Chinh Chiến

Chương 23: Phế vật trong phế vật


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 23: Phế vật trong phế vật

Trương Thế Nhân không nghe được câu lẩm bẩm kia của Nguyễn Văn Dũng, cũng lười suy đoán đến việc Nguyễn Văn Dũng liên tưởng đến cái gì khi hắn nhắc đến cái Phóng Ưng Đình ở ngoài ba mươi dặm kia. Lại nói trong lòng của hắn không có bao nhiêu hận ý với Nguyễn Văn Dũng. Tuy nhiên nếu không phải số hắn may mắn, thì mấy ngày trước đây hắn đã bị chết dưới sự tính toán của Nguyễn Văn Dũng.

Không phải chết vì những người vẫn còn đuổi giết hắn cho đến nay, mà là chết dưới thủ đoạn tự bảo vệ mình của gã tướng quân này.

Nếu như vào bây giờ Trương Thế Nhân có thực lực Cửu Phẩm, hắn sẽ không do dự chút nào mà đánh Nguyễn Văn Dũng thành một bãi bùn nhão. Giống như việc ở trong quán Kê Kê, Đỗ Hồng Tuyến không chút do dự mà đánh Nguyễn Văn Dũng thành một cái đầu heo như vậy.

Lặng lẽ theo cửa sau phủ tướng quân đi ra, Trương Thế Nhân vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện ầm ĩ của đám người tụ tập trước phủ tướng quân. Điều này làm cho trong lòng hắn có chút cảm động, tuy rằng ba năm này ở thành Gia Trang, hắn làm việc gì cũng đều xuất phát từ lợi ích thực tế. Song lòng người đều không lạnh lùng, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy được ấm áp, dễ chịu ở trong trái tim mình.

Ý định ban đầu của hắn là lặng lẽ ra đi mà không nói gì với dân chúng, giống như năm đó hắn lặng lẽ vào thành vậy.

Thế nhưng mà vào lúc vừa đi ra khỏi phủ tướng quân, hắn bỗng nhiên nghĩ đến nếu như cứ đi như vậy thì có phải là lòng dạ có chút ác độc? Cho dù những vị hương thân phụ lão kia chỉ thấy tiếc khi mất đi một cái cây rụng tiền, nhưng mà cái thứ được giữ lại ở trong lòng vẫn là chân tình, hoài niệm.

Ở cạnh một chiếc xe ngựa đang dừng ở cửa sau phủ tướng quân, Đại Khuyển chán đến chết, ngồi chồm hổm trên mặt đất đang đọng tuyết mà vẽ tranh. Ở bên cạnh, lão già què ở Hải Dương Quán ngồi ở trên xe, uống từng ngụm rượu, dáng vẻ say mê, thật giống như hồ lô kia chứa loại rượu ngon trên thiên cung chứ không phải là loại rượu Tây Bắc rẻ tiền.

Vào thời điểm Trương Thế Nhân đi qua, Đại Khuyển vừa mới vẽ xong.

Hắn đem cây gậy nhỏ trong tay vứt đại một bên, nhìn xem bức tranh trên mặt tuyết mà khuôn mặt có hơi đắc ý. Âu cũng là do vẽ tranh trên mặt tuyết thì khó có thể vẽ ra được ý cảnh, bởi vì nếu tùy tiện vẽ ra thì những đường vẽ đều rất thô. Vậy nhưng ý cảnh của bức họa mà Đại Khuyển đã vẽ cũng rất đủ, Trương Thế Nhân chỉ nhìn thoáng qua liền không nhịn được thầm nói một tiếng… “dâm đãng”.

Cái lão già hèn mọn, bỉ ổi, không nên nết thường biểu hiện không thích nữ nhân lại vẽ một người con gái khỏa thân ở trên nền tuyết.

– Người dâm đãng thì tự nhiên thấy tất cả đều là dâm đãng.

Đại Khuyển có chút bất mãn nói ra:

– Một tấm thân xử nữ chính là thứ thuần khiết nhất. Tuyết trắng trời giáng xuống cũng là thuần khiết nhất. Ở trong một lớp tuyết thuần khiết mà vẽ một bức họa thuần khiết, trong lòng ta cũng là một mảnh thuần khiết, thế mà vì cái gì vào trong mắt ngươi đã trở thành dâm đãng? Ngươi đã bị những thứ không sạch sẽ của thế gian che con mắt lại, cho nên ngươi mới không nhìn thấy những thứ sạch sẽ của thế gian này.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, hầu như không thể tin được mà liếc mắt nhìn Đại Khuyển:

– Từ khi ngươi theo ta tiến vào Hải Dương Quán thì ngay cả tiếng người ngươi cũng không nói. Xem ra một người như ngươi vẫn nên giam lại thì tốt hơn.

Lão già què hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta không có thời gian cùng hai người các ngươi nói nhảm, có đi hay không? Không đi thì ta đi trước.

Đối với thái độ của lão già què, Trương Thế Nhân lại có thái độ cư xử khác, hắn vểnh mông leo lên xe ngựa, cười đùa tí tửng:

– Lão gia gia, Lê đại nương và mọi người gọi ngài là Lạc gia gia, ta đây cũng thuận theo, sau này sẽ gọi ngài một tiếng Lạc gia.

– Có rắm liền phóng.

Một tiếng vang nhỏ vang lên.


Lão già què trợn tròn hai mắt nhìn Trương Thế Nhân, lập tức cố gắng co rụt thân thể vào trong xe ngựa:

– Ngươi, tên tiểu tử này, ngươi muốn kéo gần, muốn làm quen với ta chỉ vì muốn phóng một cái rắm?

– Đây là trùng hợp, chỉ là trùng hợp.

Trương Thế Nhân xấu hổ cười cười, vén một mảnh vải để tạo thành một khe hở nhỏ với mục đích thả mùi hương kia bay đi:

– Sáng sớm hôm nay ăn có chút không tiêu, ở trong phủ tướng quân lại cùng Nguyễn Văn Dũng tranh khí thế, tự nhiên không thể nào phóng ra cái rắm đúng không, một mực chịu đựng, ra khỏi cửa thì làm sao có thể nhịn được nữa. Dù sao thì con người cũng phải đấu tranh một hơi đúng không?

– Ầy… Lời này nói thật dễ nghe, người trẻ tuổi thua cái gì cũng có thể, nhưng không thể thua chí khí.

Cười cười với Trương Thế Nhân là một chuyện khó xuất hiện ở lão già què, nhưng giờ này lão lại cười. Đồng thời, lão đưa hồ lô rượu của mình cho hắn:

– Muốn uống một ngụm hay không?

Trương Thế Nhân không hề chần chừ nhận lấy hồ lô rượu ấy, dùng sức nâng lên chiếc hồ lô nặng nề mà rót vào miệng một ngụm lớn. Rượu kia vừa vào cổ thì giống như một đốm lửa nhỏ trực tiếp đốt cháy xung quanh. Hắn nhếch nhếch miệng, biểu lộ có chút thống khổ. Lão già què gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn Trương Thế Nhân cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

– Vì sao mà rượu này cay như vậy?

Trương Thế Nhân không ngừng thở ra, gió tiến vào cổ họng thì hắn mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.

– Mấy quán rượu thành Gia Trang bán rượu Tây Bắc không đủ cay, hương vị phai nhạt chút ít, cho nên ta bỏ thêm vào không ít ớt cùng với cỏ Thiêu Đốt, có uống như vậy thì mới đã ghiền. Ngươi không biết rõ mà cứ nốc như thế, không có nhổ ra đã là không sai. Bất quá tính tình của tiểu tử nhà ngươi cũng thật là thẳng thắn, rất hợp khẩu vị của ta.

Trương Thế Nhân quơ tay đụng Đại Khuyển, ý muốn một ấm nước. Sau khi nhận được ấm nước thì liền nốc một hơi, uống hơn nửa ấm thì mới cảm thấy dễ chịu chút ít:

– Lạc gia, cỏ Thiêu Đốt là thứ gì?

– Cỏ Thiêu Đốt sinh trưởng ở nơi cực lạnh phương bắc, ở chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn bên Bắc Tàu, dùng nó nấu canh hay nhắm rượu đều tốt cả. Nam nhân Bắc Tàu hay dùng thứ này ngâm rượu mà uống, uống một ngụm thì thân thể lập tức cảm thấy ấm áp hơn. Bắc Tàu cạnh Thập Vạn Đại Sơn, so với thành Gia Trang mà nói thì mới là lạnh đến cực điểm. Cây cối trăm năm trong Thập Vạn Đại Sơn mới cao hơn người một tí, cây hơn ngàn năm mới miễn cưỡng đứng thẳng, ngươi suy nghĩ xem nơi đó lạnh đến bao nhiêu. Bởi vì cái lạnh ấy mà cỏ Thiêu Đốt là đồ vật không thể thiếu của nam nhân Bắc Tàu.

– Các nữ nhân không cần?

– Không cần.

– Vì sao?

– Thứ này mang lại lợi ích lớn nhất không phải trừ lạnh.

Lão già què cười hì hì, lộ ra một miệng răng vàng:


– Là dùng để tráng dương.

Trương Thế Nhân cũng cười đầy ngượng ngùng, không biết phải nói cái gì. Nhìn qua thì lão già què cũng hơn sáu mươi tuổi, nhưng không thể tưởng tượng được lão còn có cái đam mê này…

Trương Thế Nhân trở về Hải Dương Lâu, song cũng như lúc đi ra, hắn không dám đi cửa trước, bởi vì số lượng dân chúng vây quanh ở trước không ít hơn so với ở ngoài cửa của phủ tướng quân. Ngoại trừ những người có tuổi khó bước đi cùng với trẻ nhỏ, cơ hồ toàn bộ dân chúng của thành Gia Trang đều đã tham gia vào đội ngũ này. Thế nên người đứng trước cửa Phường Nguyên Bảo, Hải Dương Lâu cùng phủ tướng quân phải nói là chật như nêm cối.

Khi còn một khoảng cách khá xa, lão già què tựa như không kiên nhẫn, bảo Trương Thế Nhân nhảy ra ngoài xe ngựa theo bên hông phải xe. Trương Thế Nhân chỉ cảm thấy một trận gió giật cấp chín đánh úp lại, vừa trợn mắt lên thì đã ở hậu viện của Hải Dương Lâu.

Hậu viện này cũng không lớn, trong sân cũng không có cây cỏ mà chỉ có một lớp tuyết dày. Song có lẽ Lê đại nương đã ra lệnh cho người hầu, cho nên giữa lớp tuyết dày trên sân là một con đường sạch bong tới nền gạch.

Lão già què không xa lạ gì nơi đây, mang theo Trương Thế Nhân đi thẳng. Khi họ đi qua một căn phòng, Trương Thế Nhân nghe được một âm thanh nhỏ của một người đang đọc sách, dẫu nhỏ nhưng cũng cảm nhận được giọng nói rất dễ nghe, khiến người mê luyến. Hắn dừng lại.

Lão già què nhìn hắn, cười:

– Đây là khuê phòng của Lê đại nương, ngươi đứng lén lén lút lút ở trước cửa coi chừng bị nàng đánh.

Trương Thế Nhân nói:

– Lê đại nương dịu dàng như nước, nàng làm sao có thể đánh người.

Lời nói của hắn vừa dứt thì một viên đá nhỏ theo sau tiếng mở cửa sổ bay ra ngoài. Trương Thế Nhân còn chưa kịp cảm khái: “Viên đá quá lợi hại, một viên đá nhỏ làm sao có thể làm người bị thương”, thì viên đá vốn bay xẹt qua mặt hắn đâm vào cây cột trên hành lang, bắn ngược vào giữa cái ót của hắn. Cũng không biết là vận may không mỉm cười với hắn, hay là do cái người xuất thủ có tính toán tinh chuẩn từ trước.

– A ôi…

Bị đánh bất ngờ, hắn ôm trán ngồi xổm xuống đất.

Lão già què cười hì hì rồi lại khoái trá cười mỉm, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Trương Thế Nhân biết mình không nên ở lại đây thêm nữa, liền vội vàng đuổi theo bước chân của lão già què.

– Lê đại nương thật là lợi hại.

Trương Thế Nhân dùng tay phải xoa cái ót, buồn bực nói:

– Thật chuẩn xác, ngay giữa gáy.


Lão già què cười nói:

– Từ khi Hải Dương Quán đến thành Gia Trang, không biết có bao nhiêu dê xồm có ý định lén lút nhìn thân hình của Lê cô nương. Bọn họ trèo tường vào, nếu như ta xuất thủ thì tự nhiên là kẻ nào đến kẻ đó chết. Nhưng Lê đại nương rất nhân từ, nàng chỉ dùng biện pháp ném đá này thì đã đuổi đi tất cả.

Trương Thế Nhân nhịn không được vỗ một cái mông ngựa thật to:

– Quả nhiên là trái tim Bồ Tát.

Câu này vừa dứt thì một viên đá theo cửa sổ trong phòng Lê đại nương bay ra, lần này nó không đi đường vòng như trước, mà trực tiếp đánh vào khuỷu chân của Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân chỉ kịp kêu lên “Ai nha…” một tiếng thì đã quỳ một gối xuống vì đau.

Lão già què đưa tay đỡ hắn, thở dài:

– Vừa định nhắc ngươi nhưng đã chậm chút ít. Nếu không phải Lê đại nương quen biết ngươi thì chỉ sợ viên đá này không phải đánh vào chân ngươi rồi… Nàng căm ghét nhất là Phật tông ở Đại Tuyết Sơn bên Tây Vực, ngươi nói nàng có trái tim Bồ Tát không phải là tìm đánh hay sao?

Trương Thế Nhân xoa xoa bắp chân, khập khễnh bước đi:

– Đã nhớ, đã nhớ.

Lão già què cười cười lắc đầu, vừa đi vừa nói:

– Thật ra Hải Dương quán không có quy củ gì lớn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ hai việc là được rồi.

– Việc gì?

– Thứ nhất, trước mặt Lê đại nương và những người khác thì tốt nhất đừng bao giờ nhắc đến Phật tông. Thứ hai, Lê đại nương là bà chủ của Hải Dương Quán, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, không thể trái lời. Nhưng mà ai cũng biết Lê đại nương thương yêu Lê cô nương nhất, cho nên chúng ta còn phải tăng thêm một câu ngoài cái điều thứ hai… Ngoại trừ Lê cô nương, những người khác không thể trái lời Lê đại nương.

– Vì sao mà ta có cảm giác bán mình làm nô đây?

Trương Thế Nhân cười nhạo.

– Không không không…

Lão già què chăm chú giải thích:

– Bán mình làm nô, đó là cả đời không có khả năng chuộc thân cho chính mình. Ngươi không giống với họ, ngươi chỉ cần trả hết khoản nợ một vạn kim tệ kia thì không ai ngăn cản ngươi đi. Đến lúc đó cho dù cho ngươi không muốn đi thì chỉ sợ mọi người trong Hải Dương Quán sẽ cầm gậy gộc đuổi ngươi đi.

– Sao ta lại cảm thấy oan uổng thế này?

Trương Thế Nhân cau mày nói:

– Thật giống như có người nhét vào ngực ta một tấm ngân phiếu, sau đó là có thể trở thành chủ nợ của ta? Ta không có vay hay mượn tấm ngân phiếu này, thì tại sao ta lại trở thành kẻ thiếu nợ chứ?

Lão già què đi ở trước, Trương Thế Nhân đi ở sau.

Một già một trẻ, hai cái người thọt.


– Nếu như đã có ý định đi thì không nên kéo dài thời gian… Tuy rằng chúng ta không vội, nhưng nếu Trương Thế Nhân muốn tham gia cuộc thi kia của Kinh Võ Viện thì không nên tiếp tục kéo dài, lỡ tới chậm là mất đi cơ hội rồi. Mấy chục năm nay, thành Gia Trang mới có một người có tư cách tham gia cuộc thi ấy, cũng là hiếm thấy. Từ mấy ngày trước mọi người đã thu dọn đồ đạc, chậm nhất là ngày mai có thể lên đường. Dù sao thì trong Hải Dương Quán có đa phần là phụ nữ, nên nhiệm vụ hộ vệ cũng không thể để duy nhất Lạc gia phụ trách… Trương Thế Nhân, nếu như ngươi đã cùng đi thì ngươi cũng phải gánh lấy một phần trách nhiệm.

Mặc dù Lê đại nương ngồi yên ở đó, nhưng cũng tỏa ra thần thái của bậc phú quý.

– Không nhất định phải trực tiếp tham gia cuộc thi… Nhưng mà ở ven đường ta nhất định sẽ tận tâm, có thể giúp gì thì đều giúp.

Trương Thế Nhân khách khí một câu.

– Không nhất định?

Nghe lời nói của hắn, sắc mặt Lê đại nương có chút biến đổi. Nàng buông chén trà trong tay ra, giọng điệu trở nên không vui:

– Nếu như muốn tham gia thi tuyển, thì vì sao lại không có lòng tin như vậy? Nếu như ngay cả lòng tin vào việc mình có thể đỗ vào Kinh Võ Viện mà ngươi đều không có thì cần gì phải đi thi? Thân là nam nhân, thì phải có khí phách, phải dũng cảm gánh trách nhiệm, dũng cảm đảm đương mọi thứ. Ngươi không có lòng tin như vậy là do ngươi sợ hãi, còn không chiến mà đã sợ rồi, thật khiến người ta chê cười.

– Ây…

Trương Thế Nhân xấu hổ cười trừ:

– Lê đại nương dạy phải, ta cố gắng là được.

– Có thể ngươi không thích nghe nhưng ta vẫn muốn nói. Dù Kinh Võ Viện rất nghiêm khắc trong việc tuyển chọn, nhưng từ lúc được Đại Nam Thái tổ Hoàng đế thành lập đến nay, đã có không ít người có thân thế không bằng ngươi tiến vào viện, rồi sau đó trở thành một đời nhân kiệt. Thái tông Kiến Võ năm thứ mười một, Kinh Võ Viện ra một kỳ tài có thành tín ưu dị ở cả chín môn học và tất cả các công khóa khác, sau khi tốt nghiệp liền được Thái tông Hoàng đế phong làm Ưng Dương Trung tướng, đóng quân ở Tây Bắc. Từ lúc lĩnh binh thì đánh hơn ba trăm trận, khó có một trận bại. Người này cũng xuất thân thấp hèn, còn là một cô nhi, nhưng hắn có thể tạo ra một gia tộc của mình!

– Ngài đang nói Nguyễn Khiếu sao?

– Đúng vậy, Nguyễn gia Thanh Long, cùng những thế gia của triều đình không giống, gia tộc này được hình thành trong thời gian còn quá ngắn. May mắn là sau Nguyễn Khiếu thì lại xuất hiện mấy cái nhân vật kinh tài tuyệt diễm, bằng không thì Nguyễn gia cũng có thể bị mấy gia tộc khác chèn ép thành tro tàn rồi. Đặc biệt là Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, hắn là người giúp Nguyễn gia bước lên hàng ngũ thế gia nhất lưu. Ngươi thấy đấy, chưa đầy một trăm năm, Nguyễn gia đã có thành tựu như vậy… Suy xét kĩ càng mà nói, vẫn là bởi vì Đại Nam có Kinh Võ Viện.

Lê đại nương chân thành nói tiếp:

– Không có Kinh Võ Viện thì Nguyễn Khiếu chỉ là một bộ xương khô chết cóng ở ven đường! Ta biết ngươi rất thông minh, sẽ hiểu được ý của ta.

Lão già què đang ngồi uống rượu khẽ nhíu mày, không khỏi liếc nhìn Lê đại nương. Dường như Lê đại nương cảm nhận được, nàng nhìn về phía lão già một cái.

Đợi đến khi Trương Thế Nhân rời đi, lão già què không tài nào nhịn được nữa, hắn hỏi:

– Hình như ngài đặc biệt coi trọng Trương Thế Nhân?

– Hắn vốn không phải là phàm phu tục tử, muốn coi thường hắn cũng khó khăn… Cho nên ta mới lắm miệng nói vài câu, gần đây vì quá buồn bực… lâu rồi cũng không giáo huấn người trẻ tuổi… Nghĩ lại cũng cảm thấy hứng thú.

– Đích thực hắn không phải phàm phu tục tử. Tiểu Kim Đan cũng không thể cải thiện cái thân thể không có tiềm chất tu hành kiểu phế vật của hắn, thì mặc dù đặt hắn trong đám phế vật thì hắn cũng là phế vật nổi danh nhất nhì.

Lão già què cười cười, đứng dậy rời đi.

Lê đại nương nhìn bóng lưng rời đi của lão già què, khẽ cười cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đầu gối của mình. Hai đầu lông mày của nàng ẩn ẩn có chút đắc ý, tựa như là phát hiện một việc mà người khác không có phát hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.