Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 72: Phiên ngoại 1 : tháng sáu. [nhâm viễn x lạc kiều xuyên]


Đọc truyện Chín Cây Số Tình Nhân – Chương 72: Phiên ngoại 1 : tháng sáu. [nhâm viễn x lạc kiều xuyên]

Biên tập: Lam Ying

Bước sang tháng Sáu, Lạc Kiều Xuyên trở nên bận rộn vô cùng, không nói đến việc chuẩn bị cho bản nhạc của mình, y còn làm chế tác âm nhạc cho album mới của ban nhạc cùng công ty. Công ty gặt hái được khá nhiều từ bản Remix 《 Ánh lửa 》của Đảo, cho nên tranh thủ ngay lúc này, dứt khoát để y và ban nhạc hợp tác lần nữa, thừa dịp tháng Sáu là khoảng thời gian các đĩa nhạc trên thị trường “lắng xuống” liền hoàn thành việc ra album mới..

Mỗi ngày phải làm việc hơn 12 tiếng đồng hồ, từ phòng ghi âm về đến nhà, tìm vài thứ ăn khuya qua loa coi như lót dạ, lại tiếp tục vào phòng làm việc.

Lạc Kiều Xuyên không khỏi nhớ tới những ngày tháng trước đây, hồi còn tự do tự tại chơi nhạc thường xuyên ở quán bar, chơi bời tận hứng với đám bạn bè, không ngờ khi càng tiếp cận ước mơ, lại càng rời xa loại tự do đó. Không phải bù đầu làm nhạc trong phòng, thì chính là bay khắp nơi, tham gia các MUSIC PARTY. Loại cảm giác này, giống như một người vất vả leo lên núi đến khi cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi rồi, thì lại mơ mịt không biết còn có thể đi đâu nữa, nhìn mình bước chân đến được ước mơ rồi, cảm nhận được mùi vị của “Đứng trên cao nhìn các ngọn núi nhỏ” hóa ra không phải tự hào, mà lại là cô đơn.

Có được thì có mất, nói vậy thì ra là ý này..

Thời gian ba phút đợi mì ăn liền, y không biết lần thứ mấy nhớ tới cái người vài ngày trước còn trò chuyện với mình lúc hừng đông.

Trong cuộc điện thoại đường dài quốc tế, người nọ nói tháng Sáu anh có một kì nghỉ phép dài hạn, đã lên kế hoạch xong xuôi muốn cùng y du lịch, nhưng lại không ngờ cả tháng Sáu này Lạc Kiều Xuyên đã “hiến thân” cho công việc chồng chất mất rồi.

Đầu kia điện thoại người đó ôm suy nghĩ ‘kì nghỉ tận hơn nửa tháng dù thế nào cũng không thể lãng phí’ trong đầu, quyết định bay tới gặp y. Lạc Kiều Xuyên trong lòng rất thoải mái, có trời mới biết y muốn gặp anh đến sắp phát điên rồi, thế nhưng ngoài miệng vẫn cứ ra vẻ nghiêm túc: “Ông đây tháng này bận lắm, ngay cả ngủ cũng không được ngủ, không rảnh quan tâm đến nhà anh đâu.”

“… Vậy thì anh đến quan tâm em.” Nếu không được gặp em thì anh sắp điên mất! Lời kịch buồn nôn thế này, mặc dù Nhâm Viễn chưa nói, nhưng Lạc Kiều Xuyên chỉ nghe qua giọng điệu của anh trong điện thoại cũng có thể hiểu được.

Lạc Kiều Xuyên húp một ngụm nước mì, vừa tính toán thời gian Nhâm Viễn trở về, vừa nghĩ rất bất đắc dĩ, quan hệ giữa hai người đàn ông, phải chăng cũng giống như leo núi: trước đó bởi vì không chiếm được, cho nên sẵn lòng trả bất cứ giá nào, liều mạng cũng phải ở bên nhau, thế nhưng khi thật sự bên nhau rồi, thì lại phát hiện hóa ra thời gian chia xa cũng sắp sánh ngang với thời gian bên nhau rồi.

Đời người có được có mất, sợ nhất là mất nhiều hơn được.

Ngày tháng không ở cạnh nhau nhiều như vậy, chỉ có thể dựa vào đủ các phương tiện để liên lạc. Hiểu rõ cuộc sống của đối phương nhưng lại vẫn giữ được không gian riêng của từng người, rõ ràng là hình thức ở chung lý tưởng nhất, thế nhưng vẫn cứ không thể khiến người ta an tâm được. Lạc Kiều Xuyên không biết người kia có phải cũng có cùng lo lắng như vậy không.

Chỗ mì ăn liền còn lại trong bếp, cuối cùng toàn bộ đều bị ném ra khỏi cửa vào cái ngày Nhâm Viễn trở về. Nét mặt giận dữ trợn mắt của anh y chưa từng nhìn cẩn thận, y chỉ thấy Nhâm Viễn im lặng, bưng từ trong phòng bếp ra một bát mì lớn với hai quả trứng trần, khó có thể tin chất vấn y: “Em ăn hết được hơn nửa thùng mì cơ à?”.

Lạc Kiều Xuyên bận rộn trong phòng làm việc của mình đến khi đói, áy náy nhìn Nhâm Viễn vừa xuống máy bay đã nấu mì cho y, nhưng lại cũng rất hưởng thụ nhận bát mì qua ăn.

Biết rõ Lạc Kiều Xuyên hồi đầu năm ở Am-xtéc-đam vô cùng yêu thích món bánh việt quất của ba mình, cho nên trong hơn nửa tháng được nghỉ phép Nhâm Viễn cố ý xin Wart chỉ bảo, bay tới phục vụ. Cũng biết độ này y đang rất bận, trong nửa tháng ngay cả BLEIB cũng không đến một lần, càng đừng nói đến hoạt động tiêu khiển khác. Đối với việc Lạc Kiều Xuyên rõ ràng là biết thời gian mình đến và xuống máy bay nhưng không tới đón, Nhâm Viễn cũng không để ý, dù sao so sánh với những điều này thì công việc càng quan trọng hơn, nhưng mà khi anh tận mắt thấy nhà bếp hỗn độn tràn ngập mùi mì ăn liền, Nhâm Viễn rốt cục hiểu được Lạc Kiều Xuyên bận đến mức như thế nào, những buồn phiền vì đã hơn một tháng chưa gặp y của mình lúc ban đầu nhất thời tan thành mây khói..


Với sự xuất hiện của Nhâm Viễn, thật sự đã giúp Lạc Kiều Xuyên giải tỏa không ít áp lực. Bởi vì với y, điều này đồng nghĩa với việc y không phải lo lắng đồ ăn có khỏe mạnh và những chuyện vụn vặt trong cuộc sống nữa. Có một người, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, bay từ nửa kia bán cầu sang để làm ” Nghĩa vụ lao động ” —— mỗi ngày không chỉ chuẩn bị bữa sáng nóng sốt, lúc cần còn cung cấp phục vụ đón đưa đi làm về nhà, buổi tối trở về còn có bữa khuya ngon miệng… Người ấy chăm sóc chu đáo, chịu thương chịu khó, càng tốt hơn chính là —— “lao động” không tính phí. (nghe cứ như anh đang khen vợ =]]]]]])

Lạc Kiều Xuyên bận rộn đến mức nhìn như không rảnh bận tâm, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, thời gian này khiến y quả thực có ý nghĩ tăng thêm lịch trình công tác trong tháng Bảy.

Nhưng mà, lao công miễn phí cũng không phải không muốn kiếm chút phúc lợi. Chỉ là thấy Lạc Kiều Xuyên thường mệt đến độ lời chúc ngủ ngon cũng không kịp nói, ngã đầu liền ngủ, thì không đành lòng tiếp tục gây sức ép. Thế là, cánh tay đặt bên hông cũng chỉ đành cam chịu dừng lại tại đó.

Công việc giải quyết liên tục không ngừng đến cuối tháng Sáu rốt cục cũng dần đến giai đoạn chót.

Album thứ tư của Đảo có tên là 《 Chim di trú 》, thời gian phát hành là vào trung tuần tháng bảy. Ngày cuối cùng sau khi kết thúc công việc, ban nhạc cùng tất cả những người liên quan khác bao gồm cả Lạc Kiều Xuyên và các nhân viên thu âm cùng đi mở tiệc chúc mừng. Bữa tối lúc hơn chín giờ, mọi người đói đến độ ăn không biết mùi vị. Ăn không nhiều, nhưng uống lại không ít..

Cả bàn đều là người một nhà, vừa ăn vừa nhậu, đề tài không biết từ lúc nào lại chuyển đến trên đầu ca sĩ hát chính Lục Tự Quang.

Cố An Khang hồi cuối hè đã được T&G bên Luân Đôn mời sang làm cố vấn cao cấp cho trường học bên đó, phụ trách một khóa huấn luyện diễn ra trong năm tháng. Bị ép phải xa cách người yêu năm tháng, ca sĩ hát chính đã sớm thẳng thắn xuất quỹ () này đương nhiên trở thành đối tượng trêu chọc của mọi người.

() chỉ việc người đồng tính công khai tính hướng của bản thân.

Lục Tự Quang châm thuốc, mặt mày khó chịu ném ZIPPO lên trên bàn, “Gì chứ, ai thèm hắn chứ, ông đây có rất nhiều người theo đuổi đấy!”

A Tề vô lại nhún vai cười to, đúng kiểu thằng bạn xấu xa nhất nói, “OK, dù sao thì người đàn ông của cậu đâu có ở đây, cho cậu tha hồ mạnh miệng nói a.”

Chuyện tình cảm của người khác Lạc Kiều Xuyên không có hứng thú đi hỏi, nhưng mà lúc này y bỗng nhớ tới thật lâu trước kia, Lục Tự Quang híp mắt bất cần nói trong khói thuốc: bị công khai thì sao chứ, đã vậy tôi đây mở ngay họp báo nói cho mọi người biết, tôi chính là yêu người đàn ông đó đấy sao không.

Nhịn không được muốn biết, thời gian đó xa cách lâu như vậy, bọn họ đã vượt qua như thế nào. Rốt cuộc là phải yêu đến mức nào, mới có thể thản nhiên không chút sợ hãi, thậm chí đến mức không sợ mất đi.

Thời gian tan tiệc còn chưa tới 0 giờ. Lạc Kiều Xuyên ngậm điếu thuốc đi ra, phất tay tạm biệt đám người ngã trái ngã phải phía sau, liền thấy Nhâm Viễn dừng xe chờ không xa bên đường. Rõ ràng đã bảo anh không cần phải đến đón, thế nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, anh nhất định cười nói: sợ em uống nhiều, lái xe không tiện.

Lạc Kiều Xuyên hí mắt cười, vừa mới khom lưng chui vào trong xe mình liền ngay lập tức  quay mặt người ngồi trên ghế lái sang, tặng một nụ hôn nhiệt tình, “Gần đây anh chịu thương chịu khó quan tâm chăm sóc chu đáo, muốn cái gì, hửm?”

Nhâm Viễn nhìn hai má y vì rượu mà đỏ bừng, nghĩ y có lẽ là uống rượu đến hưng trí rồi. Ngón tay lưu luyến sau gáy y, mũi chạm mũi cười hỏi y, “Này, cuối tháng rồi, nên thanh toán tiền lương đi chứ.”


“Muốn bao nhiêu?”.

“Bao nhiêu cũng chịu cho sao?”.

Nhâm Viễn nghiêng người giúp y cài dây an toàn, còn rất bình tĩnh ngăn cản những nụ hôn cái liếm mút của người nọ tại bên gáy mình, nhưng lại im lặng tăng tốc hơn một trăm mã lực lao nhanh đưa y về nhà.

Cho dù có là người giỏi kiềm chế hơn nữa, cũng không chịu nổi người mình luôn nhớ nhung lại còn bị cấm dục hơn nửa tháng nằm bên cạnh.

Lạc Kiều Xuyên đương nhiên cũng biết anh không thể chỉ một lần là ngừng lại, là đàn ông thì đều sẽ muốn, huống hồ ngay cả chính y cũng có chút chờ mong khó mở miệng với chuyện này. Nhưng mà, đến lúc bị đè xuống làm đến lần thứ ba, bởi vì cồn đầu óc mơ hồ và dạ dày rốt cục cũng tỏ ra kháng nghị với chủ nhân. Cái người bị làm đến mức cả người vô lực chỉ có thể ôm chặt ôm lấy cánh tay Nhâm Viễn một cách vô ích, mở mắt ra thấy tên kia vẫn còn đè trên người mình ra sức cày cấy, Lạc Kiều Xuyên trong lòng chỉ muốn hô dừng, nhưng mở miệng ra lại chỉ có những tiếng rên rỉ đứt quãng không kìm chế được.

“A, a a… Chậm… Không được…!”.

Người kia vẫn hết sức chăm chỉ cố gắng, giữa những nụ hôn còn cười thể lực của y quá kém: “… Cả ngày chui trong phòng làm việc quả nhiên không tốt, chi bằng hôm nào tìm một phòng tập thể hình làm thẻ hội viên đi?”.

“A… fck, CMN anh thử mỗi ngày làm việc suốt mười mấy tiếng đồng hồ trong hơn hai mươi ngày liên tiếp rồi nằm xuống để em thượng ba lần đi!?”

Nhâm Viễn không nói thêm gì, chỉ là ghé vào bên tai y cười khẽ..

Mặt mày nhu hòa, nhưng thân dưới lại không lưu tình chút càng ngày càng kịch liệt tăng tần suất tiến công, Lạc Kiều Xuyên đành phải chấp nhận ôm chặt anh. Cuối cùng cảm xúc nóng rực khi người kia bắn tinh vào trong cơ thể y, khiến y bất chấp mặt mũi lại bắn một lần nữa, có ảo giác thiếu chút nữa tiêu đời luôn.

Công sức lao động một tháng này, thì ra là thanh toán như vậy.

Trên đời quả thực không có lao động không công, vị nhân viên miễn phí này chẳng qua là một con sói đói đeo mặt nạ người tốt.

Xong việc tên kia thoải mái ra mặt, cười đến là dịu dàng, “Lao động miễn phí ở đâu ra, nhưng lão công lại có một người đấy.”

“CMN anh không phải chỉ là hơn một tháng không làm sao? Cần phải hung ác như thế sao?” Lạc Kiều Xuyên nghiến răng nghiến lợi mắng.


Nhâm Viễn cũng mặc cho y chiếm hết tiện nghi ngoài miệng, dù sao thì tên đang nằm sấp trên giường này không có sức lực làm ra bất kì phản kích thật sự nào nữa.

Đầu tháng Bảy 《 Chim di trú 》 còn chưa phát hành, Lạc Kiều Xuyên đã sắp bắt đầu kế hoạch bay sang Luân Đôn.

Tháng Bảy ở thành phố này (), luôn là nóng vượt quá sức tưởng tượng. Lạc Kiều Xuyên trời sinh đã sợ nóng, hành trình tháng Bảy đã quyết định tại Luân Đôn, rất hợp ý y.

() đoạn này là anh Xuyên nói tới thành phố mà anh đang sống, chứ không phải Luân Đôn nhé, mới đầu mình đọc bị nhầm, nên muốn chú thích ra để mọi người hiểu hơn, ai thấy quá thừa cứ coi như lảm nhảm thôi nhé ^^

Có thể đi Luân Đôn, còn phải cảm ơn Sam Waks. Ở Am-xtéc-đam bốn tháng trước, sau khi kết thúc màn biểu diễn trong đêm diễn cuối cùng của HANDSOME FURS, tên đó hỏi dò Lạc Kiều Xuyên tháng Bảy có hứng thú đến Luân Đôn tham gia đại tiệc âm nhạc không.

“Hey, cậu biết không? Hiện tại ở Luân Đôn có người cầm《Build this way》của cậu, nhờ tôi xin giúp chữ kí của cậu đấy.”

Nghe Waks nói như vậy, y có chút không thể tin được, hơn nửa năm trước mình dựa vào một bản nhạc còn nhiều thiếu sót tham gia vào lễ hội âm nhạc BBA Australia, số lượng tiêu thụ của bản mix EP này bây giờ cũng vẫn rất xấu hổ, không ngờ lại được yêu thích ở Luân Đôn.

Nghe Lạc Kiều Xuyên nói về kế hoạch công tác vào mấy ngày sau bay sang Luân Đôn, Nhâm Viễn ừ một tiếng, nói tiếp: “Trong tháng Bảy anh có khá nhiều chặng bay ngắn, gần như đều ở Bắc Âu.” Cái này có nghĩa là cơ hội gặp mặt càng ít.

Lạc Kiều Xuyên ngồi nửa người dậy, càng dựa vào gần người bên cạnh hơn, “Mấy ngày hôm trước em đã xin công ty nghỉ phép rồi, đợi sau khi từ Luân Đôn trở về, ba tháng.”.

“Lâu như vậy?”.

“Gần đây mệt sắp chết mất, còn không cho em nghỉ dài hạn nữa em cũng sắp tráng niên tảo thệ (chết trẻ) rồi, fck!”.

Nhâm Viễn đã quen y quanh co lòng vòng, cũng không để ý, “Có dự định gì không?”.

“… Này, anh bay qua nhiều nơi như vậy, nơi nào tốt nhất?”.

“Em cũng đã ở đây rồi, em nói anh cảm thấy nơi nào tốt nhất?”.

“…” Phặc, chết tiệt. Cái miệng của tên này là học xấu từ Ông Hiểu Thần đi.

Nhâm Viễn cười, “Oslo của Na Uy (1), Helsinki của Phần Lan (2), Helsingborg của Thuỵ Điển (3), còn có Ai-xơ-len(4), thậm chí Bắc Cực, chẳng lẽ em đều muốn bay cùng anh?”.

“Anh tốt nhất đem kế hoạch ba tháng sau viết kỹ càng chi tiết cho em, xem em có dám cùng bay với anh hay không!”


“… Tốt thôi, ” sau khi kinh ngạc chốc lát, Nhâm Viễn cười ôm lấy y, “Vé máy bay sẽ chiết khấu cho em.”.

“Em muốn chỗ ngồi sát lối đi nhỏ.”.

“Được.”

Đàn ông, thì đều sẽ có ước mong, hy vọng vào tương lai, anh thích bay,  mình yêu âm nhạc, nếu đã đều là thứ  không phải nói vứt bỏ là có thể bỏ ngay, vậy thì sẽ cùng vì nhau nhượng bộ đến mức có thể cho phép là được. Điều có thể làm đều đã làm, tính toán thêm nữa, lo lắng nhiều hơn nữa cũng là dư thừa.

Đêm đó, Lục Tự Quang đứng ở trong gió đã nói như vậy

Nếu tình cảm sớm muộn gì cũng phải trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, để ý năm tháng này để làm gì? Tình cảm thật sự căn bản sẽ không sợ bên ngoài ngăn trở, chỉ sợ người trong cuộc đầu hàng trước, cho nên sao không thuận theo tự nhiên đi. Bạn sẽ thấy, ủng hộ anh ấy, tin tưởng anh ấy và tình yêu đều quan trọng như nhau.

Đôi lời tác giả:

Các bạn đọc thân mến, lễ Quốc khánh vui vẻ! ^^

Đợi các phiên ngoại hai, ba, bốn… tiếp theo của tui nhé = =

Hết phiên ngoại 1.

chương này nhiều câu nói hay quá, làm quote rất hợp, phải ghi lại =o=

mấy dòng cuối của Ivy, có vẻ là chị viết phiên ngoại này vào đúng dịp Quốc khánh (đương nhiên là của bên TQ, vào tháng 10 ^^), trùng hợp là bên VN mình cũng mới qua Quốc khánh xong, dù không chính xác về thời gian nhưng cũng thấy rất khéo P

à ngày hôm nay có một bất ngờ với mình chút nữa sẽ chia sẻ với các bạn sau =3=  (bạn nào có kết bạn với mình trên fb chắc cũng đoán ra là gì rồi nhỉ ^3^)

(1) Oslo là một khu tự quản, thủ đô và cũng là thành phố đông dân nhất Na Uy. (wiki)

(2) Helsinki là thành phố lớn nhất và là thủ đô của Phần Lan. Thành phố tọa lạc tại phía Nam của Phần Lan bên bờ vịnh Phần Lan. (wiki)

(3) Helsingborg là một thành phố thuộc khu đô thị của Thụy Điển và là trụ sở của thị xã Helsingborg, vùng nam Thụy Điển, là  một khu vực đô thị lớn thứ tư của Thụy Điển. (wiki)

(4) Iceland ( Ai-xơ-len), còn có tên gọi khác là Băng Đảo, là một đảo quốc thuộc khu vực châu Âu theo thể chế cộng hòa đại nghị. Đây là một trong những quốc gia thưa dân nhất thế giới. Iceland nằm giáp vòng Cực Bắc nên có khí hậu rất lạnh giá. Tuy nhiên đất nước này lại nằm trên vành đai núi lửa Đại Tây Dương, nên có rất nhiều núi lửa, suối nước nóng và nguồn địa nhiệt khổng lồ. Iceland cũng có rất nhiều sông băng. (wiki)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.