Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 30: Nử tử cũng sẽ giết người
Trương Thế Nhân nhìn xem năm trăm tinh binh trước mặt, chợt phát hiện đây là một cái khốn cục khó giải.
Hắn biết rõ nếu như thực lực của cá nhân đạt tới độ cao nhất định thì có thể ảnh hưởng đến thắng bại một hồi chiến tranh có quy mô nhỏ, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không tin ở thế giới này có ai có thể đánh thắng năm trăm người một lúc. Không chỉ nói đến việc đánh thắng năm trăm tên binh sĩ tinh nhuệ được trang bị đến tận răng của Đại Nam, coi như là đối mặt với năm trăm tên lưu manh, du côn, có là cao thủ thì có thể nào đỡ được một trận quyền đấm cước đá?
Cùng một số lượng, năm trăm tên lưu manh có thể nào so sánh được với năm trăm binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh của Đại Nam? Trương Thế Nhân không hề nghi ngờ rằng năm mươi người binh sĩ như trước mắt hắn có thể nhẹ nhàng đánh ngã năm trăm tên lưu manh. Nếu như là một binh sĩ tinh nhuệ, có thể chỉ có thể đánh ngã ba đến năm tên lưu manh, thì sợ rằng sức chiến đấu của năm mươi người không chỉ đơn giản là tăng lên vài chục lần.
Những binh sĩ này đã phối hợp ăn ý đến mức không chút tỳ vết, một khi năm người một tổ xếp thành trận hình Tiểu Mai Hoa, thì hơn mười người xông lên cũng không thể lấy được chút lợi nào.
Huống chi Trương Thế Nhân còn thấy năm trăm người kia đều đeo cung ở trên lưng.
Cho nên không chỉ sắc mặt Trương Thế Nhân trở nên khó coi, sắc mặt lão già què cũng biến thành khó coi.
– Ngươi xem phải làm sao?
Hắn hỏi Mộc Tiểu Yêu.
Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào trận hình như tạo từ sắt thép của năm trăm người, dường như không chút do dự mà đáp:
– Ngoại trừ việc ta không thể nghĩ được biện pháp thứ hai, cho đến giờ phút này lo lắng của ta lại là… chúng ta có chạy cũng chạy không được.
Nhưng trái lại với hai người họ, Đại Khuyển bình tĩnh hơn nhiều:
– Ta cảm thấy ta vẫn có thể chạy được.
Lão già què trợn cặp mắt trắng dã, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
– Những năm này ta rất ít nghe nói người có tu vị Cửu Phẩm xuất thủ, ta biết cái lần mười năm trước kia, cao thủ Cửu Phẩm có xuất hiện một lần để chém giết. Ngoại trừ lần đó, cũng chỉ có mười lăm năm trước, thời điểm Đại Nam tiêu diệt Thương Quốc, tiểu tử La Diệu xuất thủ diệt đi mấy cái cường giả Bát Phẩm thượng. Nghĩ lại cẩn thận thì mười lăm năm năm qua, cao thủ Cửu Phẩm chỉ xuất thủ có hai lần.
Hắn lạnh lùng cười nói:
– Cũng bởi vì số lần cao thủ Cửu Phẩm xuất thủ quá ít, thế cho nên mới làm cho nhiều người mất đi sự kính sợ tối thiểu phải có.
Nghe hắn nói thế, ánh mắt Trương Thế Nhân lập tức sáng ngời.
Lời này lại làm cho trong lòng Trương Thế Nhân sinh ra mấy phần mong đợi, nói thật là hắn vô cùng muốn nhìn xem những người cao thủ Cửu Phẩm đã đứng ở đỉnh cao xuất thủ là cái phong thái thế nào, lại sẽ có uy thế cỡ nào. Hắn không có nghe người ta nói đến một trận chém giết của cao thủ Cửu Phẩm ở mười năm trước, song câu chuyện giết địch mười lăm năm trước của La Diệu lại cứ mãi làm cho lòng hắn kích động.
Mỗi nội tâm của một người nam nhân đều có một giấc mộng muốn trở thành cường giả mạnh nhất, cho dù là những câu chuyện truyền thuyết về những lần xuất thủ của cường giả cũng sẽ làm cho các nam nhân có mộng tưởng trong nội tâm tràn đầy lửa nóng và kỳ vọng.
Không chỉ Trương Thế Nhân, Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển cũng đều rất chờ mong.
Bọn họ là người có thể tu hành, cho nên so với người khác thì càng sâu sắc hiểu rõ cao thủ Cửu Phẩm xuất thủ là đại biểu cho hàm nghĩa gì. Không chỉ là địa vị trong thế tục, còn có một loại phá tan cực hạn khiêu chiến của nhân loại. Giống như lão già què đã từng nói, những năm gần đây ít nghe được chuyện cao thủ Cửu Phẩm xuất thủ. Nhưng mà dù là người có thể tu hành hay không, đối với họ, cấp bậc cường giả này xuất thủ đều có lực hấp dẫn không thể kháng cự.
Lão già què nhấc hồ lô rượu lên uống một ngụm, sau đó đưa hồ lô rượu cho Mộc Tiểu Yêu:
– Cầm giùm ta.
Lần thứ nhất Mộc Tiểu Yêu nhìn thẳng vào vẻ ngoài tầm thường này của lão già què, sau đó trịnh trọng nhận lấy hồ lô rượu kia. Lần đầu tiên, nàng sinh ra một cảm giác tôn kính đối với lão già này.
Cổ họng lão già què kêu lên một tiếng “ừng ực”, một ngụm rượu Tây Bắc lớn đã vào trong bụng của hắn. Sau đó, hắn nhảy về phía trước một bước.
– Cung!
Ngay lúc hắn nhảy về phía trước một bước, tên Tiểu Tướng dẫn quân mặc chiếc thiết giáp lập tức giơ lệnh kỳ trong tay lên. Theo một tiếng “cung” như sấm rền phát ra, năm trăm tên lính đều nhịp nhàng lấy xuống cung ở sau lưng. Động tác của bọn họ dường như hoàn toàn nhất trí. Vừa lấy cung, trận hình của họ cũng biến đổi thành hàng ngang. Ngắn ngủi trong một, hai phút đồng hồ, trận hình hàng ngang đã đưa toàn độ đoàn xe của Hải Dương Quán vào trong tầm bắn.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần tên Tiểu Tướng kia ra lệnh, năm trăm tên binh sĩ sẽ không chút chần chừ mà bắn ra những cây tiễn thép đã đặt lên cung, tương tự, không thể nghi ngờ rằng chỉ cần mưa tên bao trùm xuống, cho dù lão già què có thể giết người kia, có thể bảo vệ được người này, nhưng tuyệt đối không thể giết được toàn bộ năm trăm người, càng không thể bảo vệ được toàn bộ người Hải Dương Quán.
Cung!
Một chữ thật đơn giản lại lộ ra một cỗ sát khí ngập trời.
Có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu người bị một chữ hiệu lệnh này dọa cho vỡ mật.
Ánh mắt tên thủ lĩnh lạnh lùng, âm hiểm nhìn lão già què, Trương Thế Nhân cảm thấy hắn ta đã cảm nhận được lão già què là người rất nguy hiểm. Thế nhưng tên Tiểu Tướng kia không có biểu hiện ra chút kính ý, thậm chí ánh mắt nhìn xem lão già què cùng với ánh mắt nhìn xem đám người Trương Thế Nhân giống nhau như đúc, đều là xem thường.
Lão già què biến sắc, hiển nhiên đã có chút tức giận.
Hắn giận dữ, chiếc áo mặc trên người lay động. Một lần nữa hắn bước về trước một bước, dường như đối mặt năm trăm tên binh sĩ đã kéo cung, hắn không có chút sợ hãi.
“Quả nhiên là phong thái của cao thủ!”
Trương Thế Nhân không khỏi khen một câu ở trong lòng.
– Đừng bắn tên! Ta chỉ muốn hỏi một chút, các ngươi đây là muốn làm gì?
Ngay lúc Trương Thế Nhân sinh ra một tia kính nể lão già què, lão già què chợt cúi đầu, khom lưng mà cười cười, rồi thi lễ đối với tên Tiểu Tướng kia:
– Chúng ta đều là những thương nhân trung thực muốn đi đế đô. Trên người chúng ta có giấy giới thiệu của quan phủ, còn có giấy xác nhận đã kiểm tra của biên quân. Không biết vị tướng quân này bao vây chúng ta làm gì?
Tên Tiểu Tướng kia dĩ nhiên cũng sửng sốt một vài giây, sau đó lạnh giọng hỏi:
– Trong các ngươi, ai là Trương Thế Nhân?
– Hắn!
Lão già què không chút do dự chỉ về hướng Trương Thế Nhân.
Ánh mắt Tiểu Tướng dời khỏi người lão già què, lành lạnh chuyển tới trên người Trương Thế Nhân:
– Ngươi chính là đội phó quân trinh sát biên quân, chuẩn bị đến kinh thành tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, Trương Thế Nhân?
Trương Thế Nhân liếc nhìn lão già thọt với ánh mắt khinh bỉ, sau đó hít sâu, ưỡn ngực, ngẩng đầu, đại nghĩa lẫm thiên nói:
– Không phải!
Lần này, tên Tiểu Tướng kia thật sự sửng sốt.
…
…
Tiểu Tướng Tinh Bộ Doanh Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Lạc chưa bao giờ gặp một người nói dối lại quang minh lẫm liệt như bây giờ, quang minh lẫm liệt đến mức hắn thậm chí hoài nghi cái lão già thọt kia có phải nói dối hay không. Sau khi sửng sốt một lúc, hắn vẫy vẫy tay, từ chỗ thân binh lấy tới một cái bức họa, đi về phía trước hai bước, nhìn nhìn bức họa, lại nhìn kỹ Trương Thế Nhân.
– Tiểu Tướng thành Gia Trang Nguyễn Văn Dũng từng nói ngươi là người dũng cảm và kiên cường, nhưng thực tế lại khiến người ta thất vọng.
Nguyễn Lạc hừ lạnh một tiếng, lập tức giơ cao cánh tay phải.
– Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Xoạt…
Áo giáp đồng loạt rung động, năm trăm cây cung nhắm ngay Trương Thế Nhân.
– Đợi đã!
Trương Thế Nhân lập tức hô lên một tiếng, sau đó hỏi Nguyễn Lạc ở phía xa xa:
– Nếu ngươi đã biết ta là đội phó quân trinh sát của biên quân thành Gia Trang Đại Nam, nếu đã biết ta là người được tướng quân Nguyễn Văn Dũng đề cử tham gia cuộc thi tuyển sinh của Kinh Võ Viện, thì rốt cuộc người có ý gì khi dùng nhiều cung tiễn đối phó với ta như vậy!
– Vừa mới nhận được công văn của Binh Bộ, Trương Thế Nhân chính là gian tế của Đế quốc Thiên Thuận phái đến thành Gia Trang, ý đồ lẫn vào Kinh Võ Viện để đánh cắp quân tình, bất cứ ai phát hiện tung tích của Trương Thế Nhân, giết chết bất luận tội.
Nguyễn Lạc lạnh lùng hồi đáp.
– Không thể nghĩ được ngươi dĩ nhiên là loại người này!
Lão già què cực kỳ chính nghĩa trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, sau đó lui về phía sau ba bước, đứng ở bên người Mộc Tiểu Yêu mà nói:
– Thân làm một thần dân tận tâm và trung thành của Hoàng đế Đại Nam bệ hạ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản quân đội tru sát gian tế. Cái này không có việc của chúng ta rồi, chúng ta đi thôi.
Hắn kéo Mộc Tiểu Yêu lui về sau, nhưng lại phát hiện ánh mắt Mộc Tiểu Yêu nhìn hắn là ánh mắt hung hãn có thể giết người.
– Đại Khuyển, ngươi mang Trương Thế Nhân đi trước, ta cản ở phía sau.
Mộc Tiểu Yêu nói xong, dải băng màu đỏ như có linh tính như con rắn nhỏ, tự động quấn quanh ở trên cánh tay của nàng. Nếu như dải băng đỏ dùng làm công kích thì nó là vũ khí không quá sắc bén, nhưng nếu dùng để phòng thủ thì nó chính là hợp cách.
– Tốt!
Đại Khuyển không có một giây do dự, ôm Trương Thế Nhân vào hông mà muốn lui về phía sau.
– Bắn!
Không đợi Đại Khuyển bước đi, Tiểu Tướng Nguyễn Lạc có thực lực Lục Phẩm lớn tiếng hô lên lệnh này. Chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người chét dưới quân lệnh này đây. Từ lúc Đại Nam lập quốc đến nay chưa bao giờ đánh thua ở bất cứ một trận chiến nào với các nước khác, đó là thành quả xuất phát từ chính những bộ binh tinh nhuệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh có ý chí kiên định như bọn họ. Mà trận hình bắn tên, cho đến nay đều là một trong những thủ đoạn sắc bén nhất của quân đội Đại Nam.
Kỵ binh Đế quốc Thiên Thuận sợ nhất, trừ binh thiết giáp của Đại Nam, thì chính là trận hình bắn tên này rồi. Hơn một trăm năm trước, Tướng quân Thiên Tứ của Đế quốc Thiên Thuận dẫn mấy chục vạn đại quân đã ăn thiệt thòi rất lớn dưới trận hình bắn tên của bộ binh Đại Nam.
Trong chiến dịch tiêu diệt Thương Quốc, dưới núi Thanh Phong, một đội biên quân Bắc Vực Thương Quốc phát động phản kích liều mạng về phía quân đội Đại Nam, năm nghìn người thậm chí còn chưa vọt tới ba mươi thước trước trận hình của quân đội Đại Nam thì đã bị mưa tên tàn sát.
Chín năm trước, phòng thủ ở Đông Sở, quân đội Đông Sở được xưng là cung tiễn thủ tinh nhuệ nhất thiên hạ ở dưới trận hình bắn tên của biên quân đông bắc Đại Nam không thể kiên trì được nửa giờ, khi tổn thất vượt quá bốn nghìn người thì không thể không chật vật đào tẩu.
Năm trăm người kéo cung, nhưng cũng không phải năm trăm người cùng bắn một lúc.
Hàng thứ nhất có khoảng hai trăm tên lính buông tay ra, hơn hai răm mũi tên bắn ra gần như cùng lúc. Theo động tĩnh của dây cung, những mũi tên đó phóng nhanh tới giống như từng tia chớp. Không có ai hoài nghi rằng chỉ cần nhắm mắt lại và mở mắt ra thì ba người Trương Thế Nhân, Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu đã bị bắn thành nhím.
Dải băng đỏ động.
Ngay tại lúc mũi tên rời dây cung trong nháy mắt, dải băng dài một trượng giống như linh xà, từ cánh tay của Mộc Tiểu Yêu nhảy ra. Linh xà vặn vẹo, dải băng đỏ tạo thành một bức tường hoa mỹ màu đỏ được lấp kín ở trước người Mộc Tiểu Yêu. Vách tường này cũng không phải vững chắc và trầm trọng, nhưng lúc mũi tên va chạm vào dải băng thì lại nhao nhao rơi xuống đất.
– Muốn chết!
Nguyễn Lạc hừ lạnh một tiếng, một lần nữa giơ cánh tay lên:
– Một tên cũng không lưu lại, bắn!
Ông!
Đợt mũi tên thứ hai bắn cùng một lượt, dày đặc giống như một trận mưa to.
– Con mẹ nó!
Vừa lúc đó, một tiếng mắng đầy tức giận vang lên, theo ngay sau đó là một cái bóng màu xám đen xuyên qua mưa tên dày đặc. Đợi đến lúc mọi người phản ứng lại thì mới phát hiện vậy mà cái lão già què thoạt nhìn nhát như chuột mà lại hèn mọn, bỉ ổi đã đứng ở trước mặt Tiểu Tướng Nguyễn Lạc từ lúc nào, mũi đối mũi, mặt đối mặt, gần trong gang tấc!
…
…
Hai đợt mũi tên bay tới, cho dù bảo vệ nghiêm mật đến mấy thì vẫn có không ít mũi tên xuyên qua dải băng đỏ. Đại Khuyển ngăn ở trước người Trương Thế Nhân, hai tay đánh rơi những mũi tên lọt lưới này nhanh như chớp giật. Cũng không biết bao tay trên cánh tay hắn là do tài liệu gì chế tạo thành, thậm chí ngay cả những mũi tên thép cũng không thể đâm thủng.
Dù Mộc Tiểu Yêu có dải băng đỏ, Đại Khuyển có móng vuốt thép, nhưng bọn họ đều không thể đỡ nổi mấy trăm mũi tên, một mũi tên bay sượt qua người Đại Khuyển, thẳng tắp hướng về cổ họng Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân lùi một bước, rút đao.
Thanh Hoành Đao tiêu chuẩn của biên quân Đại Nam.
Ánh đao chém lên, như một dải lụa.
Bộp!
Mũi tên thép hướng về Trương Thế Nhân đã bị hắn dùng một đao đánh bay. Một đao kia chuẩn xác chém ở giữa đầu mũi, làm lóe ra những đóm lửa ở trên không trung.
Cùng lúc đó, rốt cuộc lão già què xuất thủ.
Chỉ một cái nháy mắt, hắn đã đứng ở trước mặt Nguyễn Lạc.
Con mắt nhìn xem con mắt, cái mũi đối cái mũi.
Lão già què há mồm, mùi rượu từ đó khiến cho dạ dày Nguyễn Lạc không khỏi sôi trào.
– Ngươi muốn giết Trương Thế Nhân thì liền giết Trương Thế Nhân, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác ngươi còn nói một người cũng không lưu lại? Lão già ta tuy rằng không muốn nhiều chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ sợ phiền phức. Ngàn vạn lần ngươi không nên nói đều giết, lại càng không nên động thủ với đồ đệ bảo bối của lão già ta!
Nguyễn Lạc kinh hãi, nhanh chóng thối lui.
Ở đâu còn có đường lui?
Lão già què khẽ vươn tay nắm lấy cái cổ của Nguyễn Lạc, như mang theo một con gà nhỏ, xách hắn lên. Dáng người Nguyễn Lạc rất khôi ngô và cường tráng, cao hơn lão già què một cái đầu, nhưng một người đàn ông như hắn lại không có chút lực phản kháng, bị lão già què bóp cổ, xách trở về, thế mà lộ ra vẻ nhỏ yếu.
– Ta đếm tới một, người dưới trướng của ngươi không rời đi thì ta sẽ bóp chết ngươi!
Lão già què mang theo Nguyễn Lạc trở lại bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, nhìn xem sắc mặt Nguyễn Lạc đã trở thành màu gan heo mà hung hãn nói ra. Ánh mắt Nguyễn Lạc đều là kinh hãi, nhưng không có hạ lệnh rút quân.
– Lạc gia, đừng có giết hắn.
Đúng lúc này, Tiểu Đinh Điểm với mái tóc đuôi ngựa chạy tới. Nàng quơ quơ một vật đang cầm trong tay trước mặt Nguyễn Lạc, thanh âm chát chúa nói:
– Bà chủ của ta nói, nếu như ngươi xem qua cái này còn muốn động thủ thì nàng cũng không có gì để nói. Tuy rằng phần lớn Hải Dương Quán là nữ tử, nhưng chưa hẳn không tàn sát hết năm trăm tinh binh!