Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 7171:
Tề Kiệt mở miệng là mời cả hai người Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư, dù Diệp Bạch Tư có là gì của Đoàn Sâm hay không cũng không quan trọng, nếu hắn đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không có lý do gì cho người khác leo cây.
Vào sinh nhật ba tuổi của con trai Tề Kiệt, Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm cùng nhau đến hiện trường.
Anh đã tham gia rất nhiều bữa tiệc thịnh soạn của những gia đình giàu có, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh tham gia tiệc sinh nhật của một đứa trẻ, thế nhưng bữa tiệc chỉ đơn thuần dành cho sinh nhật của đứa trẻ như vậy thì vẫn là lần đầu gặp.
Bên trong vòng quan hệ này, không có chuyện gì thì thỉnh thoảng cũng phải tụ hội, chưa kể những lúc như thế này tất nhiên lại càng phải khoét rỗng tâm tư ra, có thể mời được bao nhiêu người thì cố gắng mời bấy nhiêu người.
Thế nhưng bữa tiệc sinh nhật lần này của Tề Kiệt rõ ràng là khác, hầu hết những người đến chỉ là bạn bè hoặc người thân, không có ai không liên quan cả.
Tề Kiệt vẫn nhiệt tình đối với Đoàn Sâm như trước, vừa thấy hắn đến thì lập tức nghênh đón vội vàng: “Mau mau ngồi ghế đầu đi.”
Anh lại nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư, mỉm cười dang rộng vòng tay: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Bạch Tư mỉm cười tiến lên ôm Tề Kiệt một cái, nhẹ giọng bảo: “Đã lâu không gặp.”
Tuy Tề Kiệt là người chủ động ôm nhưng khi thật sự được người ta ôm thì anh lại đần người một chút.
Trước đây, dưới loại tình huống như thế này, Đoàn Sâm thường sẽ thẳng thừng đẩy Tề Kiệt ra, hắn chưa từng cho phép bất kỳ ai chạm vào Diệp Bạch Tư cả.
Diệp Bạch Tư bình tĩnh buông tay, anh lướt qua người Tề Kiệt để chào hỏi Thích Trực.
Tề Kiệt đối diện với ánh mắt xa thẳm của Đoàn Sâm, dè dặt hỏi: “Cậu, sao cậu không ngăn tôi lại thế?”
“Dù gì cũng không thể hạn chế em ấy kết giao bạn bè mà.”
Thật ra chung quy là do hắn vẫn sợ Diệp Bạch Tư sẽ nổi giận.
Tề Kiệt hơi thông cảm vỗ vỗ vai hắn, thật ra anh cảm thấy Đoàn Sâm không nhất thiết phải giả vờ mình rộng lượng, có điều anh đã chứng kiến bộ dạng của Đoàn Sâm trong suốt năm năm qua như thế nào.
E rằng bây giờ Diệp Bạch Tư có muốn mạng của hắn đi chăng nữa thì Đoàn Sâm cũng sẽ không chút do dự mà cho anh.
Tình yêu đúng thật là ác quỷ.
Bên chân Diệp Bạch Tư đột nhiên đụng phải một vật mềm mại nào đó, anh vô thức cúi đầu nhìn, lập tức bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt đáng yêu.
Đôi mắt của đứa trẻ trông hơi giống Tề Kiệt, vừa to vừa sáng, song dường như tính cách lại có chút hướng nội, nó lùi lại hai bước một cách rụt rè.
Diệp Bạch Tư ngồi xổm xuống, anh nhặt con dao gỗ nhỏ rơi dưới chân lên, đưa cho nó rồi hỏi: “Cái này của con à?”
Đứa trẻ gật đầu, nó nhận bằng cả hai tay, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Diệp Bạch Tư mỉm cười, bên cạnh anh lại đột nhiên có một người ngồi xổm xuống, đứa trẻ vừa nhìn thấy người nọ thì hai mắt nó sáng lên, vui vẻ nhào vào lòng hắn: “Chú Đoàn ——”
Đoàn Sâm thuận thế ôm nó vào ngực, hắn nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của nó, cười hỏi: “Sao lại béo lên rồi?”
“Tại con nhớ chú quá đó ạ!”
“Đi nào, để chú giới thiệu cho con một người nhé.” Đoàn Sâm đỡ đứa trẻ trong tay mình dậy, nói: “Đây là chú Diệp.”
Thật lòng mà nói thì Diệp Bạch Tư có phần rất ngạc nhiên.
Cả đời này anh vẫn chưa từng nghĩ đến cảnh tượng Đoàn Sâm ở bên cạnh một đứa trẻ, thế nhưng đứa trẻ sẽ không lừa dối người ta, nếu nó đã chủ động nhào vào lòng Đoàn Sâm thì tức là nó thật sự rất thích người chú này.
Đứa trẻ quay đầu lại nhìn Diệp Bạch Tư, bàn tay bé xíu cầm con dao gỗ nhỏ, có lẽ là do có người quen là Đoàn Sâm ở bên cạnh nên nó dũng cảm hơn không ít, ngọt ngào gọi: “Chào chú Diệp ạ.”
“Chào con.” Diệp Bạch Tư nói: “Con tên gì?”
“Con tên là Tề Minh Tinh ạ.”
Diệp Bạch Tư không nhịn được mà nở nụ cười: “Tên đẹp quá, ai đặt cho con vậy?”
“Bố đặt đấy ạ.” Giọng của nó rất rõ ràng, vừa nói vừa quay đầu tìm Tề Kiệt, nhất thời không tìm được thì quay lại nhìn Diệp Bạch Tư nói: “Con biết chú.”
“…
Con biết chú hả?”
“Có ảnh chụp chú trong điện thoại.” Nó chỉ chỉ Đoàn Sâm, hắn cười bảo: “Con tinh mắt thế, biết trong điện thoại chú là ảnh chụp của chú Diệp luôn sao?”
“Hơn nữa bố con nói hôm nay chú Đoàn sẽ mang người mình thích đến.” Tề Minh Tinh lộ vẻ vui mừng: “Bố còn nói chú Đoàn sẽ không phải độc thân nữa, chú còn sinh em bé làm vợ cho Tinh Tinh.”
Diệp Bạch Tư nhướng mày, anh hỏi: “Ai sinh cơ?”
“Chú Đoàn sinh ạ!”
Diệp Bạch Tư cười như không cười liếc nhìn bụng của Đoàn Sâm: “Hóa ra anh còn có khả năng này cơ đấy.”
“Tinh Tinh, đến đây ăn cơm nào, đừng dính lấy chú Đoàn nữa.” Một người phụ nữ lớn tiếng gọi, Tề Minh Tinh lưu luyến nhìn Đoàn Sâm: “Hôm nay chú có mang quà đến cho Tinh Tinh không ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Đoàn Sâm nói: “Khi nào ăn xong về nhà thì con sẽ biết.”
Tề Minh Tinh vui vẻ hôn hắn một cái, sau đó nó lon ton chạy đi tìm mẹ.
Diệp Bạch Tư đứng lên đi đến chỗ ngồi của mình, anh bảo: “Không ngờ anh lại được trẻ con yêu thích đó.”
“Thằng bé không thích anh, nó chỉ thích đồ chơi anh mua cho nó thôi.”
Đoàn Sâm cùng anh ngồi xuống bàn, sau khi chào hỏi với bạn bè trên bàn xong thì chợt nghe Thích Trực hỏi: “Lần này hai người các cậu là thật sao?”
Diệp Bạch Tư nói: “Anh có gì chỉ giáo hả?”
“Tất nhiên là hỏi rõ để sau này còn được ăn kẹo mừng chứ.” Thích Trực nói xong, cả bàn đều bật cười, Triệu Tân Chi tràn đầy vẻ mong đợi: “Em chờ năm năm rồi đó, hai vị à, ai mới là người quyết định vậy?”
Có thể nói Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư là cặp đôi đầu tiên xác nhận mối quan hệ của mình, đồng thời cũng là cặp đôi không đáng tin cậy nhất.
Chưa nói đến chuyện bao nhiêu năm rồi vẫn chưa kết hôn, chuyện yêu đương đổ sập, bây giờ cuối cùng cũng gương vỡ lại lành, người ngoài cuộc đều hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng yên bề gia thất.
Tất nhiên là Đoàn Sâm cũng muốn được nhanh chóng yên bề gia thất rồi, song vấn đề là hắn vẫn đang trong giai đoạn thử việc.
Hắn vô thức Diệp Bạch Tư, người nọ nói: “Tôi không phải là người theo chủ nghĩa hôn nhân, tôi thấy yêu đương như vậy vẫn thú vị hơn nhiều.”
Những ai biết nội tình đều quay sang nhìn Đoàn Sâm.
Tự làm bậy không thể sống là như thế nào, xem như bọn họ được tận mắt chứng kiến.
Hồi đó mỗi lần nhắc đến kết hôn thì Diệp Bạch Tư sẽ luôn cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Để xem Đoàn Sâm muốn thế nào.”
Mà Đoàn Sâm luôn lấy chủ nghĩa không kết hôn để tùy tiện bỏ qua nó.
Tuy rằng trên mặt Diệp Bạch Tư không biểu lộ điều gì, thế nhưng ánh mắt của anh không giấu được vẻ thất vọng.
Bây giờ hả…
Triệu Tân Chi lén lút nhìn thoáng qua anh trai lớn nhà mình đang mỉm cười khéo léo, cậu rõ ràng nhận ra hắn đang không yên lòng.
Chậc.
Từng cú tát ném ra năm đó bây giờ đều quay trở lại mặt của hắn, tất nhiên trong lòng Đoàn Sâm vô cùng đau khổ rồi, thế nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo hiện tại hắn vẫn đang trong giai đoạn thử việc?
Sau khi rời khỏi tiệc sinh nhật của đứa trẻ, Đoàn Sâm đi theo Diệp Bạch Tư lên xe.
Triệu Tân Chi sờ sờ đầu dưa hấu của mình, cậu chậc lưỡi một tiếng rồi nói: “Thấy chưa, địa vị hiện tại trong nhà của anh trai tôi đấy, hồi đó anh Diệp mới là người đi theo sau ảnh…
Sao lại thành thế này ta? Thôi, tự làm tự chịu.”
Tuy tự làm tự chịu nhưng bây giờ Đoàn Sâm đã có được chìa khóa nhà của Diệp Bạch Tư, ở mức độ nào đó thì hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hắn bước xuống xe trước để mở cửa, tiện tay lấy dép lê trong tủ giày ra xỏ vào chân Diệp Bạch Tư, sau đó đi thẳng ra ban công thu dọn quần áo, cất vào tủ từng cái một.
Đợi đến khi Diệp Bạch Tư thay đồ ngủ rồi đi vào phòng làm việc của anh, Đoàn Sâm lấy quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, quay lại rót nước chanh cho Diệp Bạch Tư uống.
Toàn bộ quá trình thành thạo đến mức khiến người ta thông cảm.
Thế nhưng không hổ là học bá, làm việc nhà cũng nhanh chóng như vậy.
Sau khi hầu hạ Diệp Bạch Tư xong xuôi, Đoàn Sâm ôm lấy laptop bắt đầu làm việc.
Trong lòng không thể an tĩnh.
Những lời của Triệu Tân Chi cứ ăn sâu vào tâm trí.
Tất nhiên là hắn muốn kết hôn với Diệp Bạch Tư rồi, nếu có thể thì lấy được giấy chứng nhận kết hôn để xin một đứa con là tốt nhất, có một sinh mệnh nhỏ bao gồm gien của hai người bọn họ.
Với tính cách của Diệp Bạch Tư, lúc đó anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi hắn.
Thế nhưng hắn không thể bác bỏ ý định không muốn kết hôn của Diệp Bạch Tư được.
Thứ nhất, hắn không đủ tư cách bởi vì vẫn đang trong giai đoạn thử việc; thứ hai, mỗi một lời phản bác của hắn lúc này thật sự là một cái tát lên mặt chính mình.
Thật ra tự vả cũng không sao, chuyện không đủ tư cách mới là điểm chí mạng, bởi vì nếu Diệp Bạch Tư không vui thì anh có thể đuổi hắn đi bất cứ lúc nào.
Hắn do dự một lúc, sau đó chậm rãi gửi một tin nhắn vào nhóm WeChat của mình: “Làm thế nào để khuyên một người theo chủ nghĩa không kết hôn chịu kết hôn?”
Thích Trực lập tức gửi meme qua: Hóa ra cậu cũng có ngày hôm nay.jpg
Ảnh minh họa =))))
Tiếp đó, Triệu Tân Chi, Tề Kiệt và Thai Hồng Quả cùng sao chép cái meme này.
Tâm trạng của Đoàn Sâm bây giờ đã khác với trước đây, bị chế nhạo cũng không thay đổi sắc mặt.
Hắn khá rõ ràng với mục đích của mình, giả vờ như không nhìn thấy những cái meme đó, tiếp tục hỏi: “Có cách nào không?”
Tề Kiệt: Tôi nghĩ cậu có nói với tụi tôi cũng vô ích thôi, quan trọng là đối tượng của cậu kìa.
Thai Hồng Quả: Tôi không nghĩ mình có thể nảy ra ý tưởng nào hay ho đâu, dù sao nhìn thấy anh của bây giờ là tôi đủ vui rồi.
Thích Trực: Tôi nghĩ cậu phải trao đổi với cậu ta một chút, quan trọng là nhấn mạnh về những gì cậu sẽ làm sau khi kết hôn, nhấn mạnh cách mà cậu muốn bày tỏ sự chân thành của mình, sau đó phó mặc cho số phận.
Triệu Tân Chi: Em là em thấy anh hết hi vọng rồi á.
Đoàn Sâm thẳng thừng đá cậu ra khỏi nhóm.
Hắn rút ra được vài thông điệp cốt lõi: Muốn kết hôn, thì tìm Diệp Bạch Tư.
Nhưng mà chưa kịp mở miệng thì hắn đã nghĩ đến ánh mắt của Diệp Bạch Tư sẽ nhìn hắn như thế nào.
Hoặc là anh nghĩ hắn có lòng tham không đáy, chưa thử việc xong đã nghĩ đến chuyện kết hôn, hoặc là anh cảm thấy người này thật nực cười, dù sao người lấy chủ nghĩa không kết hôn vào năm đó ra cũng chính là hắn chứ ai.
Đoàn Sâm ngồi trước máy tính với vẻ mặt nghiêm trọng, ngón tay vô thức nặn ra tiếng vang răng rắc.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Đột nhiên âm báo tin nhắn trò chuyện vang lên, Tạ Ninh hỏi: “Đoàn tổng ơi, ngài đã xem qua kế hoạch tôi vừa gửi chưa ạ? Ngài nghĩ nó có thể được thông qua không ạ?”
Đoàn Sâm nhìn dòng chữ này, hắn đột nhiên sáng tỏ, thuận tay trả lời: “Nói sau đi.”
Tiếp đó, hắn đóng giao diện trò chuyện lại, mở phần mềm soạn thảo văn bản lên, suy nghĩ một hồi lâu mới trịnh trọng gõ một cái tiêu đề gồm năm ký tự.
Sau ba ngày sửa tới sửa lui, khi Diệp Bạch Tư thức dậy vào buổi sáng, anh nhìn thấy xấp tài liệu đặt ở đầu giường.
Anh ngồi dậy nhấp một ngụm nước, tiện tay cầm lên lật ra, đập vào mắt là năm chữ lớn*: Đơn xin kết hôn.
* Bản gốc là [结婚申请书] nên mình giữ nguyên năm chữ.
Diệp Bạch Tư: “?”
Thú vị đấy.
Anh nghiêm túc lật ra xem.
Có lẽ là do bị anh mắng mình hoa hòe hoa sói nên lá đơn không hề có chút trữ tình nào, chỉ trực tiếp liệt kê ra những gì bên A sẽ làm cho bên B sau khi kết hôn.
Tóm lại: Bao hết việc nhà, yêu chồng thương con.
Phỏng chừng là do Đoàn Sâm tinh luyện quá mức nên chỉ có hai trang ngắn ngủn, lại còn in trùng hai lần.
Diệp Bạch Tư cầm bút lên phê: Không thành thật.
Sau đó anh đặt ở đầu giường, bước xuống giường đánh răng rửa mặt.
Đoàn Sâm chuẩn bị bữa sáng xong thì lén lút tiến vào phòng, hắn nhìn thấy ba chữ lớn này thì vội vàng lật qua lật lại hai tờ giấy.
Ngoại trừ ba chữ này thì không còn gì khác cả, cũng không biết rốt cuộc tại sao anh lại đưa ra kết luận là không thành thật.
Diệp Bạch Tư đánh răng rửa mặt khoảng mười phút, Đoàn Sâm cũng sốt ruột cầm tờ giấy khoảng mười phút.
Hắn không ngừng suy nghĩ lí do tờ đơn này không thành thật.
Tất cả những gì hắn viết trên đây đều là những gì hắn đang làm, hắn chắc chắn rằng mình có thể làm thật tốt, hơn nữa còn chắc chắn mình có thể làm tốt cả đời, tại sao Diệp Bạch Tư lại nói hắn không thành thật?
Nghĩ đi nghĩ lại còn có chút tủi thân.
Lẳng lặng cầm tờ đơn bước ra ngoài, lãnh đạo đã ngồi vào bàn trước, anh cắn một miếng bánh bao kim sa, nhướng mắt nhìn cấp dưới của bản thân đang cúi đầu ủ rũ, không nhịn được cười: “Sao vậy? Anh không muốn ăn sao?”
Đoàn Sâm cầm đũa lên, đặt tờ giấy vào nơi anh có thể nhìn thấy, rầu rĩ bảo: “Anh không có không thành thật mà, những gì anh nói là thật đó, anh có thể làm được.”
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi.” Diệp Bạch Tư nói: “Nếu mười năm nữa anh vẫn có thể làm được những điều trên thì chúng ta tính đến chuyện kết hôn nhé.”
“Mười năm…”
“Anh thấy lâu quá sao?” Diệp Bạch Tư an ủi hắn: “Đừng lo, có khi chưa thử việc xong thì chúng ta đã chấm dứt rồi.”
.