Chinh Chiến

Chương 171: Ta là Phật tử?


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 171: Ta là Phật tử?

La Úy Nhiên cảm thấy hôm nay Hoàng đế có chút bất thường, bởi vì Hoàng đế rõ ràng đang ngẩn người. Sau khi nói chuyện vài câu với Tô Phi Tiến, Hoàng đế lại nhìn cái ao sen kia, lâm vào trầm mặc. Đây là tình huống rất khó gặp, cho nên khi La Úy Nhiên nhìn thấy Hoàng đế, hắn không khỏi kinh ngạc.

Hắn đứng ở rất xa thì đã cúi người thi lễ, gọi một tiếng:

– Bệ hạ.

Hoàng đế từ trong trạng thái ngẩn người phục hồi lại tinh thần, liếc nhìn La Úy Nhiên rồi giơ tay lên chỉ chỉ chiếc ghế đá cách đó không xa:

– Tới ngồi rồi nói.

La Úy Nhiến không có từ chối, hắn đi đến, cúi người ngồi lên ghế đá. Ở trước mặt Hoàng đế, ngồi vững vàng là một hành vi rất không lễ phép. Hoàng đế cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, nhưng nếu ngồi thẳng người như trong nhà hay khi tiếp chuyện bạn bè, chỉ cần có người nhìn thấy, ngay lập tức người đó sẽ dâng lên một bản tấu vạch tội bất kính.

Tô Phi Tiến vẫn đứng ở sau lưng Hoàng đế, giữ vững khoảng cách chừng một bước rưỡi.

Trước khi La Úy Nhiên vào đây, Tô Phi Tiến đã nói với hắn biết rằng bệ hạ muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Ngô Bồi Thắng. Bởi vậy La Úy Nhiên cũng đã có chuẩn bị. Nhưng những gì hắn chuẩn bị lại không dùng được, câu đầu tiên bệ hạ hỏi lại là:

– Trương Thế Nhân ở trong lao thế nào?

La Úy Nhiên vội vàng trả lời:

– Hôm qua hắn chọc giận công chúa điện hạ, còn chọc giận Hầu Văn Cực.

– Việc này Uyển Đình cũng nhắc qua cho Trẫm biết, hôm qua Hầu Văn Cực cũng nói qua cho Trẫm nghe. Trương Thế Nhân dùng ngôn ngữ bất kính với Trẫm, lại còn chọc giận Uyển Đình… Có phải gần đây hắn tuy ở trong đại lao của đại nội thị vệ nhưng lại trải qua rất thoải mái? Trẫm nghe nói hắn muốn cái gì thì các ngươi cho cái gì, muốn ăn cái gì thì các ngươi mang cho hắn cái đó, thậm chí muốn làm thơ viết chữ thì các ngươi cũng cho người mang vào. Đây là đang ngồi nhà lao? Rõ ràng là đang hưởng thụ!

Mặc dù giọng của Hoàng đế có chút nghiêm khắc, nhưng La Úy Nhiên biết rõ bệ hạ cũng không có thật sự tức giận. Ở bên cạnh Hoàng đến đã hơn mười một năm, hắn hiểu rõ Hoàng đế hơn rất nhiều triều thần bình thường khác. Hắn biết rõ cái chuyện Trương Thế Nhân buồn nôn công chúa điện hạ, cũng biết chuyện Trương Thế Nhân nói bệ hạ không phải là người. Hầu Văn Cực không cần phải gạt hắn vì một chuyện nhỏ như vậy, đương nhiên, cũng không có chuyện gì trong đại nội thị vệ có thể giấu được hắn.

– Xác thực nên phạt.

La Úy Nhiên cúi đầu nói:

– Bất quá… Không dùng hình, không bức cung, không làm khó dễ… là ý chỉ của bệ hạ.

– Thật sao?

Hoàng đế ngơ ngác một chút, lập tức có chút căm tức:

– Vậy cũng không thể nào để hắn làm xằng làm bậy, xíu nữa ngươi cho hắn nhịn đói hai ngày, xem hắn còn có… khí lực đùa nghịch khôn vặt, còn có khí lực bộc phát tiểu tính tình không!

– Thần tuân chỉ!

– Nhưng mà…


Giọng nói của Hoàng đế thay đổi, khẽ thở dài một tiếng:

– Hắn như vậy, ngược lại làm cho Trẫm cảm thấy trong lòng của hắn không có quỷ. Mỗi ngày ngươi đều theo dõi hắn, mỗi ngày Hầu Văn Cực cũng nhìn chằm chằm vào. Ánh mắt hai người các ngươi đều đủ độc, các ngươi nói hắn thoạt nhìn có chút cam chịu, có chút phẫn nộ, có chút giả ngây giả dại… Mà những thứ hắn giả vờ, như thế nào đều có chút làm ra vẻ.

Hoàng đế dừng một chút, rồi tiếp tục nói:

– Vài ngày trước đó Trẫm gặp Đỗ Hồng Tuyến, nàng cũng nói Trương Thế Nhân là truyền nhân của Tứ ca, có lẽ chuyện này chắc không sai rồi… Hiện tại chỉ cần xác định xem rốt cuộc Trương Thế Nhân có cái liên quan gì với Phật tông. Phải tra tỉ mỉ, không được làm qua loa. Trẫm tự tay nâng lên điển hình, không thể để ngày sau trở thành chứng cớ mà người khác chỉ trích Trẫm ngu ngốc. Nếu như hắn có liên quan gì với Phật tông, khi đó Trẫm chính là một chuyện cười cho người trong thiên hạ!

– Đương nhiên… Nếu như hắn và Phật tông không có liên quan, những gì trước kia Trẫm cho hắn thì vẫn có thể trả lại cho hắn. Hắn vẫn là thiên tài khó gặp trong trăm năm qua của Đại Nam, vẫn là danh đầu của Kinh Võ Viện.

– Thần minh bạch.

La Úy Nhiên gật đầu, nói:

– Nhưng thần là sư đệ của Trung Thân Vương, chuyện này giao cho thần đi làm… Thần sợ có chút không công bằng, không bằng thần lui ra, tất cả đều giao cho Hầu Văn Cực. Nói về tra án, hắn lành nghề hơn thần một ít.

– Hầu Văn Cực còn có chuyện khác, ngươi cứ lo chuyện của Trương Thế Nhân đi.

Hoàng đế khoát tay áo, trầm mặc một hồi, sau đó hỏi:

– Ngươi lại nói cho Trẫm biết chuyện Tứ ca tìm ngươi.

– Vâng.

La Úy Nhiên nói:

– Năm đó thần còn theo sư tôn tu hành trong núi, Trung Thân Vương là Nhị sư huynh của thần. Chẳng qua là lúc đó mấy người chúng thần cũng không biết thân phận của hắn, không ai từng nghĩ tới Nhị sư huynh dĩ nhiên là trọng thần của một nước. Nhị sư huynh thường xuyên không ở trong núi, nhưng tu vị lại là cao nhất trong đám sư huynh đệ chúng thần. Hắn là thiên tài chân chính, tu hành một ngày còn muốn hơn thần tu hành một năm.

– Thần nhớ rõ lúc ấy thần đang luyện Thập Bộ Trảm, Trung Thân Vương trở lại Tông môn liền tìm gặp riêng thần. Hắn bảo cái gì thần cũng không cần hỏi, lập tức thu dọn đồ đạc đi tới thành Thanh Long. Lại bảo thần tiến cung gặp bệ hạ, rồi hắn đưa cho thần một bức thư tự tay viết, dặn dò thần giao cho bệ hạ ngài. Sư huynh đệ chúng thần đều cực kỳ kính trọng Nhị sư huynh, cho nên tuy rằng thần không biết hắn muốn đi làm cái gì, song thần vẫn lập tức rời khỏi Tông môn, đi đến Thanh Long, từ đó cũng không hề rời khỏi nơi đây.

Hoàng đế “ừ” một tiếng, trầm ngâm trong chốc lát, nói:

– Tứ ca vào núi tu hành là do tiên hoàng an bài, lúc trước Trẫm cũng không biết. Sư huynh đệ bốn người các ngươi đều là giúp đỡ tốt nhất của Trẫm. Tiêu chân nhân là lãnh tụ Đạo tông, là thống soái giang hồ của Trẫm. Ngươi ở đại nội thị vệ mười một năm, cũng đã tận tâm tận lực. Dù là Hạng Thanh Ngưu… Đợi đến khi Tiêu chân nhân già đi, người tiếp nhận chức vị lãnh tụ Đạo tông tất nhiên cũng chỉ có hắn.

– Tiêu chân nhân có bốn người đệ tử, nhưng họ tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đạo tông. Ngươi không có truyền nhân, Thanh Ngưu cũng không có. Nếu như Trương Thế Nhân là truyền nhân của Tứ ca, vậy hắn cũng là thuộc hàng hậu bối của sư huynh đệ bốn người các ngươi. Trẫm chưa từng nghĩ tới việc giết hắn để chấm dứt hậu hoạn, mà là muốn trả lại trong sạch cho hắn.

– Thần hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ.

– Lại đi tra xem Ngô Bồi Thắng là chết như thế nào.


Hoàng đế chuyển chủ đề quá đột ngột, thế cho nên La Úy Nhiên có chút không theo kịp ý nghĩ của Hoàng đế.

– À?

La Úy Nhiên a một tiếng, lập tức gật đầu:

– Thần tuân chỉ.

– Tô Phi Tiến nói trước khi Ngô Bồi Thắng đi về phía tây, hắn cũng đã nói lần này có tám, chín phần mười là hắn có đi mà không về được. Mặc dù hắn có rất nhiều sai lầm, nhưng hắn vẫn luôn trung thành với Trẫm, vẫn là người làm việc cẩn trọng, cẩn thận và tỉ mỉ. Có lẽ hắn tra được chuyện xấu xa gì không thể lộ ra ánh sáng ở tây bắc, cho nên mới chết oan chết uổng… Việc này không cần gióng trống khua chiêng, cũng không cần đề cập với bất cứ người nào. Ngươi phái người thân tín của mình đi tây bắc âm thầm kiểm chứng, không nên lộ ra với quan phủ, quân đội cùng bất cứ ai, hiểu chưa?

– Thần đã hiểu!

– Trẫm không muốn tây bắc không yên tĩnh ở thời điểm này, nhưng càng không cho phép người khác lừa gạt Trẫm!

– Vâng!

– Còn có… Lại để cho Khâu Dư lúc nào cũng đi nhà giam nhìn xem Trương Thế Nhân, việc tu hành của hắn cũng không thể vứt bỏ.

– Vậy còn… việc để hắn nhịn đói hai ngày?

La Úy Nhiên hỏi dò.

Hoàng đế đứng lên, có chút ưỡn ngực:

– Quân vô hí ngôn!

– Khi dễ khuê nữ của Trẫm, không có cắt lưỡi của hắn thì Trẫm đã nhân từ. Cho hắn nhịn đói hai ngày mà thôi, nếu như hắn còn dám đùa nghịch tiểu tính tình… Ngươi cho hắn nhịn đói ba ngày, năm ngày, miễn hắn không chết đói là được!

Cọt kẹt.

Sau một tiếng vang, cửa bị người ở bên ngoài kéo ra. Trương Thế Nhân nằm ở trên giường đá, ngay cả quay đầu lại cũng lười làm. Hắn vẫn dõi mắt vào vách tường, đưa phía sau lưng về phía cửa ra vào, một mực không nhúc nhích.

Người đi vào là Trác Bố Y, hắn nhìn thấy bộ dạng của Trương Thế Nhân mà không khỏi cười khổ một tiếng.

Ngồi xuống ghế dựa, Trác Bố Y trầm mặc một hồi lâu, không có mở miệng nói chuyện. Hắn nhìn bóng lưng của Trương Thế Nhân, trong ánh mắt có một loại áy náy nồng đậm.


– Ngươi không phải là người có thói quen đưa lưng về phía người khác.

Lại một lát sau, Trác Bố Y nói.

Bả vai Trương Thế Nhân hơi chút rung động, tiếng cười lạnh không lớn nhưng rõ ràng lại truyền vào lỗ tai Trác Bố Y. Trác Bố Y biết rõ Trương Thế Nhân đang tức giận, song hắn lại không biết nên tiếp tục cuộc nói chuyện như thế nào. Chuyện ngày ấy trên núi Bán Nguyệt có đả kích bao nhiêu với Trương Thế Nhân thì hắn cũng có thể tưởng tượng ra.

– Ở trong mắt các ngươi, mạng người có phải là ti tiện hơn mạng chó?

Trương Thế Nhân xoay người, ngồi thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt Trác Bố Y, hỏi.

Trác Bố Y biết rõ Trương Thế Nhân chỉ cái gì. Ngày đó đã có rất nhiều đệ tử Kinh Võ Viện chết trên núi Bán Nguyệt, bọn họ đều là người vô tội, họ chết tại đó xác thực là một cái ngoài ý muốn.

– Bất luận cái kế hoạch gì cũng sẽ không hoàn mỹ, chuyện người mất mạng… cũng không cần canh cánh trong lòng. Bọn họ là người vô tội chết oan, điểm này ai cũng có nhận thức. Nhưng nếu như không phải là bọn họ, ngươi không thể giết chết Trần Nhai, chúng ta cũng sẽ không làm Trí Tuệ bị thương nặng. Cho nên, nếu quy kết… bọn họ đã lập công lớn cho Đại Nam. Lập công cho Đại Nam mà chết, đó không xem là oan uổng.

– Đây là cái lý luận chó má gì?!

Trương Thế Nhân trừng mắt nhìn Trác Bố Y, cả giận nói.

– Từng người Đại Nam đều có giác ngộ hi sinh vì Đại Nam ở mọi thời khắc. Điểm này ngươi không cần nghi vấn, kể cả chính ngươi… Ngươi không cần phủ nhận, nếu như ngươi không phải là người như thế, ngày đó ngươi đã không ngăn trước mặt Trần Nhai.

– Ta không có vĩ đại như vậy.

Giọng Trương Thế Nhân trở nên lạnh lùng:

– Ta cùng con lừa trọc kia có thù riêng, hắn muốn giết ta, còn làm Đại Khuyển bị thương. Mặc dù không có những người đồng môn kia, ta cũng sẽ đứng ra như thế.

– Ngươi cho rằng ta sẽ tin?

Trác Bố Y lắc đầu, nói:

– Hơn phân nửa ngươi sẽ xoay người bỏ chạy.

– Đại gia mày!

Trương Thế Nhân cả giận:

– Nếu như ngươi tới đây là để nói những lời thế này, vậy ngươi có thể cút. Nếu như ông đây có thể rời đi nơi này, ông tuyệt đối sẽ không ở lại đây để nghe ngươi lải nhải!

Trác Bố Y nói thật:

– Ngươi mắng ta nữa thì ta liền đánh ngươi.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, hắn dứt khoát quay đầu, không để ý tới Trác Bố Y. Qua một hồi lâu, Trương Thế Nhân thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Cảm ơn.


– Cảm ơn cái gì?

Trác Bố Y hỏi.

– Đừng tưởng ta không biết, tự ngươi cũng rất rõ ràng.

Ngữ khí Trương Thế Nhân có hơi xúc động:

– Những người kia cho rằng ta giết Trần Nhai, tưởng rằng ta thật sự có thể đánh được như vậy. Song, nếu không phải người dùng Họa địa vi lao ở thời điểm quan trọng nhất để khống chế Trần Nhai một lát, ta làm sao có thể giết được hắn?

Trác Bố Y lắc đầu:

– Khi đó ngươi là đang đánh bạc, cho nên không cần cám ơn ta, đó chỉ là thành công của chính ngươi mà thôi. Ngươi biết ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết, cho nên từ lúc bắt đầu ngươi đã tính toán ta vào bên trong.

Trương Thế Nhân không có phủ nhận.

– Có chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ.

Trương Thế Nhân hỏi:

– Cái con lừa trọc Trí Tuệ ngu ngốc kia, vì sao rõ ràng có thể giết ta, hơn nữa còn có hai lần cơ hội, nhưng vì cái gì lại không giết ta?

Trác Bố Y nghĩ nghĩ, sau đó trả lời:

– Nếu như hiểu rõ chuyện này, ngươi bây giờ đang ngồi ở Kinh Võ Viện mà nghe giáo sư giảng bài rồi.

– Ta hiểu được.

Trương Thế Nhân thở dài:

– Ta vẫn luôn không hiểu tại sao phải bắt ta, bây giờ mới biết nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì ta may mắn không chết ở trong tay lão tăng kia. Nếu như vậy… Nếu như ngày đó ta chết đi, hiện tại ta có lẽ nằm ở trong một cái lăng mộ rất lớn, còn có người ở bên ngoài dâng hoa tươi lên vì ta? Còn có những người khác sẽ đốt tiền giấy vì ta. Mỗi lần họ làm thế, họ đều bóp cổ tay mà thở dài: “Một thiên tài hiếm có của Đại Nam cứ chết như vậy ở trong tay người của Phật tông“. Mọi người sẽ vì cái chết của ta mà cừu hận Phật tông. Nghĩ như vậy mà nói… ta thật sự con mẹ nó đáng chết.

– Giống như… đúng là thế này.

Trác Bố Y gật đầu.

– Bất quá cũng không chỉ là vì vậy.

Trác Bố Y nói:

– Ngươi hiểu được Phật tông sao?

– Không.

– Ở bên trong Phật tông có một loại người rất đặc thù được gọi là Phật tử. Bọn họ là những người được Đại Hộ Minh Vương lựa chọn kĩ càng để làm người thừa kế. Ở trước khi Đại Hộ Minh Vương tọa hóa, hắn sẽ chỉ định một người trong số đám người Phật tử đó làm tân Đại Hộ Minh Vương. Những người Phật tử này có đặc điểm lớn nhất ở chỗ… có Kim Cương Bất Hoại Thân trời sinh. Ta không biết Phật tông làm thế nào để có được điều đó, nhưng rất nhiều người cũng biết thể chất của ngươi có chút đặc thù.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, trong đầu chợt sáng lên. Sau khi nghe lời nói này, rất nhiều chuyện tình hắn nghe mà không hiểu dần dần rõ ràng. Giờ khắc này, ngay cả chính hắn đều hoài nghi… “Chẳng lẽ ta thật là Phật tử?“.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.