Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 153: Phong cách của Kinh Võ Viện
Thời tiết nóng bức, nhưng ở trong dãy núi lớn phía bắc thành Thanh Long thì vẫn có thể dễ dàng tìm được sự mát lạnh. Cây cối ở đây rất dày đặc, thỉnh thoảng xen lẫn vài con suối, song ở trong vùng núi lớn này lại chẳng có một con động vật. Có người nói trên dãy núi này đã sớm không có linh khí, thế nên tất cả động vật đều chạy khỏi đây. Còn có người nói bởi vì xây dựng thành Thanh Long mà thay đổi long mạch ở đây, khiến cho một dãy núi thoạt nhìn xanh um và tươi tốt thật ra đã sớm chết rồi.
Cho dù có nói cái gì, trong dãy núi này không có động vật là sự thật không thể chối cãi.
Trái ngược với động vật, thực vật ở đây rất phồn thịnh, chỗ nào cũng có đại thụ che trời mà ba người ôm thân cây đều không xuể. Vì vậy nếu bảo dãy núi này là một dãy núi chết cũng không quá thỏa đáng.
Đây là một cái hiện tượng rất kỳ quái, thậm chí không chỉ một vị Hoàng đế Đại Nam phái người dò xét, nhưng vẫn cứ mãi không tìm ra nguyên nhân vì sao nơi đây không có động vật sinh sống. Song, mặc dù có rất nhiều tiên đoán khẳng định rằng dãy núi này sẽ nhanh chóng trở thành một ngôi mộ lớn hoang tàn, dãy núi này cứ mãi xum xuê. Đương nhiên, vì lẽ ấy mà những truyền thuyết khác cũng tự mình sụp đổ.
Đã có rất nhiều phiên bản của các lời đồn đãi, nhưng làm người ta sợ hãi nhất thì tuyệt đối là truyền thuyết liên quan đến sự sống còn của Đại Nam. Hiển nhiên cái truyền thuyết như vậy không thể tách rời một vị thế ngoại cao nhân. Có người nói đó là một lão già râu bạc, tiên phong đạo cốt. Có người nói đó là một tiên nữ băng cơ ngọc cốt mặc bạch y tung bay dù không có gió. Còn có người nói rằng người này là một gã Đầu Đà của Phật tông, một kẻ có diện mạo hung ác.
Bất kể là ai nói, ý tứ chung chỉ có một.
Ý chủ quan là khi một ngày nào đó dãy núi biến thành một phần mộ lớn thì giang sơn to lớn của Đại Nam cũng đi đến cuối cùng. Đối lập với đó, dân chúng Đại Nam càng muốn tin tưởng lời đồn đãi thứ hai: Chỉ cần dãy núi này vẫn còn thì thành Thanh Long vẫn tồn tại.
Sự yên tĩnh trong dãy núi lớn bị âm thanh do những bước chân giẫm lên lá rụng đánh vỡ, bốn người gồm ba nam một nữ xuất hiện ở trong dãy núi quanh năm không thấy dấu chân người. Trong núi không có đường, bốn người cứ giẫm lên trên lá rụng dày đặc mà đi, bước đi của họ giống như đang giẫm trên thảm nhung. Cảm giác ấy hẳn là rất thoải mái, song sắc mặt của bốn con người đang đi xuyên qua rừng cây lại rất ngưng trọng.
Ở một cánh rừng tĩnh mịch và an tĩnh, tiếng bước chân người liên tiếp vang lên, thậm chí làm người nghe cảm thấy một ảo giác là đang lạc bước trong chốn âm ti địa phủ.
Đi ở tuốt đằng trước là một người mặc áo vải giống như thư sinh, không hiểu sao mà không thể nhìn ra số tuổi cụ thể của hắn ta. Ba người còn lại giữ vững khoảng cách mười mấy bước với hắn, họ nối đuôi nhau mà đi, mỗi một bước đều giẫm lên dấu chân của người đi trước mà tiến lên. Thoạt nhìn bốn người họ cùng đi tới nhưng chỉ để lại một dấu chân người.
Thư sinh mặc áo vải đi ở trước bỗng nhiên nhíu nhíu mày, sau đó tăng nhanh bước chân lên vài lần. Ba người phía sau thấy thế thì liền lập tức tăng tốc đuổi theo. Người đi ở vị trí thứ hai là một cô gái nông thôn mặc váy xanh hoa, trong tay còn mang theo một cái rổ. Ở sau nàng là một vị lão giả mặc trường bào màu lam, thỉnh thoảng lão ta liếc mắt nhìn thiếu phụ ở phía trước với ánh mắt có chút phức tạp.
Đi ở sau cùng là một người thoạt nhìn có tuổi rất trẻ. Một thân cẩm y, đai lưng vàng ngọc, hiển nhiên là thân phận không thấp. Khuôn mặt hắn thập phần thanh tú, lông mi rất nhỏ, con mắt rất lớn. So với những người khác thì cằm của hắn có hơi chút nhọn một ít, nhưng mà vẫn có thể coi là thuận mắt. Miệng hắn rất nhỏ, môi lại rất đỏ. Một người công tử mặc cẩm y dường như xuất trần lại đi cùng ba người kia một chỗ, nó khiến người ngoài cảnh thấy khung cảnh này có vẻ hơi không hòa hợp.
Người thứ nhất là thư sinh áo vải, người thứ hai là cô gái nông thôn, người thứ ba như một vị tài chủ, cuối cùng là vị công tử trẻ tuổi này. Nhìn tổ hợp này thế nào thì đều khiến người ta cảm thấy gò bó, không thoải mái.
Người thư sinh áo vải đi trước cùng chính là Trác Bố Y, sau khi hắn làm thủ hiệu thì lại bước nhanh hơn. Nhận được thủ hiệu thì những người phía sau hắn không tiếp tục tiến theo bước chân hắn lưu lại mà tản ra xung quanh như một hình quạt, như trận thế sắp tấn công về phía trước. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện mặc dù họ bước đi trên lá rụng xốp giòn, nhưng vậy mà bọn họ không hề để lại một tí dấu vết nào. Những chiếc lá rụng dù bị chân họ giẫm lên, song vẫn không hề có chút thay đổi nào.
Dường như vẫn chỉ có dấu chân của một người.
Chưa tới vài cái hô hấp sau, thứ hiện ra ở trước mặt bọn họ là một mảnh đất trống, trên mảnh đất là một khối nham thạch cứng rắn, và trên cái khối nham thạch cao lớn bằng cơ thể người kia là một lò than củi đã tắt lửa.
Trác Bố Y ngồi xổm xuống, cảm nhận độ ấm của than củi, rồi hắn lắc đầu, nói:
– Đã rời khỏi ít nhất nửa ngày rồi.
– Ta rất muốn biết…
Người công tử áo gấm đi sau cùng khẽ cau mày:
– Vì cái gì bọn họ không chọn con đường có thể nhanh chóng thoát đi, vì cái gì họ cần phải tiến vào dãy núi lớn này? Không hề nghi ngờ rằng chạy trốn trong chỗ này chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết dù nhiều hay ít.
Lão giả mặc trường bào màu lam chính là Ly Nan, hắn tựa hồ rất tôn kính công tử mặc cẩm y kia, lúc nói chuyện hắn có chút khom người về phía trước:
– Có lẽ bọn họ căn bản là không có ý định vội vã đào tẩu.
Trác Bố Y gật đầu, nói:
– Nếu như bọn họ vội vã chạy trốn, như vậy nói rõ bọn họ không biết triều đình sắp động binh với tây bắc. Nhưng nếu cố ý kéo dài thời gian như bây giờ, xem chừng họ cũng đã tra ra rõ ràng rồi. Nói cách khác… Ít nhất còn có người thứ ba đi một con đường khác mà mang theo tin tức trở về, và những người vào núi bất quá là đang kéo dài thời gian cho hắn.
– Không nhất định là người, Hạc Lệ đạo nhân đuổi theo phía tây nhưng không có phát hiện một điểm dấu vết. Nếu như là người thì không thể gạt được mắt thần trời sinh của hắn.
Ly Nan nói.
– Không đúng.
Bà chủ quán thịt chó mặc váy xanh hoa ngồi xổm xuống bên cạnh khối nham thạch, sau khi nhìn kỹ một chút, nàng bốc lên một ít bùn đất, ngửi ngửi:
– Nơi này cũng không phải chỉ có hai người, tuy rằng trên đường chỉ lưu lại dấu vết của hai người, nhưng ta dám khẳng định có ba người đào tẩu ở hướng này.
– Ngươi nói thế thì tất nhiên là thế rồi.
Ly Nan nói.
Cũng không biết vì sao mà ánh mắt lão nhìn bà chủ quán có chút gì đó khác khác, giống như một thứ đồ vật gì ẩn ẩn ở trong ánh mắt.
Bà chủ quán dường như không có một chút hảo cảm nào với lão, nàng đứng dậy, rồi đi đến bên người Trác Bố Y:
– Có một bước chân người rất phù phiếm, đó không phải là do người tăng nhân trẻ tuổi kia lưu lại, có thể là một người bình thường không có liên hệ gì với họ.
– Sẽ là ai?
Công tử áo gấm hỏi.
– Tìm được bọn họ thì ngươi sẽ biết.
Bà chủ quán tựa hồ cũng không có chút cảm tình gì với công tử áo gấm, nàng lạnh lùng trả lời một câu rồi đi về phía trước.
Sắc mặt người công tử áo gấm hơi đổi một chút, nhưng hắn cố gắng nhịn chứ không phát tác.
Ly Nan tới gần hắn, nhẹ giọng nói:
– Điện hạ, nàng ta đã từng đi cùng với Trung Thân Vương về phía tây.
Nghe được câu này, thần sắc công tử áo gấm được xưng là điện hạ hơi đổi. Lúc hắn nhìn về phía bà chủ lần nữa, trong ánh mắt đều là tôn kính.
Vừa lúc đó thần sắc Trác Bố Y bỗng nhiên biến đổi:
– Người ở đằng sau đến rồi, hành động rất nhanh!
…
…
Trương Thế Nhân trải qua vài ngày đầu ở Kinh Võ Viện với sự sinh hoạt bình thản và không có gì lạ. Vào buổi sáng mỗi ngày hắn đến nghe các giáo sư của Kinh Võ Viện diễn giải binh phát, đọc sách viết chữ. Đến buổi chiều hắn bị Khâu Dư mang đến thác nước kia tra tấn. Đương nhiên, đôi lúc ngẫu nhiên hắn còn có thể bị Chu viện trưởng gọi đi, trở thành một vật thí nghiệm để cho lão ta nghiên cứu.
Bởi vì Trương Thế Nhân rất ít ở cùng một chỗ với các học sinh khác, cho nên lời đồn hắn rất ngạo mạn đã bắt đầu truyền lưu trong Kinh Võ Viện. Mà ở trước hai chữ ngạo mạn, mọi người thường thường sẽ tăng thêm hai chữ.
Phế vật ngạo mạn.
Ở trong dòng suy nghĩ của những học sinh khác, thực lực bây giờ của Trương Thế Nhân tuy không tầm thường. Nhưng hắn không thể tu hành, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ bị những đệ tử có tiềm chất tu hành siêu việt. Tu hành vốn là việc vinh quang và không ngừng tiến cảnh, còn tố chất thân thể của một người thì không hề thay đổi. Cho nên sự kính nể mà các học sinh dành cho Trương Thế Nhân theo thời gian dần chuyển thành khinh thường.
Phần lớn mọi người đều cho rằng tuy lúc này Trương Thế Nhân rất mạnh. Nhưng không đến ba năm thì hắn sẽ bị những người như Ngu Khiếu, Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu bỏ qua mấy con phố.
Đối với những ngôn luận ấy, Trương Thế Nhân xem như một trận gió, hắn căn bản không có để ý tới. Mỗi ngày hắn vẫn lui tới với những người bằng hữu cũ: Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao, Tạ Phù Diêu. Đôi lúc hắn sẽ cùng uống một chầu rượu với hai người Ngu Khiếu và Bùi Sơ Hành, đương nhiên là hắn chắc chắn sẽ không chủ động mời khách.
Khi tiến vào Kinh Võ Viện ngày thứ sáu, chương trình học buổi sáng là do giáo sư Mực Vạn Vật giảng giải sử dụng trinh sát như thế nào.
Khi hành quân đánh trận, trinh sát là nhóm người không thể thiếu. Mà nhóm người trinh sát thường thường là những binh sĩ giỏi nhất được quân đội lựa chọn kỹ càng. Bọn họ phụ trách tìm kiếm tình hình quân địch, địa thế, tình hình vận chuyển cho đại quân, thậm chí là bao gồm cả việc ám sát chủ soái của quân địch.
Trương Thế Nhân và Trương Cuồng đều xuất thân từ trinh sát, cho nên khi Mực Vạn Vật bảo hôm nay phải tiến hành phân phối và an bài người trinh sát như thế nào thì hai bọn họ nhịn không được liếc nhau một cái, có chút ăn ý.
– Một trinh sát ưu tú có đôi khi thậm chí có tác dụng hơn cả một tướng quân cùng một nhánh quân đội. Chủ soái là ý nghĩ của quân đội, tướng quân chính là hai cánh tay của quân đội. Ý nghĩ đến đâu, hai tay phải đánh đến nơi ấy. Mà trinh sát, họ là ánh mắt của chủ soái. Một trinh sát thành công có thể làm cho quân đội thắng lợi. Đạo lý giống vậy, một trinh sát thất bại sẽ có khả năng ảnh hưởng đến sự phán đoán của chủ soái, từ đó làm cho cả cuộc chiến thất bại.
– Giáo sư!
Khi Mực Vạn Vật giảng tới đây, một đệ tử giơ tay lên, giọng nói có chút khinh bạc:
– Ngài có phải có chút nói quá? Nếu quả thật trinh sát quan trọng như vậy, vì mà cái gì trong đội ngũ trinh sát, người có cấp bậc cao nhất không bao giờ hơn Giáo Úy? Tòng Lục phẩm, đây cũng quá thấp chứ?
– Ngươi tên là gì?
Mực Vạn Vật hỏi.
– Sở châu Lưu Sảng.
Học sinh kia đến lên, ôm quyền nói:
– Gia phụ là Quận trưởng Quận Sở châu Lưu An.
– Ta không có hỏi vấn đề cha ngươi là ai.
Mực Vạn Vật nói với giọng bình thản, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Sảng, hỏi:
– Ngươi cảm thấy vừa rồi ta nói có chút quá sự thật?
– Đệ tử chỉ cho rằng trinh sát tuy trọng yếu, nhưng tiên sinh lại nói đó là ánh mắt của nguyên soái, đó dường như cũng quá mức rồi. Người làm soái, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, minh xét thị phu, tầm mắt rộng lớn. Như thế nào chỉ dựa vào tin tức trinh sát tìm hiểu được mà làm ra phán đoán? Theo ta được biết, vào đời Thái tông Hoàng đế, lúc Đại tướng quân Nguyễn Khiếu bình định Giang Nam, có một lần ngài ấy lâm vào sự vây khốn của quân nam. Ngài ấy dùng quân lực chỉ có ba nghìn mà đại phá bảy vạn quân nam, việc đó tựa hồ không có chút quan hệ gì tới trinh sát chứ?
– Ngươi là người Sở châu?
– Vâng!
– Sở châu thuộc Giang Nam… Nguyễn Khiếu là người phương bắc.
Mực Vạn Vật nhàn nhạt nói một câu.
– Lời ấy của tiên sinh có ý gì?
Mặt Lưu Sảng đỏ lên, nhịn không được giận dữ hỏi.
Mực Vạn Vật mỉm cười nói:
– Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới Nguyễn Khiếu là người phương bắc, làm sao vậy? Mặt khác… Ta hỏi ngươi, Nguyễn Khiếu dùng ba nghìn quân phá bảy vạn quân xác thực huy hoàng, nhưng nếu như hắn sớm sắp xếp trinh sát dò xét tình hình quân địch, hắn sẽ rơi vào trong mai phục của quân nam? Ngươi có biết ba nghìn tinh nhuệ kia của Đại Nam sau khi đột phá lớp lớp vòng vây thì chỉ còn lại hai mươi sáu người không? Cho dù Nguyễn Khiếu đại phá quân địch, cho dù mọi người nói hắn đánh rất tốt, nhưng đó cũng bởi vì hắn không có sớm do thám tình hình quân địch nên tổn thất ba nghìn tinh nhuệ. Thế nên ta xem thường hắn. Ba nghìn tinh nhuệ của Đại Nam lại dùng để đổi mấy vạn tàn binh quân nam, giá trị sao?
– Tiên sinh nói là ngài có thể thắng đẹp cả Đại tướng quân Nguyễn Khiếu?
Lưu Sảng giận dữ nói.
Mực Vạn Vật không để ý đến hắn, mà lão tiếp tục nói:
– Cũng chính vì trận chiến này, Nguyễn Khiếu phải dâng tấu chương thỉnh tội lên triều đình. Thái tông bệ hạ nhớ tới công cao ngất ngưỡng của hắn mà không có trách phạt, nhưng từ đó về sau Nguyễn Khiếu đã bắt đầu coi trọng trinh sát. Vì phòng ngừa thảm kịch như vậy xảy ra, hắn đã mời không ít cao thủ của đại nội thị vệ sang huấn luyện sĩ tốt, rồi gây dựng nên đội ngũ quân trinh sát thuần túy đầu tiên của Đại Nam. Trước khi đó, tìm hiểu quân tình đều là do tướng quân cùng chủ soái sai khiến một đạo nhân mã nào đó đi làm. Những chuyện này… Ngươi cũng đã biết chứ?
Câu cuối cùng này lão hỏi Lưu Sảng.
– Ta chỉ biết tiên sinh không thể bất kính với Đại tướng quân Nguyễn Khiếu!
Mực Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, nói:
– Tôn kính treo trên miệng là tôn kính? Chớ nói Nguyễn Khiếu không phải thần linh, mặc dù hắn là thần linh thì chẳng lẽ lại không thể bị hậu nhân chỉ trích sai lầm? Ta không dám nói ta mạnh hơn Nguyễn Khiếu, nhưng ta nói hắn sai chỗ nào thì hắn là sai đấy. Mà nếu như ngươi cảm thấy ta nói sai, vậy ngươi có thể không nghe, nhưng không cho phép phản bác.
– Vì cái gì tiên sinh có thể chỉ trích sai lầm của Đại tướng quân Nguyễn Khiếu mà chúng ta lại không thể chỉ trích sai lầm của tiên sinh?
Lưu Sảng giận dữ hỏi.
– Bởi vì Nguyễn Khiếu đã chết, ta nói hắn sai thì hắn cũng sẽ không vì mất hứng mà leo lên khỏi mặt đất để đánh nhau một trận với ta. Nhưng ta còn sống, nếu như ngươi nghi vấn những thứ mà ta giảng, lúc nào ta cũng có thể đánh ngươi đến nỗi mẹ người đều không nhận ra ngươi. Đã hiểu chưa?
– Ta… không phục!
Lưu Sảng nói:
– Giáo sư của Kinh Võ Viện sao có thể chẳng giảng đạo lý như thế?
– Bởi vì nơi này là Kinh Võ Viện, giáo sư nói cái gì cũng đều đúng.
Mực Vạn Vật nói:
– Ta biết có rất nhiều người trong đám các ngươi cảm thấy hắn nói không sai, cảm thấy ta nói sai rồi. Như vậy thì rất tốt, ngày mai tất cả những người cho rằng Lưu Sảng nói không sai tạo thành một đội ngũ với hắn. Ta mang những đệ tử còn dư lại làm một đội khác. Đương nhiên, số người ta mang chỉ bằng một phần năm so với các ngươi. Trinh sát có bao nhiêu tác dụng thì cứ đánh rồi xem thử.
Trương Thế Nhân mím môi mà cười, hắn phát hiện mình rất thích phong cách của Kinh Võ Viện.