Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 26: Em Chê Tôi Vừa Lười Vừa Mê Ngủ Tôi Buồn
Lâm Xuân Tư nắm chặt bàn tay lạnh lẽo hơi run lên, xoa bóp gáy ôm đối phương vào lòng.
Phó Yến dựa vào ngực cậu, cách một tầng áo cảm nhận nhịp tim ổn định, khe khẽ nói: “Điều kinh khủng nhất khoảng thời gian bị bắt cóc không phải là nỗi lo sợ, hoang mang về ngày mai hay những cơn vã thuốc, mà là sự mềm lòng, hiện tượng thông cảm với thủ phạm và ý muốn dựa dẫm vào y.
“Y từng là người tôi rất thương mến, tình cảm trong thời gian dài đâu thể phai mờ ngày một ngày hai? Tôi bị buộc phải ở trong tình trạng hoàn toàn bất lực, không có cơ hội để nghĩ tới việc chạy trốn.
Mọi sinh hoạt đều cần y giúp đỡ.
Tinh thần của tôi lại còn phải chống chọi với cơn vật vã.
Không có một giây phút nghỉ ngơi.
Mà Thời Thác là người duy nhất ở cạnh tôi.
“Em đã từng nghe về lý thuyết Hành vi tạo tác của nhà tâm lý học người Mỹ – Skinner chưa? Nhìn vào khía cạnh nhân cách, các tác nhân củng cố sẽ tạo ra sự lặp đi, lặp lại của một hành vi, hiểu đơn giản là thói quen, song không chỉ giới hạn trong thói quen mà còn giải thích cho sở thích, sở ghét và sự khác biệt trong tính cách mỗi người.
Tác nhân củng cố là những gì mang lại sự thoải mái cho cá nhân, đó có thể là phần thưởng vật chất hay khoái cảm tinh thần.
Lấy ví dụ sở thích viết nhạc của em, tại sao em đam mê nó? Lý thuyết của Skinner lý giải rằng vì lần đầu tiên em viết nhạc, em nhận được – có thể là – những lời khen và niềm vui vì được khen làm tác nhân củng cố.
Vì vậy, em viết lần thứ hai, thứ ba để tiếp tục tìm kiếm lời khen và cảm giác hạnh phúc.
Dần dà việc viết nhạc trở thành thói quen và em không ngừng muốn nâng cao khả năng để nhận được nhiều hạnh phúc hơn.
Như thế em sẽ hiểu trong trường hợp này, Thời Thác cố tình ép tôi vào hoàn cảnh ngặt nghèo rồi tỏ ra ân cần, săn sóc, lại còn kiên nhẫn kể chuyện, khơi gợi kỷ niệm.
Y toan tính sẽ ban ơn cho tôi, trở thành tia sáng duy nhất giữa cơn khốn khó của tôi, muốn tôi đồng cảm rồi lệ thuộc vào y.
Bằng cách đó, y muốn chi phối toàn con người tôi, biến tôi thành con rối*…”
* Một chút thông tin về Tâm lý học Hành vi: Watson là người khai sinh ra trường phái Hành vi với thí nghiệm nổi tiếng (vi phạm đạo đức nghiêm trọng) về luyện tập sự sợ hãi cho bé Albert với chuột bạch.
Sau thuyết Hành vi cổ điển của Watson là thuyết Hành vi tạo tác của Skinner – đây là hai lý thuyết lớn của trường phái Hành vi.
Quan điểm của các nhà tâm lý học hành vi là: xem con người như “cỗ máy” được lập trình mọi suy nghĩ, cảm xúc, niềm tin…!thông qua các hành vi học tập và củng cố lặp đi, lặp lại.
Qua đó, một cá nhân tốt có thể bị dạy dỗ thành một kẻ sát nhân máu lạnh và ngược lại.
Trong lồng ngực Lâm Xuân Tư tựa hồ có cái gì đó to lớn đè nặng.
Tới trái tim nảy lên từng nhịp cũng như đấm vào tường nhức nhối.
“Em có biết tôi phải chịu đựng bao nhiêu mới không thốt lên lời cầu xin sự giúp đỡ từ y không? Đau đớn, khổ sở chiến đấu chẳng có gì đáng sợ nếu so với việc bị tước đoạt mọi quyền tự chủ thân xác, suy nghĩ của mình.”
Mỗi lần Phó Yến phát điên tấn công Thời Thác là một lần anh hung hăng đập tan sự mềm lòng và cảnh tỉnh bản thân: Y là kẻ thù.
Từng hành vi, từng lời nói, từng biểu cảm của y là giả dối.
Không được tin, không được tin…
Ý niệm này điên cuồng đến mức ngấm ngầm hóa thành các giấc mơ muốn giết Thời Thác, khiến anh rùng mình cả kinh vì cảm giác thỏa mãn của bản thân.
Nỗ lực ngăn chặn các cơn mơ đó và sự thỏa mãn vặn vẹo tội lỗi, Phó Yến bắt đầu mất ngủ.
Những triệu chứng tiếp theo là kén ăn, dễ buồn nôn, rối loạn cảm xúc, thường xuyên muốn làm chuyện điên rồ.
Việc mà anh thích làm nhất là tìm tới tốc độ cao, phóng xe như muốn lên thiên đường, làm ngài Phùng hận không thể bó biên bản phạt thành một cái chày rồi giã anh con riêng ra bã.
Trong một quãng thời gian không ngắn, anh tựa hồ đã đánh mất chính mình.
Điên đảo và lạc lối.
Đỉnh điểm của tình trạng đó là Phó Yến dính vào một vụ tai nạn giao thông khá nghiêm trọng.
Song vì đối phương phạm lỗi vượt đèn đỏ nặng hơn nên hai bên nhún nhường dàn xếp êm xuôi.
Chuyện này làm Phùng Kính điên tiết, cưỡng ép bắt Phó Yến về nhà chính chịu quản thúc, kiểm tra tâm lý.
Kết quả chẩn đoán: Rối loạn stress sau sang chấn*.
* Theo Hiệp hội Tâm lý học Hoa Kỳ (APA), Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là bệnh trạng về lo âu xuất hiện ở một số người sau những sự kiện cực kỳ đau thương như chiến tranh, tội phạm, tai nạn hoặc thiên tai.
Những người bị PTSD có thể tái hiện sự kiện đau khổ qua ký ức xâm nhập, hồi tưởng, ác mộng; và có những cảm giác lo lắng dữ dội khiến cuộc sống bị gián đoạn.
Theo Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê các rối loạn về tâm thần (DSM-5-TR) do APA xuất bản, PTSD có thể bao gồm các triệu chứng: tránh né, gặp ác mộng, mất hứng thú tình dục, khó ngủ, cảnh giác quá mức, hành vi liều lĩnh và tự đày đọa…!với các triệu chứng sinh lý khác.
Nhà tâm lý trị liệu đề xuất can thiệp tình trạng của Phó Yến bằng liệu pháp Âm nhạc.
Tuân theo quy trình, anh dần tìm về niềm đam mê chơi đùa với nốt nhạc, dành hàng giờ đồng hồ để nghe và biến tấu âm nhạc của người khác.
Trong thời gian trị liệu, anh vô tình nghe nhạc của Lâm Xuân Tư.
Ngay từ nốt nhạc đầu tiên, Phó Yến đã cảm thấy linh hồn được ôm lấy, vỗ về.
Trong tươi vui có oán hờn, trong hi vọng có mờ mịt, trong tha thiết có giận dữ.
Âm nhạc của người này mạnh mẽ nói lên tất cả cảm xúc mâu thuẫn rối tinh rối mù mà chính anh còn chưa hiểu được.
Dịu dàng tháo gỡ anh, giải phóng anh.
Từ đó, Phó Yến một lòng mê muội.
Trùng hợp sao khi trong nghệ danh Yến Uyển Như Xuân có tên của anh trong đó.
Vì vậy lúc quyết định xăm vai, Phó Yến thêm vào hai chữ nguyện cầu, ngụ ý mong tôi sẽ (tươi đẹp) được như cảnh xuân, cũng mong được như người.
Đó là lý do Phó Yến luôn khẳng định chính âm nhạc của Lâm Xuân Tư đã cứu rỗi anh.
Con người ngoài thực tế không chỉ không làm anh thất vọng mà còn tuyệt vời vượt mức mong đợi.
“Tôi thích em.” Phó Yến bỗng ôm lấy eo cậu, đau đớn và vụn vỡ bày tỏ: “Tôi rất thích em.
Thậm chí khi còn chưa xuất hiện, em đã giúp tôi tái thiết lại chính mình.
Tôi đã tuyệt vọng đến nỗi gần như mù lòa về tương lai khi phải từ bỏ sự nghiệp.
Tôi chẳng biết phải làm gì cả, không thể làm được gì…”
Trong những đêm mất ngủ, Phó Yến luôn tập luyện cello đến sáng với hi vọng phục hồi.
Chất kích thích làm tổn thương thần kinh của anh, chứng run tay ban đầu còn nhẹ, chỉ khi lên cơn thèm thì mới run.
Nhưng khi kết hợp với PTSD thì trầm trọng hơn, anh gần như không kiểm soát nổi khả năng cầm nắm.
Mỗi một đêm trắng dằng dặc, các hợp âm nát tan trên thanh vĩ đã từng thân mật sâu sắc, dây carbon nhuốm máu và nước mắt.
Dù vậy, cello cũng không chịu nổi sự tàn phá âm sắc mà chạy khỏi Phó Yến.
Nỗi tuyệt vọng này to lớn đến mức bất cứ liệu pháp nào khác cũng không thể can thiệp dứt điểm cho anh.
Anh cứ lệ thuộc vào thuốc men mà vật vờ sống đến nay.
Phó Yến không rõ cơ thể mình đã bị tàn phá bao nhiêu.
Anh vứt thuốc ngủ và thuốc giảm đau để cai, chúng dễ gây lờn và phụ thuộc.
Vì Lâm Xuân Tư, anh thật lòng muốn đưa cơ thể về trạng thái cân bằng.
Trong lòng anh, chàng trai này tốt đẹp tới mức không từ ngữ nào diễn tả cho hết, một Phó Yến đầy rẫy tàn khuyết làm sao xứng với cậu?
Nghe xong tất cả, Lâm Xuân Tư lặng người, ảo giác như thân thể trong lòng mềm yếu, mong manh đến dường có thể hòa tan.
Mặc dù cậu biết anh không yếu ớt, biết đây là một người đàn ông đường hoàng nhưng vẫn cảm thấy chỉ cần dùng sức một chút thì anh có thể vỡ.
Đột nhiên cậu thấy hối hận vì đã nổi nóng.
Lòng thương tiếc, xót xa gặm nhấm trái tim Lâm Xuân Tư, cậu hiểu rõ một khi đã nghe về quá khứ của anh thì phải có trách nhiệm.
Cậu phải có trách nhiệm không để những việc đó lặp lại, trách nhiệm lau khô dòng nước mắt của anh.
“Đêm nay em sẽ ngủ lại.”
Phó Yến cho cậu mượn đồ ngủ.
Lâm Xuân Tư mặc vừa vặn vì vóc dáng cả hai tương đương.
Anh ngỡ cậu sẽ ngủ ở phòng khách nhưng chàng trai mang gối qua: “Em ngủ với anh.”
Khi cánh tay vững chãi vòng qua hông anh và chóp mũi ngửi được hương sữa tắm dễ chịu, Phó Yến thấy mình như ở giữa giấc mơ.
Một niềm xúc động to lớn quấy lấy tâm can, khiến anh muốn bật khóc vì hân hoan.
Lâm Xuân Tư đã ra quyết định đối diện với anh mà không cần thời gian cân nhắc, nghĩ suy.
Lâm Xuân Tư nhắm mắt vỗ về anh, trầm thấp hát bài Twinkle, twinkle little star.
Cậu rất kiên nhẫn, không ngại mệt mỏi hát đi hát lại.
Dù nỗ lực nhưng Phó Yến vẫn trằn trọc đến hơn hai giờ sáng mới mơ màng tiến vào giấc trong giọng hát có sức mạnh đỡ đần mọi nỗi âu lo: Và người lữ khách trong đêm tối, tạ ơn tia sáng bé nhỏ của vì sao…
Những ngày cuối năm, công việc của mọi người đều bận rộn.
Ông chủ Nguyễn gọi cho Phó Yến đến lấy đồ đặt may.
“Khách hàng đặt trước cậu còn đang xếp hàng chờ tôi lấy số đo.
Tôi ưu tiên may nhanh cho bạn trai nhỏ của cậu đấy.”
Phó Yến lắng nghe dàn đồng ca tập hát bài Ân huệ diệu kỳ, đáp: “Cảm ơn, mai tôi sẽ ghé.
Anh hết thất tình chưa?”
“Đừng có khịa sừng của tôi nữa.
Tôi đã chà rửa và đánh bóng chúng rồi.
Bây giờ có trêu thì tôi cũng chẳng giận đâu.”
“Thì tôi mừng anh vượt qua.”
Nguyễn Ngụy Chi hỏi: “Cậu có ổn không?”
“Tôi ổn.” Phó Yến trìu mến nhìn chàng trai trên sân khấu.
“Thằng nhóc Giang Vanh nghe cậu bảo tên kia khả năng cao là dân giang hồ thì rút lại hết ý đồ rồi.
Gia cảnh nó không tốt, dám chơi trèo cao nhưng rất ngại dây vào tội phạm.
Lần gần nhất tôi đến uống thì thấy nó dứt khoát từ chối anh Tề kia.
Thấy người ta buồn bực, tôi liền động lòng trắc ẩn mời gã một chầu.
Biết tôi phát hiện ra điều gì không?”
“Điều gì?”
“Ông anh họ Tề kia biết nhiều tin tức hay ho lắm.
Mấy kiểu tin tức mà trên báo chí không viết rõ, cậu hiểu ý tôi đấy.” Anh ta tìm một ví dụ: “Có nhớ vụ tai nạn xe hơi sang đâm người bỏ trốn lùm xùm hai tháng trước không?”
“Nhớ.” Đó là vụ Phó Yến được Ninh Vân Chi mời lấy lời khai.
“Tề Thời Chiêu nhận mình quen biết với luật sư bào chữa của tên thủ phạm, nói chuyện vanh vách như có mặt trong phiên tòa.
Ai đó thấy bình thường chứ tôi thì không tin rồi đấy.”
Phó Yến nhún vai: “Tôi thấy bình thường.”
Nguyễn Ngụy Chi cũng không thừa nước đục thả câu, có vài phần sung sướng khi người gặp họa nói: “Tôi được anh Tề kể chuyện vui vẻ như vậy nên quyết định đáp lễ: cho anh ta địa chỉ khu phố của Giang Vanh.
Chưa biết chừng nhóc con láo toét kia đang ôm mông khóc lóc ở đâu đó rồi.”
Nghe đến đây thì Phó Yến phải cười khe khẽ.
“Nhưng tóm lại tôi không nghĩ anh bạn Tề là tội phạm.” Ông chủ Nguyễn đứng đắn lại: “Gã có khả năng là một tay phóng viên trong bóng tối hay kiểu vậy, hoặc là…!giống ông dượng của cậu hồi xưa.”
Ý của anh ta là cảnh sát chìm.
“Ai biết được.” Phó Yến không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Thôi vậy, tôi thấy chuyện thú vị nên kể cậu nghe.
Nếu không có hứng thú thì thôi.
Tạm biệt.”
Dù gã họ Tề kia là tội phạm hay cảnh sát, phóng viên hay luật sư gì thì đều không thuộc bổn phận của Phó Yến.
Anh chẳng muốn phải quan tâm.
Dàn đồng ca vẫn đang tha thiết hát: Ôi Ân huệ diệu kỳ…!Âm thanh của Người mới ngọt ngào làm sao.
Đã cứu rỗi kẻ bất lương như tôi…
Đêm nay là Giáng Sinh.
Giữa quảng trường thành phố dựng một cây thông Noel cao gần mười lăm mét, đường kính rộng chín mét, giăng dây kim tuyến lấp lánh và hàng trăm trái châu đủ kiểu dáng, màu sắc.
Dây đèn nhấp nháy chằng chịt, trông như một tác phẩm chạm khắc từ ngọc thạch và đá quý.
Lộng lẫy khôn cùng.
Các cặp tình nhân xếp hàng để chụp một tấm dưới cây thông.
Những đứa trẻ bọc áo dày cộp chạy quanh và leo trèo lên mô hình xe trượt tuyết kéo bằng tuần lộc.
Người đóng giả ông già Noel bị một cô bé tinh quái giật rớt chòm râu, lật đật vác thân hình nhồi mập mạp chạy theo đòi.
Loa phát thanh trên cột cờ tưng bừng phát bài Jingle Bell…
Lâm Xuân Tư và Phó Yến làm ấm tay bằng sữa gừng bích quy, sóng vai ngắm nhìn vẻ đẹp của cây thông Noel.
Cậu thấy Kỷ Ca với Tần Mộ đăng một xấp ảnh đi ăn lẩu cay và trượt băng.
Tần Mộ còn đính một post chỉ chặn bạn trai mình: Chưa thấy quà Giáng Sinh từ ai đó.
(Sticker thỏ hồng bó gối dí đất.)
Lâm Xuân Tư sực nhớ đến hộp quà màu hồng dưới chăn của Kỷ Ca, liền nhắn tin cho nó: Thằng đần, mày vứt quà ở phòng rồi!
@Kỷ Đại Ca: Mé!
@Kỷ Đại Ca: Mày đúng là Lâm Cứu Tinh! Tao cứ tưởng là làm rơi! Mãi yêu thương Tinh Tinh, moa moa.
@Yến Uyển Như Xuân: (Meme) Ông đây buồn nôn, cút.
Lâm Xuân Tư bỗng thấy trên mũi ươn ướt, nhận ra tuyết bắt đầu rơi.
Phó Yến đang hiếu kì nhìn mấy đứa bé chơi cầu trượt băng, vành ly đặt hờ trên môi, gò má và khớp ngón tay hồng hào.
Hoa tuyết li ti đáp trên mi mắt anh, chậm chạp chưa chịu tan.
Cậu nhìn đồng hồ, thấy tiết mục hợp xướng ở nhà hát sắp kết thúc, liền đứng dậy xoa tay anh cho ấm, cười nói: “Anh không chơi được trò đó đâu.
Để em dẫn anh đi chơi.”
“Sao em biết tôi không chơi được?” Anh hỏi lại.
Lâm Xuân Tư ngớ người, nhìn cầu trượt băng của trẻ con rồi nhìn bảo vệ ở gần đó, đột nhiên nghĩ: bây giờ bọn họ chạy vào trượt một cái chắc là kịp đấy.
Nhưng hình ảnh bị bảo vệ áp giải khỏi quảng trường lập tức cắt đứt ý nghĩ đó.
Cậu ho một cái, dỗ dành: “Lần sau chúng ta sẽ chơi, khụ…!cầu trượt.
Bây giờ em chỉ anh chơi trò khác.”
Bấy giờ Phó Yến mới hiếu kỳ nghe theo.
Hai người trở lại nhà hát Lớn, chờ đợi vài thính giả cuối cùng chụp ảnh ba bức phù điêu ở huyền quan* rồi bước qua cổng.
* Không gian gần nhất với cửa ra vào nối với không gian căn phòng.
Trong phòng biểu diễn chỉ có hai người.
Đèn đóm đã tắt gần hết, dãy ghế ngồi trên cao chìm trong bóng tối.
Trên sân khấu có một cây dương cầm đón lấy ánh đèn sáng nhất chiếu rọi xuống.
Phó Yến có thể thấy những hạt bụi li ti bay bổng trong không khí.
Lâm Xuân Tư cởi áo khoác, điệu bộ lịch lãm mời anh ngồi xuống ghế: “Em kể anh nghe một câu chuyện nhé?”
Anh mỉm cười: “Được.”
Trong mắt ôm gọn Ngân hà, chàng trai của anh vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời giữa bóng tối lờ mờ, trầm ấm kể: “Ngày xửa ngày xưa, ở khu rừng nọ, có một chú chim én chuẩn bị bay về phương nam tránh rét.
Nhưng chú én ngày thường lười biếng, lại mê ngủ, vì thế vô tình ngủ quên đến khi mùa đông sang.
Lúc chú én ngủ dậy thì chỉ thấy cây cối trơ trụi và tuyết rơi lạnh giá, còn các bạn én khác đều đi đến nam rồi.
Chú én mê ngủ vội vàng bay đi tránh rét nhưng trời đất lạnh giá làm chú ta mệt đến mức vỗ cánh không nổi, rồi ngất xỉu.
“Lúc này có một cậu bé đi ngang qua nhặt được chú én.
Cậu bé tốt bụng liền sưởi ấm cho én.
Chim én thoát chết, rất cảm kích cậu bé.
Cậu nói mình là một nhà thơ, muốn đến phương nam để làm thơ về mùa xuân nhưng không biết đường.
Chim én liền nhận làm hoa tiêu cho cậu.
Thế là cả hai kết làm bạn đồng hành.
Trong suốt hành trình, cậu bé sưởi ấm, chăm sóc cho chim én, còn chim én thì hướng dẫn, chỉ lối cho cậu tiến đến gần phương nam.
“May mắn khi cả hai đến phương nam cũng là đúng lúc mùa xuân đơm nở, quang cảnh tươi đẹp.
Chim én hân hoan bay vút lên trời, cậu bé nô đùa với chim én và làm một bài thơ…”
Lâm Xuân Tư buông tay Phó Yến tiến lên sân khấu, chìm vào ánh đèn rực rỡ nhất đêm nay.
Những nốt đầu tiên ngân vang, trầm bổng trập trùng, hoang mang, lạc lối.
Miêu tả tâm trạng mờ mịt của chim én tỉnh dậy giữa mùa đông mà nó không nên thuộc về…!Cậu bắt đầu cất tiếng hát:
Tựa như một tia sáng giáng thế trần
Như gần như xa, là bàn tay anh trao em.
Em nghe nói về một miền đất trắng
Nơi anh từng đạp lên mọi chông gai
Vặt gãy cành nhọn trơ trọi
Một mình chiến đấu
Để tìm kiếm em.
Tựa như một tia sáng giáng thế trần
Như gần như xa, là bàn tay anh trao em
Anh dẫn đưa em đến mùa xuân không tan biến
Bện cỏ bắc cầu, dệt hoa làm mối, gắn chặt vào nhau
Và cả anh, em ôm chầm lấy mùa xuân này…
Em tìm kiếm một vùng trời xanh ngắt
Chật vật, nỗ lực tung cánh bay cao
Đạp lên đêm đông lạnh nhất
Chống lại bão tố
Để tìm kiếm anh…
Lặp lại điệp khúc.
Mười ngón tay mạnh mẽ nhấn xuống phím đàn, rồi dứt khoát thả ra, lúc nhịp nhàng, lúc cuồng dại, lúc trượt nhẹ, lúc chém ngang.
Giọt mồ hôi đón lấy ánh đèn rơi xuống tựa như vụn kim cương.
Bóng hình chàng trai sa vào mắt Phó Yến, xâm chiếm cả linh hồn, khiến thế giới anh đang sống quay cuồng quanh cậu.
Lâm Xuân Tư chậm rãi thả phím đàn cuối cùng, nhịp thở gấp, tim đập nhanh, quay đầu nhìn vị khán giả duy nhất.
Hốc mắt anh ngấn lệ, khụt khịt mũi quệt bàn tay qua gò má.
Cậu bước xuống, quỳ một gối đối diện với anh: “Sao vậy? Em tặng quà này anh không thích sao?”
Phó Yến đánh nhẹ vào vai cậu, lau khóe mắt: “Em chê tôi vừa lười vừa mê ngủ, tôi buồn.”
Lâm Xuân Tư dở khóc dở cười chạm môi anh một cái: “Đó chỉ là ví von thôi mà.
Tóm lại anh có thích quà em tặng không?”
“Thích.
Cực kỳ thích.
Tên bài hát là gì vậy?”
“Em chưa có tên chính thức, đặt tạm là Bài thơ của mùa xuân vì phần lời ca đọc lên nghe rất giống thơ.”
Phó Yến tha thiết mong đợi nhìn cậu: “Gọi là…!Bản trường ca của mùa xuân được không?”
Lâm Xuân Tư đồng ý ngay: “Được chứ.
Nghe hay hơn em đặt.
Vậy bài hát này có tên chính thức là Bản trường ca của mùa xuân.”
Nói xong, cậu nhận ra đôi mắt anh lại thêm trìu mến hơn gấp bội.
Con ngươi ngấn lệ long lanh xinh đẹp làm cậu cầm lòng không đặng chiếm môi anh.
Phó Yến đón nhận, vòng tay ôm gáy cậu.
Bàn tay đặt trên tay ghế của Lâm Xuân Tư vô thức riết lấy lưng đối phương.
Hai bên hòa hợp, triền miên không dứt.
Ngỡ rằng băng tuyết mùa đông sa vào cũng phải tan chảy thành con nước xuân.
Lúc tách rời, cả hai đều phải thở dốc.
Lâm Xuân Tư chôn mặt vào vai Phó Yến, trầm mặc ôm anh.
Cậu vừa hiểu ra cái tên Bản trường ca của mùa xuân có trọng điểm nằm ở chữ trường và chữ xuân, có nghĩa là: Phó Yến mong muốn cậu thương anh dài lâu.
Và cậu đã nói đồng ý.
Thấy chưa? Anh rất gian xảo.
Bày tỏ trực tiếp, trần trụi làm sao lợi hại bằng ngụ ý để người khác từ từ ngộ ra.
Lâm Xuân Tư bắt đầu cảm thấy mất kiềm chế..