Chim Sẻ Ban Mai

Chương 46: Cô gái dũng cảm từ Luyện Ngục trở về 3


Đọc truyện Chim Sẻ Ban Mai – Chương 46: Cô gái dũng cảm từ Luyện Ngục trở về 3

Đến cửa trường học, tôi vội vội vàng vàng nhìn các bạn học, tôi bất an ko yên nắm chặt cúc áo. Có nên đi vào ko? Lát nữa ko biết các bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn tôi? Bọn họ sẽ bàn bạc những gì? Có bắt nạt tôi giống như trước?

Ma Thu Thu, nếu đã quyết định trở về để một lần nữa đối mặt với tất cả, thì mày phải trở nên thật dũng cảm, ko phải sao?

Bốp…..đầu tôi đột nhiên bị một vật gì đó mạnh mẽ đập vào! Đau quá! Tôi lảo đảo bước lên phía trước, tức giận nhìn lại……….

A!Mông Thái Nhất! lại là tên oan gia này! Ai…………..

“Sẻ con, sao cô lại đến trễ như vậy?” Mông Thái Nhất ko coi ai ra gì chậm rãi nói chuyện “Ko bước vào trường học bộ tính đứng ở chỗ này luyện Khí công a”

“Hừ…………” tôi tức giận mặc kệ hắn

“Còn ko mau đi? Đi học ngày đầu tiên đã đến muộn, cô đúng là nữ sinh hư”

“ANh nói cái gì a!” Tôi đôt nhiên phát hiện ra một vấn đề, liền truy hỏi “anh ko phải là đang đợi tôi đi….”

“Làm gì có?? Cô được cái nói bừa!”

“Đỏ mặt …………..”

“Ma Thu thu, cô thật đáng đánh!”


……………………………..

Cãi nhau ầm ỹ, ung dung bước đến cửa lớp , tôi ko tự chủ dần dần bước đi chậm lại

“Ma Thu Thu, sắp vào tiết học rồi, nhanh vào a!” Mông Thái NHất đã vào lớp học hoàn hoàn ko bận tâm hướng tôi kêu to, làm cho tôi ngay cả 1 chút thời gian để do dự cũng ko có

“Ma Thu Thu?? Đúng là nó a…………….”

“Nó còn dám đem mặt mũi qua về, thật là bội phục!”

“Ma Thu Thu ko phải đi phục vụ quán bar rồi sao?”

“……………………….”

Tuy đã trở nên rất kiên cường, nhưng những lời bàn tán của các bạn học lại giống như dao găm, đâm vào ngực tôi đau nhói! Tất cả mọi chuyện ko phải tôi đã sớm đoán được sao? Phải dũng cảm đối mặt! Tôi hít suâ một hơi,duỗi thẳng lưng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người , tôi bước vào lớp học. Ngẩng đầu nhìn Mông Thái Nhất đang đưa lên 1 ngón cái, tôi còn tặng cho hắn một cái mỉm cười kiên định……….

Nhưng qua giây tiếp theo nụ cười kia đã trở nên cứng ngắc, khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ của Kim Ánh Minh đã khiến cho sự kiên cường vừa mới hình thành của tôi bắt đầu tan rã!

Ánh mắt của hắn bắt đầu có tiêu cự, hắn vẫn nhìn tôi, nhìn tôi ko rõ biểu tình, cũng ko có cảm xúc………….

Hắn hẳn là còn giận chuyện tôi thất hứa với hắn đi? Mà có lẽ lời hứa ấy đối với hắn cũng rất bé nhỏ ko đáng kể! Trong đầu tôi mạnh liệt nhớ về cái ngày cuối cùng gặp hắn ở trường học……………….

“Sẻ con, có sao ko………….”

Mông Thái NHất đem tôi kéo về hiện tại, tôi hướng hắn mỉm cười yếu ớt, sau đó lại ngồi xuống vị trí của mình

Cố ý quên đi bên phải im lìm, chúng tôi trở về với bộ dạng trước kia, nhưng mà có thật Ma Thu Thu hiện tại đã ko còn giống với trước kia ko?

Tôi bắt đầu hoai nghi……………..

Có lẽ vì bề ngoài đắc ý vừa rồi của tôi đã làm cho mọi người chưa kịp thanh tĩnh, mấy khóa học sau, trừ bỏ vài người còn xem thường tôi, toàn bộ mọi chuyện vần sóng yên gió lặng

Các môn học đều được Mộc tiên sinh phụ đạo lại rất tốt,nhưng toán học vốn chính là nhược điểm của tôi, thầy nghe qua tôi đã trở về lớp có chút ko tin được . Nếu như thầy nhờ mọi người chỉ ra phương pháp giải toán, lỡ kêu trúng tên tôi thì…..

Nghĩ đến đây, đầu tôi càng cúi gằm xuống


“Bạn học Ma Thu Thu, mời em nói ra phương pháp giải bài này” thầy giáo toán học đã lâu ko gặp tủm tỉm cười nói với tôi

Tôi chỉ biết, tôi chỉ biết, nhìn đống lớn X, Y, Z trên bảng, tôi cầu cứu nhìn Mông Thái Nhất………..Tên kia hiển nhiên vẫn đang ra sức lật lật sách, cho dù trong sách có phương án giải, thì cái tên ngu ngốc kia vẫn tìm ko ra a!

Toàn bộ bạn học đều quay đầu về phía tôi, vui sướng nhìn tôi gặp họa. Tôi mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi đứng dậy

“Trang 69, phần 5, mục.”

Hay qua Mông Thái Nhất tìm ra được rồi. Tôi vội vàng lật sách tìm nơi ghi phương án giải

“Dạ, X lập phương trừ…………..”

Thầy hài lòng gật gật đầu, tôi rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống, Mông Thái Nhất bị hành động vừa rồi của tôi hù ngẩn người, nữa ngày cũng ko phản ứng

Có gì đó ko đúng? Giọng nói vừa rồi là từ bên phải truyền đến

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về bên phải, lại chỉ nhìn thấy Kim Ánh Minh đang tập trung ghi chép. Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác? Vậy ai đã nói cho tôi biết đáp án?

Tâm can vừa bình tĩnh lại một chút, đã hoảng loạn trở lại

“Kim Ánh Minh, hôm nay là ngày hoạt động của hội thiên văn, tan học chúng ta cùng nhau đi…………..”

Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi nhìn nhìn Việt Mỹ đang đi đến trước mặt. Mà Việt Mỹ nhìn thấy tôi cũng giống như kẻ vừa ăn phải ruồi bọ, kinh ngạc đến mức ngay cả tròng mắt cũng sắp rớt ra

“Nguyệt ko có nói gì……………….”


“Chỉ đưa ra thông báo!!”

“…………………” Kim Ánh Minh ko trả lời

“Ma Thu Thu??!! Đúng là cô………….” Đối mặt với Kim Ánh Minh hoàn toàn ko có phản ứng, Việt Mỹ rốt cuộc cũng “bất hạnh” nhận ra sự tồn tại của tôi ” Cô sao lại đến đây?!! Cô còn dám vác mặt mũi đến trường học ………………..”

“Người ko nên vác mặt đến là cô, bà tám!!”

Mông Thái Nhất đột nhiên nhảy vào “Sẻ con, vì sao ko thể đến trường, trường học đã đưa ra công văn, nói rằng vụ việc kia là bị người hảm hại, cô ấy tại sao lại ko thể đến trường?!”

“Công văn?” Việt Mỹ tỏ ra yếu ớt hỏi tôi “Vậy…………..cũng giống như lúc trước cô uy hiếp tôi làm ngụy chứng, cô đã nhờ người khác làm?”

“Cô………….” Mông Thái Nhất tức giận đến mức nắm chặt nắm tay, tôi âm thầm thở dài, Mộc tiên sinh có nói qua, bất kể là chuyện tình gì cũng phải tự mình đối mặt, tự mình giải quyết, trốn tránh sẽ ko có ý nghĩa gì

“Việt Mỹ, trường đã quyết định như vậy, tôi ko có cách nào thay đổi, nếu cô còn tỏ ra hoài nghi thì có thể đến phòng hiệu trưởng trách cứ……”

Việt Mỹ có vẻ kinh ngạc trước sự chuyển biến của tôi, nhất thời thất thần, sau đó lại tủi thân khóc lớn :

“Tôi………tôi ko có làm cái gì hết………..cô sao có thể bắt nạt tôi……………..”

Tôi thề với trời! Tôi vừa nhìn thấy Việt Mỹ ra sức nhéo vào dúi của mình, rốt cuộc tôi cũng biết nước mắt của nàng xuất phát từ đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.