chính là Khả Hãn Hoàn Nhan Dũng của Bắc Tàu muốn diệt trừ những huynh đệ muốn mưu phản đã gọi ngươi về thương nghị, cho nên ngươi rời Tương Thành, trở về Bắc Tàu. Ta vô cùng tin tưởng sở dĩ Hoàn Nhan Dũng quyết tâm quy phục Đại Nam, cùng việc ngươi ở Đại Nam ba năm này tuyệt đối không thoát khỏi liên hệ… Ta nói có đúng không, vương tử Bắc Tàu, Hoàn Nhan Trọng Đức điện hạ?

Sắc mặt Hoàn Nhan Ly Yêu đại biến, theo bản năng rụt lại thân thể về sau, ánh mắt nhìn Hoài Thu tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, càng nhiều hơn là sợ hãi.

– Không cần sợ.


Hoài Thu cười, giơ lên trang giấy trong tay:

– Việc này ta cũng mới biết được, vật này là do Trấn phủ sứ Hầu đại nhân lấy từ bên Thám báo giao cho ta trước khi ta đến đây. Còn theo tình báo thì tư liệu của ngươi không chỉ có nhiêu đây đâu. Nếu không phải trong ba năm đó, ngươi ở vùng nông thôn Tương Thành sinh sống và học tập đúng khuôn phép, ngẫu nhiên du sơn ngoạn thủy mà không có chút tâm tư khác, không có cố gắng tìm hiểu quân tình của biên quân Đại Nam, thì ngươi làm sao có thể sống đến bây giờ?

Thám báo Đại Nam!

Trấn phủ sứ Hầu đại nhân.

Trong lòng Hoàn Nhan Ly Yêu sâu đậm nhớ kỹ hai cái danh tự này, lòng kính sợ với Đại Nam ở trong nội tâm càng tăng lên không ít.

Nước Đại Nam chiếm cứ đất Trung Nguyên, chưa bao giờ thiếu thành trì có quy mô hùng vĩ. Mà thành trì có quy mô lớn nhất tất nhiên là đế đô Thanh Long. Nếu xét cụ thể xem thành Thanh Long có bao lớn, chỉ sợ rất nhiều lão nhân sống ở đây cả đời cũng không nói rõ ràng được. Bởi vì đã một trăm năm từ lúc Đại Nam lập quốc cho đến nay, việc kiến thiết thành Thanh Long vẫn chưa từng dừng lại.

Các đời Hoàng đế Đại Nam đều có hai việc mà nhất định phải làm, cũng chưa từng có thay đổi qua. Thứ nhất, chiến tranh với nước khác, cướp lấy một phần lãnh thổ của họ, biến nó thành đất đai của Đại Nam. Thứ hai, xây dựng và tu sửa thêm thành Thanh Long.

Hoàng đế hiện tại của Đại Nam là Thiên Hữu đế Dương Định Thiên có một việc rất đáng ca ngợi so với phụ thân của hắn. Vị Hoàng đế mà nhìn qua có tác phong rất cường ngạnh đã tu sửa xong đại bộ phận của thành Thanh Long. Tất cả cũng bởi vì thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo cam nguyện dâng ra một nửa gia sản – giá trị vài chục vạn kim tệ – tu sửa cả một mặt tường thành, và bao gồm cả bốn mươi tám phường mới xây. Đương nhiên, với tư cách là người ban thưởng, Hoàng đế Đại Nam chẳng những phong cho Ngô Nhất Đạo là Hầu tước Nhất đẳng, còn ban cho hắn con đường lớn nhất xuyên suốt bốn mươi tám phường.

Đông tây thành Thanh Long dài một trăm hai mươi tám dặm, nam bắc dài một trăm lẻ tám dặm.

Chỉ một công việc xây dựng tường thành, thế nhưng cái công trình này sao mà cực lớn?

Hơn một trăm năm qua, thành Thanh Long chưa bao giờ ngừng việc xây dựng. Đến đời Thiên Hữu Hoàng đế thì rốt cuộc mới tu sửa gần như hoàn tất, lúc này thành Thanh Long mới thực sự được xem như là một đế đô hoàn chỉnh. Tường thành rộng hai trượng, cao bốn trượng chín thước, tường thành rộng lớn đến nổi có thể cho mười mấy người lính đi song song qua. Tháp tiễn, lầu quan sát… mọi thứ đều đầy đủ. Cách mỗi ba mươi bước có lắp đặt một trận trọng nỏ, cách mỗi hai bước đều trang bị một khối Lang Nha Phách.

Tiền tài chỉ để chế tạo trọng nỏ và Lang Nha Phách cũng đủ làm cho người ta líu lưỡi.


Thành Thanh Long được chia ra làm bốn thành nhỏ là đông, tây, nam, bắc. Phía nam thành có mười ba toà cửa thành, phía bắc có mười. Lúc Hoàn Nhan Ly Yêu vào thành là đi vào cửa thành nhỏ nhất: Thuận Kiều. Nếu như hắn đi qua cửa thành Hậu Đức ở phía bắc, hay là cửa thành Vĩnh Định ở phía nam, chỉ sợ hắn sẽ bị kinh ngạc đến mức bước đi còn bước không nổi.

Thành Thanh Long là trái tim của Đại Nam, cung Thái Cực là trái tim của thành Thanh Long.

Hoàng cung ở phía bắc thành Thanh Long chiếm diện tích vạn mẫu.

Xét một cách khái quát, Hoàng cung có thể chia ra thành bốn bộ phận. Trung tâm là cung Thái Cực, là nơi Hoàng đế vào triều nghị sự. Phía tây cung Thái Cực là cung Dịch Đình, phía đông bắc là Đông Cung – nơi Thái tử trú ngụ. Chính nam là Hoàng thành, là chỗ ở của Hoàng hậu cùng phi tần hậu cung.

Hoàng đế vào triều, tất ở Thái Cực Điện.

Theo cửa nhỏ ở đằng sau Thái Cực Điện đi về hướng bắc, khoảng cách không xa lắm là Bảo Hòa Điện. Nó có quy mô nhỏ hơn Thái Cực Điện không chỉ một vòng, nhưng tầm quan trọng của nó cũng không thua bao nhiêu so với Thái Cực Điện, bởi vì nơi này là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi cùng xử lý chính sự. Cái gọi là Ngự Thư Phòng, chính là nằm trong Bảo Hòa Điện.

Ngự Thư Phòng là phòng trung tâm của Bảo Hòa Điện.

Có thể nói tính từ khi lập quốc, trong tất cả các Hoàng đế Đại Nam, Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên là người không đam mê nữ sắc là mấy, số lượng phi tần của hắn còn không bằng một phần ba phụ thân hắn. Người phụ nữ hắn yêu thích nhất là Hoàng hậu, cho dù người bắt bẻ nhất cũng không cách nào chỉ trích Hoàng đế đã sai ở phương diện này.

Hoàng đế cũng rất ít trở về Hoàng thành mà ở lại, bình thường sẽ ở trong căn phòng trung tâm của Bảo Hòa Điện. Các thần tử đều nói Hoàng đế chăm chỉ, nhưng thật ra là do hắn quá lười.

Hoàng đế đã từng không chỉ một lần phàn nàn trong đáy lòng: “Tại sao lại xây Hoàng cung lớn như vậy, cưa gái đều phải đi qua con đường xa như thế, khi tới nơi thì mệt muốn chết, còn có thể làm ăn được gì?”. Hắn nào có biết dân chúng cũng đã oán trách từ sớm, nếu dân chúng ở tây thành muốn đi Hồi Phong Lâu ở đông thành ăn bữa cơm thì phải xuất phát từ một ngày trước, ngồi trong xe ngựa, chạy thẳng qua con đường lớn nhất cả ngày, hơn nữa còn phải tìm khách sạn để ở một đêm…

Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu vì lớn tuổi, công lao cũng lớn, cho nên có đặc quyền gặp Hoàng đế mà không cần quỳ.

– Như thế nào rồi?

Hoàng đế bẻ một khối bánh hạnh nhân xốp giòn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lật xem tấu chương. Đây là một vị Hoàng đế có sở thích lạ, không thích ngồi ghế, mà sai người làm một cái giường ở trong phòng. Lúc xử lý chính sự, hắn thích khoanh chân ngồi ở trên giường, khi mệt mỏi thì hắn sẽ híp mắt nằm xuống trong chốc lát.

Đương nhiên, điều này cũng được các thần tử khen ngợi là biểu hiện chăm chỉ.

Thật ra là do hắn lười thôi.

Phương diện nào đó lười thì lười, nhưng đối với việc xử lý chính sự quốc gia thì hắn chưa từng lười biếng.


Hoài Thu mím môi một cái, không có trả lời.

Hoàng đế Dương Định Thiên đợi một lát mà không nhận được câu trả lời, nghiêng đầu nhìn nhìn thì phát hiện lão thần có râu ria và tóc đều đã trắng xóa đang nhìn chằm chằm vào mớ bánh hạnh nhân xốp giòn của mình, lại đang thè lưỡi liếm bờ môi. Hắn không nhịn được cười, ra lệnh cho người hầu hạ là nội thị Tô Phi Tiến đem nửa bàn bánh hạnh nhân xốp giòn còn lại qua cho Hoài Thu.

– Tuổi đã cao, cũng không sợ mất mặt.

Hoài Thu bốc một khối hạnh nhân xốp giòn lên, nhét vào trong miệng, vừa nhấm nuốt, vừa hồi đáp:

– Xem bệ hạ ăn hương vị ngọt ngào, lại thèm rồi… Người Bắc Tàu kia cũng không có vấn đề, không giống như âm mưu được sắp đặt của Thiên Thuận. Lão thần suy nghĩ qua, nếu thật là Thiên Thuận bày ra cục diện, thì ván này của họ cũng quá thô thiển rồi.

– Thiên An Hảo có ý định này, nhưng không có can đảm này.

Hoàng đế cười cười hỏi:

– Thành Gia Trang là do Nguyễn Văn Dũng quản lý? Là người cơ trí, biết rõ phải lập tức đưa bọn họ đến thành Thanh Long.

– Nghe Hoàn Nhan Trọng Đức nói, là một người tên là Trương Thế Nhân phát hiện tâm tư của bọn họ. Còn nói hắn cứ yên tâm, đợi đến thành Thanh Long thì sẽ có quan lớn đến gặp hắn.

– Trương Thế Nhân?

Hoàng đế khẽ giật mình:

– Thế nào mà cái tên nghe có chút quen thuộc?

Đang khom người đứng ở bên cạnh, thái giám Tô Phi Tiến nhẹ giọng nhắc nhở:

– Không phải là thí sinh được thành Gia Trang tiến cử đến cuộc thi của Kinh Võ Viện sao? Hôm qua bệ hạ cùng với Trấn phủ sứ Hầu đại nhân có nói về hắn mà.

– Lại là hắn?

Hoàng đế ngồi thẳng người, sau khi suy nghĩ một chút thì cầm lấy một tập vở dày ở trên bàn bên. Hắn lấy một cây bút son viết hai chữ Trương Thế Nhân đầy tinh tế vào cuốn vở, sau đó dùng chữ cực nhỏ mà ghi chú gì đó ở dưới cái tên này. Khi nét mực đã khô thì mới khép vở lại và để ở một bên.

Tập vở rất dày, thoáng nhìn thì cũng biết tuổi nó đã lâu lắm rồi. Tập vở có màu xanh, ở bìa ngoài có viết ba chữ to: Tập Lưu Tài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.