Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 50: Xin Chào Có Một Hòn Vọng Phu Ở Đây


Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 50: Xin Chào Có Một Hòn Vọng Phu Ở Đây


Nụ hôn này chất chứa biết bao thương nhớ vò võ, giống như hồi chuông gióng ngay bên tai, làm con tim cả hai xao động mãnh liệt.
Tâm trí Lâm Xuân Tư xẹt qua một ý nghĩ: mình dựa vào đâu?
Cậu đòi chia tay, làm tổn thương anh.

Vứt bỏ anh bấy lâu nay, cậu dựa vào đâu mà chạy tới tìm anh? Cậu còn không rõ anh có đang ở trong một mối quan hệ không.

Lỡ đâu anh đang trong mối quan hệ với ai khác thì sao? Cậu chạy đến đây để bóp nát trái tim anh một lần nữa ư?
Song song đó, một ý nghĩ khác cũng lên tiếng phản bác: Phó Yến là của cậu.

Làm sao anh có thể yêu người khác? Anh chỉ thuộc về cậu.
Hai thứ cảm xúc mâu thuẫn xoáy vào lòng Lâm Xuân Tư, nắn bóp trái tim vừa chua xót vừa cay đắng, nhưng chỉ là thoáng qua.

Cậu mặc kệ, dù Phó Yến giận dữ hay bài xích thì nụ hôn lúc này cũng không thể uổng phí.
Em ích kỷ, vô lý như vậy đấy.

Ai bảo anh nuông chiều em.
Cảm thấy Phó Yến hơi động đậy, Lâm Xuân Tư bóp cằm anh, gặm cắn từ trong ra ngoài cánh môi, ngang ngược quét qua từng ngóc ngách.
Bất cứ thứ gì có thể đến…!Cậu sẵn sàng đón nhận nỗi đau.
Trong giây lát nơm nớp rơi tự do ấy, trái tim cậu ngã vào biển trời ấm áp.
Anh ôm lấy cậu.
Vòng tay Phó Yến siết chặt lưng Lâm Xuân Tư.

Toàn thân anh hóa ra sắt thép, nặng nề bị trọng lực hút dính tại chỗ, không dám động đậy vì sợ sẽ phá tan ảo tưởng đẹp đẽ này.
Lâm Xuân Tư mở mắt, thấy gò má anh bị ánh sáng nhàn nhạt khoét vào hõm tối tiều tụy, bờ mi ướt đẫm lệ.

Cậu ôm lấy mới càng nhận ra anh gầy thế nào, xương sườn cấn cả vào tay.
Cậu muốn ôm Phó Yến vào trong nhưng thật không hiểu anh lấy sức lực từ đâu mà khỏe quá, cứ như gan bàn chân bị hàn chặt vào thềm cửa, không xê dịch.

Cậu dịu dàng vuốt ve, vỗ về anh thả lỏng.
Bàn tay chàng trai chạm vào đâu, nơi đó cũng như được tháo gỡ xiềng xích tương tư nặng nề.

Cơ thể Phó Yến thương nhớ cậu, nhanh chóng mềm ra.

Lâm Xuân Tư ôm anh vào nhà, đá chân đóng cửa, ngồi xuống ghế dịu giọng gọi: “Phó Yến.”
Chất giọng trầm ấm, nhấn nhá vững vàng, âm cuối hơi ngân lên, chỉ có cậu mới gọi tên anh như vậy.
Phó Yến ôm chặt cổ cậu, vùi vào gáy hít hà mùi hương riêng biệt của Tinh Tinh, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.

Anh chẳng khác nào kẻ ngấp nghé bờ vực cái chết bám được khúc gỗ là cậu, tham lam dưỡng khí, tham lam mùi hương, tham lam hơi thở, tham lam thân nhiệt…!Lòng tham của anh vô đáy, cái gì thuộc về cậu anh cũng muốn.
Lâm Xuân Tư cảm thấy răng môi anh lướt qua gáy mình, gặm cắn như con non tìm hơi sữa mẹ.

Từ cổ đến vai, Phó Yến vói vào cơ thể cậu vuốt ve phác họa.
Hơi thở trầm nặng kề sát ve vãn vành tai mẫn cảm, Lâm Xuân Tư thấy cổ họng khô khốc, bụng dưới cuộn lên lửa nóng, mò tay véo điểm nhỏ trước ngực anh.
Phó Yến rên khẽ, kéo tay cậu chạm vào đầu nhũ còn lại.

Lâm Xuân Tư chiều theo vần vò từ nhẹ tới mạnh, rồi vùi đầu ngậm lấy một bên, vươn đầu lưỡi trêu chọc.

Phó Yến thở hổn hển nắm tóc cậu, lồng ngực tê dại, mỏng manh như giấy.
Lâm Xuân Tư cởi cúc áo ngủ, buông tha đầu nhũ sượng cứng hôn tiếp lên xương quai xanh và bờ vai, bàn tay kia luồn vào lưng quần bóp mông anh, trầm đục hỏi: “Đồ đâu anh?”

Phó Yến dựa vào vai cậu thở gấp, thì thào đáp: “Không dùng bao được không?”
Cậu thoáng im lặng rồi ôm chặt anh đáp ừ, nhấc cặp mông tròn trịa ấn vào túp lều dưới quần: “Muốn em à?”
Xúc cảm cương cứng cấn dưới mông làm khao khát trong cơ thể không biết xấu hổ khuếch đại lên nhiều lần, Phó Yến yên lặng nuốt nước bọt làm dịu cổ họng khô khát: “Muốn chồng nhỏ đi vào trong tôi…”
Mắt cậu trầm như đầm sâu, xoay người đè anh ngửa ra ghế, tuôn đổ những nụ hôn nặng hạt xuống từng tấc da thịt anh, bàn tay vói vào dưới bụng bao bọc gốc rễ nóng rẫy.
“Tinh Tinh…” Phó Yến bị sờ đến cứng ngắc, rên rỉ vuốt ve tóc mai mướt mồ hôi sau gáy cậu rồi gác chân lên bắp tay chàng trai: “Chồng ơi…!Tôi nhớ em.”
Lâm Xuân Tư nắm cẳng chân anh, bình tĩnh hạ mắt nhìn.

Phó Yến gầy yếu hơn trước, sắc da trắng trẻo như ngọc quý loang lổ dấu hôn, mặt mày đẹp đẽ nhuốm đẫm tình dục, ánh mắt khóa chặt cậu.
Cậu đột ngột tăng lực tay, làm anh co quắp cả người vì khoái cảm, tiếng rên đứt thành từng quãng ngắn.
Hai ngón tay chai sạn thấm đẫm tinh dịch chen vào cửa mình chặt chẽ.

Bên trong anh vẫn mềm mại như dệt từ tơ, xúc cảm làm người ta phát nghiện.

Lâm Xuân Tư cảm thấy ngón tay bị hút vào, cố tình kéo căng mép môi ướt đẫm, lấy việc anh run rẩy thở dốc làm niềm vui.

Thấy đã ổn thỏa, cậu rút súng thật, đạn thật lâm trận.
Phó Yến đau quá, âm thanh dày đặc giọng mũi.

Cảm giác bị kéo căng sau thời gian dài vừa quen vừa lạ, cơ thể anh giống như phát hờn với cậu, thành ruột níu chặt lấy non nửa dương v*t, rồi không chịu thả lỏng.
Lâm Xuân Tư toát mồ hôi, nhíu chặt mày không biết làm sao.

Phó Yến rối loạn muốn bật khóc, nhất thời thấy ghét thân thể mình, chống tay lên eo cậu để tự nâng mông nuốt vào.
Lâm Xuân Tư cúi đầu ngậm đầu nhũ, mơn trớn các điểm mẫn cảm của anh, kiên nhẫn tiến vào.

Phó Yến chưa gì đã như vừa được vớt ra khỏi nước, khuôn mặt đẫm lệ.
“Anh giỏi lắm.” Cậu âu yếm hôn anh đoạn cẩn thận cử động.

Lối mòn bướng bỉnh nhanh chóng được dỗ ngoan, nhiệt tình thắt chặt, giao ra tất cả sự mềm mại, ấm nóng.

Đau đớn, hoài nghi qua đi, Phó Yến bủn rủn trong lồng ngực cậu, như hồn lạc phách bay, được đưa lên tận cõi cực lạc mà Lâm Xuân Tư chính là vị thần tỏa ra hào quang thiêu đốt anh.
Từng lỗ chân lông trên cơ thể Lâm Xuân Tư đều sung sướng dãn nở, sống lưng được luồng điện khoái cảm vuốt cho căng chặt.

Mồ hôi lấm tấm trượt vào hõm hông, cậu kéo chân anh lên vai, hung hăng nghiến qua điểm nhỏ mềm yếu.

Phó Yến cong eo, thở không nổi, vùi mặt vào vai cậu bật khóc.
Lâm Xuân Tư bỗng thấy đau.

Anh cắn vai cậu, giọng mũi đầy ấm ức.

Cậu hôn tai anh: “Giận em à?”
“Giận em lắm đấy…” Phó Yến nghẹn ngào.
Nói giận mà giọng mềm mại như sắp tan ra.
“Vậy em phải nỗ lực cho đến khi nào anh hết giận mới thôi.” Cậu làm bộ thở dài: “Đêm nay mình vất vả lắm đây.”
Thế rồi chàng trai lại đẩy Phó Yến vào bể tình triền miên, làm anh ngưỡng cổ thở gấp, vòng eo mảnh mai mềm oặt trong cánh tay cậu.

Đôi bên đều như đất hạn gặp mưa rào, như cá nước cuồng si nhảy thác về quê cũ.
Làm một lần trên sofa, rồi dưới thảm, Phó Yến bị đè vào cửa sổ lớn, đầu nhũ mẫn cảm tiếp xúc với mặt kính lạnh lẽo, chất lỏng dính ướt chảy xuôi trên bắp đùi run lẩy bẩy.


Một tay anh nắm rèm cửa, nức nở nói mình đứng không nổi.
Lâm Xuân Tư liếm nước mắt trên khóe mi anh, năm ngón tay đan vào tay Phó Yến, tốc độ đưa đẩy chẳng chút giảm chậm, cắn lên cái gáy yêu kiều đáp: “Ngã vào lòng em này.”
Đến lúc quỳ trên giường, Phó Yến sắp khóc cạn nước mắt, từ eo trở xuống như không còn thuộc về mình nữa.

Thành ruột yếu ớt vô cùng, mẫn cảm tới chừng vỡ tan.

Nhiệt độ của Lâm Xuân Tư ập xuống như mưa cằn tách đất, anh sức cùng lực kiệt, thần trí mơ hồ, chỉ còn biết thấp giọng van lơn.
Lâm Xuân Tư hôn lên gáy anh, nếm vị mồ hôi mặn chát, nằm phủ phục một hồi lâu để cơn cực khoái mãnh liệt qua đi, linh hồn lâng lâng chậm rãi quay về với thân thể.

Cậu rút ra kéo theo tinh dịch dấp dính chảy khắp bắp đùi anh.
Lâm Xuân Tư cứ nằm sấp trên lưng anh để nghỉ ngơi, hít vào mùi hương nhung nhớ, cảm thấy ánh mắt anh như đầu cọ vẽ dịu dàng phớt qua khuôn mặt mình.
“Mệt sao anh?” Cậu cười hỏi.
Anh khẽ đáp ừm, khào khào nói: “Muốn hôn em…”
Lâm Xuân Tư cúi đầu tách cánh môi sưng đỏ, vần vò quấn lấy lưỡi anh.

Phó Yến mút mát, cơ thể đẫm mồ hôi nằm trong cái ôm ấp của cậu, tham lam cảm nhận nhịp tim vững vàng dán sát vào lưng.
Cậu bế anh đi tắm, giữa chừng tưởng anh ngủ mất rồi.

Nằm lên giường, Phó Yến lại rục rịch hôn vào giữa lồng ngực cậu.

Cậu vỗ mông anh răn đe: “Anh đừng có quậy.”
Phó Yến buồn ngủ lắm nhưng vẫn xoa nơi chứa đựng trái tim của cậu, khe khẽ nói: “Lúc nãy…!em bảo mình đau.”
Lâm Xuân Tư quên béng vụ đó rồi, nghe lời này thì xương cốt mềm cả ra, ôm chặt anh vào lòng: “Có anh nên hết đau rồi.”
Cậu hôn anh lần nữa nhưng Phó Yến không mở mắt hay đáp lại nổi, mệt rã rượi thiếp đi.
Rất lâu rồi anh mới có một giấc ngủ sâu dường này.

Cơn đau nhức ở eo hông nhắc anh biết đêm qua không phải một giấc mơ.
Trên chăn gối tẩm mùi hương của cậu, Phó Yến tham lam hít vào, không hay cánh cửa sau lưng mở ra.

Nệm lún xuống, hơi thở ấm áp dán vào tai anh, “Làm cái gì đấy, hửm?”
Phó Yến ngơ ngác nhìn lên.

Chàng trai khôi ngô túm mái tóc ngắn, trên vành tai kẹp hai cái cặp tóc kim loại, mày mắt sáng ngời như ôm trọn non nước xa khơi, môi cười mỉm.
Trái tim chợt chua xót, anh không nỡ chớp mắt, chỉ muốn ghi lại hình ảnh này vĩnh viễn trong tâm trí.
Lâm Xuân Tư bất đắc dĩ bế anh lên chân, lau đuôi mắt ướt át: “Em đã làm gì anh đâu, sao lại khóc?”
Phó Yến ôm cổ cậu: “Tại chồng nhỏ đẹp trai chói lọi như mặt trời nên tôi chảy nước mắt đấy thôi.”
Lâm Xuân Tư không nói lại được, chỉ có thể ngậm ngùi.

Cậu xoa eo anh: “Còn đau không anh?”
“Đau.” Phó Yến làm nũng: “Đi không nổi.”
Cậu kiểm tra nhiệt độ của anh rồi ôm anh vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Phó Yến xiêu xiêu vịn bồn rửa, ban nãy anh nói chơi thôi, giờ mới biết mình không đứng nổi thật.
Lâm Xuân Tư nơm nớp lo anh ngã, ân cần săn sóc từng tí rồi ôm anh ra bàn ăn.

Cậu chú ý thấy anh ngồi cũng không yên, hỏi: “Anh khó chịu ạ?”

“Không sao.” Phó Yến chẳng dám nhìn cậu.
Cậu dọn chén bát rồi lại bế anh vào phòng, đặt anh nằm sấp.

Phó Yến rối ren chặn lại bàn tay đang kéo quần mình, sắc đỏ lan xuống cần cổ: “Em đừng…”
“Đêm qua em đã thấy chỗ đó của anh bị sưng rồi, trong nhà không có thuốc nên sáng nay em mới chạy đi mua đây.

Nằm yên cho em.” Lâm Xuân Tư cúi gằm mặt, vành tai đỏ chót.
Tờ mờ sáng cậu vội vàng đã chạy đi mua thuốc vì lo lắng anh dậy sớm mà không thấy mình thì sẽ buồn cho coi.
Được cậu quan tâm thì vui lắm nhưng Phó Yến vẫn rất xấu hổ.
Lâm Xuân Tư bôi thuốc xong thì đứng dậy lấy thuốc cho anh uống phòng ngừa lên cơn sốt, nhíu mày ấn hai ngón tay vào cạnh sườn anh: “Gầy quá rồi.”
Phó Yến sợ cậu không vui, giải thích: “Tôi ăn uống rất đầy đủ, nguyên nhân sụt cân có lẽ là tại mất ngủ.”
“Anh lại bị lệ thuộc vào thuốc ngủ?”
Anh vội đáp: “Không phải thuốc ngủ, là thuốc an thần do bác sĩ kê toa đàng hoàng.”
Sau khi hồi phục hậu phẫu thuật, anh gặp vấn đề với rối loạn lo âu trong vòng hai tháng.

Bác sĩ đọc tiền sử sử dụng thuốc của anh – biểu cảm rất khó tả, sau đó kê thuốc giảm lo âu và chống trầm cảm, cấm anh rớ tới đồ uống có cồn và thuốc lá trong vòng nửa năm.

Bởi vì phẫu thuật thần kinh có độ nhạy cảm rất cao, anh không được tùy tiện uống bất kỳ loại thuốc nào mà chưa thông qua bác sĩ, và phải tuân thủ chặt chẽ lịch trình điều trị.
Phó Yến có thể miêu tả khoảng thời gian đó của mình giống như nhảy xuống đáy giếng, không còn con đường nào khác ngoài nghe theo lời bác sĩ nên anh nhất mực phối hợp, chẳng chút dị nghị.
Lâm Xuân Tư chuyên chú lắng nghe anh, nét cười dần rộ nơi khóe môi rồi tràn vào đáy mắt, lấp lánh như ánh sao băng vỡ tan.
Cậu hôn lên những ngón tay anh: “Công chúa, trong khoảng thời gian không có em, anh đã rất ngoan phải không?”
Phó Yến nép vào ngực cậu đáp: “Chồng nhỏ có thưởng vì tôi đã ngoan không?”
“Hửm?” Chàng trai có vẻ đăm chiêu, bàn tay vén vào áo vuốt ve lưng anh, sờ một hồi thì mò lên cả đầu nhũ mềm mại.

Phó Yến che hờ ngực, đuôi mắt cong cong: “Chồng nhỏ của tôi còn đói bụng à?”
Lâm Xuân Tư nhéo đầu nhũ một cái rồi định đứng dậy.

Phó Yến kéo cậu về lại giường, trườn lên người cậu cắn mút.

Cậu nhíu mày, gằn giọng: “Anh đừng làm loạn.”
Phó Yến vén áo cậu lên, đuôi mắt đầy phong tình: “Tôi muốn trả thù, ai bảo em làm tôi không xuống được giường.”
Nói rồi anh cứ như một con rắn nước mềm mại không xương trườn xuống giày vò cậu.

Lâm Xuân Tư cúi đầu thở dốc, mồ hôi trượt qua yết hầu thấm vào cổ áo, đường gân xanh chạy dọc cánh tay gồ lên.
Phó Yến vùi vào dưới bụng cậu ngậm mút dương v*t, cái lưỡi mềm ướt hư hỏng liếm dọc phần thân, mút nhẹ đầu đỉnh rồi ngậm sâu đến phồng hai má, hút mạnh, đánh lưỡi.
Lâm Xuân Tư vắt cánh tay che mắt, rất muốn chửi thề, cơ thể nóng nực, sống lưng tê dại căng ra như dây cung.

Cậu đê mê nhìn xuống.

Môi anh đỏ ửng, đôi mắt ướt át hàm ý ái ngại tựa hồ đang oán trách cậu sao còn chưa bắn.
Tự anh bắt đầu, giờ lại còn trách ngược em? – Cậu nhủ bụng, vươn tay giữ gáy anh một lúc nữa rồi kéo ra.
Phó Yến thở dốc lau khóe miệng mỏi nhừ, cánh môi đỏ ửng vương giọt trắng đục hiện lên vẻ khêu gợi kích thích thị giác.

Lâm Xuân Tư kéo anh lại, có phần hậm hực cởi tấm áo bẩn ra lau cho anh, rồi đứng bật dậy, mang tai và gáy đỏ rực.
Anh cởi trần nằm trên chăn, chờ cậu chàng dội nước mát mẻ đi ra, liền cười rộ.

Lâm Xuân Tư lại ngồi xuống, lạnh mặt bóp cằm anh, kiểm tra môi anh có sứt mẻ gì không, sau đó lấy áo mới mặc cho anh, đoạn bỏ ra ngoài.
Phó Yến thấy chồng nhỏ lên cơn cáu kỉnh, nào dám nằm yên nữa, vội gom góp sức lực mà đi dỗ chồng.

Anh thấy cậu mặc áo khoác, hốt hoảng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lâm Xuân Tư quay đầu, thấy thân hình gầy yếu, lẻ loi của anh phải dựa vào bản lề cửa để đứng vững, chút bực bội lập tức tan biến, trở vào ôm lấy anh: “Đi công chuyện.

Em đi chút rồi về, nhé?”
“Về đây phải không?”
“Vâng, về với anh.”
Phó Yến tha thiết hỏi: “Cho tôi ra sofa đợi em được không?”

Lâm Xuân Tư mềm cả tim: “Được.”
Cậu gom tất tần tật mọi thứ cần thiết nằm trong tầm với để anh hạn chế đi đứng nhất có thể, đặt sẵn cháo trứng vào lò vi sóng.

Phó Yến dúi vào tay cậu ba viên kẹo dẻo.
Lâm Xuân Tư bỏ kẹo vào túi, mỉm cười tươi như một lát cam ngọt: “Phó Yến, đợi em về.”
Nhìn cánh cửa khép lại, Phó Yến kéo tấm chăn trên người lên mũi.

Mùi hương ấy thấm tháp vào lồng ngực, như xe chỉ luồn kim, từng mũi, từng mũi hạ xuống đều là ba chữ Lâm Xuân Tư vá chằng vá chịt khắp trái tim anh.
Thần hồn anh điên đảo vì cậu, trái tim dâng lên cho cậu tùy ý nhào nặn, vui sướng, buồn khổ thế nào cũng được, anh cam lòng đón nhận tất cả.
Lâm Xuân Tư về nhà tắm rửa thay đồ rồi đi xử lý công việc ở chỗ cô Tần Cẩm.

Cô giáo thấy hôm nay chàng trai cười ngây ngô miết, tò mò hỏi: “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Lâm Xuân Tư bừng tỉnh, nghĩ tới Phó Yến nên càng cười tươi, đứng dậy nộp bản kế hoạch, nghiêm túc nói: “Về chuyện chủ nhiệm Bùi hoàn lại vốn tổ chức đấu giá, em thú thật là mình có nghe biết một số nội tình bên trong Cổ Nhuế.

Nếu họ đã muốn chúng ta rút thì mình cũng không thiệt hại gì cả.

Em tin chú Diệp sẽ không chấp nhặt đâu.”
Chuyện tổ chức đấu giá từ thiện thông qua buổi concerto là chủ ý từ nhà đầu tư.

Diệp Đình Châu là nguồn vốn chính của tổ dự án nên chú ấy chỉ đâu, họ tất phải đánh đó.

Dự án phát triển được như hiện tại đều là nhờ chú Diệp định hướng.
Cô Tần Cẩm đọc bản kế hoạch của cậu, gật gù: “Tổ chức dạy nhạc cụ miễn phí cho thiếu nhi nghe được hơn đấy.

Cô cũng không thích mấy thứ tiền bạc không rõ ràng.”
Lâm Xuân Tư thầm thở phào, nếu như thật sự đến phòng đấu giá, cậu e ngại phải gặp lại bác Cả hoặc bác Hai.

Lâm Úc Triệt thì không sao, còn mỗi lần Lâm Úc Miễn mở miệng luôn làm cậu cảm thấy mình là một kẻ thất bại.
Cháu là người có vết nhơ…!Mỗi lần nghĩ tới Lâm Úc Miễn, tai cậu liền vang lên câu nói này, kèm với một cảm giác tự ti bóp nghẹt cổ họng.
Xử lý xong, Lâm Xuân Tư vòng về nhà rồi đi mua thực phẩm vỗ béo cho anh nhà mình.
Phó Yến nhắn tin: Xin lỗi em, tôi có việc đột xuất, sẽ cố gắng trở về trước bữa tối.
Chập tối, cậu xách thực phẩm đến căn hộ, đứng tựa vào cửa chờ đợi.

Đứng mỏi chân, cậu ngồi xổm xuống nhìn những tia nắng cuối cùng lặn tăm.
Dãy đèn cảm ứng bật sáng rồi từ từ tắt, bóng tối tràn lên như một ma thuật bóng đêm.

Quầng sáng từ màn hình tắt ngóm, Lâm Xuân Tư ngước nhìn bầu trời rải rác tinh tú.
Cậu mỉm cười nói thầm với những vì sao:
– Xin chào, có một hòn vọng phu ở đây.
Gần tám giờ, Phó Yến mới phong trần mệt mỏi đi về, từ xa xa nhìn thấy cậu chồng nhà mình đang ngồi trước cửa xem điện thoại, sải dài bước đến: “Em đợi lâu chưa?”
Lâm Xuân Tư cười đáp: “Em đến lúc sáu rưỡi.”
Cậu nói bớt đi một giờ, trong mắt anh đã ngập tràn áy náy.
Lúc Phó Yến tra chìa vào ổ, trên hành lang có một người xách đồ lỉnh kỉnh đi qua, Lâm Xuân Tư liền đứng sát vào, giơ cánh tay che để anh không bị va chạm.
Phó Yến mở cửa ra, cơ thể cũng ngả về phía trước.

Lâm Xuân Tư giật thót mình ôm anh: “Phó Yến?”
Anh chống tay vào bản lề đứng vững lại, thì thào nói: “Không sao, chỉ là hơi mệt.”
Lâm Xuân Tư tin chết liền.

Cậu đặt đồ xuống chỗ huyền quan rồi bế thốc anh vào phòng, kiểm tra nhiệt độ.

OK, không sốt.
“Có thể anh thiếu máu hoặc hạ đường huyết.” Cậu nhíu mày lẩm bẩm, rồi hỏi: “Anh đi đâu mà mệt đến thế này?”
Giữa cái tranh tối tranh sáng của căn phòng, đôi mắt anh tựa như giếng cổ trong trẻo mà sâu lắng, một cái chớp mi khuấy tung bụi trần mờ mịt và hỗn loạn.
Phó Yến chạm vào mu bàn tay cậu, khẽ đáp: “Ông nội phải phẫu thuật van tim, trong lúc giải phẫu phát sinh biến chứng nên tình hình không được lạc quan.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.