Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 62: Phó Yến Em Xin Lỗi


Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 62: Phó Yến Em Xin Lỗi


Khoác lên vai những ngôi sao lộng lẫy, Công chúa ngỏ lời với Kỵ sĩ: “Em sẽ lấy tôi chứ?”
Kỵ sĩ như chần chờ, không đáp lại.
Khi từ Đài Thiên văn về khách sạn, Lâm Xuân Tư lên cơn sốt.

Vừng trán cậu nóng hổi, chạm vào mà giật mình.
Lâm Xuân Tư sốt cao đến gần như mê sảng, mỗi lần mở mắt đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một hướng, nghe gọi tên cũng không phản ứng, rồi lại thiếp đi.

Cậu ngủ không an ổn, chân mày cứ cau chặt, thi thoảng lại thấp giọng lầm bầm, tay chân lúc thì co rúc trong chăn, lúc hơi tỉnh táo thì quờ quạng tìm kiếm: “Phó Yến…”
“Tôi ở đây.” Phó Yến dấp khăn đắp lên trán cậu, cau mày hỏi: “Đi viện nhé em?”
Cậu lắc đầu: “Anh không thích bệnh viện.

Không đi…”
Chàng trai đan chặt với tay anh, hơi thở nhẹ dần, lại thiếp đi.
Nhân lúc cậu ngủ, Phó Yến liên hệ bác sĩ đến khám.
Sẩm tối, Lâm Xuân Tư thức dậy, tinh thần sáng sủa hơn nhiều, túi chứa dịch đã gần cạn.

Trên tủ đầu giường có một đĩa táo và nước ấm.

Cậu uống nước rồi ghim một miếng táo, cắn vào giòn rụm, chua chua ngọt ngọt.
Phó Yến bê cháo vào, ngồi bên giường thổi từng muỗng rồi đưa đến môi cậu.
Lâm Xuân Tư ngoan ngoãn há miệng ăn.

Cháo thơm lắm, cậu húp hai bát rồi ăn hết đĩa táo, no căng cả bụng.
Phó Yến dìu cậu dựa lưng vào giường rồi áp lòng bàn tay lên bụng cậu, nhè nhẹ xoa ấn.
Lâm Xuân Tư vẫn còn thấy mệt mỏi rã rời nhưng khí sắc khá tốt, muốn rút kim truyền ra.
Phó Yến rút kim cho cậu, vuốt bông băng dính vào đoạn đặt một nụ hôn lên đó: “Cái đau biến đi, biến đi.”
“Anh dỗ con nít à?” Cậu nhoẻn cười.
“Nhà tôi không có con nít, chỉ có một cậu xã vừa quậy vừa hư mới lơi ra là giấu tôi đi gặp đàn ông khác.” Anh nghiêng đến nhéo cằm cậu.
Lâm Xuân Tư nhìn anh dọn chén đĩa ra ngoài, cầm điện thoại lên xem.

Một lúc sau Phó Yến quay lại, mang theo hộp đàn.
Anh ngồi xuống mép giường, kẹp thân đàn vào giữa đầu gối, sợi lắc trên cổ tay trượt xuống như vảy bạc: “Bé cưng, em biết tiền vé của một buổi biểu diễn trước kia của tôi là bao nhiêu không? Thế mà em chỉ toàn nghe chùa thôi đấy.”
Lâm Xuân Tư nắm lấy cổ tay anh, ngón cái vuốt ve sợi lắc, rồi dựa vào giường mỉm cười.
Phó Yến nghiêng mình kéo bản Lâu đài trên không, vệt sáng đọng trên mi mắt e ấp muôn vàn ái tình.
Lâm Xuân Tư đắm đuối như say, tiếng đàn dừng lại liền vỗ tay hoan hô, rồi vòng qua vai ôm anh vào lòng, giọng khản đặc: “Em không dám hôn vì sợ lây cho anh nên ôm thôi nhé.”
Hạt mưa lấm tấm đập vào cửa kính.

Gió buông làn lơi lả, mưa tháng tư như khói.
Lâm Xuân Tư thấy đầu óc nằng nặng như bị ai kéo xuống, sức lực đổ về phía lưng, cánh tay vẫn vòng qua eo anh.

Cậu khép mắt lại, xuôi theo âm thanh êm ái của anh gối đầu vào mơ.
Cậu vẫn còn ý thức, có thể cảm nhận thấy Phó Yến cẩn thận rời khỏi vòng tay, đỡ mình ngả lưng xuống.

Cậu rất muốn níu anh lại, nhưng cơ thể mỏi mệt và nặng nề quá, nỗi khao khát bất lực gặm nhấm trái tim cậu.
Bệnh tật luôn làm con người yếu đuối.
Lâm Xuân Tư gắng sức mở mắt, song chỉ thấy luồng sáng mờ mờ.
Phó Yến, anh đi đâu vậy?
Đừng rời khỏi em.
Cậu với tay bắt lấy tia sáng nhưng lại bước hụt chân, ngã vào hố đen.

Ký ức dội về như ánh chớp rạch.
Hình dung về lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình là như thế nào? Đó là cảm giác…!một bữa cơm chung trở nên xa xỉ, những lời chào thưa thớt, hầu hết phòng ốc luôn ở trạng thái tắt đèn.
Công việc của mẹ thường đi sớm về muộn.

Vì chênh lệch giờ giấc nên mẹ con cậu không có nhiều cơ hội để trò chuyện.
Bóng dáng mẹ tiều tụy, cậu vắt óc tìm cách bồi bổ cho bà.
Sáng hôm sau, cậu phát hiện canh bổ mình cất công nấu vẫn đậy cặp lồng, bị bỏ lạnh ngắt từ suốt đêm qua…!Mẹ quá mệt nên quên mất.
Cậu đổ canh đi, im lặng đi học.

Trong ngực ngột ngạt như bị khuyết mất gì đó.
Ở trường học cũng không khá khẩm hơn.
Cậu từng có rất nhiều bạn.
Vậy nên cậu không thể quên được khoảnh khắc bước ra khỏi lớp học và nhận ra không có ai đợi mình.
Trước khi bố cậu bị bắt, luôn có mấy người bạn thân thiết giữ chỗ ở canteen cho cậu.

Về sau, cậu chỉ còn lủi thủi một mình chen lấn trong canteen, lắm khi chen được tới nơi thì món ăn cũng đã hết.
Xung quanh là các thanh thiếu niên tụ tập, rôm rả vừa ăn vừa chuyện trò.


Còn cậu chỉ có thể ôm cái bụng đói meo đi kiếm tạm món ăn khác, ngồi một mình nhặt hành tây.

Nhặt đến nỗi cay sống mũi.
Cảm giác tủi lắm, khi bị bạn bè bỏ rơi.
Không ai cho cậu mượn bài tập, không ai rỗi rãi giải đáp thắc mắc của cậu.

Dần dần, cậu không dám làm phiền ai nữa.
Cậu chỉ muốn nỗ lực học tập thôi.
Học tập tốt, chăm sóc mẹ.
Cậu biết mình rất giống bố khi chơi dương cầm.

Cậu luyện đàn vì muốn an ủi mẹ vơi phần nhớ bố, muốn mẹ trông thấy cậu không còn trẻ con nữa.
Vậy mà đến cả việc căn bản nhất của cuộc đời học sinh cũng quá gian nan đối với cậu…
Giữa đêm, Lâm Xuân Tư lại sốt cao.

Phó Yến bị tiếng thở khò khè đánh thức, tức thì bật dậy, vội vàng dấp khăn chà lau cơ thể nóng hừng hực của cậu.

Anh lấy miếng bông chặm nước lên bờ môi khô nứt, đút cậu uống một ống thuốc lỏng.
Phó Yến làm xong thì cũng mệt lả, mồ hôi rịn trên vừng trán.

Lo cậu không hạ sốt nên anh không dám ngủ, quyết định nép vào một góc giường để theo dõi tình hình của cậu.
Lâm Xuân Tư thức dậy trước hình ảnh anh khép mình sát bên, thân hình nghiêng nghiêng như chiếc thuyền con sắp lăn vào lòng cậu.
Tư thế này thì sao mà ngủ ngon được.

Cậu vừa cử động, anh liền tỉnh dậy, uể oải dụi mắt: “Em thấy thế nào rồi?”
“Em khá hơn rồi ạ.” Lâm Xuân Tư đau lòng vuốt má anh, cầm điện thoại.
Tiểu Cố gọi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, và cần biết cậu có đủ khả năng để tiếp tục lịch trình hiện tại hay không.
“Em có thể tiếp tục.

Vâng, không cần phải thay đổi kế hoạch.

Cảm ơn anh.” Lâm Xuân Tư ngắt máy, quay đầu hỏi Phó Yến: “Anh muốn ăn gì không? Em sẽ nấu.”
Tuy chỉ vừa bệnh dậy nhưng từ sáng tới chiều, cậu vẫn tất bật chuẩn bị cho buổi concert tiếp theo.

Mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Adrenaline như xông lên đến tận nóc.
Lâm Xuân Tư đứng giữa không gian phòng tập thở hổn hển.

Sợi nắng xâu chuỗi những giọt mồ hôi ngấn đọng trên đuôi tóc chàng trai.

Cơ bắp thắt chặt và da thịt cậu hằn lên bóng loáng, lồng ngực phập phồng.

Cậu còn cảm thấy bản thân có thể đấu thêm mười hiệp quần vợt nữa.
Phó Yến cầm khăn lau tóc cho Lâm Xuân Tư, áp lòng bàn tay vào trán kiểm tra nhiệt độ của cậu.
Điện thoại của Lâm Xuân Tư đổ chuông.
Cùng lúc đó, Phó Yến cũng có điện thoại.

Nhưng anh không nghe, kiên nhẫn đợi cậu trao đổi xong.

Chàng trai ngước nhìn anh, mỉm cười: “Em khỏi bệnh rồi, anh có thể yên tâm đi về, kẻo lỡ công việc.”
“Em không có gì muốn nói với tôi sao, Lâm Xuân Tư?”
Anh chăm chú nhìn cậu, ánh mắt ảm đạm: “Tôi nghe Tiểu Cố nói em muốn dành ra một năm để nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn.

Sao em không nói cho tôi biết? Em dự tính làm gì trong khoảng thời gian này? Nếu có khi nào em cảm thấy đuối sức thì sao em không nói với tôi?”
Lâm Xuân Tư đã lên toàn bộ kế hoạch lưu diễn từ năm ngoái, bao hàm thời gian nghỉ ngơi trong đó.

Suốt nửa năm tái hợp, nếu có vấn đề khó khăn, sao cậu chẳng nói gì với anh?
Từ sau Giáng sinh năm ngoái, cậu cũng ít nói chuyện với anh hẳn, không còn than thở hay trải lòng với anh nữa.
“Tôi chưa đủ quan tâm đến em sao? Tôi đối xử với em không tốt sao? Có phải tôi làm cho em thiếu cảm giác an toàn? Hay vì tôi còn thiếu sót gì đó nên em mới không thể đặt niềm tin lên tôi? Tôi chẳng thể làm gì để hỗ trợ em sao? Vì tôi bất lực nên em mới phải tìm người khác khi cảm thấy khó khăn sao? Vì sao khi em đuối sức, em không nói với tôi mà lại tìm người khác…”
Âm cuối trong giọng anh như run rẩy.
Lâm Xuân Tư đứng bật dậy: “Phó Yến!”
Anh trầm tĩnh cắt lời cậu: “Tôi xin lỗi vì không giỏi trong việc thấu hiểu mong muốn của em.

Tôi không thể chịu đựng nổi nếu em ở bên tôi mà vẫn phải gắng gượng như vậy.

Em nói mình thích tôi thẳng thắn đặt câu hỏi.


Vậy em có thể cho tôi câu trả lời không?”
Sự im lặng cắt ngang hai người.

Cổ họng Lâm Xuân Tư tràn ngập chua xót, cậu thấp giọng: “Anh không có lỗi gì cả.

Đây là vấn đề của riêng em.”
Không phải cậu không muốn nói.

Nhưng quá khó để nói ra.

Rằng: Bố của em là một tên tội phạm giết người.

Em không thể chấp nhận điều này nên mới cư xử kỳ lạ.
Nghĩ trong đầu đơn giản là vậy nhưng lời ra tới miệng thì cậu lại như bị bóp cổ, nói không được.
Tầng tầng lớp lớp phòng vệ trong tâm trí bóp nát sức lực của cậu khi cố nói.

Dạ dày bắt đầu quặn thắt.

Giống như lần cậu bị bắt ra mặt trong phiên tòa kiện cánh nhà báo.

Muốn lên tiếng mà không thể nói nổi.

Nội tâm gầm rít mà lưỡi lại cứng đơ.

Kinh hoàng, run rẩy.
“Em xin lỗi…” Cậu siết chặt tay, chỉ thốt ra được lời khô khốc này: “Phó Yến, em xin lỗi.”
Phó Yến sa sầm nét mặt, mạnh tay vặn chai nước cho cậu rồi rời khỏi phòng tập.
Lâm Xuân Tư ngồi xổm bên dưới băng ghế, thở hắt ra.
Đến tối mịt, cậu mới vác cơ thể rã rời về phòng khách sạn.
Bữa tối bốc hơi nóng làm mờ kiếng thực phẩm trên bàn, đèn phòng ngủ rọi ra dưới khe cửa.

Phó Yến mệt nhoài rúc trong chăn ngủ say sưa, đàn cello dựa vào bên giường.
Lâm Xuân Tư yên lặng nhìn quầng thâm dưới mắt anh rồi ra ngoài ăn tối, xong lăn kềnh ra sofa bấm điện thoại, ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Hôm nay cậu rất mệt, ngủ tới mức chẳng biết trời trăng, điện thoại ụp vào giữa mặt, một chân đạp xuống sàn nhà.
Cậu lăn tọt xuống đất mà tỉnh giấc, trên người đắp chăn, bầu trời sáng bảnh.

Cậu xoa xoa bả vai bị đập đau, lụm điện thoại rơi trên sàn, dụi mắt đi vào phòng ngủ.
Gối đầu lạnh lẽo không còn hơi người, hộp cello cũng mất.
Lâm Xuân Tư bần thần đứng ở cửa một hồi lâu, đoạn kiểm tra hộp thư.

Trống rỗng.
Phó Yến chẳng nói lời nào mà đi mất rồi.
Cậu vội vàng gọi điện cho anh nhưng bên kia tắt máy.
Trái tim rớt xuống đáy biển.
Từng làn sóng reo hò ồn ã vỗ vào sân khấu, ánh đèn lộng lẫy choáng ngợp cả những ngôi sao.

Trần Tiểu Đao thấy sắc mặt Lâm Xuân Tư hơi phờ phạc, đưa trà đường cho cậu rồi đi nói nhỏ với quản lý.

Tiểu Cố liền đến hỏi han: “Em thấy sao? Có còn mệt không?”
“Em ổn.” Cậu cam đoan vỗ vai anh ấy, sải bước vào vị trí.
Khi sắp kết thúc, từ dưới sân khấu không rõ là ai ném về phía Lâm Xuân Tư một chai nước.

Nó đập thẳng vào trán, làm cậu đau đến mức đánh rơi micro, khuỵu xuống.
Trần Tiểu Đao và phía bảo vệ vội vàng giữ trật tự, đưa cậu đi vào.
Tiểu Cố thấy trán chàng trai nhà sếp bầm tím, hoảng hồn lấy xe chở cậu đi bệnh viện ngay.
Lâm Xuân Tư qua tay bác sĩ làm kiểm tra, cuối cùng ngồi thừ ra trên ghế chườm khăn lạnh, hoài nghi nhân sinh.
Ông trời ơi, có phải mỗi lần làm Phó Yến buồn, con đều sẽ bị trừng phạt không?
Cậu đang sầu não thì chợt có một đôi giày chìa vào tầm mắt, liền ngẩng phắt mặt lên: “Anh…”
“Ừm.” Phó Yến nhíu mày thay cậu giữ khăn lạnh.
Lâm Xuân Tư cứ đăm đắm nhìn anh, trong mắt như hàm chứa ngàn sao.

Cho dù đã ngắm anh biết bao lần, cậu vẫn không tìm ra ngôn từ nào đủ để diễn tả vẻ đẹp mình nhìn thấy.
Phó Yến rủ mắt: “Trên mặt tôi dính gì sao?”

“Vâng, anh đẹp quá – ấy, đau…”
Anh nhẹ tay hơn.

Cậu chàng rụt cổ: “Anh chưa về ạ?”
“Tôi xử lý chút công việc và đổi khách sạn cho em.

Em tưởng là tôi bỏ em mà đi về à?”
Tâm trạng nặng nề nguyên cả ngày của Lâm Xuân Tư giờ mới khá khẩm hơn, “Em cứ nghĩ anh ghét em mất rồi.”
Phó Yến đưa cậu về khách sạn mới.

Phòng lớn hơn nhiều, có giường đôi và cả bếp.

Lâm Xuân Tư ngửa cổ chườm vết bầm, giơ điện thoại lên xem đoạn fancam mình bị trúng chai nước.

Dưới comment đều là lời bức xúc và quan tâm đến cậu.
“Antifan trà trộn vào à?” Anh nhíu mày.
“Dạ không…!Em không biết.

Em nghĩ là họ vô tình thôi.”
“Vô tình mà ném chuẩn thật đấy.” Anh vuốt ve chân mày cậu: “Xuống dưới chút nữa là em có mắt gấu trúc rồi.”
Cậu khoát tay: “Thôi bỏ qua.”
Tối đó, Lâm Xuân Tư lại hơi sốt, người nóng bức mà tay chân thì lạnh.
Phó Yến lấy thuốc cho cậu uống thuốc rồi cầm một túi hồ sơ đặt lên bàn, khẽ khàng bảo cậu xem.
Canh khuya, tiếng giấy tờ sột soạt làm màn đêm gợn sóng.

Cách cánh cửa phòng, anh thiêm thiếp trên chiếc giường lớn, chập chờn giấc được giấc không.

Dường như có người dém lại góc chăn cho anh, trên bàn tay vương mùi khói thuốc.
Khi Phó Yến thức dậy, màu trời còn xanh đen.

Trên chiếc bàn trà ngoài phòng khách đặt laptop mở ngỏ, tai nghe treo lủng lẳng.

Gạt tàn đầy đầu lọc, giấy tờ xếp gọn bỏ vào tập hồ sơ, mép giấy bị vuốt nhiều nên hơi cong.
Anh đứng sững sờ, tưởng còn đang mơ.
Điện thoại chợt đổ chuông, Phùng Kính sẵn giọng nói: “Xem xong chưa? Người tôi ủy thác đang ở dưới phòng chờ.

Liệu hồn mà hoàn trả hồ sơ vụ án nguyên vẹn không thiếu một tờ rồi về đây làm việc với tôi.”
Ông dứt lời liền cúp máy.
Phó Yến lao vào phòng lục tìm hộc tủ, nhịp tim hỗn loạn kéo căng.

Chìa khóa xe đâu rồi? Anh căng thẳng tìm khắp các phòng, cuối cùng tái nhợt nhìn giá móc áo khoác trống trơn của Lâm Xuân Tư.
Đèn hành lang của khoa nội đã tắt hết, mấy tấm áp phích cơ thể người dán trên tường hiện lên lờ mờ, u ám.

Lý Hảo nghe nói có người tìm mình, nghi hoặc đi tới, ngoài dự đoán thấy một người đang hút thuốc.
“Cậu chủ nhỏ?” Anh ta gọi.
Đèn đường hắt bóng chàng thanh niên đổ dài trên mặt đất.

Lâm Xuân Tư khoác áo gió màu đen, dụi tắt thuốc, chìa khóa xe luồn vào ngón tay phản quang óng ánh.
“Sao cậu tự nhiên muốn gặp tôi?” Lý Hảo vuốt nếp áo blouse bị mắc vào kẹp thẻ.
“Lý Hảo.” Lâm Xuân Tư đứng thẳng dậy, hai tay đút trong túi áo: “Lúc nãy tôi vừa đi tìm xe của anh, phát hiện biển số thay đổi rồi.

Từ lần trước chúng ta gặp nhau tới nay còn chưa đầy một tuần, tại sao anh lại phải thay biển số? Nói cho tôi biết được không?”
“Tôi không hiểu vì sao đêm khuya cậu tự nhiên đi đến bệnh viện tìm tôi và hỏi như vậy?” Lý Hảo bình tĩnh.
Lâm Xuân Tư nghịch chìa khóa, nhìn vào ảnh thẻ kẹp trên túi áo đối phương: “Tôi đã ngờ ngợ khi nhờ anh tìm lịch làm việc của mọi người ở nhà họ Lâm.

Tôi thấy thật lạ khi anh nắm khá rõ giờ giấc làm việc của bọn họ.

Điều thứ hai là dường như trong khi các ông, các cậu đều đi làm thì chỉ có bác Vận là bị nhốt trong nhà không thể đi đâu.

Điều này làm dấy lên trong tôi một nỗi hoài nghi khi hầu như chỉ có anh và bà ấy gặp riêng lúc thăm khám.
“Hiềm nghi của tôi càng nặng khi thấy anh có chìa khóa nhà cũ của mình.

Một lần nữa, tôi thật lấy làm ngạc nhiên khi anh chấp nhận kể lại với tôi mọi chuyện xảy ra trong quá khứ mà không cần điều kiện kèm theo.

Sự kỳ quái trong cách hành xử của anh khiến tôi cảm thấy anh đã được ai đó đảm bảo hoặc bản thân anh không còn luyến tiếc gì nữa.

Lý Hảo, anh đang âm mưu chuyện gì vậy?”
Lý Hảo lẳng lặng nhìn cậu: “Cậu không tin tôi.”
Anh ta cởi khuy cổ áo sơ mi, xắn ống tay áo lên cho cậu thấy các vết cắt, vết đốt chằng chéo, lồi lõm đến là ghê sợ: “Nếu như tôi nói mình thực sự không còn luyến tiếc cuộc đời này nữa, nếu như tôi thú nhận mọi chuyện với cậu là vì hối hận thì sao? Nếu tôi chỉ muốn tìm kiếm sự thanh thản sau bao nhiêu năm qua thì sao đây?
“Để tôi đoán thử.

Nếu cậu chủ hỏi, anh ta sẽ đưa hồ sơ vụ án của chú Tư cho cậu xem.

Trong đó phía cảnh sát điều tra nói rằng chú Tư sử dụng ma túy quá liều dẫn tới sốc thuốc và tử vong.

Điều này củng cố niềm tin rằng chú Tư là tên tội phạm tự làm tự chịu cho cậu.

Niềm tin này giúp cậu cảm thấy thanh thản hơn những điều tôi đã nói là chú Tư bị ép phải tự sát.


Bố của cậu chủ bị ép phải chết.
“Mà những người đã ép chết bố cậu vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không hề nhận lại quả báo.

Cậu chủ bị anh ta làm mụ mị đến đánh mất trí rồi sao? Cậu chẳng muốn sửa lại bản án của chú Tư sao?”
“Lý Hảo,” Lâm Xuân Tư hơi nâng giọng chất vấn, “sửa lại cái gì đây? Tôi nên sửa lại cái gì đây?
“Gia đình tôi, tương lai của tôi tan nát cả rồi.

Bố tôi chết trong lao tù, mẹ tôi qua đời trên bàn mổ.

Thân thích và bạn bè vứt bỏ tôi.

Tôi chẳng có cái gì ngoài những thứ hiện tại tôi đang cố gắng gìn giữ.

Sửa lại chi tiết vụ án của bố tôi có thể khiến cho ông ấy không còn là tội phạm nữa ư? Có thể làm cho mẹ tôi sống lại sao? Hay bản thân tôi có thể thay đổi thành một con người cao cả hơn?
“Anh nói cho tôi biết: Công lý là gì? Công bằng ở đâu? Ngay từ chuyện tôi làm minh tinh như hiện tại đã là sự bất công với rất nhiều người được trải qua đào tạo trường lớp chính quy, đang không ngừng vật lộn với cuộc đời ngoài kia.

Đã vậy rồi tôi vẫn còn chưa biết hài lòng, muốn khoác lên bộ mặt đấu tranh cho công lý sao?
“Tôi có tư cách gì? Lâm Xuân Tư này có tư cách gì? Tôi chẳng có cái gì đáng cho người ta học hỏi.

Đến cả chuyện đừng làm cho anh ấy lo lắng, tôi còn không làm được.

Tôi yếu kém, ngu ngốc, trẻ con, bốc đồng, nói mà không biết làm, lật mặt, thiếu quyết đoán…!Tôi chỉ toàn để cho anh ấy chăm sóc, làm anh ấy phải bôn ba vì tôi.

Tôi là ai mà dám nghĩ tới những gì xa xôi? Tôi là thằng con của tội phạm, là kẻ tấn công bạn học, là người mang bộ mặt hào nhoáng dối trá với các fan hâm mộ.

Từ đầu xuống chân tôi chẳng có tư cách gì để làm minh tinh, để trở thành thần tượng của một ai đó.”
Lâm Xuân Tư cúi đầu nhìn mũi giày thể thao dính bùn, bả vai sụp xuống: “Lý Hảo, tôi rất biết ơn anh vì đã kể cho tôi tường tận câu chuyện.

Tôi biết bọn họ đã làm những việc tồi tệ với anh, nhưng thực sự không đáng để anh làm thế này.”
“Cậu đến đây để ngăn cản tôi giống như anh ta từng khuyên nhủ Thời Thác đầu thú?” Lý Hảo cài lại tay áo.
Cậu chậm rãi lắc đầu: “Tôi không phải thần thánh.

Tôi ghét ai thì sẽ ghét ra mặt, không ưa ai thì cũng chẳng buồn dĩ hòa vi quý.

Từ nhỏ anh đã biết tính cách bướng bỉnh của tôi rồi.

Tôi con mẹ nó chẳng quan tâm những người kia muốn làm cái gì hay bị cái gì.

Tôi cũng không quan tâm anh dự tính làm cái gì.

Tôi chỉ muốn thông báo với anh một điều.

Tôi sẽ ra tòa với tư cách nhân chứng.

Những gì tôi đã tận mắt thấy vào đêm ấy, tôi sẽ tố cáo.”
Đủ rồi.

Cuộc sống thấp thỏm lo được lo mất.
Những giấc mơ trập trùng không lối thoát.
Hố đen trong linh hồn cậu.
Bóc tách từng chút, từng chút tầng lớp phòng vệ của cậu ra, để lộ một trái tim đỏ thẫm say đắm.
Phó Yến à…!em thực sự rất muốn cưới anh.
Đã bệnh mà còn thức trắng đêm, Lâm Xuân Tư mệt đến mức mí mắt đánh nhau nên không dám cầm lái, bèn làm một giấc trên xe.
Đêm nay, cậu không nằm mơ.
Nắng rạng từ bao giờ, xe đỗ ven bờ biển, sóng vỗ rì rào đưa mùi mằn mặn lướt qua sống mũi.

Điện thoại đổ chuông.

Cậu mắt díu mắt mở uống nước, cầm lên xem, lập tức tỉnh ngủ.
Lâm Xuân Tư nhanh chóng lái về khách sạn, chạy hộc tốc lên phòng, mở cửa.
Phó Yến quay phắt đầu, con ngươi co rút nhìn thẳng vào cậu.

Điện thoại trượt khỏi ngón tay co giật, rơi xuống cái cạch, anh sải bước đến tóm lấy cậu.
Lâm Xuân Tư thở hào hển: “Em về rồi đây…!Không mất cọng tóc nào hết, anh đừng lo lắng.”
Phó Yến run rẩy nắm gấu áo cậu, ngón tay co quắp lại, giọng khàn như sắp tắt nghẹn: “Tôi…!Tôi cứ tưởng, mình không thể tìm thấy em nữa…”
“Em xin lỗi.

Xin lỗi anh.”
Phó Yến vùi mình vào trong ngực Lâm Xuân Tư, viền mắt vằn tơ máu, ghì chặt lấy lưng cậu như gọng kìm sắt, lông mi quệt qua áo phông để lại vệt nước sẫm màu.
“Công chúa.” Lâm Xuân Tư bế ngang anh lên.

Rèm cửa bằng voan bị gió thổi tung chồng bóng lên cả hai như đôi cánh ve chấp chới, tia nắng xuyên qua những cánh hoa trên rèm, đan xen hắt xuống sàn nhà.
“Em đồng ý.”
Có lẽ suốt đời anh cũng không quên được bầu trời ngày hôm ấy.

Chim én đậu trên ban công ca hót báo hiệu mùa xuân đã đến.
Chàng trai đặt nụ hôn dịu dàng nhất từ trước đến nay lên môi anh: “Em đồng ý lấy anh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.