Đọc truyện Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng – Chương 70: Hi Vọng
Gió mùa Xuân thổi theo khe núi mang theo mùi hương thơm nhè nhẹ của sự sinh sôi nảy lộc, Phượng Hoàng Đại Lục là một mảnh đại địa to lớn, tại đây đồi núi rất nhiều, có những ngọn cao tận mây xanh.
Mảnh đại địa này được bao quanh bởi một vực thẳm sâu không thấy đáy, rộng khoảng năm mươi dặm.
Phía dưới khe nứt đó luôn thổi lên một cổ cuồng phong cao hàng vạn trượng, nó như một lớp phòng hộ ngăn cách so với bên ngoài, tại các khe nứt này có những cây cầu đá rộng tầm ngàn trượng bắt qua hai bên vách vực
Trên cây cầu này mọi người đều được bảo vệ bởi một trận pháp phòng hộ, nên mọi người đều rất là an tâm.
Người bên ngoài đều bắt buộc phải đi qua cây cầu này nếu muốn đi vào Phượng Hoàng Đại Lục hoặc nếu kẻ đó không sợ trận gió xung thiên kia thì có thể bay vượt qua nó, Tiểu Thiên đứng cách vách vực chừng vài dặm và nhìn khung cảnh xung quanh.
Tại đây tập trung rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng đi lên cầu, một số thì bày ra đủ loại vật phẩm và pháp bảo để mua bán trông vô cùng nhộn nhịp.
Tại đây cũng có đủ loại Yêu Thú hoặc là Yêu Tộc đã hóa thành nhân hình đi lại, Tiểu Thiên cũng đáp xuống mặt đất và đi theo dòng người bước vào bên trong.
Phía bên ngoài đã rất nhộn nhịp rồi, nhưng khi cậu bước lên cây cầu đá này thì mới thấy rõ sự nhộn nhịp phía trên cầu đá này.
Vô số cửa hàng và khách điếm được xây dựng san sát nhau, vô số kẻ vô người ra, những tiếng kêu gọi khách …! so với bên ngoài phải đông hơn gấp mười lần.
Tiểu Thiên đến đây không phải vì vẻ nhộn nhịp này mà là cậu đến vì muốn hồi sinh mẹ mình.
Cậu bước vô một tửu lầu để nghe ngóng một số tin tức liên quan, một vị tiểu nhị mũi đỏ bước đến và đặt lên bàn của Tiểu Thiên một bầu rượu nhỏ
-Mời quý khách gọi món ạ !
Tiểu Thiên nhìn tiểu nhị với vẻ mặt kì lạ hỏi
-Ta chưa kêu rượu mà !
Tiểu Nhị kia cười nói
-Chắc hẳn quý khách vừa mới đến nên không biết, nơi đây chỉ bán mỗi loại rượu này thôi !
-Với lại bất cứ vị khách nào đến thì chúng tôi luôn đem lên một bình rượu cả !
Tiểu Thiên gật nhẹ đầu rồi kêu một vài món ngon của quán, sau khi kêu xong thì cậu hỏi vị tiểu nhị kia
-Cho tại hạ hỏi, Niết Bàn Hỏa có phải ở tại đại lục này không ?
Tiểu nhị kia gật đầu trả lời
-Đúng vậy !
-Nhưng nếu ngài muốn có nó thì chỉ có hai cách !
-Cách thứ nhất chính là trở thành Trưởng Lão của Khổng Tước Tông hoặc là Phượng Hoàng Tộc !
-Cách thứ hai thì khó hơn, phải là đệ tử chân truyền của một người thần bí tên là Kim Quang Ngọc.
Nhưng người này hành tung rất bí ẩn không ai biết được.
-Ngài còn chuyện gì muốn hỏi không ?
Tiểu Thiên liền lắc đầu, rồi vị tiểu nhị kia cũng bước vào trong để làm việc.
Cậu đặt tay lên ngực của mình và thì thầm
-Dù có khó thế nào thì con cũng sẽ làm được !
Cậu ngồi nghỉ tại đó chừng một canh giờ thì rời đi, cậu đi nhanh ra khỏi cầu và bước vào trong Phượng Hoàng Đại Lục thì chiếc lông vũ ẩn chứa linh hồn mẹ của cậu run lển, cậu cảm nhận được tia tàn hồn kia dường như đang sống lại.
Lúc này cậu mới hiểu rõ mình đã đến đúng nơi rồi, nước mắt của cậu chảy xuống vì vui sướng.
Tại phía bên này có một tiểu đội mặc chiếc giáp như lửa đang canh gác tại nơi này, tu vi thấp nhất cũng là Kết Đan kỳ.
Tiểu Thiên chậm rải bước vào trong theo dòng người, sau khi vừa ra khỏi chân cầu thì một luồn Linh Khí thuần khiết ùa vào phía cậu.
Luồn linh khí này mang theo một cổ sức mạnh khiến người ta cảm thấy sôi trào nhiệt huyết, khí huyết lưu thông dữ dội.
Tiểu Thiên cũng không để ý nhiều mà bay lên cao và phóng thẳng về phía trước, bổng một vị nam tử mặc đạo bào trông rất là thư sinh kêu lên
-Đạo hữu dừng bước !
Tiểu Thiên dừng lại và quay người lại nhìn thì thấy vị thư sinh kia bay về phía mình
-Không biết đạo hữu gọi tại hạ có chuyện gì ?
Tiểu Thiển nhã nhặn nói, vị tu sĩ kia cũng tươi cười nói
-Đại Lục này rất to lớn, cách đây không xa có một cái truyền tống trận !
-Ta biết đạo hữu là người mới đến nên mới kêu lại để đi vào truyền tống trận cho nhanh !
Tiểu Thiên cảm thấy nghi ngờ nên hỏi
-Tại sao phải đi bằng truyền tống trận ?
Vị thư sinh kia nhìn thấy vẻ hoài nghi của Tiểu Thiên thì cười nói, đây là Tiểu Thiên biểu lộ để vị thư sinh này nhìn thấy
-Thứ nhất là vì những thành trì cách nhau rất xa !
-Thứ hai chính là để cho Phượng Hoàng Tộc dễ quản lý và khi đi bằng truyền tống trận thì đạo hữu cũng sẽ có một số quyền lợi nhất định hơn là tự mình phi hành.
Tiểu Thiên suy nghĩ một lát thì gật đầu rồi cậu đi theo vị tu sĩ thư sinh kia, cả hai ngườibay song song với nhau.
Vị tu sĩ thư sinh kia nhìn Tiểu Thiên rồi nói
-Tại hạ là Trần Gia Lâm !
-Không biết đạo hữu tên gì ?
Tiểu Thiên liền đáp lại
-Tại hạ là Tiểu Thiên !
Vị thư sinh kia gật đầu rồi cả hai người tiếp tục bay về phía trước, cả hai người bay chừng hơn ngàn dặm thì có một cổ truyền tống trận rộng chừng trăm trượng nằm trống không tại một mảnh đất vừa bằng phẳng và trống không khác.
Vị thư sinh kia chỉ về phía truyền tống trận kia nói
-Tới rồi !
Tiểu Thiên gật nhẹ đầu rồi cả hai tăng tốc và đáp lên cổ truyền tống trận này, phía trên cổ truyền tống trận này có khoảng chừng trăm người.
Mỗi người đều ngồi một phương vị riêng không ai làm phiền đến ai cả, hai người Tiểu Thiên đáp xuống cũng đi đến một chổ trống rồi ngồi xuống.
Khi họ vừa ngồi xuống thì có một thanh niên bước đến chổ hai người rồi đưa cho họ hai tấm lệnh bài làm bằng tre rồi quay người rời đi.
Vị thư sinh kia cầm lấy thẻ tre này giải thích
-Chỉ cần đạo huynh truyền linh lực của mình lên thẻ tre này thì sẽ được truyền tống thế chổ tiếp theo !
-Nó cũng là một tấm bản đồ cho đạo hữu nhìn và lựa chọn nơi muốn đến, địa điểm càng xa thì càng tốn nhiều linh lực.
-Nếu không cẩn thận có thể mất mạng như chơi nếu như đạo hữu bị rút cạn linh lực vì chọn nơi quá xa mà linh lực lại quá ít !
Tiểu Thiên ngồi một bên nghe vị thư sinh này giải thích thì mới cảm thấy sự phi thường của đại trận này.
Cậu bắt đầu truyền thần niệm của mình lên thẻ tre, mặc dù là bản đồ nhưng nó cũng chỉ là một tấm bản đồ sơ cấp, chỉ thể hiện một vài địa điểm nhưng nhiêu đó là đủ để Tiểu Thiên biết được phương hướng mình cần đến.
Vị thư sinh kia thấy Tiểu Thiên đang tìm vị trí thì lên tiếng nói tiếp
-Nếu nơi mà đạo huynh muốn đến quá xa thì có thể đi nhiều lần !
-Không nhất thiết phải một lần để đến !
-Ta đi trước đây, có duyên gặp lại !
Tiểu Thiên liền chấp tay và nói lời cảm tạ với vị thư sinh kia, sau đó một tia sáng to chừng nửa trượng chiếu thẳng xuống cậu ta rồi biến mất.
Tiểu Thiên lại tiếp tục nghiên cứu bản đồ này thật kỹ lưỡng.
Chừng một canh giờ sau cậu bắt đầu truyền linh lực của mình vào bên trong, một cổ linh lực khổng lồ được truyền vào trong thẻ tre.
Thẻ tre bắt đầu phát sáng lên, sau đó một tia sáng chiếu xuống Tiểu Thiên rồi dần biến mất, đến khi ánh sáng đó tan biến đi thì cậu đã ngồi trên một truyền tống trận khác.
Truyền tống trận này nằm trong một tòa thành vô cùng to lớn, Tiểu Thiên đứng dậy và đi ra khỏi truyền tống trận.
Cậu nhìn khung cảnh nhộn nhịp còn hơn cả khi trên cầu tại nơi đây thì choáng ngộp ngay lập tức, dòng người đông như kiến kể cả dưới đất hay trên trời.
-Đây là Thành Phượng Hoàng sao !
Ngay tại giữa tòa thành là một tòa nhà nhìn như một ngọn lửa muốn thiêu đốt trời xanh vậy, to lớn kinh khủng.
Nó chiếm khoảng một phần mười diện tích thành trì này, Tiểu Thiên vừa nhìn là biết đó chính là nơi mà cậu muốn đến.
-Đó chính là Phượng Hoàng Nhất Tộc !
-Nơi có Niết Bàn Hỏa, thứ có thể hồi sinh cho mẹ mình.
Càng nhìn về nơi đó Tiểu Thiên càng có một cảm giác vừa lạ, lại vừa quen thuộc khiến cho tim cậu đập nhanh và loạn nhịp.
Cậu đặt tay mình lên ngực và dần xoa dịu lại cảm giác này lại, hiện tại cậu đã biết cách có được Niết Bàn Hỏa nhưng có vẻ không quá dễ dàng nên cậu đi về phía Phượng Hoàng Tộc để tìm hiểu và nghe ngóng tin tức.
Cậu chọn một phòng trọ có thể nhìn về phía cổng chính của Phượng Hoàng Tộc này, chỉ cánh cổng của nó thôi đã cao hơn ngàn trượng, được tạo thành bởi hai con Phượng Hoàng to lớn nhìn như thật vậy, trông vô cùng sống động.
Tiểu Thiên cũng từng hỏi qua chủ quán trọ cách vào trong nhưng kết quả là chỉ có những người có huyết thống Phượng Hoàng Nhất Tộc mới được vào bên trong.
Cậu trầm ngâm việc mẹ mình cũng là Phượng Hoàng nên có khả năng máu huyết trong người cậu cũng một nửa là Phượng Hoàng.
-Ngày mai bước vào thử xem sao !
Thế là cậu chờ đến ngày mai để nghiệm chứng xem kết quả như thế nào.
Sáng hôm sau Tiểu Thiên bước đến trước cổng vào Phượng Hoàng Tộc.
Cánh cổng to lớn khiến cho người ta cảm giác mình thật là nhỏ bé, vẻ uy nghiêm và lộng lẫy càng làm cho người khác thêm kinh sợ.
Tại đây chỉ có hai người gác cổng, bọn họ thấy Tiểu Thiên có ý định đi vào trong nhưng lại không hề ngăn cản mà chỉ nói
-Nếu ngươi không thuộc huyết thống mà cố bước vào thì chắc chắn chết !
Tiểu Thiên cũng không quan tâm đến hai người gác cổng kia mà dần bước về phía trước, khi bước vào cánh cổng này thì cậu có một cảm giác giống như có vô số sợi tơ vô hình chui vào thân thể cậu theo lỗ chân lông vậy.
Những sợi tơ này chui vô và đi theo những mạch máu trong người cậu, cái loại cảm giác thăm dò này thật sự vô cùng khó chịu và đau đớn.
Nhưng cậu đối với loại cảm giác này đã có sự chuẩn bị từ trước nên vẻ mặt của cậu vẫn như thường.
Nhưng rồi một cổ áp lực đẩy ngược cậu về phía sau, nó đã nhận ra huyết mạch của Tiểu Thiên không thể bước vào bên trong nên đẩy cậu ra bên ngoài.
Tiểu Thiên ngay lập tức vận chuyển linh lực đối kháng lại với loại áp lực này
-Ta đã bước vào rồi thì ngươi đừng hòng đẩy ta ra !
Tiểu Thiên âm thầm nói, cổ áp lực càng lúc càng tăng mạnh, nó dường như không muốn cho cậu vào nhưng lại không thể nào đẩy cậu ra ngoài được.
Sau chừng nửa canh giờ thì cổ áp lực kia cũng dần dần giảm xuống, Tiểu Thiên nhân lúc áp lực này giảm xuống thì liền bước vội và vượt qua được cánh cổng.
Cậu chính thức vượt qua cánh cổng và trở thành tộc nhân của Phượng Hoàng Tộc, hai người canh gác kia thấy Tiểu Thiên vượt qua cánh cổng thì liền ngay lập tức khom người cúi đầu thật sâu với cậu.
Khi vừa bước qua khỏi cánh cổng thì sợi lông vũ được Tiểu Thiên đặt nơi ngực càng thêm sinh động như muốn sống lại vậy nhưng vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Thứ gì đó chính là Niết Bàn Hỏa mà chỉ có Trưởng Lão mới có khả năng có được nó.
Bên trong Phượng Hoàng Tộc này giống như là một không gian khác biệt so với bên ngoài vậy, tại bên trong này thì nồng độ linh khí đã vượt xa so với bên ngoài.
Khi đứng bên ngoài nhìn vào rất khó có thể thấy được bên trong, nhưng khi cậu bước vào thì cậu mới thấy rõ vẻ uy nghiêm và lộng lẩy của bên trong này.
Vô số các loại kiến trúc được xây dựng nhìn giống như là tiên cảnh vậy, phía trên là một mặt trời to lớn mà khi nhìn kỹ thì nó lại giống như là có một con vật đang ở bên trong mặt trời kia vậy.
Tiểu Thiên vừa nhìn dã biết đó chính là Tam Túc Kim Ô
-Có thể bắt một con Tam Túc Kim Ô để làm Mặt Trời chiếu rọi cho tộc nhân mình đúng là quá xa hoa rồi !
Cậu đứng đó được một lát thì có một thanh niên trên lưng có một đôi cánh rực lửa phía sau lưng đang bay đến chổ cậu.
Khi hắn vừa đáp xuống thì cổ nhiệt lực từ cánh của hắn ập đến cậu, mặc dù không gây ra bất cứ thương tổn gì được cho cậu nhưng cổ nhiệt lực này vẫn đủ để cho sắt thép đều bị nung chảy.
Cậu thanh niên này hướng về phía Tiểu Thiên nói
-Ngươi là tộc nhân mới vừa vào sao ?
-Đi theo ta !
Không đợi Tiểu Thiên trả lời thì hắn đã vỗ cánh bay lên không trung, Tiểu Thiên cũng phóng theo phía sau hắn.
Tên thanh niên kia quay lại thấy Tiểu Thiên đang phi hành phía sau mình thì ngạc nhiên, hắn quay người lại rồi nói
-Ngươi không có cánh à ?
Tiểu Thiên lắc đầu biểu lộ không có, tên thanh niên kia cũng không cảm thấy lạ nhưng vẻ mặt của hắn thì lại tỏ vẻ xem thường đối với cậu.
Sau đó hắn tăng tốc dường như muốn giữ một khoảng cách so với cậu, nhưng Tiểu Thiên cũng tăng tốc đuổi theo phía sau hắn.
Cả hai người một trước một sau đi chừng một nén nhang thì đến chổ một khu vực mà tại đây những ngôi nhà trông vô cùng cũ kĩ.
Thần thức của cậu tản ra và quan sát thấy khu vực này có khoảng hơn ngàn người, từ phía xa cậu nhìn thấy những đứa bé đang chơi đùa vui vẻ.
Nhưng khi hai người họ bay đến thì những đứa trẻ kia liền hoảng sợ và chạy vô nhà, cậu liếc sang tên thanh niên kia thì vẻ mặt của hắn càng là khinh miệt.
Dường như cậu cũng đã đoán được lý do vì sao, sau đó hắn chỉ về phía những ngôi nhà đổ nát kia
-Đó là chổ ở của ngươi !
-Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất ngươi hãy ở bên trong đó đừng có mà đi ra ngoài !
Vừa nói xong hắn ngay lập tức chuyển hướng và bay đi mất để Tiểu Thiên đứng tại không trung một mình ở đó.
Sau đó cậu đáp xuống chổ những ngôi nhà đổ nát này, khi cậu vừa đáp xuống thì một lão giả chống gậy từ trong nhà bước ra, ông ta nhìn Tiểu Thiên rồi nói
-Cậu là tộc nhân mới đến sao ?
Tiểu Thiên nhìn quanh một lượt rồi gật đầu, lão giả kia tiến đến chổ cậu và lấy từ túi trữ vật ra một viên đá to cở nắm đấm, bên trong viên đá đó có một ngọn lửa đang cháy ở trong đó rồi đưa cho cậu
-Đây là Huyết Hỏa Thạch !
-Nó có thể giúp cậu nâng cao huyết mạch của mình lên !
-Mỗi một tộc nhân đều chỉ dùng được một lần mà thôi, nếu may mắn thì cậu có thể nâng cao huyết mạch của mình và rời khỏi nơi này !
Tiểu Thiên cầm lấy viên đá này rồi nói
-Nhìn biểu hiện của ông thì có lẻ những người ở nơi này đều không phải ai cũng có nó mà dùng !
-Thậm trí có thể nói đây là viên duy nhất của mọi người, tại sao ông lại đưa cho ta ?
Ông lão kia quay người đi vô trong nhà, Tiểu Thiên hiểu ý nên cũng đi theo lão bước vào bên trong.
Trong ngôi nhà này không có gì cả, tại chính điện là một tấm bia đá cao gần ba trượng, trên đó khắc mười cái tên.
Khi Tiểu Thiên vừa bước vào bên trong thì sợi lông vũ trong người cậu run lên kịch liệt, dường như nó muốn chui ra khỏi người cậu vậy, Tiểu Thiên cũng không ngăn cản mà để nó chui ra, khi nó chui ra thì liền bay đến chổ một cái tên đó chính là Hoàng Tà.
Tiểu Thiên nhìn về phía tên kia rồi hỏi
-Người đó là ai ?
Vị lão giả kia nhìn về cái tên kia rồi nói
-Đó từng là một tộc nhân từng sống nơi này !
-Cậu ta từng là một cường giả rất mạnh nhưng trong một lần đi làm nhiêm vụ thì không còn xuất hiện nữa, ngay cả đèn thọ mệnh của cậu ta cũng đã tắt !
Tiểu Thiên bước đến và đặt tay lên cái tên đó và cảm nhận, cậu cảm nhận được sự cường đại và những chiến tích và kết cục …!Sau đó cậu thu tay lại
-Người này không phải cùng mình có chung huyết thống mà là có một loại khí tức nào đó dẫn dắt khiến cho tàn hồn của mẹ cảm nhận được.
Cậu thầm ngẫm nghĩ nhưng lại không thể nghĩ ra được vì tia khí tức này quá ít ỏi và nó đã quá lâu rồi nên cậu không thể nào tra ra được nguồn gốc.
Tiểu Thiên quay sang vị lão giả kia nói
-Ông dẫn ta vô đây để xem gì sao ?
Vị lão giả kia chỉ về tấm bia đá kia rồi nói
-Trên đó đều là những cường giả muốn cho đồng tộc có huyết thống thấp kém có thể sáng ngang với những đồng tộc khác.
-Nhưng bọn họ đều không thể đạt được nó thì đã …
Tiểu Thiên liền mĩm cười
-Vậy lão muốn ta thành một cái tên trên cái bia đá này à ?
Vị lão giả kia cười khổ nói
-Những tộc nhân tại nơi này tất cả đều không còn một ai có khả năng cả !
-Ta nhìn thấy cậu thì đã cảm thấy được cậu chính là tia hy vọng của chúng ta !
Nói rồi lão liền quỳ xuống nhưng lại không có cách nào có thể quỳ xuống được, lão liền nhìn về phía Tiểu Thiên, cậu đã thu hồi lại sợi lông vũ đặt vào trong ngực mình rồi đứng đó quan sát từng cái tên nhưng vẫn không nói gì cả.
Chừng một lát sau thì Tiểu Thiên đem viên Huyết Hỏa Thạch đặt lại tay lão
-Ta không cần nó cũng có thể đưa mọi người ngang với những tộc nhân khác !
Sau đó cậu bước ra khỏi ngôi nhà này, lão giả kia dường như nhìn thấy được tia hi vọng đối với những tộc nhân này.
Họ không còn phải chịu khổ cực hoặc bị đè ép nữa, nước mắt của lão cứ như vậy mà chảy xuống.