Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 142: Phương Hận Thủy vượt ngàn dặm đường
Rất nhiều lần Phương Hận Thủy đã từng nghĩ tới việc có một ngày hắn bị thế ngoại cao nhân có tu vị rất cao, rất cao nhìn trúng, sau đó vị thế ngoại cao nhân ấy truyền cho hắn một thân tuyệt học đủ để quét ngang thiên hạ, đủ để hắn trở thành thiên hạ vô song. Và ở dọc trên con đường đi từ một huyện thành nhỏ đến thành Thanh Long, vô số lần hắn lại tưởng tượng một người đẹp trai như hắn có phải là sẽ có cái diễm ngộ nào không? Nếu như ngay cả hai cái này đều không có, vậy thì có điểm không hợp lẽ thường rồi.
Ở trên thực tế, dù năm nay hắn đã hai mươi hai tuổi, song hắn chưa từng gặp qua hai chuyện ấy.
Hai mươi hai năm nhân sinh của hắn không có gì bấp bênh. Thuở nhỏ hắn tập võ nhưng thiên phú của hắn không cao, nhà hắn cũng coi như là giàu có ở thị trấn, cha hắn nghiến răng nghiến lợi đưa hai trăm lạng bạc ròng chúc thọ cho cha vợ quan Huyện lệnh, thế là hắn có ngay một công việc: bộ khoái.
Vận khí Phương Hận Thủy khá tốt, sau khi làm hai năm bộ khoái, gã đội trưởng bộ khoái vì uống nhiều rượu mà chết trên bụng người đẹp trong một lần đi thanh lâu. Với tư cách người có võ nghệ cao thứ hai ở huyện thành nhỏ kia, hắn trở thành đội trưởng bộ khoái là chuyện thuận lý thành chương.
Nhưng, hai mươi hai năm qua, không có bất kỳ thế ngoại cao nhân nào xuất hiện.
Nói về diễm ngộ, hắn nghe nói nữ tử đế đô nếu không có tướng mạo đẹp như tiên nữ thì cũng nhiệt tình như lửa, cho nên hắn cố ý ăn mặc một phen trước lúc rời khỏi huyện thành. Song hắn đã không để ý một chuyện, đó là khoảng cách từ huyện thành nơi hắn làm đội trưởng bộ khoái đến đế đô quá xa. Huyện của hắn trực thuộc Giang Nam, thuyền thì nhiều chứ ngựa thì không có một con. Hơn nữa kinh phí lữ hành mà Huyện lệnh cho hắn có hạn, thế là hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước trong cảnh túng quẫn.
Mới đi được vài trăm dặm, bộ quần áo mới tinh của hắn đã dính đầy tro bụi. Vì vậy hắn nhận ra nếu như hắn không hạ quyết tâm tiến vào thanh lâu thì thật sự sẽ không có cái diễm ngộ nào rồi.
Nhưng mà chơi gái được tính là diễm ngộ sao? Được tính sao? Được tính sao?
Sỡ dĩ Phương Hận Thủy đến đế đô là vì một làng chài ở huyện nhỏ của hắn xảy ra án mạng vào một năm trước. Đặc biệt là thân phận người chết có chút đặc thù, đó dĩ nhiên là mười cái tăng nhân trọc đầu. Lúc ấy Huyện lệnh đại nhân không dám chậm trễ, vội vàng viết ra một phần tấu chương, đưa về Hình Bộ thông qua dịch trạm.
Trong cảnh nội của Đế quốc có mười cái tăng nhân bị chết, người của Hình Bộ cảm thấy nhất định cần phải điều tra kỹ càng một phen. Vì thế Hình Bộ giao trách nhiệm cho tên Huyện lệnh kia phái người đến đế đô để bẩm báo tình tiết vụ án thật kỹ càng. Phương Hận Thủy là người phụ trách điều tra tối cao ở huyện thành nhỏ kia, vò thế hắn chỉ có thể vượt qua vạn dặm xa xôi mà đi từ huyện thành nhỏ về đế đô.
Một câu của người bề trên khiến người bên dưới mệt mỏi muốn gãy chân.
Phương Hận Thủy đã từng tự hào vì lãnh thổ dài hơn vạn dặm của Đại Nam, vì bản thân là con dân của Đế quốc lớn nhất Trung Nguyên mà vẻ vang. Nhưng sau khi lên đường thì hắn mới hiểu được, thì ra lãnh thổ dài hơn vạn dặm thật không phải là một chuyện tốt với hắn. Đi đến đế đô dựa vào hai cái đùi, dù mệt mỏi cùng cực mà không chết thì tối đa cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
May mắn là nhà hắn cũng coi như giàu có. Lúc hắn vừa ra khỏi cửa, cha hắn tuy chưa từng đi qua đế đô nhưng vẫn đưa cho hắn một bao bạc, dặn đi dặn lại rằng đến đế đô rồi thì đừng làm cho ông ta mất mặt. Cha của Phương Hận Thủy nói: “Ngươi có biết đế đô lớn đến chừng nào không? Ít nhất lớn gấp mười lần thị trấn! Ngươi có biết Hoàng cung lớn đến bao nhiêu không? Ít nhất lớn gấp mười lần cái phủ của Huyện lệnh đại nhân! Ngươi có biết người đế đô giàu có và có nhiều tiền đến mức nào không? Ít nhất giàu hơn chúng ta gấp mười lần!”.
Sức tưởng tượng của cha Phương Hận Thủy đã rất lớn rồi, song sau khi rời khỏi huyện thành thì hắn mới biết được là cha hắn lừa hắn. Mặc dù là quận thành thì cũng đã lớn hơn huyện thành gấp mười lần, mặc dù quận phủ thì cũng lớn gấp mười lần huyện phủ, dù là người trong quận thành thì đều giàu hơn cha của hắn ba trăm, thậm chí ba nghìn lần.
Càng đi qua nhiều, trải qua thời gian càng dài, Phương Hận Thủy càng cảm thấy mình nhỏ bé.
Ở trên nửa đường hắn không dám tiêu nhiều tiền, thế nhưng khi đến con đường Kinh Kỳ thì hắn cũng không đủ tiền ngồi xe ngựa. Hiện tại hắn mới biết được rằng lữ hành thật sự không phải là loại sinh hoạt của người nghèo. Huyện lệnh đại nhân khẳng định chắc chắn, cho rằng ba mươi lượng bạc đã đủ phí di chuyển đến đế đô rồi quay lại, đó là đáng xấu hổ và vô tri cỡ nào.
Sau khi tiến vào con đường Kinh Kỳ, Phương Hận Thủy bắt đầu đi bộ, đi thẳng theo hướng bắc. Rốt cuộc, vào lúc hắn uống nước ở cạnh một cái thôn nhỏ, hắn hỏi người xung quanh mà biết rằng khoảng cách từ đây đến đế đô chỉ còn bảy mươi dặm. Hắn nhìn thấy miếu hoang cách đó không xa, thế là hắn có ý định tiến đến đó nghỉ ngơi một hồi, rửa chiếc giày đầy cát, chọc nổ hết các vết bọng máu sưng. Sau đó thì ăn chút lương khô, nếu có địa phương sạch sẽ, thậm chí là đánh một giấc rồi mới tiếp tục lên đường.
Mặt trời trên đỉnh đầu quá ác độc một ít, cái cổ lộ ra ngoài của hắn đã sắp bị nung cháy.
Mắt thấy sắp đi đến tòa miếu này, bỗng nhiên mắt hắn tối sầm, ngã xuống rồi hôn mê bất tỉnh. Đến khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một rừng cây nhỏ. Ở cách hắn không xa có hai người đang ngồi, một già và một trẻ.
– Các ngươi là ai?
Phương Hận Thủy hỏi một câu, sau đó nghĩ tới chuyện hôn mê trước đó của mình, hắn vội vàng đứng lên, ôm quyền nói:
– Đa tạ hai vị cứu giúp, chỉ là… thật xấu hổ, trong túi hoàn toàn rỗng tuếch nên không có cách nào báo đáp. Chỉ xin hỏi tên của hai vị ân công, đợi sau khi ta về nhà, ta liền lập bài vị tôn thờ.
Hắn đợi một lát nhưng không thấy hai người kia trả lời. Hắn ngồi thẳng lên, nhìn sang. Ngay lập tức hắn hoảng hốt, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó tức thì nhảy về phía sau một bước.
– Tăng nhân?
Theo bản năng, hắn sờ cây đao đeo bên cạnh hông của mình, lúc này hắn mới phát hiện cây đao kia đã bị tăng nhân trẻ tuổi nọ cầm đi từ lúc nào. Người tăng nhân trẻ tuổi kia đang dùng đao của hắn chặt cành cây, sau đó nhanh tay làm thành một cái cỗ kiệu. Thoạt nhìn nó có bộ dáng như cáng tre.
– Tới.
Tăng nhân trẻ tuổi cột chặt cỗ kiệu, sau đó vẫy vẫy tay với Phương Hận Thủy:
– Ngươi ở phía sau, ta ở phía trước.
– Ngươi đây là ý gì?
Phương Hận Thủy bật thốt.
Sau đó hắn đã nhìn thấy lão tăng kia rất tự nhiên ngồi lên cỗ kiệu. Cái loại tư thái ấy giống như lão là tượng Phật trời sinh, là đại nhân vật trời sinh mà được người kính ngưỡng, được người dùng kiệu rước đi.
– Ý của ngươi là lại để cho ta và ngươi khiêng kiệu cho lão tăng này? Không được, không được. Tuy rằng các ngươi đã cứu ta, nhưng ta còn có việc gấp, ta phải đi đế đô báo cáo một vụ án với Hình Bộ. Chính các ngươi đi thôi, ta nể tình các ngươi cứu ta nên sẽ không đi báo cho quan phủ. Nếu như người khác chứng kiến tăng nhân xuất hiện ở Đại Nam, các ngươi cũng không có quả ngon để ăn!
Không biết vì cái gì mà vừa nhắc đến ăn thì tăng nhân trẻ tuổi kia nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
– Hoặc là ngươi đến khiêng, hoặc là ngươi sẽ chết.
Trần Nhai giơ ngón tay lên, chỉ về phía tảng đá lớn bên người Phương Hận Thủy. Chỉ trong nháy mắt, tảng đá lớn kia xuất hiện mười cái lỗ thủng mượt mà. Đó giống như tảng đá lớn kia là một khối đậu hủ và nó mới bị những chiếc đũa đâm vào.
Phương Hận Thủy càng hoảng sợ, hắn đi qua, dùng tay sờ lên, sau đó chợt nói:
– Đừng làm ta sợ, bên trên tảng đá kia vốn đã có những lỗ thủng như thế!
Trần Nhai nao nao, mắng một câu:
– Ngu ngốc.
Ngay sau đó hắn lại điểm một chỉ.
Trong chớp mắt, một cái động lớn xuất hiện giữa tảng đá.
Phương Hận Thủy biến sắc, bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm ra, sau đó hắn đã đặt mông ngồi dưới đất, muốn đứng lên nhưng cũng không làm được.
…
…
Lão tăng ngồi trên cáng tre đang ăn lương khô của Phương Hận Thủy, mà cái tên tăng nhân trẻ tuổi ở phía trước cũng đang ăn lương khô của Phương Hận Thủy. Duy chỉ có Phương Hận Thủy là không được ăn lương khô của mình. Không chỉ lương khô, liền nước của hắn đều bị hai cái tăng nhân kia đoạt đi. Thân làm một cái đội trưởng bộ khoái, có trách nhiệm bắt người, Phương Hận Thủy vốn có giác ngộ tử chiến với địch nhân cường đại, tuy nhiên hắn không có cố lấy loại dũng khí này.
Khi rời nhà, cha hắn nói cho hắn biết rằng nếu vạn nhất gặp được cường đạo ở trên đường thì đừng cậy mạnh, họ đòi tiền thì đưa họ, chỉ cần ăn xin trên đoạn đường trở về là được.
“Chỉ cần mạng còn thì lúc nào mà không thể báo thù?” – Đây là câu nói mà cha hắn nói có đạo lý nhất, cũng là câu nói mà hắn cho là đúng.
Tuy rằng hắn luyện võ hơn mười năm, hơn nữa có thể nhận ra cái vết thương do các loại binh khí lưu lại. Nhưng những cái đó không có quan hệ gì tới tu vị cao thấp của bản thân hắn. Quê hương của hắn quá nhỏ, nhỏ đến nỗi chưa từng xuất hiện một người có thể tu hành.
Mà người ở bên cạnh hắn lúc này là hai cái người tu hành.
Lại là hai cái tăng nhân có thể tu hành.
– Các ngươi muốn mang ta đi đâu?
Phương Hận Thủy phát hiện lối đã và đang đi hoàn toàn tránh xa những con đường, đó không phải là đồng ruộng thì cũng là rừng cây, càng đi càng kéo dài khoảng cách với thành Thanh Long. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
– Nếu như các ngươi không mang ta theo, các ngươi sẽ đi nhanh hơn.
Phương Hận Thủy bỗng nhiên đưa tay nhấc cái cáng lên khỏi đầu vai để giảm sự đau nhức ở đó:
– Ta nhận ra được hai người các ngươi đều là người tu hành, ngươi tu hành có thể bay, đúng không? Ta không quan tâm các ngươi làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, các ngươi nhanh chóng bay đi, mang theo ta chỉ làm tốc độ rơi chậm lại… Vạn nhất bị người đuổi tới thì làm sao bây giờ? Đối với các ngươi, ta chính là cái vướng víu đúng không?
– Câm miệng!
Tăng nhân trẻ tuổi trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
– Mang theo ngươi tự nhiên có đạo lý.
Phương Hận Thủy không dám nhìn vào ánh mắt âm tàn của tên tăng nhân trẻ tuổi, từ ánh mắt này của tên tăng nhân ấy, hắn có thể khẳng định tên tăng nhân ấy đã giết người. Một người bình thường tuyệt đối sẽ không có một ánh mắt khiến người ta sợ run như vậy. Thế nên hắn lựa chọn câm miệng, sau đó âm thầm suy nghĩ xem nên đào tẩu thế nào.
Khi hắn thử các biện pháp như lấy lý do đi vệ sinh hay lý do tìm thức ăn bỏ trốn trong thất bại, lại bị đánh no đòn, hắn rốt cuộc xác định lần này hắn thật sự xui xẻo. Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì mà hai người tăng nhân kia phải mang theo hắn? Nếu như bọn họ thật sự phạm phải tội gì ở Đại Nam, vì sao mà không vội vã trốn chạy?
Thế nên, vào những lúc nhàm chán, hắn một mực cân nhắc vấn đề này.
Nghề của hắn là bộ khoái, thói quen là luôn đứng trên góc độ của phạm nhân mà cân nhắc. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cho ra đáp án, cái đáp án mà hắn cho rằng hợp lý nhất.
Hai cái tăng nhân kia chắc chắn phạm phải tội cực lớn, cho nên mới bị người Đại Nam đuổi bắt. Hai người kia có tu vị cao không hợp thói thường, vậy nên người đuổi bắt bọn họ cũng có tu vị cao không hợp thói thường. Ở trong nhận thức của hắn, người tu hành có thể bay. Đã như vậy, dựa theo suy luận bình thường, nếu muốn chạy trốn, hai cái tăng nhân này nhất định bay rất nhanh. Vì thế, những người đuổi bắt bọn họ tự nhiên cũng phải bay rất nhanh.
Hắn đã có thể nghĩ đến chỗ này thì hai cái tăng nhân kia nhất định cũng sẽ nghĩ ra được. Những người đuổi bắt bọn họ khẳng định cho rằng hai cái tăng nhân sẽ chạy mau, cho nên chắc chắn sẽ đuổi với tốc độ rất nhanh. Vì vậy hai cái tăng nhân này ngược lại không mở hết tốc độ chạy trốn, mà bọn họ đi từ từ như bây giờ. Làm như vậy là vì tránh thoát sự đuổi bắt.
Phương Hận Thủy cảm thấy mình đã đoán đúng. Trên thực tế, đúng là hắn đã đoán đúng.
Chỉ là hắn không hiểu được vì sao hai cái tăng nhân này lại mang theo hắn?
…
…
Vào buổi tối, Phương Hận Thủy đã mơ hồ biết được tác dụng của mình.
Hai cái tăng nhân này đã quyết định không vội vã đào tẩu mà chậm rãi đi. Vậy thì họ cần một người đi lấy nước và tìm đồ ăn, cùng dò đường. Hai người bọn họ không thể lộ diện, mà hắn… có thể, nên hắn trở thành công cụ của bọn họ.
– Đi tìm nước.
Sau khi dừng lại ở một mảnh rừng, tăng nhân trẻ tuổi lạnh lùng phân phó một tiếng rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bả vai Phương Hận Thủy rất đau, chân cũng rất đau, những cái bong bóng nước nổi lên ở chân lại càng đau. Nhưng hắn biết rõ nếu như hắn có chút chần chừ, người kia nhất định sẽ xuất ra cái thủ đoạn gì để tra tấn hắn. Cho nên hắn không có do dự, hắn lập tức cầm theo túi nước, rồi đi tìm nguồn nước.
– Nếu như ngươi lại chạy trốn, ta liền cắt thịt trên thân thể của ngươi. Cắt thịt của ngươi xong thì ta sẽ bôi thuốc trị thương vào. Không ngừng cắt, không ngừng bôi thuốc lên… Đảm bảo trước khi ngươi chỉ còn lại xương cốt thì ngươi không chết được, ngươi có muốn chết cũng không chết được.
Tăng nhân trẻ tuổi lạnh giọng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại.
Phương Hận Thủy thấp giọng mắng một câu, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh hắn bị cắt thịt. Vừa tưởng tượng ra, hắn chợt rùng mình một cái.
Hắn nghe nói người của Phật tông giơ cao từ bi, hiện tại mới hiểu được thì ra cái này con mẹ nó đều là gạt người.
– Cần gì phải đợi đến lúc hắn chạy trốn mới cắt thịt?
Vừa lúc đó, lão tăng kia bỗng nhiên mở mắt ra, giọng điệu ôn hòa:
– Chỉ có khi ngươi cắt thịt hắn, hắn mới thật sự sẽ không chạy trốn tiếp. Không đau sẽ không biết đau đáng sợ, lòng người Đại Nam không biết kính sợ, như vậy ngươi nên cho hắn biết cái gì là kính sợ.
Tăng nhân trẻ tuổi giật mình, sau đó cúi người nói:
– Đệ tử đã hiểu.
Giờ khắc này, Phương Hận Thủy cảm thấy tim hắn đều ngừng đập. Sau đó… Hắn xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng mà hắn có chạy cũng không có ý nghĩa gì.