Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 1: Người đặc biệt
Gió lạnh từ phương bắc thổi tới mãnh liệt, cuốn theo bọt tuyết lau xát qua mặt đất, lại cuốn lên trời không ít cỏ dại khô vàng. Cảnh sắc tiêu điều vẫn là cảnh sắc. Nếu như những thi nhân giàu cảm xúc kia chứng kiến cảnh này, chỉ sợ sẽ sáng tác ra vài bài thơ mà dân chúng mãi mãi sẽ không hiểu.
Hoa đăng của đế đô là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Sông Cửu Long lớn nhất của đế quốc cũng là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Những cô nương mặt đầy phấn son, trong trắng của Minh Nguyệt Lâu ở đế đô kia đương nhiên cũng là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Nhưng không thể phủ nhận, người bình thường không thể ngâm tụng nổi những cô nương của Minh Nguyệt Lâu kia.
Mà chiến trường và chém giết, mãi mãi là chủ đề hay để đám thi nhân lấy ra cảm khái.
Mới qua năm mới, thời tiết vẫn còn rất lạnh. Nhất là ở một nơi chim không ỉa như biên thùy Tây Bắc. Không chút nào phóng đại nếu nói, nếu tuyến tiền liệt không có vấn đề gì, thì nước tiểu vừa vung ra lập tức có thể biến thành một cây băng.
Bên ngoài một cánh rừng không lớn nằm lộn xôn vài chục cỗ thi thể. Do thời tiết quá lạnh, người chết đã đông cứng như đá. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, máu đã đóng thành băng của những thi thể kia sẽ biến thành một màu sắc yêu dị. Thật giống như đặc sản rượu Bồ Đào của Tàu vậy. Rót vào chén rượu thủy tinh là có màu sắc y như vậy.
Ủng da đạp vỡ máu đã đóng thành băng, phát ra thanh âm răng rắc.
Một vị đội trưởng biên quân (gọi tắt của: “quân lính ở biên giới”) mặc giáp da màu đen, quần áo màu xanh có số đi tới bên cạnh những thi thể kia, lau đi hai dòng máu đã đóng băng từ dưới mũi chảy xuống, hơi có chút đắc ý nói:
– Chém bốn mươi ba đầu người, đoạt lại rất nhiều tài vật. Công lao này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tối thiểu nhất cái chức Phó Úy này của ta cũng phải thăng lên nửa cấp. Nếu như ta thực sự thăng lên Hiệu Úy, ta liền mời các ngươi tới Hải Dương Quán uống rượu.
– Đội trưởng lại khoác lác rồi.
Một binh lính biên quân rung đùi đắc ý nói:
– Cho dù đội trưởng lấy ra năm năm quân lương của mình, cũng không đủ để mời hai mươi ba huynh đệ chúng tôi tới Hải Dương Quán mỗi người uống một chén rượu.
– Có Trương Thế Nhân, việc gì ta phải trả tiền?
Nói xong câu đó, đội trưởng biên quân Nguyễn Văn Trung hơi chút sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn, mới nhớ ra cái gì đó, hỏi:
– Trương Thế Nhân đâu rồi? Từ lúc bắt đầu chém giết, ta đã không nhìn thấy hắn.
– Điều này có gì phải bất ngờ?
Trải qua mười một lần chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, y nguyên vẫn còn sống sót, Ngũ trưởng Phó Trần Tuấn Nghĩa thở dài nói:
– Chiến tích mười một lần sống sót sau chiến đấu của ta, ở trước mặt Trương Thế Nhân, quả thực chả khác gì cái rắm. Ta dám đánh cuộc, cho dù là trải qua một trăm linh mười cuộc chiến, hắn vẫn có thể sống sót.
Thập trưởng Trần Đức Nhân vừa cười vừa nói:
– Hắn có gia tài bạc triệu cần trông coi, tự nhiên sợ chết một ít. Ngươi thì không giống hắn, ngươi chỉ có một mình…Mười một lần chiến tranh không chết, mà tới hiện tại ngươi vẫn chỉ là một Ngũ trưởng. Đây quả thực không phải là việc vinh quang gì.
Phó Trần Tuấn Nghĩa chăm chú nói:
– Ta chưa từng phủ nhận là mình sợ chết. Hơn nữa ta còn rất vẻ vang khi mình còn sống sót… Nhưng tiểu tử vô liêm sỉ Trương Thế Nhân kia? Hắn chưa bao giờ nói là mình sợ chết. Nhưng khỉ gió nhà nó, lần nào đi giết mã tặc, hắn có dám đi lên trước đâu? Ta dám đánh cuộc, không tới mười lăm phút nữa, cái thứ hỗn láo kia nhất định là chui ra từ chỗ nào đó rồi cười ha ha. Sau đó vẻ mặt thoải mái chúc mừng biên quân chúng ta lại thắng lớn rồi mời mọi người tới quán Kê Kê ăn thịt chó uống rượu.
Hai mươi mấy binh lính biên quân đang sắp xếp trang bị, kiểm kê tử thi đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cực kỳ đồng tình.
– Ngươi nên thấy đủ a!
Trần Đức Nhân vỗ vãi hắn, nói:
– Từ lúc thành Gia Trang này có tiểu tử Trương Thế Nhân kia, thức ăn của chúng ta xác thực là được cải thiện không ít. Ngươi không thể chối bỏ, tám trăm biên quân, hai ngàn dân chúng của thành Gia Trang, không có một người nào là không thích tiểu tử kia.
– Một người cực kỳ sợ chết như hắn, vì sao mọi người lại thích hắn nhỉ?
Phó Trần Tuấn Nghĩa quệt miệng hỏi.
– Bởi vì…
Đội trường Nguyễn Văn Trung xoay người túm một xích vàng trên cổ một mã tặc xuống, hà hơi nói:
– Tiểu tử Trương Thế Nhân kia…thực con khỉ nhà nó biết kiếm tiền. Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà cuộc sống của thành Gia Trang ngày càng tốt hơn. Ta dám đánh cuộc…cho dù là Cấm Vệ Quân cũng không được trang bị tốt như chúng ta! Cũng không được ăn ngon như chúng ta.
Vừa lúc đó, không biết một thiếu niên diện mạo thanh tú, tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi từ chỗ nào chui ra. Hắn mặc một bộ giáp da không quá vừa người, xoa xoa tay, cười ha ha đi tới:
– Vì chúc mừng biên quân của chúng ta lại thắng lớn, ta mời mọi người tới quán Kê Kê ăn thịt chó uống rượu.
….
….
Thành Gia Trang.
Trong thư phòng của Tiểu Tướng biên quân thành Gia Trang, Nguyễn Văn Dũng.
Chậu than đỏ rực, thỉnh thoảng có tro tàn bay lên. Nhiệt độ trong phòng và bên ngoài chênh lệch rất lớn, ấm áp khiến cho người ta không nỡ rời đi.
Nguyễn Văn Dũng là quan chỉ huy cao nhất của tám trăm tinh binh biên quân thành Gia Trang. Dù chỉ là Tiểu Tướng ngũ phẩm, nhưng không hề nghi ngờ, ở trong thành nhỏ Gia Trang rộng ba dặm rưỡi, thậm chí là khu vực rộng lớn hơn hai trăm dặm ở bên ngoài, hắn có quyền lợi và địa vị tuyệt đối.
Hắn xuất thân từ Lý gia của Thanh Long. Dù chì là con cháu của dòng ngoài, nhưng miễn cưỡng được coi là quý tộc. Vừa lúc ra đời, hắn đã kế thừa chức danh không có thực quyền là Quan Tái , chính thất phẩm. Đệ tử không phải dòng chính thì cho dù phấn đấu cả đời cũng chưa chắc tới được vị trí đó. Mà Nguyễn Văn Dũng khiến cho người ta kính nể không phải ở xuất thân của hắn, mà là tài năng của hắn.
Từ ba năm trước hắn được điều nhiệm tới thành Gia Trang làm Tiểu Tướng, trong khu vực hai trăm dặm do hắn quản lý trở nên thái bình hơn rất nhiều. Năm đầu tiên hắn tới, biên quân xuất động ba mươi ba lần, giết tặc hơn chín trăm người. Năm ngoái biên quân xuất động sáu lần, giết tặc hơn hai trăm. Năm nay…chính xác mà nói, từ tháng sáu năm trước, sau khi biên quân tập kích mã tặc, tính tới tính lui tám tháng mới có hành động.
Cho nên Nguyễn Văn Dũng có chút đau đầu. Quân công báo lên mà thiếu, thì làm sao kiếm thêm được ban thưởng? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi giật mình. Sau đó không thể không nghĩ đến việc từ khi nào bản thân trở nên tham lam như vậy…
Tháng trước là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của hắn. Hắn chẳng những xuất thân thế gia, mà nghe nói còn là học sinh xuất sắc của Kinh Võ Viện. Vừa mới tốt nghiệp liền được đảm nhiệm Tiểu Tướng biên quân. Bởi vậy có thể chứng minh lời đồn ở Kinh Võ Viện hắn rất phong tao…À không, phong lưu là thật.
Nghe nói vị viện trưởng họ Chu của Kinh Võ Viện, một người tuy không phải có quyền lực lớn nhất, nhưng địa vị và danh vọng tuyệt đối là lớn nhất kia đã từng biểu dương Nguyễn Văn Dũng ở trước mặt mọi người. Mà từng tiếng nói từng hành động của viện trưởng Chu đều có thể ảnh hưởng tới Hoàng Đế. Viện trưởng Chu từng nói:”Nếu tới ba mươi tuổi mà ngươi chưa rơi rụng bởi cái tính cách nát của ngươi, thì ngươi rất có khả năng trở thành vị Tổng Đốc trẻ tuổi nhất của Đế Quốc”.
Từ lời này có thể thấy viện trưởng Chu rất coi trọng Nguyễn Văn Dũng. Nhưng câu cuối cùng của viện trưởng Chu mới là trọng điểm.
Đương nhiên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra…Ngươi sẽ không sống qua được hai mươi lăm tuổi! Một người học ở Kinh Võ Viện ba năm y nguyên chỉ biết tấn công không biết phòng thủ, Binh Bộ lại tính toán điều ngươi tới biên thành (gọi tắt của: “thành thị ở vùng biên giới”)…Hiện tại ta cũng phải cầu khấn thay ngươi!
Viện trưởng Chu tính sai. Bởi vì ba năm này ở biên thành, Nguyễn Văn Dũng sống thực bỏ bu nó quá thoải mái.
Mỗi khi nhớ tới lời bình kia của viện trưởng Chu, Nguyễn Văn Dũng lại không nhịn được muốn cười.
Xác thực là vì ra một cái ngoài bất ngờ, mà hắn mới không mạnh mẽ lao tới như lúc trước. Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đã khiến cho hắn không nỡ chết.
Cái ngoài bất ngờ, chính là một thiếu niên tên là Trương Thế Nhân.
– Trương Thế Nhân a…Ngươi thực con cóc khô nó là kỳ tài!
…
…
Trương Thế Nhân, Nhân trong Nhân Nghĩa.
Ba năm trước đây, Nguyễn Văn Dũng đảm nhiệm chức Tiểu Tướng của biên quân thành Gia Trang, hắn cũng xuất hiện ở tòa thành không lớn nhưng rất nổi tiếng này. Chỉ dùng một năm ngắn ngủn, hắn liền thành danh nhân của thành Gia Trang. Dùng lời của đội trưởng biên quân Nguyễn Văn Trung để giải thích, thì chính là quá con bà nó biết kiếm tiền!
Dám vểnh mông ở trong thư phòng của Nguyễn Văn Dũng để sưởi ấm, cả tám trăm biên quân của thành Gia Trang có không ít người. Bởi vì Nguyễn Văn Dũng không phải là một vị tướng quân nghiêm khắc khiến cho người ta phải sợ hãi. Thư phòng của hắn cũng không khó vào như khuê phòng của Lê Mỹ Lệ, người duy nhất biết nhảy điệu Song Hoa Kiến Điệp ở Hải Dương Quán. Dù sao nghe nói nàng ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Mà hắn…thôi không nhắc tới.
Nhưng dám ở thư phòng của Nguyễn Văn Dũng vểnh mông lên sưởi ấm, hơn nữa vẫn là mông người, khẳng định chỉ có một mình Trương Thế Nhân.
Cái mông bốc lên hơi nước, khói trắng phiêu phiêu.
– Ngươi đái?
Nguyễn Văn Dũng nhìn chằm chằm Trương Thế Nhân, hỏi.
– Không ngửi thấy mùi nước tiểu, khẳng định không phải là đái!
Tướng mạo ngay ngắn, mi thanh mục tú, Trương Thế Nhân chăm chú đáp:
– Lúc đám người Nguyễn Văn Trung giết mã tặc, ngài không biết gió lớn cỡ nào đâu. Vì không muốn bị đông chết, ta chỉ có thể đào một hố tuyết rồi chui vào đó. Đó là biện pháp tốt nhất vừa bảo tồn thể lực, vừa đảm bảo nhiệt độ của cơ thể không bị giảm. Nhưng không thể phủ nhận là, nằm trong đó lâu cả người vẫn ẩm ướt…
Cảm thấy cái mông của mình rốt cuộc đã ấm áp, Trương Tuấn lấy ra một chồng giấy từ trong ngực đưa cho Nguyễn Văn Dũng:
– Thu hoạch tháng này, không tính là nhiều. Nhưng so với tháng trước nữa vẫn nhiều hơn một thành.
– Chính là hơn một nghìn hai trăm lượng!
Nguyễn Văn Dũng không khỏi ca ngợi, nói:
– Trương Thế Nhân, có phải ông trời phái ngươi xuống tạo phúc cho thành Gia Trang không?
Trương Thế Nhân sửa sang lại quần áo, sau đó rất chân thành, son sắt đáp lại:
– Ông trời phái ta xuống để tạo phúc toàn bộ nhân loại…
– Sao ông trời lại cam lòng phái ngươi xuống? Nếu ngươi lưu lại trên trời, chẳng phải giúp ông ta kiếm được rất nhiều bạc sao?
Nguyễn Văn Dũng nhìn ngân phiếu trong tay, cảm khái nói.
– Nếu tướng quân không còn việc gì, ta trở về Phường Nguyên Bảo đây. Ngày mai là mở chợ rồi, ít nhiều cũng nên chuẩn bị một chút.
Trương Thế Nhân quay đầu nhìn, xác định cái mông của mình không còn ẩm ướt nữa, liền muốn cáo từ.
– Ngươi quay về mà không đi ngủ, thì ta nguyện ném chồng ngân phiếu này vào trong chậu than.
Nguyễn Văn Dũng lườm hắn một cái, nói.
– Vì ngân phiếu…ta phải ngủ một giấc vậy.
Trương Thế Nhân có chút khó xử nói.
– Đi thôi, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đáp ứng mời đám người Nguyễn Văn Trung đi ăn lẩu thịt chó. Nhớ kỹ là không được uống nhiều rượu. Nếu khiến cho đội Chấp Pháp bắt được, ta cũng sẽ không thiên vị một ai.
– Tướng quân đại nhân yên tâm đi.
Trương Thế Nhân vừa đi ra ngoài cửa vừa nói:
– Cùng đội Chấp Pháp uống rượu ăn thịt không phải lần một lần hai. Lần trước có một vị đội trưởng Chấp Pháp giả mù sa mưa muốn bắt ta, chỉ cần hai bình rượu, hắn liền gọi ta là huynh đệ. Ngài cũng biết đấy, người tham ăn thì phải dùng thức ăn dụ dỗ, mà người dũng mãnh thì cần phải dùng nhu chế cương.
– Xem ra ta phải đổi một số người trong đội Chấp Pháp rồi…
Trương Thế Nhân thở dài mà nói, lập tức lại lắc đầu:
– Trừ khi đổi cả mình, bằng không ngươi mãi mãi là người đặc thù nhất trong thành Gia Trang. Biến về ngủ đi, nhìn ngươi ta lại cảm thấy phiền lòng!
– Vâng!
Trương Thế Nhân làm một cái quân lễ, rồi xoay người đi ra thư phòng. Mới đi được bốn năm bước, chợt nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Nguyễn Văn Dũng:
– Trương Thế Nhân, có phải ngươi vừa mới đánh rắm không?
Trương Thế Nhân kinh hãi thất sắc. Trong lòng tự nhủ mình đánh rắm không một tiếng động như vậy, làm sao tướng quân đại nhân lại biết nhỉ?
Hắn quay đầu lại kinh ngạc hỏi:
– Công lực của tướng quân lại tiến bộ rồi à?
Nguyễn Văn Dũng lắc đầu, sau đó chăm chú nói:
– Ta… nhìn thấy.
Trương Thế Nhân ngơ ngẩn, lập tức ngửa mặt lên trời thở dài:
– Thành Gia Trang này chỗ nào cũng tốt, chính là bỏ bu nó quá lạnh! Đánh rắm cũng có thể nhìn thấy…có thể nhìn thấy a…