Chinh Chiến

Chương 174: Một trăm hai mươi tám


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 174: Một trăm hai mươi tám

Giáo sư Ninh Ngôn nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó chỉ vào địa đồ ở trên vách tường sau lưng, nói ra:

– Đánh dấu con đường hành quân trong cuộc chiến bình diệt Thương Quốc lên đi, bắt đầu từ lúc vượt qua Hoàng Hà. Nếu như có một cái dấu bị sai, hôm nay ta sẽ không nói nhiều với ngươi thêm một chữ.

Thiếu niên gật đầu, nắm lên một chiếc bút bằng than, cầm theo bó đuốc đi tới vách tường phía trước, rất cẩn thận và nghiêm túc đánh dấu.

Ninh Ngôn đã từng là phụ tá của La Diệu, có công lao không thể bỏ qua được trong cuộc chiếc bình diệt Thương Quốc. Chỉ có điều tổ tiên của hắn phạm phải tội lớn, ý chỉ của tiên đế là không để gia tộc họ có người làm quan. Cho nên tuy hắn có công cao, nhưng hắn vẫn không có được những thứ hắn nên có. Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất là từ nô lệ, một lần nữa hắn trở thành một người bình thường – người có thể ưỡn ngực và ngẩng đầu.

Trong chiến dịch bình diệt Thương Quốc, quân đội La Diệu luôn luôn xông lên phía trước nhất. Thần cản sát thần, phật ngăn giết phật. Được xưng quân đội hơn triệu, Thương Quốc không ngăn được Tả Tiền Vệ của La Diệu. Rất nhiều sách lược của Tả Tiền Vệ đều xuất phát từ đề nghị của Ninh Ngôn. La Diệu cực kỳ tôn sùng Ninh Ngôn, ba lượt dâng thư thỉnh cầu bệ hạ phong tước vị cho hắn, nhưng tất cả đều bị Hoàng đế bác bỏ. Đại Nam tôn sùng hiếu đạo, di mệnh của tiên đế, Hoàng đế không thể đơn giản phá bỏ.

Nhưng Hoàng đế tự nhiên cũng có phương pháp ban thưởng cho hắn. Tiên đế không cho phép con cháu Ninh gia làm quan, Hoàng đế liền điều Ninh Ngôn về Kinh Võ Viện. Phải biết trên người các giáo sư Kinh Võ Viện đều không có chức quan, không có tước vị, nhưng bọn hắn vẫn được người đời tôn kính.

Lúc ấy La Diệu không muốn để Ninh Ngôn rời đi, song thánh ý khó phạm. Thời điểm ra Ung Châu, La Diệu tự mình tiễn hắn ba mươi dặm mới lưu luyến chia tay.

Khi đến Kinh Võ Viện, Ninh Ngôn vẫn chủ yếu giảng giải binh pháp. Lớp của hắn thường xuyên có tướng lĩnh cấp bậc rất cao đến nghe. Trong đó thậm chí còn có Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung cùng Ngu Mãn Lâu. Đặc biệt Ngu Mãn Lâu càng hạ lệnh để chư tướng Tả Võ Vệ lúc rãnh rỗi phải đến Kinh Võ Viện nghe giảng. Đương nhiên, giới hạn là tại bài giảng binh pháp của Ninh Ngôn.

Bây giờ, vị này giống như trở thành giáo viên tư nhân của Trương Thế Nhân, thường cách một đoạn thời gian, hắn lặng lẽ rời khỏi Kinh Võ Viện, tiến vào tòa ngục chặt chẽ của đại nội thị vệ, giảng bài cho một kẻ tù tội.

Lúc mới bắt đầu, Ninh Ngôn rất không hài lòng. Ở trong mắt của hắn, nếu là kẻ tù tội thì phải nên có đãi ngộ của kẻ tù tội, mà không phải bắt giáo sư Kinh Võ Viện chạy tới giảng bài. Nhưng khi hắn đi vào thạch thất, nhìn thấy vị đệ tử đặc thù này dĩ nhiên là Trương Thế Nhân thì nhịn không được lắp bắp kinh hãi. Lúc trước hắn cũng biết Trương Thế Nhân tu hành ở hậu sơn, không nghĩ tới tên thiên tài trong trăm năm qua của Đại Nam vậy mà trở thành kẻ tù tội.

Chỉ dạy qua một bài giảng, hắn không còn bất mãn như trước. Cái tên thiếu niên thoạt nhìn rất chật vật này quả thật có thiên phú không tầm thường.

Rất nhiều chuyện hắn chỉ nói hơi chút chút thì thiếu niên đã có thể hiểu được. Thậm chí thiếu niên này có thể dựa vào bài giảng của hắn mà nghĩ rộng ra, đưa ra rất nhiều ý nghĩ khác liên quan. Đối với loại đệ tử không bám vào khuôn mẫu mà học tập, Ninh Ngôn mười phần ưa thích. Hắn chưa bao giờ cảm thấy một đệ tử rập khuôn theo giáo sư là một đệ tử tốt.

– Tiên sinh.

Trương Thế Nhân vừa đánh dấu vừa nói:

– Lúc trước đại quân chia bốn đường, thẳng hướng Tây Nam, qua Giang Lăng, đi Tống Châu, tiến Đông Quận, đến Lĩnh Nam… Nhưng đệ tử cảm thấy, nếu như nhân mã đi Lĩnh Nam lại chia một đường đi đánh La Khẩu, phòng tuyến do quân đội Thương Quốc bố trí sẽ bị xé ra một lỗ hổng, như vậy quân tiên phong của Đại tướng quân La Diệu có thể nhờ đó mà cắm thẳng vào, uy hiếp Ung Châu.

Ninh Ngôn không có chối bỏ, chỉ thản nhiên nói:

– Trước tiên cũng đánh dấu ý nghĩ của ngươi vào.


Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, đánh dấu thêm con đường mà hắn cho rằng hợp lý. Đợi làm tất cả xong xuôi, hắn cung kính nói:

– Tiên sinh, đã vẽ xong rồi.

– Ngươi có biết lúc trước vì sao không chia quân đánh La Khẩu?

Ninh Ngôn đứng lên, đi đến trước địa đồ, hỏi.

Trương Thế Nhân nhìn cẩn thận, nghĩ nghĩ, sau đó hỏi dò:

– Hẳn là có phục binh?

Ninh Ngôn gật đầu nói:

– Đừng tưởng rằng chính mình rất thông minh, lúc trước trong đại quân xuôi nam có bao nhiêu tinh anh? Tướng quân lĩnh binh người nào mà không có kiến thức nhiều hơn ngươi! La Khẩu là kho lúa lớn nhất Thương Quốc, một lần tích lương thực đầy đủ đại quân trăm vạn người dùng trong ba mươi năm. Phá được La Khẩu, quân đội Thương Quốc tất nhiên đại loạn… Nhưng, ngay lúc đó mấy vị Đại tướng quân nhất trí cho rằng không đánh La Khâu, đó là vì họ xem thấu quỷ kế của Thương Quốc.

– La Khẩu được xây dựng tại núi La Sơn, kênh nước chảy quanh dưới núi. Cái kênh nước này vốn là đường vận chuyển lương thảo của Thương Quốc. Ngươi chưa thấy qua địa hình La Sơn, tất nhiên ngươi cho rằng La Khẩu cũng không khó đánh… La Khẩu được xây dựng ở phía nam núi La Sơn, mà cánh bắc đa số là vách núi đá cheo leo. Nếu muốn đánh La Khẩu, đại quân nhất định phải vượt qua kênh nước kia, sau đó mới tiến về phía nam. Bởi như vậy, ít nhất phải tốn nửa tháng thời gian.

– Đánh một địa phương trọng yếu như kho lúa của địch, yêu cầu cấp thiết nhất là một chữ “nhanh”, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh hạ, như thế mới được. Mười lăm ngày… Không nói đến việc trên nửa đường có phục binh hay không, chỉ nói cái hành trình này dài như thế, quân đội Thương Quốc cũng đã sớm làm xong đề phòng. Chỉ cần dùng năm ngàn nhân mã giữ vững vị trí hiểm yếu, kể cả mười vạn đại quân cũng không thể phá được trong thời gian ngắn. Đó là kho lúa lớn nhất của Thương Quốc, nó mới không sợ bị cái gì vây mà không công. Tất cả quân đội vây núi đều chết đói, quân đội thủ vệ La Khẩu ăn một ngày tám bữa cơm cũng có thể ăn cả trăm năm.

– Quân đội Thương Quốc cố ý lộ ra sơ hở, hấp dẫn đại quân đi đánh La Khẩu ở La Sơn, đó chính là vì ngăn cản hành trình của đại quân… Nếu như đại quân đi Lĩnh Nam bị La Khẩu ngăn trở, quân tiên phong của Đại tướng quân La Diệu chỉ có một mình, mặc dù Đại tướng quân lại thiện chiến, chính là ba, bốn vạn binh mã nếu bị mấy chục vạn đại quân của Thương Quốc vây quanh, ngài ấy có chạy trời cũng không khỏi nắng. Không thể không nói, quân đội Thương Quốc lúc trước định ra cái sách lược này là vì diệt trừ Tả Tiền Vệ của La Đại tướng quân.

– Chỉ cần trận này có thể tàn sát Tả Tiền Vệ, quân tâm Thương Quốc tất nhiên đại chấn. Một trận chiến biến thành bước đệm lớn, người Thương Quốc chưa hẳn không thể cứu lại tình cảnh suy tàn.

– Là đệ tử nông cạn.

Ninh Ngôn nói:

– Ngươi phải nhớ cho kỹ, kẻ làm tướng, chỉ nhìn địa đồ là không đủ. Ký hiệu trên bản đồ chỉ là một ngọn núi, nhưng ngươi có biết đó là ngọn núi như thế nào? Không biết rõ địa thế, không thể đưa ra phương án dụng binh.

– Đệ tử nhớ kỹ.

Ninh Ngôn “ừ” một tiếng, nhìn nhìn địa đồ, nói:


– Ta chỉ nói một lần, ngươi lại có thể vẽ ra lộ tuyến không lệch chút nào, không sai… Ta chỗ này có một phần ghi chép cuộc hành quân lúc trước, trong lúc ngươi rảnh rỗi thì có thể xem, có lẽ sẽ có chỗ có ích.

– Đa tạ tiên sinh!

Trương Thế Nhân trịnh trọng thi lễ, hai tay tiếp nhận cái bút ký hành quân mà năm đó Ninh Ngôn tự tay viết ra. Trận chiến bình diệt Thương Quốc là một lần đại chiến gần đây nhất. Sau trận chiến ấy, hai mươi năm nay Đại Nam không có động binh với nước khác. Có thể nói, với người Đại Nam, không thể nghi ngờ trận chiến ấy có quá nhiều thứ để tham khảo.

Cuộc sống bây giờ của Trương Thế Nhân tuy mệt nhọc nhưng phong phú. Ngoại trừ giáo sư Khâu Dư, Kinh Võ Viện còn phái các giáo sư khác đến chỉ điểm việc học tập của hắn, ví dụ như giáo sư Ninh Ngôn. Thậm chí Kinh Võ Viện còn phái cả vị giáo sư gián tiếp giết chết bọn người Lưu Sảng trên núi Bán Nguyệt: Mực Vạn Vật.

Đối với người nam nhân này, kỳ thật trong nội tâm Trương Thế Nhân không có bao nhiêu hận ý. Hắn biết rõ đám người Lưu Sảng chết đi là chuyện ngoài ý muốn. Dẫu gì Nguyệt Nha Đàm là hồ nước lớn nhất núi Bán Nguyệt, địa thế hiểm yếu, có rất nhiều địa phương có thể ẩn thân, bọn người Trần Nhai vô cùng có khả năng giấu mình ở đó.

Mặc dù Trí Tuệ và Trần Nhai không có ẩn thân tại đó, nhưng Mực Vạn Vật dẫn theo Trương Thế Nhân cùng Trương Cuồng lên núi đầu tiên, do đó bọn họ mới là những người làm cho Trí Tuệ và Trần Nhai chú ý.

Nhưng dù vậy, Mực Vạn Vật không thể trốn tránh trách nhiệm.

Trương Thế Nhân không có mắng, cũng không có làm nhao nhao lên, chỉ là không nói một lời. Mực Vạn Vật ngồi trong thạch thất chừng nửa canh giờ, sau đó đứng dậy rời đi, trước khi ra cửa chỉ nói một câu.

– Mạng người là khoản nợ, ta tạm thời không có biện pháp gì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho bọn hắn, chớ quên.

Nói xong câu đó, hắn đi ra ngoài cửa sắt, bóng lưng tiêu điều.

Trương Thế Nhân hầu như ngày nào đều phải đối mặt với việc huấn luyện như ma quỷ của Khâu Dư. Nếu đổi lại là người khác, loại cường độ này đủ khiến người đó mệt mỏi, mềm oặt như một bãi bùn. Nhưng tốc độ khôi phục của Trương Thế Nhân nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thường thường sau khi ngủ một giấc thì hắn có thể khôi phục được hơn phân nửa.

Tình trạng này của hắn khiến Khâu Dư mở lời:

– Ta không biết làm thế nào cho ngươi nhanh chóng trưởng thành, nhưng ta biết rõ có một biện pháp ngu ngốc.

Cái gọi là biện pháp ngu ngốc chính là không ngừng nghiền ép tiềm năng của Trương Thế Nhân. Cường độ của cơ thể hắn viễn siêu thường nhân, như vậy thì cứ liên tục tăng cường độ rèn luyện cho bắp thịt hắn. Chỉ có ở bên trong lúc không ngừng nghiền ép, Trương Thế Nhân mới có thể làm cho thân thể của hắn trở nên càng mạnh mẽ hơn. Làm một võ giả thuần túy, Trương Thế Nhân hắn không có cách nào vận chuyển nguyên khí thiên địa để bản thân sử dụng. Muốn đạt được thắng lợi khi chiến đấu với người tu hành, chỗ dựa duy nhất của hắn chính là thân thể.


Lại một lần nữa xụi lơ trên mặt đất, Khâu Dư nhấc Trương Thế Nhân đặt lên trên giường đá.

– Ta vẫn không có cách nào nhìn thấu thân thể ngươi.

Khâu Dư ngồi xuống ghế dựa, nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:

– So với trước khi bị nhốt vào, Khí Huyệt của ngươi lại mở nhiều hơn sáu cái. Nhưng mà không có Khí Hải thì ta không biết ngươi mở Khí Huyệt sẽ có chỗ lợi gì. Mấy ngày nay ta phát hiện khi cường độ huấn luyện càng lớn, tốc độ thông suốt Khí Huyệt của ngươi càng nhanh. Ba huyệt được mở vào hai tháng trước, ba huyệt được mở ở trong bảy ngày này… Nếu như kiên trì như vậy, có lẽ không bao lâu sau ngươi có thể mở ra ba mươi sáu Khí Huyệt.

– Dựa theo lẽ thường, khi một người có thể mở được ba mươi sáu Khí Huyệt, người đó có thể miễn cưỡng tu hành… Mỏi mắt chờ mong đi, nói không chừng đến thời điểm ngươi mở ra ba mươi sáu Khí Huyệt, Khí Hải cũng sẽ đột nhiên xuất hiện.

Trương Thế Nhân nằm trên giường đá, vừa thở dốc vừa nói:

– Tiên sinh… Chẳng lẽ ngài không cảm thấy đây là một thuyết pháp rất không phụ trách?

Khâu Dư dang tay ra:

– Ta chẳng qua là cho ngươi hi vọng mà thôi. Ngươi nên rất rõ ràng, không có Khí Hải, cho dù mở ra toàn bộ một trăm hai mươi tám Khí Huyệt thì lại có thể như thế nào đây?

– Vậy nếu có Khí Hải… Một trăm hai mươi Khí Huyệt mở ra thì sẽ như thế nào?

Khâu Dư nghĩ nghĩ, hồi đáp:

– Người như vậy, cứ tu hành một ngày thì tương đương với người khác tu hành mười ngày. Tu hành một năm thì có lẽ còn cường đại hơn người khác tu hành mười năm.

– Mẹ nó!

Trương Thế Nhân nhịn không được, mắng:

– Không công bằng!

– Từ đâu mà thế giới này có nhiều công bằng như vậy?

Khâu Dư lạnh nhạt nói ra:

– Nhưng mà… Người như vậy là cực kỳ hiếm thấy, ta ở trong Kinh Võ Viện nhiều năm nhưng cũng chỉ gặp qua một người.

– Ai?


Trương Thế Nhân hỏi trong tò mò.

– Ngươi hỏi nhiều như vậy có ích gì không? Vô luận là ai thì đều không có bất cứ quan hệ nào với ngươi. Mà chính bởi vì có người như vậy tồn tại, phế vật như ngươi càng phải cố gắng mới được. Mới cất bước đã bị người ta bỏ qua mấy con phố, không chạy mau một chút thì làm sao đuổi kịp?

– Ta hiểu được…

Trương Thế Nhân gật đầu:

– Lại đến đi!

Tại miếu đạo sĩ lớn nhất trong thành Thanh Long.

Mỹ nữ tuyệt sắc đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn chậm rãi mở mắt ra, nhìn xem một hàng hai mươi ngọn nến đang xếp trên bàn ở ngoài ba mét. Con ngươi nàng rất sáng rõ, phảng phất như có thể nói chuyện. Rất khó có thể dùng lời nói mà hình dung dung mạo của nàng, nếu như tất yếu phải dùng, có lẽ chỉ có năm chữ “hoàn mỹ không tì vết” là thỏa đáng.

Đạo bào trên người nàng có màu xám nhạt, bởi vậy có thể thấy được thân phận của nàng ở trong đạo quan cũng không cao lắm. Nhưng nàng lại là người đệ tử thứ năm của Tiêu chân nhân, bốn vị sư huynh của nàng đang là Đại Thần quan của Đạo tông.

Nàng tên là Vô Song.

Nàng vốn chỉ là một con rối, một kẻ chết thay. Nhưng mà vận mệnh luôn biến đổi khó lường, từ khi Trương Thế Nhân rời khỏi thành Gia Trang thì không hề thuận lợi, mà nàng, nàng lại nhận được trời cao sủng ái.

Có thể trở thành đệ tử của Tiêu chân nhân, đó là việc bao nhiêu người ước mơ mà không được?

Ánh mắt nàng chậm rãi mở ra, bỗng nhiên tầm đó, hai mươi ngọn nến đang cháy hừng hực bỗng như gần như dập tắt cùng lúc. Cũng không thấy nàng có bất kỳ động tác gì, tất cả ngọn nếu đều quỷ dị tắt hẳn.

Vô Song khẽ nhíu mày, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.

Khí tức trong phòng bỗng nhiên loạn cả lên, giống như hơn mười chuôi đao nhỏ hẹp nhưng sắc bén đang không ngừng xoay quanh. Sau một hồi “tích tích, ba ba”, hai mươi ngọn nến kia đều bị chặt đứt. So với chuyện dập tắt trước đó của hai mươi ngọn nến, thoạt nhìn cái màn tự gãy này của chúng quỷ dị hơn một chút.

Vô Song đưa ánh mắt về phía vách tường, không khí lần nữa trở nên hỗn loạn. Trên vách tường liên tiếp truyền ra những tiếng vang nhẹ, đồng thời mấy chục đạo dấu vết khá mỏng xuất hiện ở trên đó.

Trong một gian phòng khác cách phòng của nàng hơn trăm thước, Tiêu chân nhân theo bản năng nhìn xem căn phòng của nàng, lập tức lão khe khẽ thở dài:

– Nàng là cái thứ nhất trong vô số đệ tử Đạo tông luyện Mục Nhận đến tiểu thành. Một trăm hai mươi tám Khí Huyệt đều mở… Quả nhiên không giống người thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.