Đọc truyện Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu – Chương 50: Nạp thái lễ (Lễ hỏi)
Tu tu…
Thùng thùng..
Choeng…
Tiếng thanh la, tiếng chiêng trống rộn rã đinh tai nhức óc, mười dặm phố dài đoàn người trang phục sắc đỏ tiến tới.
Dân chúng Diệu thành tụ tập từng nhóm chạy tới dừng ở hai bên đường cái ngắm nhìn, trong lúc nhất thời đám đông rộn ràng nhốn nháo.
Ngã tư đường vốn rộng rãi giờ trở nên chật chội.
Đoàn người nhìn từ xa giống như một con cự long đang gào thét tiến đến. Đi đầu là đội lễ nhạc, tiếng thanh la, chiêng trống vang lên rộn rã. Tiếp đến là 2 con tuấn mã cao lớn, trên lưng ngựa là hai nam tử, một người mặc trang phục màu đen, một người mặc trang phục màu trắng. Thắt lưng đeo bội kiếm, anh khí lạnh lùng.
Phía sau bọn họ là cỗ kiệu màu xanh ngọc bốn người nâng, rèm kiệu theo gió lay động. Theo sau chiếc kiệu là đám thái giám khiêng đồ sinh lễ, thân người lắc lư bước theo tiếng nhạc, nhìn bọn họ giống như đang múa vậy. Đám cung nữ phục trang sặc sỡ, cả người hương thơm mê say, người thì tay bê tráp bê hộp, người thì tay cầm giỏ hoa, lễ cụ… nhẹ bước mà đi.
Ngự Lâm quân thân mặc nhung trang, cầm trong tay trường mâu, uy phong lẫm lẫm.
Gió khẽ nhẹ thổi, bầu trời trong xanh, ánh dương ấm áp, hương hoa thoảng bay.
Đoàn người giống như được phủ lên một tầng ánh sáng ngọc quang mang, hoa lệ. Đứng ở hai bên đường, đám dân chúng mở to mắt nhìn, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ thầm đoán, không biết là có chuyện gì xảy ra?
“Tránh ra, tránh ra.”
Một người dáng vẻ mập mạp đẩy người đứng phía trước mình ra bước tới. Người bị đẩy, oán hận ngoái nhìn lại, thấy hai tên gia nô một bộ hung thần ác sát đứng ở bên cạnh nam tử béo mập, lúc này sợ tới mức vội chạy sang phía bên kia.
“Yêu, này đây không phải người trong hoàng cung sao?” Mập mạp nhìn đoàn Ngự Lâm quân tay cầm trường mâu, cũng thoáng hoảng sợ, bất quá hắn lại càng phát ra tò mò. Không biết người trong cung đang đi đâu? Chẳng lẽ là nữ tử nhà ai bị Hoàng Thượng coi trọng, muốn đưa tiến cung làm phi tử? Sách, thật sự là mệnh tốt a. Ánh mắt tròn vo toát ra sự hâm mộ quang mang, nữ nhi của hắn cả ngày chỉ biết rong chơi cũng không chịu học cầm kỳ thư họa, tác phong của thiên kim tiểu thư. Nếu không, cho dù không được vào cung làm phi tử, thì ít nhất làm phu nhân quan viên cũng không sai a.
“Ta nghe nói Lãnh phủ thứ nữ bị Hoàng Thượng nhìn trúng, sắc phong làm Hoàng hậu.”
Diệu thành đệ nhất đại tửu lâu chưởng quầy cũng đứng ở trước cửa tửu lâu ngắm nhìn đoàn đội ngũ kia. Chậc chậc, thật sự là đủ hoa lệ a. Nhìn đoàn thái giám, cung nữ kia mang đồ sính lễ, trong đầu hắn không ngừng suy đoán. Nghĩ đến đồ bên trong gì đó có giá trị xa xỉ, không chừng chính là cái gì hiếm có hi thế trân bảo, trách không được có nhiều Ngự Lâm quân hộ tống như vậy.
“Chẳng lẽ những người này chính là đi tới Lãnh phủ sao?” Dân chúng đứng bên cạnh nghe thấy gã chưởng quầy vừa nói như vậy, đoán nói.
“Có lẽ đi.” Chưởng quầy lắc đầu, ai biết được?
“Không đúng a.” Dân chúng nhao nhao lên,“Lãnh tướng quân thứ nữ không phải là cái kia tiểu ma nữ sao? Nàng mới chín tuổi, tác phong làm việc lãnh lệ, tuyệt không giống một tiểu hài đồng bình thường.”
“Hoàng gia luôn là muốn giữ thể diện, sao lại có thể để cho một tiểu nữ oa mới chín tuổi lên làm Hoàng hậu?” Mập mạp nghe được mấy người dân nói không khỏi cười nhạo, nếu một cái chín tuổi tiểu oa nhi cũng có thể làm Hoàng hậu, vậy hắn không phải cũng có thể làm Thái thượng hoàng sao.
“Ta cũng chỉ nghe người ta nói như vậy, chuyện của hoàng gia, tiểu dân chúng ta như thế nào hiểu được.” Chưởng quầy lắc đầu, có lẽ thật sự là nghĩ sai rồi đi. Dù sao chín tuổi Hoàng hậu, thật là từ trước tới nay chưa từng có.
Mấy người đoán già đoán non, rồi nhìn theo đoàn lễ nghi đi xa dần.
Nhưng mà, ai cũng không dự đoán được, đoàn người này quả thật là tới Lãnh phủ đưa đồ lễ hỏi.
Lãnh Bùi Xa từ sớm đã mang toàn bộ mọi người trong phủ ra bên ngoài cửa, chờ đón đoàn người trong hoàng cung đến.
Tu tu…
Thùng thùng..
Choeng…
Tiếng thanh la, tiếng chiêng trống vang trời, đoàn người từ từ đi tới.
Chiếc kiệu xanh dừng lại, bức rèm che được vén lên. Lễ bộ Thượng Thư một thân cẩm bào màu xanh, khuôn mặt mỉm cười, xuất hiện ở mọi người trước mắt.
“Lãnh tướng quân.” Lễ bộ Thượng Thư chắp tay hướng Lãnh Bùi Xa nói.
“Vương đại nhân.” Lãnh Bùi Xa hướng Lễ bộ Thượng Thư đáp lễ.
“Xin mời tiếp Thánh chỉ.” Lễ bộ Thượng Thư tiếp nhận thánh chỉ từ một tên thái giám, bắt đầu tuyên chỉ.
“Trẫm vâng mệnh trời, mang trọng trách lớn, trị quốc an dân, lập chính cung Hoàng hậu. Vợ chồng son sắt, tình nghĩa bền lâu. Hiếu kính tổ tông, cùng phụng dưỡng sinh thành. Nay tuân theo mệnh thánh mẫu Hoàng thái hậu, lấy lễ chọn lựa.”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người quỳ lạy cúi đầu, tạ ơn.
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, tướng quân.” Lễ bộ Thượng Thư đem thánh chỉ giao cho Lãnh Loan Loan, con ngươi thâm thúy đánh giá tiểu nữ oa này. Thấy nàng mặc bộ Nguyệt Nha sam váy, phấn điêu ngọc mài, lại không có lấy nửa điểm hài đồng tính trẻ con. Ánh mắt quýnh nhiên, khí độ bất phàm. Cả người tản mát ra lãnh ngạo, khí phách, có thể cùng Hoàng Thượng so sánh với.
Lãnh Loan Loan thản nhiên gật gật đầu.
“Làm phiền Vương đại nhân.” Lãnh Bùi Xa hai tay ôm quyền.
“Không dám.” Lễ bộ Thượng Thư xua tay, quay người lại chỉ tay vào này đám hòm tráp, lễ hạp, cất cao giọng nói.
“Lễ hỏi: Hoàng kim năm ngàn lượng, bạc trắng mười vạn lượng, kim trà khí một khối, ngân trà khí hai khối, ngân bồn hai khối, ngọc như ý sáu bộ, Nam Hải trân châu mười hòm, hắc bảo thạch một quả, vân tú gấm vóc ngàn thất, hạng nặng an bí văn mã hai mươi thất…”
Người bên ngoài nghe được trợn mắt há hốc mồm, hoàng gia nạp hậu quả thực phi phàm.
Lãnh Nguyệt Nhi nhìn đồ lễ hỏi này, ánh mắt toát ra cực kỳ hâm mộ. Đôi má ửng đỏ, rất là thẹn thùng. Muội muội sắp mặc Hoàng hậu lễ phục, mà mình cuối năm cũng được đội mũ phượng phủ khăn uyên ương, làm tân nương gả cho Triển.
Lãnh Bùi Xa phất tay, sai người hầu hỗ trợ đem đồ lễ hỏi mang vào trong nhà.
Mọi người vào ra, rất là bận rộn.
Lãnh Loan Loan đứng im tại chỗ, từ đầu đến cuối nàng chưa nói một câu. Gió xuân khẽ thổi, vay áo nhẹ bay. Phấn nộn trên mặt không có gì biểu tình, cũng không vì nhìn thấy nhiều đồ lễ hỏi như vậy mà kinh ngạc. Một người thản nhiên, giống như mọi việc trước mắt này hết thảy cùng nàng không quan hệ.
Lễ bộ Thượng Thư lui đến một bên, âm thầm quan sát nàng. Tuy rằng lúc đầu hắn cũng là phản đối lập chín tuổi nữ oa làm Hoàng hậu, bất quá hiện tại xem ra nữ oa nhi này khí chất trầm ổn, cũng không giống một hài tử bình thường. Ánh mắt u quang lóe ra, không khỏi âm thầm đoán, Hoàng Thượng lập nàng làm hậu có hay không vì nguyên nhân đặc biệt gì?
“Hoàng hậu nương nương.” Vài tên trung niên nữ quan đi đến trước mặt Lãnh Loan Loan, hạ người hành lễ nói. Các nàng sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ đối với việc tôn xưng một tiểu nữ cao chưa đến thắt lưng của các nàng là Hoàng hậu là việc bình thường, không có chút nào có vẻ không tự nhiên.
“Có việc gì?” Lãnh Loan Loan mở miệng, thản nhiên đưa mắt nhìn các nàng.
Nhóm nữ quan bị ánh mắt kia đảo qua, cảm giác được một cỗ hàn khí vội cúi xuống đầu, nữ quan cầm đầu bẩm báo nói:
“Hoàng hậu, mũ phượng đã được đưa đến, không biết nương nương có muốn đội thử không?” Bởi vì chưa từng có Hoàng hậu nhỏ tuổi như vậy, mũ phượng là Hoàng Thượng đặc biệt hạ lệnh gấp gáp chế tạo ra. Cũng không biết có hợp với nàng hay không?
“Không cần.” Lãnh Loan Loan cự tuyệt, nam nhân kia ánh mắt tinh tường như vậy, bên người phi tần vô số. Tin tưởng rằng hắn đối với thân thể của nữ nhân rõ như lòng bàn tay. Tuy rằng biết nàng vẫn là tiểu hài đồng, nhưng hắn nhất định cũng sẽ không tính sai a.
“Dạ, Hoàng hậu.” Nữ quan vội lui ra.
“Hoàng hậu nương nương, tướng quân, lễ hỏi đã hoàn tất. Tại hạ còn phải hồi cung phục mệnh, như vậy cáo từ.” Lễ bộ Thượng Thư thở dài, suất lĩnh mọi người rời đi.
“Cáo từ.”
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một đạo thân ảnh màu đen khẽ rời đi.