Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 73: Mập Mờ 07 Dịu Dàng
Chín tháng quay phim ở nước ngoài rốt cuộc cũng kết thúc.
Ôn Dữ xuống máy bay, vừa kéo vali vừa vẫy tay chào fan hâm mộ, mắt đẹp nấp dưới kính râm, cười tỏa nắng.
Dưới sự che chắn của vệ sĩ, anh vào xe, ném hành lý lên ghế, móc di động ra bấm.
Chị quản lý Tình hỏi: “Vừa về nước đã nhắn tin cho ai đó?”
“Một người bạn.” Anh đáp, thân thể mềm oặt ra trên ghế.
“Xem cậu ta kìa.
Ở ngoài thì cười cười nói nói không dứt, vừa mới rời khỏi ánh mắt người khác thì lại có cái dáng vẻ không thiết tha gì với nhân loại.
Đúng là một trời một vực.” Chị Tình tặc lưỡi.
Về nhà riêng, Ôn Dữ ôm chầm lấy Paris hớn ha hớn hở, vẫy tay với London.
Nhưng con bé chỉ meo một tiếng rồi quay đít vào mặt anh.
Thế mà đến tối thì con bé lại nhảy lên giường kêu meo meo không dứt.
Ôn Dữ thả điện thoại xuống, mở cánh tay, London vừa lòng tiến vào đặt bụng nằm xuống.
Trời mưa lâm râm, anh đắp chăn cho hai đứa nhóc, liếc mắt nhìn điện thoại, đợi cho đến khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lại một ngày, Ôn Dữ vươn vai, nheo mắt nhìn hừng đông dát bạc, xoa đầu cún cưng rồi cho tụi nó ăn sáng.
Xe van đỗ lại trước nhà, chờ đợi.
Anh vừa nghe lịch trình hôm nay vừa uống cà phê, mắt dán vào điện thoại, bỗng hỏi trợ lý: “Nếu có một người chăm chỉ nhắn tin cho cậu, tuy là không có ý quấy rối nhưng cậu cũng không thoải mái với việc này thì sẽ làm gì?”
Trợ lý sửng sốt: “Dĩ nhiên em sẽ nói họ thôi đi!”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ôn Dữ nở nụ cười, cung mày lồng với mi mắt mê hoặc như trăng ngàn.
Sau khi tan tầm, Ôn Dữ lại mềm nhũn vắt vẻo nửa người trên ghế, bất ngờ nói với trợ lý: “Cậu đưa tôi đến nơi này đi.”
Đọc địa chỉ, anh vuốt vuốt tóc, lại hỏi: “Trạng thái hiện tại của tôi như thế nào?”
“Vẫn tươi tỉnh, rạng ngời như mọi lúc anh à.”
Ôn Dữ rướn môi nhưng không hoàn toàn tin tưởng.
Tới trước một cửa hàng với ba phần mái chóp củ hành mang đậm âm hưởng Sa hoàng, anh một mình đi xuống xe.
Tiếng chuông leng keng.
Nhân viên ngẩng lên, nói được một chữ thì há hốc mồm: “Ôn, Ôn…”
Anh gác cùi chỏ lên quầy, nhướn mày hỏi: “Ông chủ Nguyễn có ở đây không?”
Cậu ta cười hềnh hệch gãi đầu, trả lời: “Nay ông chủ có hẹn với khách hàng rồi anh ạ.”
Thấy anh có vẻ hụt hẫng, cậu ta vội hỏi: “Hay là anh đặt lịch nhé?”
“Không cần đâu.” Ôn Dữ cầm bút, lật qua một trang giấy ký tên vào, mỉm cười vuốt qua chân mày: “Lúc khác tôi lại đến.”
Cậu nhân viên luyến tiếc nhìn theo bóng minh tinh màn ảnh lớn rồi phấn khích sờ trang chữ ký, muốn xé về giếm lắm mà sợ bị ông chủ cạo đầu.
Khi nhân viên đang gà gật thì Nguyễn Ngụy Chi phong trần trở về, tháo khăn quàng cổ đẫm hơi sương vắt lên ghế rồi rót cà phê nóng: “Ngủ ngon quá nhỉ? Nếu có trộm luôn cả cậu đi thì chắc cậu cũng không biết.”
“Ớ? Chào ông chủ!”
“Có ai tìm tôi không?” Y cầm sổ lên xem, ánh mắt bỗng dừng lại ở một trang.
Không nói gì, Nguyễn Ngụy Chi gấp sổ lại, tiễn nhân viên rồi mồi một điếu thuốc, nhìn đèn trên phố, đóng cửa hàng.
…
Một tháng trôi qua, Ôn Dữ vẫn chưa có cơ hội quay lại cửa hàng tìm chú Nguyễn.
Anh chỉnh đồng hồ, môi cười, cụng ly, bỗng thấy giữa những xiêm y đẹp đẽ, có một bóng lưng bó gọn trong bộ suit xanh xám.
Dáng hình quen thuộc đến xao động cõi lòng.
“Nhìn kìa.”
Nguyễn Ngụy Chi dời mắt theo hướng đối phương chỉ.
Gã ta chậc chậc: “Lạ mắt nhỉ? Nhan sắc thế này trong giới hiếm có lắm.
Nghe bảo là người dân tộc vùng cao.”
“Ồ?” Y nhấp rượu.
“Tiếc là đầu quân cho bên ông Lục rồi, nếu trước kia cậu ta ký hợp đồng với tôi thì tôi đã giới thiệu cho anh từ lâu.”
Y không đáp lại.
Vãn tiệc, Nguyễn Ngụy Chi nhắn trợ lý lái xe đến đón.
Trong lúc chờ, y tựa vào lan can, mồi một điếu hút cho đỡ thèm.
“Ông chủ Nguyễn.”
Y liếc mắt.
Người con trai đang tiến lại với một ly sâm banh, nâng cằm nhìn y, gió vờn qua lọn tóc đen bóng, môi ửng như son, mắt sáng rực.
Nguyễn Ngụy Chi đưa điếu thuốc ra xa hơn: “Về rồi à?”
Ôn Dữ cười mỉm: “Về từ lâu rồi.
Chú không xem tin tức sao?”
“Không để ý.” Y nhìn lướt qua anh từ trên xuống dưới: “Đêm qua không ngủ hay gì mà sắc mặt nhợt nhạt thế.”
“Nhợt nhạt? Chú là người đầu tiên nói vậy đấy.
Ai cũng khen tôi cơ mà.
Nghe nói chú lại sắp đi Nga?”
“Ừ.”
“Vào mùa đông sao? Mỗi lần nghe thấy bên đó xuống âm vài chục độ là tôi đã rùng mình.
Chú lạ thật.” Ôn Dữ chạm vào cục xương nhô ra trên cổ tay người đàn ông: “Ta đâu phải là loài máu lạnh.”
Nguyễn Ngụy Chi nhìn năm ngón tay mảnh khảnh đang vuốt lên tay mình, thở ra một làn khói mỏng, cười hời hợt: “Không sợ bị ai nhìn thấy sao?”
“Thì sao?” Ôn Dữ cầm lấy cà vạt của y, cười thản nhiên: “Chú là chú tôi cơ mà, có thể bị hiểu lầm thành cái gì chứ?”
Người con trai đảo ly sâm banh sóng sánh, nhét cà vạt của y vào trong áo gile.
Nguyễn Ngụy Chi búng tàn thuốc, cầm lấy ly rượu từ tay anh ngửa cổ uống cạn, yết hầu giằng xuống, nói: “Xem như là tôi tẩy trần cho cậu.”
Y trả lại ly rượu rồi quay đi.
Anh nhìn theo, trái tim chưa thể tìm về nhịp đập cũ.
Tháng mười một, Nguyễn Ngụy Chi sắp xếp đi Nga.
Moscow chìm trong tuyết trắng, hít vào thở ra hơi sương.
Y quấn khăn quàng, ngón tay nhịp lên điếu thuốc, tàn lửa rơi lả tả.
Ông chủ khu trượt tuyết bưng ra một chầu kompot* nóng, và một nồi súp bí.
Y uống vài hớp kompot, dí đầu lọc vào tuyết.
* Một loại đồ uống truyền thống ở các nước Đông Âu, được làm ra bằng cách nấu dâu tây, mơ, đào, táo, đại hoàng, lựu, hoặc anh đào chua trong nước.
Có thể thêm đường hay nho khô để tăng độ ngọt, hoặc thêm vani và quế khi dùng nóng.
Ông chủ Liva nói bằng tiếng Nga: “Ngoài cậu ra không có ai đến thăm núi tuyết sao?”
“Ừ.” Nguyễn Ngụy Chi nheo mắt nhìn về nơi xa.
“Hôm nay và ngày mai e là tuyết dày lắm.
Cậu kiên nhẫn chờ sang hôm kia rồi hẵng đi lên núi.”
“Tôi biết rồi.” Y nhận lấy đĩa súp: “Cảm ơn.”
Nguyễn Ngụy Chi bất thần bị một âm thanh va đập làm tỉnh giấc.
Y với tay tìm mắt kính và thuốc lá, lắng nghe tiếng động bên ngoài, đoạn đứng lên mở cửa.
Người con trai ăn mặc kín mít nhìn y, gò má hơi ửng hồng.
Nửa thân của y để trần, dây kính vắt trên đường gân căng ra sau vai.
Lưng khom mà tầm vóc vẫn cao ngất.
“Ôn Dữ.” Y lạnh lùng gọi.
Ôn Dữ không biết phải đặt mắt ở đâu: “Tôi, tôi chẳng làm gì cả.
Chú tự nhiên xuất hiện nên tôi mới nhìn thôi đó…”
Nguyễn Ngụy Chi liếc qua vali bên chân anh, về phòng mặc áo vào rồi trở ra, giúp anh xách hành lý: “Phòng nào?”
Ôn Dữ ngơ ngẩn rồi phản ứng: “A, bên này.”
Y đi trước, anh theo sau.
Đem vali vào, Nguyễn Ngụy Chi tính rời khỏi ngay nhưng Ôn Dữ kéo gấu áo y: “Trời lạnh lắm, chú uống miếng trà nóng rồi hẵng đi.”
Nguyễn Ngụy Chi nhìn đồng hồ: “Hiện tại là ba giờ sáng.”
Ôn Dữ móc ngón tay vào áo y, cười thản nhiên: “Chú đã tỉnh ngủ rồi mà, ở lại một chút đi.”
Y nhìn thấy Liva bưng khay trà và bánh mì đen tới, cười nhạt, quay vào kéo ghế ngồi xuống.
Liva đặt thức ăn lên bàn, ngái ngủ nói một câu chúc ngon miệng rồi rời khỏi phòng.
Ôn Dữ cởi khăn quàng và áo phao lông vũ, rót trà nóng ra.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng nước róc rách đặt cạnh âm thanh gió quất vào kính cửa sổ.
Nguyễn Ngụy Chi quan sát.
Người con trai mặc áo sơ mi bằng satin, không sơ vin, cúc áo thứ hai bỏ ngỏ phơi ra cặp xương đòn.
Anh có đôi vai vững như dáng lũy, cần cổ thon thả, cằm nhọn, mũi thẳng, mắt sâu.
Dưới thùy tai bấm một cặp khuyên bạc.
Móng tay hơi dài, đốt xương ửng đỏ.
Nguyễn Ngụy Chi uống một hớp trà nóng, hỏi: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”
Ôn Dữ chống cằm nhìn y: “Tôi từng có cơ hội hợp tác với chị biên kịch Mạnh Cẩm Tri, hàng xóm của chú.
Chị ấy rất tốt, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau.”
“Thế à?” Y cắn một miếng bánh mì.
Anh xoa xoa khớp xương nứt nẻ vì lạnh: “Mắt của chú đã tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi.”
“Chú không còn bị mỏi mắt hay mờ nữa chứ?”
“Tùy vào thời gian làm việc.”
Ngữ khí hờ hững của y đưa bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Ôn Dữ cúi đầu, vô thức cạy da khô trên mu bàn tay, hé răng như muốn nói lại thôi.
Nguyễn Ngụy Chi ăn hết một lát bánh mì đen, rốt cuộc người con trai mới lên tiếng, “Chú.”
“Ừ?”
Ôn Dữ liếm qua môi dưới, lưng thẳng lên, bằng một tốc độ rất chậm rãi, cẩn thận hỏi: “Giữa chú và bố tôi trước kia…!rốt cuộc hai người có cái gì không?”
Nói đến chữ cuối, giọng anh đã bắt đầu run, lông mi không kiên trì được cụp xuống.
Nguyễn Ngụy Chi không trả lời ngay, hơi nhíu mày, vô thức đút tay vào túi sờ thuốc lá: “Sau khi xem trộm bức thư chị gửi tôi, cậu đã làm gì?”
“Tôi đã…!đi tìm người đàn ông kia, dồn ép chất vấn ông ta có phải là loại người như thế không? Ông ta không thể thốt lên một lời nào, sắc mặt xanh như tàu lá.
Tôi biết đáp án là đúng rồi nên không nghe nữa mà lập tức bỏ đi.” Ôn Dữ vẫn còn giận dữ khi nhớ lại.
“May quá.” Y rút bật lửa ra, gạt mấy cái cho đỡ buồn tay: “Tôi còn tưởng cậu sẽ xiên bố cậu.”
Ôn Dữ nhìn y, hơi rướn khóe môi, song ánh mắt rối bời: “Tôi cũng không hỏi mẹ do tôi lo sợ bà vì muốn tách tôi ra khỏi chú mà sẽ nói dối.”
Nguyễn Ngụy Chi liền sững người.
Người con trai chăm chú nhìn y, môi run run, lời thiết tha: “Vì vậy, tôi chỉ muốn tự mình đi hỏi chú.
Tôi chỉ tin mỗi chú…!Tuy nhiên, suốt thời gian qua, chú không quan tâm đến tôi.”
Số điện thoại vẫn tồn tại, địa chỉ mail như cũ.
Nhưng mặc kệ anh gửi bao nhiêu tin nhắn, y cũng chưa từng hồi âm.
Anh cúi đầu quệt tay qua khóe mắt, ngữ khí như tủi thân lắm: “Chú hoàn toàn bỏ mặc tôi.”
Nguyễn Ngụy Chi nhìn trời, nhìn đất, rồi quay mặt đi: “Không có gì cả.
Giữa tôi và gã chồng cũ của mẹ cậu chẳng có gì cả.”
“Thật sao?”
Y cười gằn: “Vừa nói tin tôi mà?”
Ôn Dữ nhẹ cả người, vừng trán dãn ra: “Cảm ơn.
Cảm ơn chú rất nhiều.”
Nguyễn Ngụy Chi vân vê thuốc lá, nhìn khuôn mặt vừa cười vừa như nín khóc phía đối diện, cảm thấy bụng dạ bồn chồn.
Y rót thêm trà, uống ừng ực.
Quá mệt mỏi do lệch múi giờ, Ôn Dữ ngủ tới tận trưa mới bò dậy.
Anh ra phòng khách thì thấy giày của chú Nguyễn biến mất rồi.
Liva nói y đi lên núi, chắc chiều tối mới về.
Ôn Dữ đi vào nhà kho lấy rau củ, vô tình thấy một khung ảnh úp trên chạn.
Lật lên, anh sững sờ nhìn chú Nguyễn và người con trai tóc vàng trong ảnh.
Có ai đó chòng ghẹo vẽ lên góc bức ảnh một câu: Trăm năm hạnh phúc!
Anh thấy ngực đau nhói, đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi nhanh chóng lấy đồ, rời khỏi.
Nguyễn Ngụy Chi về, giắt theo mảnh chiều đỏ sau vai.
Y vào nhà, thấy Ôn Dữ đang để chân trần, eo buộc tạp dề, xếp bát đĩa ra bàn.
Y nhìn vào bàn ăn, ngán ngẩm, vẫn là cái phong cách không đâu vào đâu của Ôn Dữ, lộn xộn lắm.
May là y biết tay nghề của anh cũng không tệ, chứ dùng mắt đánh giá thì chả muốn ăn.
Dùng bữa tối xong, Nguyễn Ngụy Chi dọn bát đĩa, tung mấy đồng rub cho Liva để ông ta hí hửng đi rửa chén.
Y khoác thêm áo, ra ngoài mái hiên hút thuốc một chút thì Ôn Dữ cũng đi ra, dịu giọng nói: “Chú vào trong mà hút thuốc, ngoài này lạnh.”
“Điếu này thôi, sắp xong rồi.”
Ôn Dữ lặng thầm ngắm gò má người đàn ông, rồi trở vào lấy khăn quàng cổ vắt lên vai y: “Chú lùi về sau cho bớt gió.”
Nguyễn Ngụy Chi lùi một bước, nhưng anh không né ra.
Thế là y đụng vào người con trai.
Ôn Dữ tranh thủ cơ hội ôm eo y, bật cười: “Tôi ghét thuốc lá nhưng không ghét mùi thuốc từ chú đâu.
Chú có thể hút thuốc trong nhà mà.”
Sao anh có thể không để ý? Y luôn giữ khoảng cách với anh mỗi khi hút thuốc.
Nguyễn Ngụy Chi không đáp lại, cũng không nói anh buông tay, lặng lẽ hút thuốc.
Ôn Dữ tựa trán vào vai y, riết vòng tay.
Gió len qua vai người đàn ông, thấm cái giá buốt vào gò má, đôi môi anh.
Từ trước tới nay anh chỉ dám ôm y từ đằng sau, một cách lén lút, lúc y không chú ý.
“Chú.”
“Ừ.”
“Tối qua tôi còn muốn hỏi chú một chuyện.”
“Ừ?”
“Bố và mẹ tôi đều có thái độ kém với chú như vậy mà chú…!không ghét lây tôi sao?”
“…!Tôi quên.”
“Quên gì?” Ôn Dữ ngạc nhiên.
Y dụi thuốc, trầm thấp nói: “Tôi quên mất cậu còn có bố mẹ.”
Anh sững sờ rồi chợt cười lên, méo xệch, đầy oán trách: “Lời này sao lại nặng nề như vậy? Tôi cũng đâu phải mồ côi.
Chú thật quá đáng.”
“Ừ, tôi thế đấy.”
Ôn Dữ túm lấy vạt áo y, Nguyễn Ngụy Chi lùi một bước.
Điếu thuốc rơi xuống đất.
Có tiếng guitar phát ra từ nhà của Liva, bầy chó kéo xe hú lên dưới ánh trăng.
Y bật cười ra tiếng.
Ôn Dữ nghe thấy, vành tai nóng bừng.
Y không nói quá.
Từ nhỏ, anh ít khi nghĩ tới việc nhờ cậy vào bố mẹ.
Bọn họ quá bận rộn với những chuyện khác.
Anh chỉ biết đi hờn dỗi với người đàn ông này.
Một lúc sau, Nguyễn Ngụy Chi cầm tay người phía sau: “Vào trong thôi.”
Y khép cửa lại, mở ngăn kéo lấy ra một tuýp kem dưỡng, bôi lên bàn tay Ôn Dữ.
Anh cầm lòng không đặng, rướn tới hôn nhanh một cái lên má người kia.
Nguyễn Ngụy Chi sửng sốt, đoạn đứng dậy đặt tay lên đỉnh đầu Ôn Dữ: “Ngủ sớm đi.”
Đêm đông ở Moscow, hạt giống đỏ thắm từ tim anh đã được gieo vào lòng tuyết trắng.
…
Khoảng thời gian ở Nga cứ như một giấc mơ.
Sau khi trở về, chú Nguyễn vẫn là chú Nguyễn ngày làm việc, đêm đảo điên.
Ôn Dữ bị quản lý răn dạy một trận rồi túm cổ vào đoàn làm phim.
Ít lâu sau, anh nghe tin chú Nguyễn có bạn trai mới.
Anh không buồn lắm.
Chú Nguyễn mà đổi tính nhanh chóng thì mới thật đáng lo.
Nhìn y qua lại với người này người khác cũng dần dần quen.
Đôi khi cũng buồn, nhưng cuộc sống và công việc không cho phép ta giữ mãi tâm trạng xấu.
Ôn Dữ cứ kiên nhẫn, lặng lẽ quan sát, ấp ủ tấm lòng son.
Sau đó, anh phát hiện chú Nguyễn hình như bắt đầu lười rồi.
Thời gian hẹn hò với một người dần kéo dài ra.
Khi ấy cũng là thời điểm sự nghiệp của y thăng hoa.
Thương hiệu mở rộng.
Nếu không phải chú Nguyễn chỉ mặt gạch tên khỏi danh sách thì hẳn anh đã tóm được suất người đại diện.
Một ngày nghỉ hiếm hoi, Ôn Dữ đang nhàn nhã vuốt mèo thì bỗng nhận được một tin nhắn gay gắt: Cậu liệu cái thân mà mở cửa gặp chị!
Anh ngơ ngác đi ra mở cửa, chưa kịp hó hé đã bị chị Tình túm cổ đẩy vào nhà, đập vô một bức ảnh, tra hỏi: “Người đàn ông nào đây?”.