Chinh Chiến

Chương 146: Điều kiện của viện trưởng đại nhân


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 146: Điều kiện của viện trưởng đại nhân

Trương Thế Nhân biết rõ mấy trăm tên thí sinh đi vào Kinh Võ Viện lần này có hơn một nửa người có thể tu hành, hoặc là có tiềm lực tu hành. Những người này có thể trổ hết tài năng trong hơn vạn thí sinh thì cũng đã chứng minh được thực lực của họ. Còn một nửa khác không có khả năng tu hành thì trong võ nghệ cũng có chỗ hơn người.

Thí sinh tiến vào Kinh Võ Viện có tuổi khá trẻ, mặc dù có thể tu hành thì tu vị cũng sẽ không cao đến nỗi không hợp thói thường. Dù sao thì mấy người như Tạ Phù Diêu hay Ngu Khiếu đều chỉ là rải rác mà thôi. Bởi thế, những người mới bắt đầu tu hành có bị những gã võ sư có kinh nghiệm phong phú đánh bại cũng là chuyện bình thường, không có gì nhục nhã. Năm năm sau, mười năm sau, có lẽ khi đứng đối diện trước đối thủ cũ, đối phương không nhất định có thể đến gần thân thể của họ.

Tu vị từ Ngũ Phẩm trở lên mới là tồn tại mà nhóm võ sư tuyệt đối không trêu chọc nổi.

Có chừng một trăm sáu mươi đến một trăm bảy mươi người được giáo sư chỉ dẫn dẫn đi tới hậu viện của Kinh Võ Viện, thì ra đó chính là cái võ đài mà bọn hắn tham gia cuộc thi khoa văn.

Trương Thế Nhân cùng Mạc Tẩy Đao đi ở phía sau đám người, hắn nhìn sự kích động trên mặt của các thí sinh mà không hề có cái loại tâm tình hâm mộ và ghen ghét như lúc hắn ở thành Gia Trang.

Trương Thế Nhân không phải là thánh nhân, cho nên hắn cũng sẽ ghen ghét với những người mạnh hơn mình. Hắn cũng không phải phàm nhân, cho nên cũng không thiếu người đang ghen tỵ với hắn.

Vì thế, mặc dù hiện tại Trương Thế Nhân đang tận lực làm cho bản thân ít xuất hiện, nhưng các học sinh vẫn nhao nhao quăng ánh mắt về bên này. Ở trong cuộc thi, Trương Thế Nhân biểu hiện quá chói mắt, đến hôm nay mọi người ở đế đô đều biết cái tên tưởng chừng tầm thường và không có gì lạ của hắn. Trong vòng một đêm, dân chúng ở trong cái thành dài hơn trăm dặm đều nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ người thứ hai đạt được thành tích ưu tú cả chín môn.

Người Đại Nam vốn kiêu ngạo, họ không chỉ kiêu ngạo vì sự kiêu ngạo của bản thân, họ cũng kiêu ngạo vì Đại Nam cường đại, càng kiêu ngạo hơn những người Đại Nam khác.

Hiện tại Trương Thế Nhân đâu chỉ là kiêu ngạo của thành Thanh Long, khi tin tức kia truyền đi thì hắn sắp sửa trở thành niềm kiêu ngạo của toàn bộ Đại Nam. Giống như lời bệ hạ từng nói, đây là một cái dấu hiệu cực tốt.

Khi Thái tông tại vị xuất hiện một cái Nguyễn Khiếu với chín môn đạt ưu tú. Từ đó về sau, Thái tông mở mang bờ cõi đều rất thuận lợi. Đến hôm nay, Thiên Hữu Hoàng đế bệ hạ cũng có một người đạt được thành tích chín môn ưu tú, như vậy Đại Nam có phải là sẽ nghênh đoán một lần bay lên nữa?

Ở trong giáo trường có chỗ ngồi cho mười vị giáo sư của Kinh Võ Viện. Trước mặt họ đều có một cái bàn, đối diện cái bàn có một băng ghế dài. Đệ tử có tiềm chất tu hành xếp thành mười hàng dài, lần lượt tiếp nhận sự đo lường, kiểm tra của vị giáo sư đối diện. Và cái gọi là kiểm tra, đo lường là… bắt mạch.

Giáo sư Kinh Võ Viện thông qua việc bắt mạch mà biết được tu vị của các thí sinh, cũng xác định bọn họ thích hợp với phương hướng tu hành nào. Dựa theo tiêu chuẩn của một vị tiền bối không rõ tên tuổi, lực lượng tu hành được chia làm ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Nhưng mỗi người đều có lực lượng không giống nhau, do đó giáo sư Kinh Võ Viện căn cứ sự bất đồng của mỗi người mà định ra phương hướng tu hành cho họ.

Bất kể là những con cháu thế gia được cao nhân chỉ điểm từ nhỏ, hay là với những đệ tử hàn môn hoàn toàn dựa vào sự tìm tòi của bản thân, đãi ngộ như vậy đều là tốt nhất. Không người nào dám nói có người chỉ điểm việc tu hành tốt hơn các giáo sư của Kinh Võ Viện, thậm chí đám đạo nhân Thanh Nhạc Sơn cùng núi Võ Đang cũng không dám nói như vậy.

Trương Thế Nhân xếp thứ sau, mà người kiểm tra lực lượng tu hành của hắn lại là nữ giáo sư Khâu Dư có đôi mắt quái dị nọ.

Không giống với các giáo sư khác, Khâu Dư căn bản không cần bắt mạch. Nàng chỉ ngồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm đệ tử trước mặt, nghiêm túc nhìn xem một hồi rồi dùng bút viết loại hình tu hành của người học sinh này vào vở. Hiển nhiên, đôi mắt trắng của nàng ta có lực lượng thần kỳ.

Trương Thế Nhân biết rõ rất nhiều người ở trong nội viện của Kinh Võ Viện có thiên phú dị bẩm, những giáo sư ấy không phải hoàn toàn dựa vào tu vị để đạt được thành tựu cùng địa vị như bây giờ.

Không chỉ là Kinh Võ Viện, Trác Bố Y cũng thế. Lực lượng ý niệm của hắn ta không phải có được do tu hành, mà đó là trời sinh. Lại ví dụ như Đại Thần Quan Hạc Lệ đạo nhân, con mắt dựng thẳng trên trán cũng là trời sinh. Theo lý giải của Trương Thế Nhân, những người có dị năng trời sinh này chính là cường giả.

Căn cứ như điều hắn thấy được lúc này, Trương Thế Nhân phỏng đoán thiên phú dị bẩm của nữ giáo sư Khâu Dư chính là đôi mắt trắng có thể xem thấu thể chất con người, nàng không cần bắt mạch cũng có thể xác định được lực lượng tu hành của một người là loại nào. Đương nhiên, nếu như là thực chiến, dị năng như vậy tựa hồ không có ý nghĩa gì lớn, ngược lại lại thích hợp làm một bác sĩ hơn.


Trương Thế Nhân đã nghĩ tới việc nếu như giáo sư Khâu Dư nguyện ý đi làm một bác sĩ phụ khoa, nói không chừng sẽ kiếm được cả đống tiền. Cặp mắt trắng kia so với các loại dung cụ đo lường còn chính xác hơn nhiều.

Ngươi đây là bé trai, rất khỏe mạnh. Ngươi đây là bé gái, rất khỏe mạnh… Trong đầu Trương Thế Nhân xuất hiện hình ảnh Khâu Dư mặc áo khoác màu trắng, đang khám thai cho phụ nữ, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền lắc đầu, bỏ đi cách suy nghĩ nhàm chán này. Song hắn lại không cam lòng. Cho nên cuối cùng hắn sửa chữa lại hình ảnh kia, để Khâu Dư mặc một bộ đồng phục y tá với váy ngắn.

Nếu như Khâu Dư có thể nhìn thấu tâm tư của Trương Thế Nhân như Trác Bố Y, nàng nhất định sẽ đánh hắn nằm bất động trên giường mấy tháng.

Khi đến lượt Trương Thế Nhân, ban đầu hắn còn chút chờ mong vị nữ giáo sư có dị năng ở đôi mắt này có thể nhìn thấy cái tiềm chất gì của bản thân hắn. Tuy hắn đã xác định mình không thể tu hành, thậm chí còn không có Khí Hải… nhưng hắn vẫn hi vọng có thể thông qua đo lường để càng hiểu rõ về thân thể mình hơn.

Vậy nhưng khi Khâu Dư chứng kiến hắn, nàng chỉ nhàn nhạt lắc đầu:

– Ngươi trực tiếp đi về cái nhà gỗ ở phía sau đi. Ta đã không chỉ một lần xem qua ngươi, vô luận nhìn như thế nào cũng đều không nhìn thấy Khí Hải trong người của ngươi. Một người không có Khí Hải nhưng hiện tại vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, ta rất tò mò, dựa theo đạo lý, ngươi phải là một người chết mới đúng.

Tuy đã sớm đoán trước, song Trương Thế Nhân vẫn có một chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng đôi mắt của Khâu Dư có thể nhìn thấy một ít bất đồng, nhưng hiển nhiên không có chính là không có, cái gì lập tức đều không có.

– Đa tạ.

Trương Thế Nhân cúi người thi lễ, rồi đi về phía căn nhà gỗ ở phía sau. Lúc hắn xoay người, các học sinh vẫn không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán. Dẫu bọn hắn đã nghe nói Trương Thế Nhân là thứ người không thể tu hành, nhưng được xác nhận tin tức này từ miệng của giáo sư Kinh Võ Viện vẫn làm cho bọn hắn có chút khiếp sợ.

Một cái phế vật không thể tu hành lại đạt được chín môn ưu tú? Một tên nhóc con biết không thể tu hành thì cần gì phải đến nơi này để làm mất thời gian của mọi người?

Trương Thế Nhân không thèm để ý đến những thanh âm nghị luận ngày càng cao, hắn sửa lại quần áo một chút, sau đó đứng ở cửa ra vào đầu tiên của căn nhà gỗ, rất cung kính nói ra:

– Đệ tử Trương Thế Nhân cầu kiến viện trưởng.

Trong phòng trầm mặc một hồi, sau đó có chút thanh âm bất đắc dĩ vọng ra:

– Tuy rằng dựa theo lễ tiết thì ta phải nói: “Mời đến.”, nhưng chẳng lẽ ngươi không phát hiện bảng hiệu ngoài cửa? Đây là nhà vệ sinh…

Trương Thế Nhân có chút lúng túng đứng trong phòng, hơi chút xấu hổ mà ngẩng đầu nhìn ông lão ở đối diện. Dù sao mới vừa rồi bởi vì quán tính tư duy cùng chút khẩn trương, hắn căn bản không có chú ý gian phòng ốc kia thật ra lại là nhà vệ sinh tư nhân của viện trưởng đại nhân.

Ông lão ngồi đối diện với hắn xác thực rất bình thường. Nếu như không phải là đã xác định chắc chắn người này là viện trưởng đại nhân, Trương Thế Nhân không có cách nào tưởng tượng được khi gặp ông ta ở ngoài đường thì có thể nhớ kỹ tướng mạo của lão. Lão thật giống như những tên trưởng lão cái bang ở trong đế đô thành Thanh Long: ăn mặc rất tùy ý, áo vải giày vải, trong tay dường như luôn có một cái tẩu thuốc đang bốc khói.


Râu ria của viện trưởng đại nhân rất dài, cơ hồ đều rũ xuống tới ngực. Nhưng râu mép của lão không có một cọng trắng. Tóc cùng râu của lão cùng một màu, thế nên khiến người nhìn qua lại cho rằng lão còn rất trẻ. Hơn nữa trên mặt của lão cũng không thấy được nếp nhăn nào, sắc mặt lại hồng nhuận, phơn phớt như thanh niên. Trên trán lại rất trơn bóng, nhìn không ra sự tang thương nên có khi về tuổi xế chiều.

Nếu chỉ nhìn khuôn mặt… thì rất khó có thể xác định được niên kỉ của viện trưởng đại nhân. Nhưng mà Trương Thế Nhân lại luôn cảm thấy viện trưởng đại nhân có lẽ rất già, rất già.

– Có phải là nên chúc mừng ngươi đoạt hạng nhất rồi sau đó mới nói chuyện chính sự?

Chu viện trưởng đem cái tẩu trong tay để ở một bên, bưng một chén trà lên, uống một ngụm, sau đó bắt đầu nói chuyện.

Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, hồi đáp:

– Đệ tử cảm thấy ngài nhất định còn rất nhiều chuyện bận rộn, cho nên vẫn là trực tiếp nói chuyện chính sự đi.

– Ừ.

Chu viện trưởng gật đầu, nói:

– Kỳ thật cũng không có cái gì chính sự.

Khóe miệng Trương Thế Nhân giật một cái, không biết nên nói tiếp như thế nào.

– Ngươi… nên biết thật ra ngươi đoạt được thành tích chín môn ưu tú là có chút may mắn.

Chu viện trưởng trầm mặc một hồi rồi nói ra.

Trương Thế Nhân gật đầu:

– Đệ tử biết rõ, đây là do bệ hạ nâng đỡ cùng viện trưởng đại nhân chiếu cố. Nếu như bằng vào bản lĩnh thật sự của đệ tử, có thể thi đỗ vào Kinh Võ Viện thì phải cám ơn trời đất rồi. Đệ tử cũng vững tin rằng ở dưới sự dạy bảo của ngài, đệ tử nhất định sẽ lấy được thành tích tốt.

– Đánh rắm.

Chu viện trưởng nhếch miệng nói:

– Trong lòng của ngươi thật nghĩ như vậy?


– Ây…

Trương Thế Nhân sờ không trúng tính cách của Chu viện trưởng, cho nên cả ngàn câu nịnh nọt cùng phương pháp ứng đối đều không dùng được. Hắn thật không nghĩ đến việc lão già này tựa hồ không có chút hứng thú với hắn, thậm chí có chút ít chán ghét. Trương Thế Nhân biết sách lược của mình sai rồi, vậy nên hắn lập tức đứng thẳng người, chân thành nói:

– Không thể đạt được hạng đầu, nhưng tiến vào trong hạng mười thì vẫn có niềm tin.

– Lúc này mới là câu nói thật, thực lực của ngươi có thể đứng vào hạng năm trong kỳ này.

Chu viện trưởng dừng một chút, nói ra:

– Nhưng ngươi có biết tại sao ngươi đạt được hạng đầu hay không?

Khi nghe được cái vấn đề này, Trương Thế Nhân nghĩ tới nhắc nhở của Ngô Nhất Đạo: “Lúc suy nghĩ bất cứ chuyện gì, trước hết phải nghĩ xem bệ hạ muốn thế nào”. Thế nên hắn cung kính hồi đáp:

– Bởi vì bệ hạ muốn ta đạt được hạng đầu.

Chu viện trưởng khẽ nhíu mày, lắc đầu:

– Ngươi rất không thành thật, ta không thích.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ: “Tính tình của lão nhân này thực con mẹ nó cổ quái.”

Chu viện trưởng đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhìn xem nhưng thí sinh đang tiếp nhận kiểm tra, ngữ khí bình thản:

– Nhưng nó chứng minh ngươi là người thông minh, đã như vậy ta liền nói chi tiết cho ngươi biết. Ngươi đã biết bệ hạ muốn ngươi đạt được hạng đầu, tự nhiên ngươi có thể hiểu được cái hàm nghĩa ở trong đó. Cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng… Bệ hạ tự tay sáng tạo ra một kỳ tích, ngài sẽ không dễ dàng để cho nó hủy diệt. Tuy nhiên, nếu như có một ngày cái kỳ tích này dần dần bị người khác kéo xuống, khi kỳ tích bị đánh vỡ, bệ hạ sẽ làm như thế nào?

– Đệ tử không biết.

– Bệ hạ sẽ đích thân hủy ngươi.

Chu viện trưởng nói rất thản nhiên:

– Bệ hạ sáng tạo ra ngươi, cho ngươi trở thành kỳ tích. Song nếu như sau này biểu hiện của ngươi không luôn luôn là kỳ tích, hắn tình nguyện để kỳ tích vĩnh viễn giữ vững, cũng sẽ không để kỳ tích tan vỡ. Vậy nên ở trước khi ngươi bị người khác siêu việt, bị đánh rớt xuống phàm trần, bệ hạ sẽ hủy diệt ngươi. Có như vậy thì đời sau sẽ vẫn còn lại một truyền thuyết. Ít nhất, kỳ tích vẫn là kỳ tích, cho dù là một cái kỳ tích chết non.

– Nói một cách khác, bây giờ ngươi là mặt mũi của bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ ngươi. Nhưng nếu đến lúc không còn bảo hộ được, chẳng lẽ bệ hạ sẽ cho phép người khác đánh mặt của hắn?

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, im lặng một lát rồi hỏi:

– Xin viện trưởng chỉ rõ.

Chu viện trưởng hừ lạnh một tiếng, nói:


– Chẳng lẽ nói thế còn chưa đủ rõ?

Trương Thế Nhân không có nói chuyện, bởi vì hắn biết rõ Chu viện trưởng chắc chắn còn có lời muốn nói. Lão ta cho người gọi hắn đến, thế thì tuyệt đối không chỉ để nhắc nhở thôi.

– Vừa rồi ta nói ngươi là người thông minh.

Chu viện trưởng quay người trở lại, ngồi trên ghế, nhìn Trương Thế Nhân với vẻ tựa như cười lại không phải cười:

– Như vậy ngươi có nghĩ đến việc luôn luôn làm một kỳ tích? Có muốn trở thành một kỳ tích như Nguyễn Khiếu hay không? Có muốn vĩnh viễn không bị đánh rớt xuống phàm trần? Có muốn để cho mình trở thành người phi thường cường đại? Có muốn tên của ngươi vẫn được người truyền nhau sau cả trăm năm? Nếu như ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi. Nhưng ta cảm thấy tất yếu phải nói điều kiện với ngươi.

Khóe miệng Trương Thế Nhân không nhịn được giật giật, trong lòng thầm nói: “Thì ra Chu viện trưởng ngài cũng là người chào hàng bảo hiểm.”

– Ngài cứ nói.

Hắn mỉm cười nói.

– Thể chất của ngươi rất đặc thù, đặc thù đến nỗi ngay cả ta đều chưa từng gặp qua. Cho nên…

– Ngài muốn nghiên cứu cơ thể ta?

Trương Thế Nhân hỏi.

Chu viện trưởng sửng sốt một chút, cười hì hì:

– Nghiên cứu… Cái từ này không sai. Được rồi, ta xác thực là nghĩ như vậy. Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta tiếp tục nói tiếp.

– Ta có chỗ tốt gì?

Trương Thế Nhân dứt khoát buông ra, hơi nghiêng thân thể về phía trước, nói:

– Cụ thể một chút.

Chu viện trưởng dừng lại một chút, dang hai tay ra, nói thật:

– Đầu tiên… Ta sẽ không đùa chơi chết ngươi…

– Được rồi!

Trương Thế Nhân khoát tay áo:

– Ta không muốn nghe cái thứ yếu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.