Đọc truyện Chín Cây Số Tình Nhân – Chương 67
Biên tập: Điềm + Lam Ying
“Sau khi anh và em xa nhau anh mới hiểu ra rằng, hóa ra toàn bộ quá trình anh yêu em đều hoàn thành trong khoảng thời gian xa nhau ấy.”
Bộ dáng vừa tỉnh ngủ, không nghĩ rằng Wart sẽ về sớm đến thế. Lạc Kiều Xuyên vội vàng trở về phòng lấy một áo T-Shirt ra trùm lên người, lại đứng trước gương chỉnh chỉnh lại đám tóc lộn xộn trên đầu, lúc này mới xuống lầu.
Cười chào hỏi với người đàn ông Hà Lan một lần nữa, Lạc Kiều Xuyên dùng ánh mắt có thể giết chết người chỉ bằng một đao liếc Nhâm Viễn, trong khi đó thì người ta lại đang ngồi một bên ăn điểm tâm bày ra vẻ mặt vô tội giải thích: “Đừng nhìn anh như thế, anh cũng không biết là hôm nay ba lại về sớm như thế mà.”
Lạc Kiều Xuyên chuyên tâm vào việc ăn bánh quy giòn và bánh ngọt, Wart liền đẩy hộp mứt quả mâm xôi đến, nói: “Nếm thử cái này xem vị thế nào!”
Wart ngồi đối diện hai người rất tò mò muốn hỏi Lạc Kiều Xuyên mấy câu, mở miệng muốn hỏi hai đứa quen nhau ra sao, nhưng vì tiếng Trung không lưu loát cứ đến từ quan trọng là kẹt cứng không thể nghĩ ra. Nhâm Viễn cười thay ông phiên dịch, nói với Lạc Kiều Xuyên: “Ba anh muốn hỏi em là làm thế nào mà bọn mình biết nhau, quen nhau được bao lâu rồi.”
Lạc Kiều Xuyên trả lời rõ ràng, rằng hai người là bạn cùng lớp hồi trung học, biết nhau cũng gần mười năm rồi, thật thà đến mức thiếu chút nữa là nói luôn ra chuyện chính con trai chú là kẻ gửi tin nhắn câu dẫn con đấy.
Đối với thời gian con trai mình học trung học ông cũng không biết nhiều chuyện lắm, biết được cơ duyên (cơ hồi + duyên phận) này, người đàn ông Hà Lan cảm thán nói duyên phận thật kỳ diệu.
Trước giờ cơm tối, mẹ Nhâm Viễn từ sân bay trở về nhà, nhìn thấy Lạc Kiều Xuyên, giống như một người phụ nữ Trung Quốc bình thường, mộc mạc, trịnh trọng chào hỏi.
Trên bàn cơm bốn người trò chuyện thoải mái, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Lúc bị hỏi đến gia đình mình, Lạc Kiều Xuyên mất tự nhiên nói ba mẹ ly dị, mình đi theo ba, còn bây giờ thì đã tự tách ra ngoài sống một mình. Thực ra là đã quá quen với việc sống một mình hơn hai mươi năm nay, nếu nói cô đơn, từ ngữ u ám như vậy, sợ là quá giả tạo, thêm việc y vốn là người có thiên hướng sống tự do, người thân không thể hiểu cho mình, tuy là chưa đến mức bị gông xiềng giam cầm, nhưng lại không nhận được bao nhiêu quan tâm và sự cảm thông.
Sau khi ăn xong, Nhâm mẹ rửa bát ở phòng bếp. Wart thấy Lạc Kiều Xuyên theo thói quen định rút thuốc ra hút, liền hỏi: “Con hút thuốc?”
Lạc Kiều Xuyên tay đang cầm điếu thuốc nhất thời không biết bỏ đi đâu, còn đang suy nghĩ có phải việc mình hút thuốc là hành động gây phản cảm hay không, thế nhưng không nghĩ tới chú ấy lại híp mắt cười “Hút thuốc cũng được, đàn ông hút thuốc mới được coi là đàn ông tốt. Sau này đã có người cùng chú hút một điếu rồi.”
Lạc Kiều Xuyên nghe ra mùi châm chọc Nhâm Viễn, cười cười đáp ứng, yên tâm châm thuốc, đứng hút cùng ông.
Lúc đầu còn nghĩ rằng bầu không khí sẽ gượng gạo, dù sao cũng là do chính mình bẻ cong con nhà người ta, không nghĩ tới không khí ngược lại rất ôn hòa khi ngồi cùng bàn ăn cơm, cùng mẹ anh nói chuyền phiếm, lại tiếp ba anh hút thuốc… Tật cả mọi chuyện xảy ra tự nhiên như thế. Có được sự khoan dung, thông cảm từ gia đình như thế này thật khiến bao người ao ước đến nỗi chua xót.
…………
Tại buổi lễ khen thưởng hàng năm, Nhâm Viễn mặc đồng phục KLM ngồi cùng các đồng nghiệp khác của anh ở hàng ghế đầu tiên nhận giải thường. Phía sau là ba mẹ anh và những người đồng nghiệp bạn bè thân quen, Lạc Kiều Xuyên ngồi phía sau anh mấy hàng ghế, nhìn anh đi lên sân khấu, sau đó là vô số đèn flash từ máy ảnh thi nhau nháy liên tục. Ba Wart ngồi một bên vừa vỗ tay vừa đứng ra khỏi chỗ huýt sáo, dùng tiếng Hà Lan hô lên một câu gì đó, khiến cho đồng nghiệp ngồi phía trước nhìn sang cười vang
Trong đội ngũ nhân viên lên sân khấu nhận giải thường, Lạc Kiều Xuyên nhìn thấy Ông Hiểu Thần lần nữa. Hắn mặc trên người bộ đồng phục màu đen anh khí bức người, mũ phi công theo quy củ mà kẹp giữa cổ tay, quân hàm trên vai không từ lúc nào đã được nâng từ ba vạch lên bốn vạch —— ngày đó, hắn không chỉ liên tiếp ba năm được chọn là ngôi sao của KLM, mà hắn còn được tổ chức nghi thức trao quân hàm thăng cấp từ cơ phó lên thành cơ trưởng.
Tố chất tâm lý ổn định, kỹ thuật thành thạo trình độ vững vàng, một lần hạ cánh khẩn cấp gặp nguy không loạn, cũng đủ thuyết phục mọi người. Sau khi trở về, như trong dự tính phải tham gia khóa học đào tạo cơ trưởng, thông qua tất cả bài thi viết, bay thử, phỏng vẩn là vòng cuối cùng, hắn chính thức trở thành vị cơ trưởng người Trung Quốc đầu tiên của KLM.
Sau khi Ông Hiểu Thần lên sân khấu, đặt mũ phi công ở phía trước chỗ ngồi của mình. Hai tay thả lỏng giao nhau, phát ngôn cực kỳ đơn giản mà lại khiến nhiều người cảm động.
Hắn nói, bay lâu như vậy, chưa bao giờ hiểu được rõ ý nghĩa của vạch thứ tư như lúc này, đây là nghĩa vụ, cũng càng là trách nhiệm. Trước đây, khi bay tôi rất nghiêm túc, nhưng trong sinh hoạt thì lại không có quy củ, sau khi trải qua lần hạ cánh khẩn cấp vừa rồi khiến tôi nhận ra một điều, phải trở thành người thật sự có ý thức trách nhiệm, bởi vì đã để tâm đến việc bay như vậy, cho nên sẽ đối với cuộc sống của mình cũng không dám buông thả nữa.
Hắn nói, cảm ơn ba đang ngồi dưới khán đài xem con và mẹ dù mẹ không thể tới đây.
Hắn nói, cảm ơn công ty và mỗi một nhân viên của phi hành đoàn đã hợp tác với hắn cảm ơn những người đã tin tưởng hắn, cảm ơn vì đã khoan dung với hắn, những người luôn bằng lòng tin tưởng tín nhiệm hắn. Hắn hi vọng rằng một hắn hoàn toàn mới sẽ không khiến mọi người thất vọng.
…
Lúc hắn dùng tiếng Hà Lan nói ra lời này, Lạc Kiều Xuyên nghe không hiểu, sau đó được Nhâm Viễn kể lại cho toàn bộ.
Thời tiết tháng Hai ở Am-xtec-dam đã dần dần ấm lên, nhưng trong thời tiết đẹp như vậy, vẫn có người lớn tuổi phải ra đi. Cơ thể mấy tháng không còn cảm giác nhưng sau khi chạm vào quân hàm bậc bốn của con trai, bà vui mừng đến rơi nước mắt. Có chút ít an ủi.
Trên đường trở về, hai người đi dọc theo bờ sông, Lạc Kiều Xuyên thổn thức: “Khi nào vậy?… Hiện tại tên kia thế nào rồi?”
“Thật ra, khi cậu ấy chưa xuống máy bay thì bệnh viện đã báo tin bà đang trong tình trạng nguy cấp rồi, chỉ là bà ấy một mực muốn chờ cậu ta trở về. Hơn một tháng rồi, cậu ấy cũng đã nghĩ thông suốt hơn rồi.”
“…”
“Mấy ngày hôm trước cùng cậu ta ra ngoài uống rượu, cậu ta nói tiếc nuối lớn nhất là luôn để cho mẹ phải chờ đợi, trước cũng thế, bây giờ cũng vậy. Thế nhưng không còn cách nào khác, công việc này của bọn anh, thời gian ở trên trời còn nhiều hơn cả ở nhà.”
Đi tới bên kênh đào Hoàng Đế quen thuộc, Lạc Kiều Xuyên đột nhiên nghĩ đến mình và Nhâm Viễn ở chung sẽ tiếp tục như thế nào. Xa cách như vậy, mỗi lần ly biệt thì đều không biết được lần tới gặp nhau vào khi nào. Nhiều điều không thể xác định, cũng bởi vì khoảng cách xa nhau mấy nghìn cây số. Hai người ở hai bên bán cầu, dù có thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng khoảng thời gian sống không có nhau vẫn chiếm nhiều hơn.
Nhìn ra Lạc Kiều Xuyên thất thần, Nhâm Viễn nghiêng mặt hỏi y làm sao.
Đứng trên kênh đào Hoàng Đế này, là nơi đêm đó hai người dừng lại uống cốc cà phê nóng, Lạc Kiều Xuyên từng đứng ở chỗ này, bày tỏ tất cả nỗi lòng với anh, nói muốn cùng anh bên nhau. Mà giờ đây thực sự đi bên nhau, nhưng vẫn cảm thấy sự khác biệt.
Cùng sóng vai trên cầu, đứng trước mặt Lạc Kiều Xuyên lúc này là người vừa mới đứng trên sân khấu nhận giải thưởng. Anh dùng giọng nói đùa vui nhưng rất nghiêm túc nói: “Aiz, em biết không, tên Ông Hiểu Thần này trước đó cũng đã nói với anh, cậu ta muốn đem toàn bộ lễ trao giải thưởng ngày hôm nay ghi thành một đĩa DVD, chuyển phát nhanh gửi cho Lê Hân xem, còn muốn viết trên mặt sau của giấy bọc một câu danh ngôn: “Sau khi anh và em xa nhau anh mới hiểu ra rằng, hóa ra toàn bộ quá trình anh yêu em đều hoàn thành trong khoảng thời gian chia xa ấy.”