Chinh Chiến

Chương 182: Thoát khốn


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 182: Thoát khốn

Thời tiết đã chuyển sang đông, thành Thanh Long không còn cảnh quần áo mỏng đầy đường nữa. Trận tuyết đầu tiên sau tháng mười hai không tính là quá muộn, nó phủ thêm cho thành Thanh Long bao la hùng vĩ một tầng giáp bạc. Từ trước tới nay cung Thái Cực vốn có cảnh tuyết rất đẹp, đáng tiếc là không có vài người có tư cách đứng ở chỗ này ngâm thơ tả cảnh.

Các Đại Học Sĩ làm việc ở Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các có đủ tư cách đó. Song hiện tại ngâm thơ không hợp cho lắm. Chiến sự tây bắc đã bắt đầu. Sau khi đánh trận đầu ở khe núi Sơn Khê, chiến thư do vài vị Đại Học Sĩ cùng viết rốt cuộc được đưa ra ngoài, xem chừng nửa tháng là có thể tới tay người Thiên Thuận.

Hoàng đế bệ hạ cũng đã truyền chiếu thư thảo phạt Thiên Thuận khắp cả nước. Không ngoài dự liệu, dân chúng không hề có mâu thuẫn với việc triều đình xuất binh. Nhất là khi bọn họ biết rằng gần ba nghìn người ở Gia Trang bị Thiên Thuận sát hại tàn nhẫn, lửa giận trong lòng bọn họ khó có thể dập tắt.

Thậm chí có mãng phu vô tri, âm thầm trách bệ hạ vì sao kéo dài một năm mới đánh. Theo bọn họ, giống như xung đột với hàng xóm, ngươi đánh ta một quyền, tất nhiên ta phải đánh trả lại một quyền. Bọn họ sẽ không để ý rằng vì cuộc chiến này mà quốc gia cần phải chuẩn bị như thế nào.

Trong suy nghĩ của dân chúng, trận chiến này là điều đương nhiên. Không những đánh, mà phải đánh thật mạnh. Người Thiên Thuận giết ba nghìn dân chúng của Đại Nam, vậy thì quân đội Đại Nam phải giết ít nhất ba vạn người Thiên Thuận mới tính là đủ.

Đương nhiên, không ai hoài nghi trận chiến này sẽ thua.

Mùng chín tháng một, dân chúng dậy sớm, họ mặc áo bông dọn tuyết đọng. Tuyết rơi cả một ngày một đêm, dẫu không liên tục, mà hiện ra đứt quãng. Lúc ra khỏi cửa họ mới biết tuyết đã ngập tới một thước. Dựa theo quy định của phủ Thanh Long, sau khi tuyết rơi, các hộ gia đình phải có trách nhiệm dọn dẹp trước cửa nhà mình. Sau đó nha môn sẽ có người điều khiển xe ngựa dọn tuyết.

Cửa thành mới mở không lâu thì dân chúng đã bắt đầu dọn tuyết trên đường. Bọn họ thà quét đường cái trước chứ không quét sân nhà mình trước. Bởi vì nếu trước cửa nhà người ta đã quét sạch sẽ, mà cửa nhà mình còn tồn đọng tuyết, nhất định sẽ bị chê cười là nhà mình lười biếng.

Sự náo nhiệt trên đường cái bị một tiếng vó ngựa dồn dập cắt ngang. Một binh lính mệt mỏi phóng ngựa vọt vào cửa thành. Vừa quất ngựa vừa la lên, ra hiệu cho dân chúng tránh đường.

– Quân tình cấp báo!

Hiển nhiên binh lính này đã suốt đêm đi đường, ai cũng có thể nhìn thấy tuyết đọng trên quần áo của hắn. Con ngựa vốn màu trắng cũng bị nước bùn bám thành màu xám đen, hai lỗ mũi nó phun ra khí trắng, chứng tỏ nó đã mệt mỏi. Đây là binh lính báo tin từ tây bắc, dọc theo con đường này không biết hắn đã chịu bao nhiêu vất vả.

Đám dân chúng lập tức tránh đường, nhìn người lính kia chạy vội.

– Có vẻ quân tình rất gấp?

Có người phỏng đoán.

– Không giống là tin chiến thắng. Nếu đánh thắng thì sẽ hô là tin chiến thắng từ biên quan mới đúng.

– Con mẹ ngươi nói khó ngửi thật. Biên quân Đại Nam chúng ta đã từng thua bao giờ chưa? Hơn nữa còn có Đại tướng quân Hữu Kiêu vệ Nguyễn Viễn Sơn đóng quân ở tây bắc, ngươi nghe nói Vệ Chiến binh của chúng ta chịu thiệt thòi bao giờ chưa?

– Cũng đúng!

Trong tiếng nghị luận của dân chúng, binh lính báo tin cùng chú ngựa bẩn thỉu biến mất trong tầm mắt.

Hoàng đế bệ hạ đã trở về cung Thái Cực sau một mùa hè ở Sướng Xuân Viên. Sau khi về cung Thái Cực, hắn liền tới Đông Các luôn. Có thể nói Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch là một vị Hoàng đế cần cù nhưng không háo nữ sắc nhất Đại Nam. Hắn rất ít khi trở lại hậu cung. Thậm chí rất ít khi gọi Tần phi tới Đông Các thị tẩm. Các vị Ngự sử có cái miệng cứng như sắt, cũng đừng mơ kiếm được cái xấu gì trong cuộc sống riêng tư của Hoàng đế.

Sau khi lâm triều, Hoàng đế liền nhanh chóng trở lại Đông Các. Binh lính báo tin từ tây bắc đã đứng ở ngoài cửa, chưa kịp thay quần áo. Người lính này đeo một cái bao sau lưng, giống như quần áo trên người hắn, cái bao cũng đã bẩn đến nỗi không nhìn rõ màu sắc.

Trong cái sự lạnh lẽo của sáng sớm, hắn cầm bánh bao nóng hổi ăn lấy ăn để. Chiếc bánh bao này là do Thái giám Tô Phi Tiến sai người mang cho y. Có vẻ như cả đêm rồi hắn ta chưa có gì vào bụng, nên không thèm để ý tới cái bánh bao nóng hôi hổi, ăn như hổ đói.


– Vào cùng Trẫm.

Hoàng đế dừng bước, đợi binh lính kia ăn xong cái bánh bao mới đi tới. Hắn ngăn cản binh lính đó làm lễ, bước nhanh vào Đông Các.

– Ban một cốc nước ấm.

Hoàng đế cởi giày ngồi xuống giường gỗ, lệnh cho thái giám hầu hạ rót cho binh lính kia một cốc nước. Người binh lính kia dập đầu tạ ơn.

Nước ấm vào bụng, khiến tên lính nọ thoải mái hơn. Từ tây bắc vội vã trở về Thanh Long, ngoại trừ thay ngựa ở dịch trạm ra, hắn gần như không nghỉ.

– Chiến cuộc tây bắc thế nào rồi?

Hoàng đế hỏi.

Binh lính kia gỡ cái bao xuống, mở ra mấy lớp, để lộ ra một cái hộp gỗ sạch sẽ, vẫn còn dán giấy niêm phong. Hắn dâng hộp gỗ lên, Tô Phi Tiến nhận lấy, dùng dao cắt giấy niêm phong, rút cuộn giấy đưa cho Hoàng đế.

– Bẩm bệ hạ, nửa tháng trước Tiểu tướng Nguyễn Văn Dũng phụng mệnh dẫn theo năm nghìn binh mã đi ra khu núi Sơn Khê dò đường cho đại quân. Về sau đấu một trận kịch liệt với tướng địch Thế Anh ở thành Phượng Hoàng. Thế Anh bất ngờ hạ lệnh cho tất cả dân chăn nuôi cũng đi lên chiến trường, bao vây Nguyễn tướng quân lại. Nguyễn tướng quân huyết chiến, giết được hơn vạn địch nhân, nhưng cũng tổn thất gần hết năm nghìn nhân mạng… Dẫu vậy đã giữ được con đường thung lũng Sơn Khê. Lúc ty chức xuất phát, Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn đã dẫn binh vượt qua dãy núi Sơn Khê.

Hoàng đế vừa đọc quân tình vừa nghe binh lính kia báo cáo lại. Nghe tới câu năm nghìn tinh binh mà Nguyễn Văn Dũng dẫn đi gần như diệt hết, hắn không nhịn được biến sắc.

– Năm nghìn tinh binh… nếu đi đánh Đông Sở, có thể một hơi giết tới ngàn dặm Đông Sở!

Hắn khẽ thở dài một cái:

– Đánh Thiên Thuận, năm nghìn người mới đi ra khe núi đã gần như không còn một ai… Ngươi nói tiếp đi, Nguyễn Viễn Sơn đã chiếm được thành Phượng Hoàng hay chưa? Binh mã của Thế Lang đã tới chưa?

Sáng sớm, người của đại nội thị vệ đã bắt đầu quét đình viện của mình. Trong cung không thiếu tôi tớ, nhưng bọn họ không được tùy ý qua lại khu vực của đại nội thị vệ. La Úy Nhiên khoác một cái áo lông chồn nhung, giẫm tuyết đọng đi tới sân sau. Ở cửa, Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực đã đứng đó chờ.

– Bệ hạ có ý chỉ rồi à?

Hầu Văn Cực hỏi.

La Úy Nhiên gật đầu:

– Sáng sớm hôm nay bệ hạ phái người tìm ta, cẩn thận hỏi thăm nửa năm qua đã điều tra được gì rồi. Bởi vì không có người nào chứng thực được Trương Thế Nhân và Phật tông có liên quan, nên bệ hạ liền hạ chỉ tạm thời thả hắn. Cuối cùng việc này cũng đã hoãn được một chút thời gian.

– Hiện tại bệ hạ không có tâm tình để ý tới chuyện đó. Tuy nhiên… nếu không có chiến sự Thiên Thuận, nói không chừng Trương Thế Nhân đã được thả ra từ sớm.


Hầu Văn Cực cười nói:

– Bệ hạ cả ngày đều chú ý tới chiến sự tây bắc, đâu còn nhớ tới tiểu tử bị nhốt kia. Cũng không biết là ai nhắc lại với bệ hạ, bệ hạ mới nhớ tới còn có một kẻ phiền toái đang bị giam giữ.

– Hẳn là Chu viện trưởng.

La Úy Nhiên vào phòng, cởi áo khoác rồi ngồi xuống bên cạnh bếp lò, xoa xoa tay nói:

– Ta nghe nói hôm qua Chu viện trưởng có vào cung. Chắc là nhốt đã lâu, lâu đến nỗi nếu Trương Thế Nhân không xuất hiện ở Kinh Võ Viện thì sẽ dẫn tới sự chú ý của mọi người. Qua hai mươi ngày nữa là mừng năm mới rồi. Dựa theo quy củ, người đứng đầu Kinh Võ Viện như Trương Thế Nhân sẽ đại biểu học sinh của Kinh Võ Viện lên điện gặp mặt thánh, rồi hắn còn phải xuất hiện ở đại tiệc quần thần. Nếu lấy lý do là hắn đang ở sau núi tu hành, thì hiển nhiên không thích hợp rồi.

– Cứ thả ra như vậy?

Hầu Văn Cực rót một chén trà nóng cho La Úy Nhiên:

– Mặc dù đó là việc ta đã sớm dự liệu từ trước, nhưng vì sao ta lại có chút không cam lòng.

– Vì sao?

La Úy Nhiên hỏi.

Hầu Văn Cực cười cười nói:

– Cái gì cũng chưa tra ra được. Không tìm được chứng cứ chứng tỏ hắn có liên quan với Phật tông. Ngay cả một chút thông tin cũng không có. Cứ thả ra như vậy…. ta cảm thấy có chút không ổn.

La Úy Nhiên lườm hắn một cái, nói:

– Vậy thì ngươi đừng thả.

Hầu Văn Cực nói:

– Lời này của ngươi có trộn lẫn một ít cảm tình cá nhân. Tuy nhiên bất kể như thế nào, hắn cũng là sư điệt của ngươi.

– Thả thì cứ thả đi.

La Úy Nhiên xoa xoa lông mày, nói:

– Bởi vì chiến sự tây bắc, Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân góp lời với bệ hạ, vào ngày đầu năm, để các học sinh của Kinh Võ Viện mặc áo đỏ diễu hành trên đường, khích lệ sĩ khí dân chúng. Chủ ý này rất buồn cười, nhưng xem chừng lại có hiệu quả. Ít nhất để cho dân chúng nhìn thấy, trong Kinh Võ Viện còn nhiều nhân tài để sử dụng.

La Úy Nhiên gật đầu, không biết vì sao, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.


– Nghe nói… tây bắc có quân tình cấp báo.

Hắn nhẹ giọng hỏi.

– Đúng vậy.

Hầu Văn Cực trầm mặc một lúc, vỗ vai La Úy Nhiên, nói:

– Qua năm mới, ta sẽ phải tới tây bắc rồi. Chuyện kinh thành đều giao hết cho ngươi. Lúc đó trọng trách trên vai ngươi sẽ nặng hơn không ít.

Hắn nhìn hơi nước bốc lên từ chén trà, ánh mắt không có chút buồn vui nào.

Đây là lần đầu tiên từ lúc Trương Thế Nhân bị nhốt ở mật lao đại nội thị vệ, hắn được soi gương. Lúc nhìn thấy mình ở trong gương kia. Nhìn vào gương, suýt nữa hắn nhảy dựng lên.

– Đây là mình?

Hắn vuốt ve bộ râu ở cằm, lại nhìn tóc dài đã tới tận thắt lưng. Hiển nhiên với hắn, người trong gương có chút xa lạ. Một hồi lâu Trương Thế Nhân mới nhìn quen, hắn không khỏi thở dài:

– Năm tháng quả nhiên là một con dao mổ lợn.

Trác Bố Y đứng ở bên cạnh, đưa cái kéo cho Trương Thế Nhân:

– Tóc quá dài rồi, cắt bớt đi.

Trương Thế Nhân không nhận lấy, mà cười nói:

– Để lại cho dễ nhìn. Còn râu thì không để được, bằng không mất hết vẻ đẹp trai.

Hắn cầm dao cạo lên, bắt đầu cạo. Đây là lần đầu tiên Trương Thế Nhân cạo râu từ khi tới thế giới này, cho nên có chút khó khăn. Khâu Dư ngồi ở một bên thấy vậy liền đứng lên, một tay nâng cằm Trương Thế Nhân, một tay cầm dao cạo nhẹ nhàng lướt qua má hắn.

– Tư thế này…

Trương Thế Nhân quay đầu nhìn mình trong gương, không nhịn được cảm khái:

– Sao trông giống như mình bị đùa giỡn vậy.

Khâu Dư không để ý tới lời trêu trọc của hắn, hỏi:

– Nghĩ ra lý do chưa? Sắp xuất hiện lại trước mặt các học sinh Kinh Võ Viện, ngươi giải thích việc mất tích nửa năm nay như thế nào?

– Giải thích cái rắm.

Trương Thế Nhân nhấc cằm lên, cẩn thận nói chuyện, sợ Khâu Dư cắt vào mặt mình:


– Học sinh đứng đầu cuộc thi vào Kinh Võ Viện, học sinh có cần giải thích cho bọn họ không? Hơn nữa… Lão già mà tiên sinh đập vỡ cái bàn trong phòng ông ta kia nhất định sẽ nghĩ cách nói hộ giúp học sinh.

– Lão gia kia đang ở chỗ này.

Một thanh âm từ cửa truyền tới, khiến Trương Thế Nhân nhảy dựng.

Hắn quay đầu nhìn, lập tức trông thấy La Úy Nhiên và Chu viện trưởng.

– Tuy ngươi gọi ta là lão già khiến ta có chút tức giận.

Chu viện trưởng chậm rãi đi tới, nhìn Trương Thế Nhân, nói:

– Nhưng có một câu ta rất thích… ngươi là người đứng đầu cuộc thi vào Kinh Võ Viện, dù mất tích nửa năm cũng đếch có việc gì phải giải thích với bọn họ.

– Ý của viện trưởng là nhốt học sinh lâu như vậy, giống như một cái rắm, muốn phóng thì phóng phải không?

Trương Thế Nhân mang theo ánh mắt khiêu khích hỏi.

Chu viện trưởng không tức giận, mà trầm mặc một lúc mới chân thành nói:

– Rắm thì sao? Ngươi có thể tự do phóng nó, nhưng ngươi có thể tự do thu nó về không?

Trương Thế Nhân ngẩn ra, lập tức gật đầu:

– Nghe có vẻ có lý.

Chu viện trưởng ừ một tiếng nói:

– Rất có lý.

Ông ta đặt một cái bao xuống giường đá, chỉ vào nó, nói:

– Quần áo mới.

– Một bộ quần áo mới mà muốn cho xong chuyện sao?

Trương Thế Nhân hỏi.

– Ngươi còn muốn thế nào?

Chu viện trưởng hỏi.

Trương Thế Nhân nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói:

– Ít nhất phải mời học sinh một bữa ở Khách Thắng Cư. Sau đó tới Hải Dương Quán mời Lê đại gia nhảy một điệu Song Hoa Kiến Điệp.
, dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.