Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 24: Em Xin Lỗi Vì Làm Anh Đau
Lâm Xuân Tư không thích nhìn thấy máu.
Đồng thời cậu cũng không thích màu đỏ và những thứ có mùi tanh.
Chúng gợi lại cho cậu vài ký ức tồi tệ.
Hiện tại Phó Yến cố chấp giữ tay cậu, máu tươi uốn lượn trên làn da nhợt nhạt.
Cực kỳ gai mắt.
Gai mắt đến mức Lâm Xuân Tư thấy đốm lửa âm ỉ trong lòng chỉ có xu hướng bùng lên chứ không thể đè xuống, thiêu đốt cả ruột gan.
Nét mặt của cậu càng thêm giá buốt.
Lâm Xuân Tư nhấc đuôi mày: “Hoặc là anh buông tay em ra, hoặc là đừng nghĩ tới việc nói chuyện với em nữa.”
Phó Yến đỏ vành mắt nhìn cậu, mấp máy môi, từ hoảng loạn chìm vào đờ đẫn.
Các ngón tay chậm rãi lơi lỏng.
Cuối cùng, cánh tay buông xuống như cành cây bị bẻ quặp.
Lòng dạ sắt đá.
Anh nghĩ tới bốn chữ này, đau xót đến không thở nổi.
Lâm Xuân Tư không chút lưỡng lự quay phắt đi.
Tìm thấy hộp y tế, cậu nhìn lại thì phát hiện Phó Yến chôn mặt vào đầu gối cuộn tròn trong góc ghế, máu dây ra áo quần như chẳng biết đau.
Trong một thoáng, Lâm Xuân Tư tưởng như lý trí suýt bị đốt ra tro.
Cậu hít sâu, không ngừng tự nhủ bình tĩnh trở lại, chẳng hề nhẹ nhàng kéo cánh tay anh.
Phó Yến đau đến run rẩy, ngước khuôn mặt đẫm lệ nhìn cậu, trong đáy mắt ảm đạm xuất hiện tia sáng.
Lâm Xuân Tư không buồn nhìn anh, cầm bông gòn sát trùng vết thương, động tác khó có thể gọi là nhẹ.
Cánh tay Phó Yến theo bản năng định rụt về mấy lần.
Song anh cố kìm lại, mím chặt môi, cả người tái nhợt.
Thấy bộ dạng nhẫn nại của anh, Lâm Xuân Tư đánh mất tinh thần làm chuyện trừng phạt vô nghĩa này, nhẹ tay hơn.
Cậu im lặng càng lâu, Phó Yến càng bất an, rất muốn nói gì đó để dỡ bỏ sự trầm mặc nặng nề nhưng lại sợ khéo quá hóa vụng.
Thà rằng Lâm Xuân Tư tiếp tục dày vò xác thịt thì anh mới có thể tạm quên nỗi đau trong lòng.
Nhưng cử chỉ dịu dàng, cẩn thận khiến người ta tham luyến mà thái độ lại lạnh lùng, xa cách của cậu làm anh không dám đến gần.
Cái cảm giác cầu mà không được này như băng tan buốt giá thấm vào tim anh, như gai nhọn châm chích phế phổi.
Nỗi chua xót dồn ép, bức bối không cách nào xua đi như có răng gặm nhấm ruột gan anh.
Phó Yến thấy hốc mắt ngấn lên, liền cố gắng kìm nén lau đi.
Nếu nước mắt đã không mua được lòng thương hại từ cậu thì nó chỉ khiến cậu cảm thấy anh phiền phức.
Anh biết tâm địa cậu cứng rắn, đã nói gì thì sẽ làm đúng vậy.
Chàng trai này từng một mình đương đầu với sóng gió, nếm trải nhân gian thiện ác, lòng người ấm lạnh.
Há có thể nhanh chóng bị người khác nắm giữ lý trí hay tình cảm? Họa chăng, chỉ có món nợ ân tình mới đủ sức tạm thời cầm chân cậu lại.
Đó là lý do từ đầu Phó Yến đã biết mình cần phải làm gì để dẫn cậu tình nguyện lại gần anh.
Và Lâm Xuân Tư cũng nhận ra cái bẫy: tự nhiên có người vô cớ quan tâm, chiếu cố mình thì ai mà tin được?
Vì vậy, đôi lúc Phó Yến rất để ý liệu tình cảm của cậu có khởi sinh từ áy náy và chỉ là cảm động với sự chăm sóc của anh hay không.
Bởi cậu điềm tĩnh quá, anh nhìn không thấu.
Lâm Xuân Tư cũng đã cảnh báo anh: muốn thích cậu thì phải kiên trì và không được nói dối.
Cậu đã kể ra thân thế của mình, đã nghiêm túc cảnh báo.
Do đó…!dù kết quả có thế nào thì cũng là anh tự chuốc lấy.
Chỉ là càng nghĩ đến sự dịu dàng suốt thời gian qua của cậu, anh càng nặng nề tâm tư buồn tủi.
Tuyến lệ không chịu dừng lại, càng cố lau, càng muốn khóc.
Nhất thời chẳng cầm được khóc ra tiếng rấm rứt.
Lâm Xuân Tư khựng lại, điềm tĩnh nhìn anh: “Em làm anh đau sao?”
Phó Yến che kín mắt, kìm nén tiếng nấc đáp: “Không có…”
Cậu không nói thêm, băng bó cho anh xong thì đứng lên cất đồ, rồi chậm chạp dọn dẹp mảnh vỡ và vệt nước.
Lâm Xuân Tư tránh xa khỏi anh một lúc để bình tĩnh lại.
Cậu không quen với việc lý trí bị cảm xúc xâm lấn, tự vấn: lần cuối mình tức giận mờ mắt là khi nào? Hình như là trước khi nghỉ học, lần đầu cậu đánh người.
Bọn họ rỉ tai nhau: chớ có chọc thằng họ Lâm đấy, nó điên lên thì chẳng ngán ai…
Kỳ thực Lâm Xuân Tư có một tâm trạng thỏa mãn xấu xa khi dùng bạo lực để trút cảm xúc.
Nhưng cậu cũng tự chủ, không cho bản thân lún vào.
Lần gần đây nhất cậu tức giận là khi Kỷ Ca gom nhầm một chiếc giày thể thao mới tinh của cậu lẫn với đống quần áo, rồi ném vào máy giặt.
Nghĩ đến còn cay.
Nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới lý trí.
Cứ nghĩ linh tinh như vậy, lửa giận trong lòng cậu vơi bớt hẳn.
Cậu vỗ nước lên mặt, quay trở lại.
Phó Yến bị cậu bỏ rơi lại cuộn tròn trên ghế, bả vai run nhẹ, khe khẽ phát ra tiếng khóc kìm nén.
Trông như nhỏ bé, mềm yếu tới xót ruột, xót gan.
Bỗng, anh cảm thấy thân thể rơi vào một vòng tay, giọng nói của chàng trai sát bên tai, “Em bắt nạt anh sao?”
Phó Yến hít mũi, mông muội đáp: “Không có.”
“Vậy tại sao anh khóc?”
Nghe ra sự dỗ dành trong ngữ điệu của cậu, anh ngước mắt lên, thấy nét mặt chàng trai không còn lạnh lẽo mới ôm chặt lấy cậu: “Sợ em tức giận.
Sợ em bỏ đi…”
Lâm Xuân Tư xé giấy lau nước mắt trên má anh: “Em xin lỗi vì làm anh đau.”
Về tình về lý, cậu đều không được phép làm vậy, lúc nãy giận quá đâm ra hơi mất khôn.
Bờ mi đẫm lệ run rẩy, Phó Yến van nài: “Tôi sai rồi, xin lỗi em.
Em muốn phạt thế nào cho hả giận cũng được.
Chỉ xin đừng rời khỏi tôi.”
Lại chìm vào sự ấm áp của cậu thì cảm giác tủi thân vì bị lạnh nhạt liền cuồn cuộn dâng lên.
Anh cầm lòng không đặng, lại muốn khóc.
Nhưng sợ cậu thấy phiền, Phó Yến vẫn kìm nén, chỉ là không ngăn được vai run lên.
Anh chưa từng tỉ mỉ lấy lòng đối phương đến dường này.
Vốn có thể che giấu kỹ lưỡng, sắm tròn vai người bạn trai ân cần, chu đáo như vẫn thường làm với người cũ.
Nhưng với cậu thì khác: đè nén, che giấu thì lo cậu thấy mình thiếu chân thành, vội vàng giãi bày thì ngại cậu cảm thấy kịch – thành ra lưỡng lự, không thẳng thắn.
Huống hồ từ ngày đó, thần kinh của anh trở nên yếu ớt trong việc kiểm soát nỗi lo hãi*.
* Lo hãi (phân biệt với “lo lắng về một đối tượng cụ thể” – ví dụ như: lái xe trong sương mù thì lo lắng mình không thấy rõ đường), cảm xúc này xuất hiện cả trong trường hợp không có kích thích gây hại (không có sương mù, lái xe đúng luật song vẫn lo âu gặp tai nạn).
Lo hãi quá thường xuyên có thể mang tính tâm bệnh.
Lâm Xuân Tư nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho anh, từ tốn và nghiêm chỉnh nói: “Phó Yến, có thể thành thật với em chưa?”
Phó Yến mím môi cụp mắt, vòng tay vẫn cứ khăng khăng níu giữ cậu như tất cả những gì anh biết làm lúc này chỉ là vậy.
Một vấn đề chung của những người vướng mắc trong tâm sự không phải không muốn nói ra mà là không nói ra được hoặc không biết phải nói như thế nào.
Trong tâm trí của họ có một vách ngăn: linh hồn đau khổ gào khóc trong đó mà âm thanh lại không thể thoát ra ngoài môi miệng.
Tình trạng của họ giống như cơ thể sống có tế bào ung thư không ngừng nhân lên và di căn.
Cuối cùng là hệ tuần hoàn hư hỏng, trái tim cũng mục nát.
Bệnh tâm lý…!Lâm Xuân Tư lẩm nhẩm từ này.
Cậu chợt nhớ một chuyện cũ ở tòa án, có ai đó đã từng càm ràm là cậu mắc bệnh tâm lý, sao không đưa cậu đi thăm khám tâm thần đi.
Hình như là một luật sư đã nói vậy.
Ông ấy không có ác ý, chỉ tại quá mệt mỏi với phiên tòa đó.
Lâm Xuân Tư đột nhiên muốn cười.
Cậu thực sự cười.
Tức giận rồi lại buồn cười.
Hôm nay tâm trạng của cậu thật kỳ lạ.
Phó Yến mờ mịt nhìn cậu: “Em cười gì thế?”
“Không có gì.” Lâm Xuân Tư tự vấn điều gì đã khiến cho cậu buồn cười trong ký ức trên?
Có lẽ là đến một người hoàn toàn xa lạ cũng nhận ra cậu cần sự giúp đỡ.
Vậy mà thân nhân thì không nghĩ vậy…
“Tinh Tinh.” Anh lo lắng vuốt má cậu: “Em lại nhớ đến những chuyện không vui phải không? Đừng nghĩ nữa, tôi đau lòng.”
Kỳ thật, Lâm Xuân Tư luôn thấy anh rất gian xảo.
Anh biết khi nào cảm xúc của cậu thay đổi, nắm bắt được cá tính của cậu để duy trì cảm giác lúc gần lúc xa, như hoa đơm giữa sương mù, khiến cậu phải chủ động tiến về phía anh.
Hiện tại cậu muốn vén mở làn sương trước mắt.
Lâm Xuân Tư ôm lấy anh để thay lời muốn nói mình sẽ không rời khỏi: “Phó Yến, em không trách bởi vì anh không nói.
Hai tiếng thẳng thắn nghĩ thì dễ nhưng ở đời mấy ai không gặp khó khăn? Mỗi cá nhân cũng chẳng có cái quyền xâm phạm cảm xúc riêng tư của người khác.
Tuy nhiên, vấn đề giữa em và anh không phải không gian riêng mà là: em lo cho anh.”
“Công chúa, em đang rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Chẳng lẽ em lại không nên được biết về duyên cớ nỗi lo của mình sao?” Chàng hiệp sĩ đặt nụ hôn lên tay anh tựa như ban phép lành: “Nói với em mọi chuyện đã xảy ra, em sẽ viết cho anh một bài hát, được không?”
Nhìn vào mắt cậu, nếu thân là một Đế chế thì Phó Yến muốn chàng trai này cai trị Đế chế đó.
Tôi nguyện cởi xuống vương miện để làm bề tôi của em.
Lâm Xuân Tư nghe người trong lòng khẽ hỏi, “Vào phòng tôi được không?”
Cậu trực tiếp bế anh ấy lên, lần đầu bước vào phòng ngủ của anh.
Đập vào mắt là chai lọ trên đầu giường.
Thuốc men hỗn loạn.
Phó Yến thấy ánh mắt cậu sa sầm, vội vàng giải thích: “Tôi có đơn thuốc, mặc dù để hơi bừa bãi nhưng không dùng bậy.”
Lâm Xuân Tư hòa hoãn đặt anh xuống giường, nhìn lướt gian phòng rồi dừng lại ở hộp đàn cello tựa vào giá sách.
Nắp hộp mở toang, cây đàn với các đường cong duyên dáng mềm mại, ôm thanh kéo vĩ nghiêng đầu nhìn cậu.
Giống như một đứa trẻ rụt rè lén nhìn vị khách lạ.
Lâm Xuân Tư quay lại, chợt thấy người kia cởi áo len, trần trụi thân trên đối diện với cậu.
Phó Yến cảm thấy hơi lạnh xoa xoa bả vai, trên gò má nổi lên sắc ngượng ngùng.
Cậu nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.
Xương vai cân đối, rãnh xương đòn hơi cong lên, cơ bắp gọn gàng, xinh đẹp.
Có cảm giác thanh tú, mảnh mai nhưng không hề yếu ớt.
Lâm Xuân Tư tin là anh khiêng nổi cậu rồi.
Cậu tiếp tục quan sát hình xăm trên vai, trên bắp tay anh rồi dừng lại ở eo.
Eo anh nhỏ thật.
Con gái nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Lâm Xuân Tư ngồi xuống, kéo chăn đắp lên vai Phó Yến.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em nhìn thấy chưa?”
“Vết đạn trên eo anh đấy à?” Cậu nắm lấy tay anh: “Phó Yến, đã có chuyện gì xảy ra?”
Phó Yến nhìn chằm chằm vào hộp đàn, khẽ nói: “Tôi từng bị một người mà bản thân rất tin tưởng bắt cóc.
Tôi cứ nghĩ nếu mình quan tâm đến y đủ thì có thể xoa dịu nỗi oán hận của y, ngăn cản y sa lầy càng sâu.
Nhưng không…”
Dáng hình cậu thiếu niên trong bộ đồng phục vẫn còn in sâu trong tâm trí Phó Yến như mọi chuyện mới xảy ra hôm qua.
Không phải vì lưu luyến tình cảm mà là bởi một nỗi trăn trở.
Trăn trở rằng: ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng trong một con người có thể mong manh đến mức nào?
Phó Yến siết chặt bàn tay Lâm Xuân Tư, hai vai rủ xuống, gục đầu thú nhận: “Chuyện điên rồ nhất cuộc đời mà tôi từng làm chính là yêu và bao che cho một tên sát nhân.”
Lâm Xuân Tư chăm chú lắng nghe anh.
“Cậu ấy tên là Thời Thác.
Thời Thác là đàn em dưới một lớp ở trường cấp ba của tôi.
Tôi quen cậu ấy thông qua câu lạc bộ, Thời Thác thổi kèn saxophone.
Cô Tần Cẩm luôn khen cậu ấy rất chăm chỉ.
Tôi cũng thường bắt gặp cậu ấy một mình ở lại phòng nhạc để tập luyện.
Vẻ ngoài Thời Thác trầm lặng, tính tình hướng nội, thành tích học tập không tệ, không ưu tú, có thể liệt vào khuôn mẫu của rất nhiều học sinh trung học bình thường.
“Chỉ có một điểm đặc biệt là Thời Thác thích âm nhạc.
Cậu ấy có thể chơi hầu hết các loại nhạc cụ trong dàn nhạc, mặc dù chưa gọi là xuất sắc nhưng cũng là một tài năng.
Tôi say mê âm nhạc, em biết đấy, nên luôn để tâm tới những con người như vậy.
Vì thế, tôi vô tình phát hiện ra bí mật của cậu ấy…”
Thời Thác thường xuyên mặc áo khoác và đồng phục dài tay.
Lý do của y là thân nhiệt cao hơn bình thường một chút nên dễ cảm thấy lạnh.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Phó Yến tình cờ thấy y thay băng cá nhân trong phòng nhạc.
Trên cánh tay là vết bỏng tròn chi chít.
“Đó là vết bỏng bị dí từ đầu lọc thuốc lá.
Trên cánh tay cậu ấy có rất nhiều.
Về sau Thời Thác tâm sự với tôi: mẹ cậu từng đi làm vợ bé cho đàn ông có gia đình, mưu đồ dùng cái thai để trèo lên đầu vợ cả.
Người vợ hợp pháp không phải kiểu phụ nữ cắn răng nhịn nhục, ép cho vợ bé phải cuốn gói ôm bụng bầu về quê.
Mẹ cậu ấy bị ông bà ngoại ép gả cho bố dượng hiện tại.
Ông bố dượng khinh miệt mẹ con cậu ấy, mười mấy năm Thời Thác đều ăn đánh nghe mắng mà lớn lên.
“Tôi hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều sẽ hỏi trong trường hợp này: Cảnh sát không can thiệp sao?.”
Thời Thác cười giễu: “Nạn nhân sống chết không nhận mình bị bạo hành thì cảnh sát cũng bó tay.
Ông ta thuận đánh, mẹ em nguyện bị đòn.
Chỉ có em bị kẹp ở chính giữa, nói không ai nghe, lại còn bị mắng ngược là thứ chó đẻ bất hiếu.
Huống hồ ông ta cũng hiểu về pháp luật, đánh không để lại dấu vết thì ai tra được gì? Mấy vết bỏng này có báo cảnh sát thì cũng chỉ răn đe ổng mấy câu, còn mất tiền phạt của nhà em, một thời gian sau lại đâu vào đấy.
Thà cắn răng chịu đựng để tiền đó đi học tiếp còn hơn.”
Y nói tiếp: “Em càng lớn, biết cách kháng cự thì ông ta cũng bớt hạ thủ.
Dựa vào chút khôn lỏi, ông ta lừa mẹ em đi công chứng nhà ở và tài sản thuộc về tài sản riêng của mình rồi đe dọa mẹ em nếu dám làm gì thì sẽ lập tức ly hôn, đuổi mẹ con em tay trắng đi ăn mày.
Một ngày có bị đánh chết thì chỉ trách mình xui xẻo, trách xã hội toàn một lũ đui mù.”
Đáng lẽ Phó Yến nên nhận ra Thời Thác đã có dấu hiệu phản xã hội từ lúc đó rồi.
Nhưng anh còn trẻ, lại bị tài hoa của y thu hút nên không chú ý, cả hai mưa dầm thấm đất trở nên thân thiết.
Sau này Phó Yến tốt nghiệp, vào đại học, quen Nguyễn Ngụy Chi, qua nhiều năm phát triển sự nghiệp thì cũng quên lãng Thời Thác.
Thực ra là y đột ngột mất liên lạc trước.
Anh lo y rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo, hỏi thăm thì được biết ông bố dượng bị sa thải nên dẫn vợ con về quê.
Phó Yến tình cờ gặp lại Thời Thác khi đi tái khám.
Y là bác sĩ thực tập.
Thực sự rất bất ngờ khi cậu học sinh trầm lặng, học lực trung bình ngày xưa lại thi đậu trường y.
Qua lại nhiều lần, dần dần sinh tình.
Cứ thế bên nhau.
Bèo nước ở đời, xa gần hợp tan chỉ là vậy thôi.
Đâu thể ngờ được đối phương lại trở thành cơn ác mộng ám ảnh bản thân bốn năm.
“Tôi cứ tưởng mình có thể xoa dịu cậu ấy…” Phó Yến gục mặt vào vai Lâm Xuân Tư, mười ngón tay siết chặt: “Nhưng làm gì có tình tiết như tiểu thuyết nào ở đây? Khi y đã căm hận nhân thế thì tôi bất quá cũng chỉ là một cái bóng rối nhảy múa mua vui cho y…”.