Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 54: Em Đau Quá
Gần nửa đêm, bệnh viện vẫn bận rộn.
Y tá đưa bệnh án đến: “Bác sĩ Lý, bên này có ba người.”
Lý Hảo đáp ừ, ký tên vào hồ sơ rồi đứng lên.
Xa xa nhìn thấy bóng hình quen mắt, anh ta có chút ngạc nhiên sải dài bước chân, gọi: “Cậu chủ nhỏ?”
Lâm Xuân Tư quay đầu, trên vừng trán có một vết thương dài cắt qua chân mày đã khô máu.
Lý Hảo nhíu mày, vịn lưng ghế nói y tá để cậu cho mình, cầm nhíp gắp bông gòn thấm dung dịch sát khuẩn, liếc qua bệnh án: vết thương trên trán cần khâu, xương ngón út phải bị gãy.
Anh ta nhìn xuống, thấy ngón tay út của cậu đã được nẹp lại.
“Cậu chủ có còn chơi dương cầm không?”
Lâm Xuân Tư thất thần vân vê chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, một lúc sau mới phản ứng lại: “Vẫn còn.”
Lý Hảo nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên trán cậu: “Tôi cứ nhớ mãi hồi chín tuổi, cậu chủ tự nhiên nằng nặc không chịu học dương cầm.
Mặc kệ dỗ dành, quở trách thế nào, cậu chủ vẫn cứ lăn cù ra sàn nhà mè nheo, khóc lóc um sùm.”
“Có sao?” Cậu cảm thấy hình như đúng là có thật, nhưng vẫn hơi mờ mịt: “Sao tôi không nhớ gì hết?”
“Có thật.
Mẹ tôi và Lý Dạng cũng còn nhớ chuyện này.
Tại đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy cậu chủ nhỏ ương bướng đến cỡ đấy, nhất định không chịu học dương cầm.”
Nhờ thuốc tê nên Lâm Xuân Tư không thấy đau, tuy nhiên cái cảm giác kim khâu đâm vào da vẫn khiến cậu dựng hết lông tơ.
Mí mắt không dám chớp.
“Anh Lý Hảo.”
“Ừ?”
“Anh có nhớ cái anh Thời Thác không?”
Lông mi của Lý Hảo hấp háy, động tác thả chậm, “Nhớ.
Đó là bạn thời đại học của tôi.”
“Tôi nghe nói mấy năm trước y phạm tội giết người, sau đó tự sát trong tù rồi.
Anh có biết không?”
“Tôi biết.”
“Hồi tôi còn nhỏ, hình như Thời Thác thường xuyên sang nhà tổ thì phải.
Y đến ôn tập với anh à?”
Lý Hảo đáp: “Không tới mức thường xuyên, Thời Thác thường ghé qua nhà tôi để ôn luyện trước khi kiểm tra, đôi lúc chúng tôi cũng rủ thêm vài người bạn nữa họp nhóm.
Tuy nhiên, tại sao cậu nói với tôi những điều này? Cậu nghi ngờ nhân phẩm của một người từng làm bạn với kẻ sát nhân sao?”
Lâm Xuân Tư chậm chạp chớp mắt một cái, chỉ khâu hơi căng ra, áy náy nói: “Tôi không có ý đó.
Xin lỗi.”
“Không sao.” Lý Hảo kiểm tra ngón tay của cậu: “Không tổn thương đến dây thần kinh, bó bột một thời gian là lành.”
Anh ta liếc chiếc nhẫn cậu cầm từ nãy tới giờ, bỗng nói: “Tuy tôi không ủng hộ hành vi phạm tội của Thời Thác, song cũng không ghét tính cách của y.
Tôi nghĩ cậu chủ sẽ hiểu ý tôi: có những người ta sẵn sàng moi tim móc ruột đối đãi, cũng có những người ta chỉ muốn lóc thịt lột da.”
Lâm Xuân Tư nhìn bàn tay mình được bó bột.
Giọng điệu của anh ta vẫn cứ hờ hững, “So với Thời Thác, tôi càng phản đối con người đã vô hình trung tiếp tay cho hành vi phạm tội nhưng lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào trước pháp luật.
Hay một kẻ đã vi phạm luật giao thông và gây tai nạn, song được phóng thích vì có chỗ dựa vững chắc.
Công lý ở đâu với hạng người này?”
“Anh ấy bị kẻ khác bỏ thuốc…” Lâm Xuân Tư biện hộ.
“Người có ý thức bản thân đã uống rượu mà vẫn quyết định lái xe là anh ta.”
Cậu lập tức nổi giận: “Anh còn đứng đây làm bác sĩ cái mẹ gì nữa! Mồm mép thế này thì sao không từ chức rồi làm luật sư đi!”
“Nếu quả thật tôi có được khả năng đó thì người đầu tiên mà tôi muốn vạch trần chính là cậu Cả Phùng.
Tuy nhiên, thực tế là tôi không có sức lực hay quyền hành gì nên chúng ta hãy thư giãn nào.”
Lâm Xuân Tư nhắm mắt, lồng ngực phập phù vì cảm xúc kích động.
Lý Hảo vẫn cứ điềm nhiên: “Tôi đứng trên góc độ một người bạn của Thời Thác để nói ra những lời này: anh ta nghi ngờ Thời Thác phạm tội nhưng thay vì tố cáo thì anh ta im ỉm – tức là trong đầu anh ta có ý định bao che.
Nếu anh ta đứng ra tố cáo ngay từ khi phát hiện điều bất thường, có khả năng Thời Thác đã không phạm tội, và một mạng người có thể đã được cứu kịp thời.
Anh ta cũng có phần lỗi trong việc này.
“Nhưng nhờ cả nhà anh ta có gốc gác – ông nội xuất thân từ quân đội, bố làm thanh tra, mẹ làm quan chức cấp cao trong Viện Kiểm sát, dẫu anh ta có là sát nhân hàng loạt thì ắt cũng sẽ được trắng án.
Tôi còn ngờ vực anh ta có dính dáng tới lý do Thời Thác tự sát…”
Lâm Xuân Tư thình lình túm cổ áo đối phương, gân xanh trên thái dương nhảy lên, trong mắt như góp một cơn bão cuồng nộ: “Anh – ngậm – miệng – lại!”
Cậu mạnh tay xô Lý Hảo ra.
Anh ta lảo đảo đụng eo vào mép bàn, đánh rơi mắt kính, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng cậu giận dữ bỏ đi.
Cậu thay đổi rồi…!không còn là trang giấy trắng mà người ta có thể tùy tiện viết lên như trước nữa.
Lâm Xuân Tư đi ra ngoài, thấy Nguyễn Ngụy Chi ngậm thuốc lá đứng trên hành lang, còn Ôn Dữ thì ngồi ghế ôm cánh tay bị thương, trên vai đắp áo khoác của ai đó, vẻ mặt phơi phới.
Bầu không khí kỳ lạ quá, cậu khều vai Giang Vanh đang chơi game Rắn săn mồi, hỏi: “Tôi đã bỏ lỡ gì thế?”
Giang Vanh không ngẩng mặt lên, đáp: “Nghe thấy tiếng rên rỉ như gà cắt tiết trong kia không?”
“Có.”
“Lúc nãy anh Nguyễn hỏi thằng nào đánh anh kia, rồi phang cả chai cồn sát khuẩn vào đầu nó.
Chai cồn bằng thủy tinh to to kia kìa.
Ngầu vãi đạn.”
Lâm Xuân Tư: “…” Hình như đấy là phá hủy tài sản công.
Cơ mà cũng thấy ngầu thiệt.
Giang Vanh chơi thua, vươn vai nói: “Vậy là tôi hết nợ cậu rồi nhé.
Muốn giữ số tôi thì giữ, không thì xóa đi.
Bye!”
“Khoan!” Lâm Xuân Tư kéo cậu ta lại, nghiêm nghị bảo: “Bọn chúng biết mặt anh rồi, lỡ sau này anh bị trả thù thì sao? Anh có cần chúng tôi giúp gì không?”
“Chậc.” Giang Vanh tặc lưỡi: “Cậu gặp tôi hai lần rồi mà còn chưa biết tôi là thành phần nào của xã hội à? Tụi nó thích thì cứ vác mặt đến, tôi xiên cả đám là xong chứ gì.”
Lâm Xuân Tư phân vân nhíu mày.
Cậu biết kiểu người thế này không thích bị khuyên bảo, dẫu có chịu nghe thì tai này cũng lọt tai kia nhưng cậu không muốn cậu ta gặp nguy hiểm.
Cậu toan nói thì Giang Vanh đã gạt phăng: “Tôi ở thế này bao lâu rồi mà có tai vạ gì đâu.
Cậu nói gở rồi coi chừng đêm nay tôi phải gió thì sẽ hiện về bóp cổ cậu.”
Lâm Xuân Tư nghẹn lời, trố mắt nhìn cậu ta rời khỏi.
“Kệ nó đi.” Nguyễn Ngụy Chi hời hợt bảo: “Tính cậu ta là vừa bước ra khỏi bệnh viện thì lập tức quên hết sự việc mới phát sinh.
Mạng cầm tinh con gián, đập không chết đâu.”
Y lấy lại áo khoác trên vai Ôn Dữ, nói với cậu: “Đi, tôi đưa cậu về luôn.”
Ra ngoài thấy tuyết rơi, Nguyễn Ngụy Chi lại ném áo lên đầu Ôn Dữ, chỉ mặc áo len khoác ngoài sơ mi, đội tuyết đi lấy xe.
Trên áo khoác của y vương đẫm mùi thuốc lá, Ôn Dữ len lén đưa lên mũi hít một hơi.
Hỗn hợp nicotine ngang ngược trộn lẫn với mùi đàn ông dịu êm làm người ta rung động.
Lâm Xuân Tư ngồi vào ghế sau, thấy anh Nguyễn hạ cửa kính hút thuốc thì cũng xin một điếu.
Ôn Dữ đưa bật lửa: “Cậu biết hút thuốc á?”
“Biết ạ.” Lâm Xuân Tư rít vài hơi thuốc cho thần kinh tỉnh táo, rồi bảo: “Anh Nguyễn, em nhờ anh, anh đừng nói chuyện xảy ra hôm nay với Phó Yến.”
“Được.” Y đưa tay ra cửa sổ gạt tàn thuốc.
Ôn Dữ ngoái đầu, quan tâm hỏi: “Nhìn vào mắt anh này, cậu thật sự không sao chứ?”
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ cậu có thể xúc động mạnh như vậy.
Với lại, anh cảm thấy cậu có vẻ suy sụp.
Lâm Xuân Tư nhìn vào mắt anh ấy qua làn khói xám, rành rọt đáp: “Em không sao.”
Cậu đi về nhà, ngồi vật xuống chân ghế bành, cùi chỏ gác lên đầu gối, ánh mắt đáp trên vũng sáng màu trăng tràn vào từ song cửa sổ.
Cậu hình dung bản thân là một cái hố.
Một cái hố sâu, trống rỗng, đen ngòm, cần được đổ đầy.
Cậu sáng tác, ca hát, làm công việc từ thiện, tìm kiếm những điều tích cực để lấp đầy chính mình.
Nhưng cái hố vẫn không thể vun lên.
Sự tự tin của cậu là một đứa trẻ đang đi thăng bằng trên sợi dây căng qua miệng hố.
Từ trong lòng vực thẳm, cậu bùng lên bao suy nghĩ cay độc, muốn đập phá, muốn đánh nát xương kẻ gây hấn với mình, muốn xóa sổ tất cả những người đe dọa đến mọi thứ cậu vất vả lắm mới có được.
Trước đây cậu không có gì cả, cậu không sợ mất đi.
Nhưng bây giờ cậu đã có quá nhiều, cậu không muốn mất đi bất kỳ một thứ gì.
Những cảm xúc này tựa hồ có rễ, chầm chậm đâm vào mạch máu khắp cơ thể cậu.
Cậu cảm thấy lông tóc dựng đứng, tay chân lạnh cóng, săn sắt như ở giữa bụi gai.
Sức lực trĩu nặng từ từ trôi khỏi cơ thể.
Thuốc tê đang mất tác dụng, cậu thấy buồn ngủ, miệng lưỡi khô khốc.
Lâm Xuân Tư ngửa mặt, không chớp mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, đến khi đôi mắt cay xè thì cúi đầu lấy điện thoại ra: một giờ chín phút sáng.
Cậu dùng tay trái nhập mật khẩu, vào danh bạ, ngón tay đặt hờ ở một dãy số.
Cậu rất muốn gọi cho anh, nói: “Em nhớ anh”, “Em muốn ôm anh”, “Có người đối xử không tốt với em”, “Phó Yến, em đau quá”.
Phó Yến, em đau quá.
Bọn họ đánh em, mắng em là đồ tai họa.
Bọn họ cướp nhẫn của em, bẻ gãy ngón tay em.
Em đau quá.
Lâm Xuân Tư thoát khỏi danh bạ, hủy vé máy bay đặt trước từ lâu rồi ném điện thoại đó.
Cậu nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
Tuyết bám vào cửa sổ ngày càng dày, cản trở ánh trăng lung linh soi rọi.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Ba giờ sáng, Thụy Sĩ.
Tề Thời Chiêu bị chuông điện thoại réo inh ỏi vực dậy, chửi thề một tiếng bắt máy.
Đầu dây bên kia hỏi, “Anh có biết giá nhà ở Trung Đông và Nam Phi, bên nào rẻ hơn không?”
“…” Tề Thời Chiêu ồm ồm mắng: “Con mẹ nó cậu gọi tôi dậy vào lúc ba giờ sáng để hỏi cái này?”
Giang Vanh cười khì: “Đùa anh thôi, tôi có manh mối mới.”
Cậu ta gửi qua một bức ảnh chụp từ xa.
Tề Thời Chiêu nhìn cái liền tỉnh ngủ, trần trùng trục dậy khỏi giường, lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra rút một điếu thuốc, nhắn: Chụp vào lúc mấy giờ?
Giang Vanh: Đúng là canh chừng không bằng gặp may, hôm qua bận chút chuyện nên tôi đi làm muộn hai tiếng, vừa đến nơi thì tóm được cảnh này.
Hắn thở ra một hơi thuốc, reply: Làm tốt lắm.
Đó là ảnh chụp một chiếc BMW màu đen, lấy nét khuôn mặt của hai con người khá dễ để nhận diện.
Bà chủ của hộp đêm Witches từng dính nghi án môi giới cần sa và Lâm Úc Miễn.
Tề Thời Chiêu mở laptop, tổng hợp file lời khai của tay phóng viên Bộ Trần Lâm rồi gửi cho ông chủ.
Hắn ngả người về sau day thái dương, chậm rãi hút thuốc.
Để lật lại một vụ án từ nhiều năm là chuyện rất phức tạp.
Thời gian qua càng lâu, khả năng tồn tại của các dấu vết và bằng chứng càng nhỏ, thậm chí lời khai của nhân chứng cũng bị lỗi.
Bên cạnh đó, nhiệt tình của xã hội giảm, không ai muốn quan tâm đến một vụ án từ thuở xưa lắc.
Khi chúng ta bất lực trong việc buộc tội nghi can thông qua bằng chứng, chỉ còn một hướng đi là động viên người đó đầu thú.
Phương án này khó nhằn hơn cả cách đầu.
Đó là với cảnh sát và nhà hành pháp, phóng viên bọn hắn có những cách làm riêng.
Phụ nữ là thuốc độc chí mạng với những lão dê già.
Bộ Trần Lâm đã nhận tội.
Gã bị vợ bé trẻ hơn mười bốn tuổi chuốc say, liền khai tuốt tuồn tuột việc bản thân từng bị mua chuộc để tung thông tin cá nhân của người khác lên báo đài với người tình.
Tề Thời Chiêu đã chuyển một phần ba số tiền công cho nàng tình nhân làm nhiệm vụ này.
Đến khi công việc hoàn tất, hắn sẽ thu xếp cho cô ấy và chuyển nốt hai phần ba còn lại.
Hơn một năm cặp kè với cô nàng, gã mới chịu khai ra chuyện từ sáu năm trước.
Gã Bộ Trần Lâm này kín miệng như hồ.
Quả là người cùng nghề.
Lâm Úc Miễn thuê phóng viên tung thông tin của Lâm Xuân Tư lên báo đài rầm rộ, sau đó bỏ tiền để kiện ngược lại cánh nhà báo.
Dễ hiểu rằng sau chiến thắng của ông ta từ vụ kiện, các tòa soạn và cánh phóng viên sẽ tự giác tránh xa nhà họ Lâm.
Không ai dám điều tra hay đăng báo về bọn họ nữa.
Tuy không có bằng chứng cho thấy Lâm Úc Miễn dính líu tới cái chết bất thường của Lâm Úc Nghị – nhưng rõ ràng qua vụ này có thể thấy ông ta có tật giật mình nên mới vội vàng ém nhẹm mọi tin tức về Lâm Xuân Tư rồi đuổi cậu khỏi nhà.
Tề Thời Chiêu phóng to bức ảnh Giang Vanh may mắn chụp được, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Úc Miễn, cảm thấy hơi quen mắt.
Buổi sáng Giáng sinh, Paris say ngủ trong tuyết trắng, quang cảnh được lọc qua một tấm kính đẫm hơi sương mông lung.
Phó Yến thay áo cổ lọ, khoác thêm một tấm áo dạ, vừa khuấy cà phê vừa kiểm tra tin nhắn.
Lạ nhỉ, anh cứ nghĩ Tinh Tinh sẽ là người chúc anh Giáng sinh vui vẻ đầu tiên.
Phó Yến hơi ngẫm ngợi.
Hôm qua cậu cố tình nói chuyện lấp lửng khiến anh có dự cảm chàng trai này đang chuẩn bị một bất ngờ.
Được rồi, xem như tôi không biết là em sẽ chạy sang đây với tôi vậy.
Anh đã thấy email từ Tề Thời Chiêu, tạm gác nó qua một bên, anh cần phải sửa soạn để chào đón chàng trai của mình.
Phó Yến dành buổi sáng để dọn dẹp nhà cửa rồi xuống phố mua thực phẩm.
Hàng cây trên đại lộ Versailles quấn dây kim tuyến và những bóng đèn to như quả trứng gà, anh mua một đôi nến thơm và một chai vang Pháp truyền thống.
Lên thực đơn và trang trí lò sưởi với những chiếc tất xanh đỏ, anh luyện tập cello rồi kiểm tra tin nhắn, vẫn im ắng.
Cậu đang chuẩn bị gì mà bí mật vậy nhỉ?
Phó Yến mở email của Tề Thời Chiêu lên xem, càng đọc, ánh mắt càng lạnh lẽo, quai hàm nghiến ken két.
Anh chưa vội hồi âm mà cất laptop, ngồi xuống ghế vuốt ve cello, kéo những đoạn nhạc vu vơ nhìn mưa tuyết rơi lất phất đọng trên những tán cây du.
Tâm trạng chợt xuống dốc, Phó Yến lật tạp chí, dịu dàng nhìn Lâm Xuân Tư trên những bức ảnh, cầm dao rọc giấy tỉ mỉ cắt hình ảnh mẫu nữ chụp chung với cậu ra.
Anh không thích nhìn cậu tạo dáng bên người khác, cho dù là trong công việc, ảnh chụp, ảnh ghép của cư dân mạng.
Anh không rõ bản thân đã cắt xẻ bao nhiêu bức ảnh để tách Lâm Xuân Tư với người khác ra trong thời gian chia ly.
Anh biết hành động này là bất bình thường nhưng vẫn không nhịn được tiếp diễn.
Mỗi lần lưỡi dao lia đến chia cắt sự tiếp xúc của Lâm Xuân Tư với người khác, trong lồng ngực tức thì tràn ra sự thỏa mãn như chất gây nghiện.
Mỗi lần cắt xong một bức ảnh, Phó Yến sẽ dán nó vào quyển sổ tay bằng bìa da có dập chữ nhũ kim: Yến Uyển Như Xuân.
Đây là bí mật nhỏ của anh.
Hình xăm trên eo anh cũng là bí mật chỉ có cậu biết.
Phó Yến chậm rãi lật trang, ngắm nhìn những bức ảnh bị cắt xẻ trong sổ.
Tất cả đều là Lâm Xuân Tư.
Có lẽ lý do anh làm ra hành vi này là để thỏa mãn ham muốn giấu cậu đi, biến cậu thành bí mật nhỏ của mình.
Thời gian chờ đợi giày vò vô cùng, anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ, chờ kim phút nhích tới đúng giờ hẹn, đoạn lập tức bấm gọi.
Tiếng tút… kéo dài như đằng đẵng, ngay khi nghe tiếng nói máy móc vang lên, Phó Yến lập tức ngắt máy chuyển qua gọi cho trợ lý: “Sắp xếp một chuyến bay ngay tối nay cho tôi.”
Sau đó, anh tiếp tục gọi cho Lâm Xuân Tư nhưng đều không kết nối được.
Một nỗi hoảng loạn oằn mình đè lên Phó Yến, ép anh không thở được.
Tình cảnh này quá giống lúc cậu bỏ anh mà đi.
Xa cách địa lý, không thể liên lạc.
Phó Yến nỗ lực giữ bình tĩnh lấy hộ chiếu, gấp quần áo, ngón tay không tự chủ được run rẩy, hàm răng cắn chặt như có thể vỡ ra.
Hoàng hôn dần loang trên những đám mây dày, bóng người mảnh khảnh nhập vào cái tranh tối tranh sáng giãy giụa xách vali đi ra cửa.
Lớp gỗ gụ mở ra, bên ngoài có một người khác thấm đẫm phong sương.
Phó Yến bàng hoàng, nhất thời không biết là thực hay mơ.
Cậu đượm mệt mỏi mỉm cười: “Giáng sinh vui vẻ.”.