Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 6464:
Sau khi tách khỏi lần đi thuyền hôm đó, Diệp Bạch Tư không gặp lại Đoàn Sâm nữa.
Hôm về nước, trời đổ mưa, anh được Diệp Bạch Ngọc lái xe đến đón.
Diệp Bạch Tư lên xe, sau khi nghe cậu nói về tình hình gần đây của công ty thì lười biếng dựa vào ghế sau ngủ một lúc.
Khi cả hai về đến nhà, Thất Nguyệt lăng xăng chạy ra mở cửa.
Từ lúc quen biết Diệp Bạch Tư đến nay, thỉnh thoảng cậu sẽ tới ở nhờ nhà anh một thời gian, nghiễm nhiên xem nơi này thành tổ ấm của mình.
Kỹ thuật đột phá mà New World đạt được cũng nhờ vào Thất Nguyệt không ít.
Diệp Bạch Tư đã trả cho cậu một khoản tiền lương, thật ra đến giờ cũng đủ để mua nhà rồi, thế nhưng mỗi lần hỏi tới thì cậu lại nói mình đã xài hết, chẳng biết rốt cuộc số tiền đó đã đi đâu.
Hiện giờ Diệp Bạch Ngọc thuê nhà ở bên ngoài để tiện công tác, đơn giản Diệp Bạch Tư cũng là người cô đơn, vì vậy anh đưa chìa khóa dự phòng cho Thất Nguyệt để cậu muốn đến quấy rầy lúc nào cũng được.
Diệp Bạch Tư ngáp một cái đi vào nhà, Thất Nguyệt thình thịch chạy đến lấy dép lê cho anh, sau đó lại lấy khăn ấm cho anh lau tay, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi, lần này anh ra ngoài có hợp tác nào mới không?”
“Một số người quan tâm sẽ đến thăm nhà máy ở Trung Quốc trong thời gian tới, lúc đó có lẽ phải phiền cậu đi tiếp đãi với tôi đó.”
Thất Nguyệt có một khuôn mặt vô hại, đi đâu với người nào cũng được.
Những năm hợp tác này đã dần nảy sinh sự ăn ý, Diệp Bạch Tư rất an tâm về cậu, sẵn sàng cho cậu tiếp xúc với nhiều mối quan hệ hơn.
Tuy không rõ rốt cuộc Thất Nguyệt và Nhạc Lan đã ký kết hợp đồng bao nhiêu năm, thế nhưng anh vẫn hy vọng Thất Nguyệt có thể gây dựng sự nghiệp của chính mình, để không phải lúc nào cũng bị Nhạc Lan uy hiếp không cho ăn cơm như vậy.
Mỗi lần Diệp Bạch Tư nghe đến cái tên đó đều cảm thấy cực kỳ không ưa, thật sự chỉ muốn tát y lên trời giống như Đoàn Sâm hồi đó.
Vì đã ngồi máy bay quá lâu nên lúc này anh vừa buồn ngủ vừa mệt, uống một hơi cạn ly nước xong thì thẳng thừng nhào lên giường nằm.
…
Đoàn Sâm vừa trở về hôm đầu tiên đã bị Hứa Tâm Nguyệt gọi về nhà.
Mặc dù Diệp Bạch Tư đã rời đi nhưng thông tin mà đối phương vô tình tiêm vào đầu hắn vẫn không hề thay đổi.
Đoàn Sâm cũng đã học được cách thường xuyên về nhà thăm bố mẹ cũng như các bậc trưởng bối, ghi nhớ sinh nhật của từng người, cố định thời gian gọi điện thoại hoặc tặng quà để thể hiện sự quan tâm.
Trừ những lúc cần thiết thì hắn sẽ cố hết sức nghe lời bố mẹ.
Ví dụ như sau khi trở về từ một chuyến du lịch thì sẽ về nhà thăm hỏi.
Những người phụ nữ xinh đẹp đoan trang ngồi trên sô pha cười nói, Hứa Tâm Nguyệt nhìn cô gái mà bạn mình mang theo, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy hài lòng vô cùng.
Mấy năm nay bà đã tìm cho Đoàn Sâm rất nhiều đối tượng xem mắt, trong số đó có người bằng tuổi, cũng có người nhỏ tuổi hơn Đoàn Sâm, nói chung chỉ cần người nọ có hứng thú thì bà sẽ thúc giục Đoàn Sâm đi gặp mặt.
Nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần con trai thích thì Hứa Tâm Nguyệt cũng sẽ thích.
Thế nhưng con trai giống như Diệp Bạch Tư rất hiếm hoi, mà con gái thì lại có khá nhiều người có thể đáp ứng nhu cầu.
“Đây là ảnh chụp gần đây của Đoàn Sâm nhà bác, không biết mẹ con có cho con xem chưa, bác đã chụp lại rồi, người thật trông đẹp hơn ảnh nhiều lắm.” Hứa Tâm Nguyệt nói: “Con xem này.”
Cô gái tên Nghê Dao đưa hai tay nhận lấy rồi nhìn thử.
Trong ảnh là một người đàn ông đang nằm trên ghế dựa, ngũ quan tổng thể vô cùng tuấn tú, đôi mắt hắn nhắm nghiền, lười biếng rất giống một con báo săn đang ngủ gật.
Tất nhiên là cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Đoàn Sâm, sau khi nghe nói về cuộc xem mắt này thì mẹ cô lập tức tìm rất nhiều tạp chí kinh tế và tài chính, lật ra và chỉ cho cô người này.
Một thiên tài trẻ tuổi, ưu tú từ nhỏ đến lớn, lên hai mươi thì tiếp quản Thiên Cự, trong mười năm tiếp theo thì Thiên Cự phát triển ngày càng lớn, chi nhánh đã mở rộng ra nước ngoài.
Không nghi ngờ gì nữa, phần cứng của người đàn ông này thật sự khiến cho người ta vô cùng rung động.
Nghê Dao có phần khó hiểu: “Con nghe nói là anh ấy từng có người tình…”
“Không không không phải người tình đâu.” Bây giờ Hứa Tâm Nguyệt sợ chết khiếp mỗi khi có người nói Diệp Bạch Tư là người tình của hắn, hễ cứ nhắc đến thì Đoàn Sâm giống như ăn cả chục tấn dầu hỏa, áp suất thấp có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hứa Tâm Nguyệt lại thanh minh: “Đó là mối tình nghiêm túc của nó đó, quen nhau suốt tám năm, đúng là một đoạn tình cảm dài mà.”
“Tại sao lại chia tay thế ạ?”
“Không phải là lần đầu tiên biết yêu sao…
Đoàn Sâm không biết chăm sóc cho người ta nên chọc giận người ta bỏ đi mất, mà chuyện cũng được năm năm rồi, ôi, bây giờ nó đã trở nên tốt lắm, cũng hiểu chuyện nữa.
Vậy đi, khi nào nó về thì hai đứa nói chuyện rồi qua lại thử xem…
Nói không chừng là có duyên với nhau đó chứ?”
Nghê Dao và mẹ liếc nhìn nhau, cô nhỏ tuổi hơn Đoàn Sâm một chút, mọi người trong nhà đều hy vọng cô có thể tìm một người biết chăm sóc người ta.
Nếu là vài năm trước, dựa vào lịch sử yêu đương trước đây của Đoàn Sâm, người phụ nữ thiệt tình này sẽ không giới thiệu cho hắn bất cứ cô gái nào.
Thế nhưng đã năm năm trôi qua, bà không thấy Đoàn Sâm đi cùng ai nữa, từ đó nhận ra hắn là một người yêu đương lâu dài, chuyện đời tư cũng khéo léo hơn.
Bà Nghê cười nói: “Chúng tôi chỉ thấy là nếu Dao Dao ở bên cạnh Đoàn Sâm thì giống như bên tôi đang thấy sang bắt quàng làm họ vậy.”
“Nào có chuyện đó.” Hứa Tâm Nguyệt chân thành bảo: “Nếu sau này Dao Dao về nhà tôi thì chắc chắn con bé sẽ không bao giờ bị đối xử tệ bạc, tôi nói bà nghe, bây giờ Đoàn Sâm tốt tính lắm, thật sự tôi chưa thấy nó nổi nóng với ai cả…”
Hiện tại Đoàn Sâm đã từng này tuổi rồi, Hứa Tâm Nguyệt rầu thúi ruột, ngày nào cũng thao thức ngóng con dâu, không biết bao nhiêu lần mơ thấy mình trở lại nhiều năm trước, lúc đó bà sẽ đè đầu Đoàn Sâm bắt hắn đi chứng nhận kết hôn với Diệp Bạch Tư.
Thế nhưng bây giờ bà không dám nghĩ đến anh, Đoàn Sâm đã xin lỗi người ta, Đoàn Cao Sơn còn bị ghét bỏ vào mặt, trong nhà không ai dám tự mình đa tình nữa.
Song chuyện kết hôn của Đoàn Sâm vẫn không thể trì hoãn được, bà vẫn phải dốc lòng tìm con dâu cho mình, chỉ cần là một người phù hợp thì lập tức đem đến trước mặt Đoàn Sâm.
Bà Nghê nhiều ít gì cũng có thể hiểu được nỗi sốt ruột của Hứa Tâm Nguyệt, thế nhưng trong lòng bà vẫn có chút bất an: “Người yêu cũ có tìm đến thằng bé bao giờ chưa? Cậu ta thật sự có thể dễ dàng từ bỏ tướng mạo của Đoàn Sâm à?”
“Cái này bà không phải lo, thằng bé ấy cũng tốt lắm, dù đã chia tay được nhiều năm nhưng cũng chưa đến tìm Đoàn Sâm bao giờ…
Một người quyết đoán như vậy sẽ không dây dưa đâu.”
Bà Nghê nói: “Đoàn Sâm đã ở độ tuổi này thì người yêu cũ thật sự cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần đừng vương vấn mãi không quên khiến cho người ta ghê tởm là được…
Thêm nữa, bây giờ Đoàn Sâm tốt tính như thế nói không chừng còn phải cảm ơn cậu ta đó chứ.
Tôi nghe nói trước kia Đoàn Sâm không ngoan ngoãn như vậy đâu, có khi gọi điện cũng chưa chắc đã kêu nó về được.”
Nghê Dao mím môi cười, cô nói: “Mất đi rồi thì mới biết quý trọng, ai cũng sẽ trưởng thành thôi.”
Hai mẹ con đều nói đỡ cho Đoàn Sâm, Hứa Tâm Nguyệt rõ ràng nhận ra bọn họ đã bắt đầu cân nhắc, song bà vẫn mở miệng: “Đúng là hồi trước Đoàn Sâm không nghe lời như vậy thật, nó là một đứa tham công tiếc việc mà, điều hành một công ty lớn như Thiên Cự nên bận rộn lắm…”
Hứa Tâm Nguyệt đang định dát thêm một chút vàng lên mặt con trai nhà thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Người đàn ông chân dài vai rộng với bộ vest khoác hờ trên tay, mặc áo sơ mi trắng đẩy cửa bước vào.
Hắn vừa nhìn thoáng qua đã thấy hai mẹ con ngồi trên sô pha, trong lòng bất chợt hiểu ra chuyện gì đó.
Hứa Tâm Nguyệt vẫy tay với hắn: “Đoàn Sâm, mau lại đây để mẹ giới thiệu với mọi người này.”
Đoàn Sâm chậm rãi đổi giày, sau đó hắn chậm rãi bước qua, đôi mắt màu xám bắt gặp cô gái tóc dài, ánh mắt tràn đầy vẻ đánh giá.
Nghê Dao hơi bị khí thế của hắn hù dọa, cô vô thức nín thở, có thể cảm nhận được rõ ràng sự áp bách từ đối phương.
Hứa Tâm Nguyệt duỗi tay kéo Đoàn Sâm một cái, cười nói: “Sao con không lễ phép gì hết vậy, ngồi xuống trước đi nào.”
Đoàn Sâm thu hồi tầm mắt, hắn nói: “Không được, con còn có việc phải làm.”
Nghê Dao lén lút nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn lạnh lùng như vậy, trong lòng cô nhất thời có chút lo lắng.
Hứa Tâm Nguyệt nói: “Ngồi xuống nói chuyện một lát thôi.”
Nếu là trước đây, Đoàn Sâm mà bị ra lệnh như thế này thì hắn nhất định sẽ không chút do dự hất tay bà ra rồi nghênh ngang bỏ đi, song Diệp Bạch Tư đã dạy hắn rất nhiều, xuất phát từ lòng tôn trọng khách, rốt cuộc hắn cũng ngồi xuống sô pha.
Hứa Tâm Nguyệt và bà Nghê viện cớ đi ra ban công, để phòng khách lại cho bọn họ.
Nghê Dao lén lút nhìn hắn một cái, ánh mắt chớp chớp giống như nai con, mang theo vài phần lo lắng.
“Chào anh.” Cô chủ động tìm đề tài: “Nghe nói anh vừa từ nước ngoài trở về ạ?”
“Ừm.” Đoàn Sâm cầm ly nước lên nói: “Không biết cô có nghe qua chuyện của tôi hay chưa, tôi có một người yêu quen nhau tám năm, song bởi vì tính cách của tôi nên chúng tôi chia tay rồi.”
“Lúc nãy tôi có nghe bác gái kể, anh ấy là một người rất tốt…
Nhưng mà chuyện đã qua rồi, tôi không để ý đâu, hơn nữa tôi nghe nói bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều.”
“Là vì em ấy mà thay đổi.”
Nghê Dao: “…”
Cô nhất thời không rõ Đoàn Sâm có ý gì, đối phương dựa vào ghế sô pha, không hề che giấu sự xa cách cao ngạo, thái độ không giống như đang nói chuyện với đối tượng xem mắt, bảo hắn đang ngồi trên bàn đàm phán thì đúng hơn.
Cô chỉ có thể nói: “Tôi hiểu, mối tình đầu thật ra là điều khiến cho người ta trưởng thành, hiếm người nào có thể đi với tình đầu suốt đời lắm…
Nhưng cuộc sống mà, con người phải luôn tiến về phía trước thôi, tôi thấy bác gái cực kỳ lo lắng cho anh luôn đó.”
“Em ấy đã dạy tôi rất nhiều, cũng khiến tôi trưởng thành hơn rất nhiều, nếu là trước kia thì tôi sẽ không ngồi đây nhiều lời với cô như vậy đâu.
Nhưng đồng thời, tôi mong cô hiểu rằng việc mời cô đến chính là ý định của mẹ tôi, không phải của tôi, tôi không tính xem mắt với ai cả, người tôi muốn chăm sóc cũng chỉ có một, dù em ấy không cần tôi đi nữa thì tôi vẫn không thể không cần em ấy.”
“…” Nụ cười trên mặt Nghê Dao đã không duy trì được nữa.
Ai nói bây giờ đại công tử Đoàn sẽ không khiến cho người ta thấy ghét hả? Ai nói hắn sẽ chăm sóc cho người khác hả? Ai nói hắn trưởng thành chững chạc lại hiểu chuyện, lên được phòng khách xuống được phòng bếp hả?
Chỉ được cái nói phét.
Đoàn Sâm cầm quần áo đứng lên, hắn đi vòng qua ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt, “Xin lỗi, tôi phải đi đây, cô cứ yên tâm, người mời cô đến sẽ không bỏ rơi cô đâu.”
Hắn bước lên lầu, không hề quay đầu nhìn lại.
Đoàn Sâm vừa rời đi thì Hứa Tâm Nguyệt và bà Nghê vội vàng chạy vào, Nghê Dao ngồi trên sô pha giàn giụa nước mắt, vẻ mặt bà Nghê lập tức thay đổi: “Quả nhiên không thể nghe những lời nhảm nhí của bà mối mà.”
Hứa Tâm Nguyệt: “Mọi người nghe tôi nói đã…”
Nghê Dao không thể ngồi yên được nữa, cô cầm túi xách lao ra ngoài.
Bà Nghê vội vàng cầm áo choàng lên nói: “Tôi tin bà nên mới mang con gái đến đây, bây giờ tôi mới thấy người ta đồn rất đúng, Đoàn Sâm xứng đáng ế cả đời mà! Dám ức hiếp con gái của tôi như vậy…
Hừ!”
“Không phải.” Hứa Tâm Nguyệt cũng nóng nảy: “Sao bà có thể nói như vậy…”
Bà chạy ra ngoài theo bà Nghê, tức giận đến mức hai má đỏ bừng: “Làm sao mà Đoàn Sâm của chúng tôi ế được! Ai tung tin vịt gì ở ngoài thế…
Đoàn Sâm, Đoàn Sâm mày xuống đây cho mẹ!! Vất vả lắm mẹ mới nói chuyện được với người ta cho mày, con gái của người ta tốt như vậy…”
Bà tức giận đi tới đi lui trong phòng khách: “Quản gia Liêu, ông nói xem, bên ngoài người ta nói nhảm cái gì về Đoàn Sâm nhà tôi vậy hả! Đồn cái gì thế?! Nhiều năm thế này rồi mà còn đồn cái gì?!”
Quản gia Liêu tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, chỉ có thể thành thật khai báo: “Hình như là nói…
Sau khi thiếu gia nhà chúng ta chia tay năm đó thì nhốt Diệp Bạch Tư bằng cách khiến cho thang máy gặp trục trặc đó ạ…
Ai cũng nói cậu ấy lòng dạ độc ác, nhân phẩm có vấn đề…”
“Nói xằng nói bậy gì thế! Ông đi thăm dò cho tôi, ai dám bịa đặt lung tung thì bà đây sẽ khiến hắn không bao giờ dám đề cập đến nhà Đoàn nữa! Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm mà…” Hứa Tâm Nguyệt bùng nổ, bộp bộp bộp chạy lên lầu đập cửa phòng Đoàn Sâm: “Mày ra đây cho mẹ! Nhiều năm như vậy rồi, lần nào giới thiệu đối tượng cho mày thì mày chẳng bao giờ đi gặp người ta, vất vả lắm mới mời được người về nhà thì mày lại chọc cho người ta khóc, cái thằng khốn kiếp này…
Ra đây mau lên!”
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng mở cửa ra, hắn nói: “Mẹ khỏi cần cho người điều tra, con chính là người tung tin đồn đấy, con tồi tệ lắm, xứng đáng sống độc thân cả đời, xin mẹ đừng làm hại những cô gái vô tội nữa.”
“Mẹ làm hại cái gì…
Còn không phải vì mày hả! Nhìn xem bây giờ mày bao nhiêu tuổi rồi, có ai cỡ tuổi mày mà chưa lập gia đình đâu? Minh Duẫn đã kết hôn vào năm ngoái, Tề Kiệt sắp có con luôn rồi…
Còn mày thì sao hả con ơi?”
“Có Thích Trực chưa kết hôn kìa mẹ.”
“Nhưng mà người ta cũng đang yêu đương nghiêm túc rồi!”
“Thì con cũng vậy mà.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc ở bên cạnh cũng mở ra, Đoàn Cao Sơn vốn nghe lén từ nãy đến giờ bước tới, Hứa Tâm Nguyệt sau khi phanh gấp thì vẻ mặt mù mờ: “Con, con cũng vậy?”
“Vẫn đang theo đuổi.” Vẻ mặt thản nhiên của Đoàn Sâm bất chợt trở nên hơi căng thẳng khi nhắc đến chuyện theo đuổi này: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
“Nhà ai vậy?” Đoàn Cao Sơn hỏi: “Tiểu thư hay là cậu ấm nào?”
“Nhà Diệp.”
“Ôi, con thích họ Diệp đến thế à.” Cơn giận vừa rồi của Hứa Tâm Nguyệt nhất thời biến mất: “Biết vậy lúc trước mẹ giới thiệu người họ Diệp cho con…
Nhưng mà ngoại trừ Diệp Bạch Tư thì mẹ không nghĩ ra được ai khác ở Bình Độ cả…”
Giọng nói của bà bất chợt im bặt.
Sắc mặt Đoàn Cao Sơn thay đổi: “Vẫn là họ Diệp đấy hả?”
“Vâng.” Đoàn Sâm hất cằm đầy tự hào: “Diệp Diệp đồng ý cho con theo đuổi em ấy một lần nữa.”
Bầu không khí im lặng vài giây, Hứa Tâm Nguyệt lộ vẻ thất vọng: “Còn tưởng mày yêu đương thật, người ta cho mày theo đuổi thì có nghĩa lý gì hả? Đoàn Sâm à, con đừng ngớ ngẩn nữa…”
“Không.” Đoàn Cao Sơn vẫn đứng cùng chiến tuyến với Đoàn Sâm như cũ: “Tôi nghĩ Tiểu Diệp bằng lòng cho nó theo đuổi đã là một bước nhảy vọt rồi…
Điều này có nghĩa là những người theo đuổi khác cũng có cơ hội như nó, vì vậy chúng ta không thể từ bỏ được.”
“Ông quên là năm đó người ta quyết đoán đến thế nào à? Thằng bé nói thẳng vào mặt ông là cả nhà mình đừng tự đa tình đấy! Đúng là lành sẹo rồi thì quên cơn đau…”
“Đó cũng là một cơ hội mà.” Đoàn Cao Sơn nói: “Sao da mặt bà mỏng vậy? Nếu thằng bé đã đồng ý thì tức là người ta đã bỏ qua những hiềm khích trước kia rồi, đúng không Đoàn Sâm?”
Đoàn Sâm gật đầu, hắn xụ mặt nói: “Dù thế nào đi nữa thì con chỉ muốn mỗi em ấy thôi.”
Hứa Tâm Nguyệt nhìn bọn họ một lúc, phỏng chừng Đoàn Sâm chỉ có thể treo cổ trên cùng một cành cây.
Bà suy nghĩ một hồi, vẻ mặt dần dần có chút mong đợi: “Vậy thì…
chúng ta sắp xếp đi?”
Cả nhà quây quần bên bàn, bắt đầu lên kế hoạch.
“Rốt cuộc thì Đoàn Sâm của chúng ta chưa từng làm chuyện này với người nào…
Ý tôi là dù tôi không phải người can thiệp song hai đứa đã quen nhau suốt tám năm, tuy việc yêu ghét mâu thuẫn nhưng Đoàn Sâm vẫn giống như những người theo đuổi bình thường khác…
Không có phần thắng đâu hahaha…”
“Nói gì đó có ích đi.”
“Điều kiện có lợi vẫn là tám năm đó, dù cho muốn quên đi thì tám năm vẫn chiếm lấy một phần mười cuộc đời, đây cũng có lẽ là nguyên nhân khiến Tiểu Diệp đồng ý cho nó theo đuổi…
Thằng bé vẫn còn một chút tình cảm với Đoàn Sâm, bước tiếp theo đại khái chính là xem biểu hiện của nó đấy.”
“Đành phải làm phiền lão Đoàn của ông thôi, chuyện gì cũng phải phân tích trước rồi sắp xếp theo thứ tự đã, nếu con cứ trực tiếp nhào vào làm thì sao mà được, đúng không?”
Đoàn Sâm yên lặng gật đầu.
“Đầu tiên, tất nhiên là chúng ta không thể gây trở ngại rồi, dựa theo tuổi của Đoàn Sâm hiện tại thì có lẽ Tiểu Diệp cũng sẽ nương tay, chúng ta phải thân thiện một chút, nhưng mà cũng không thể quá triệt để được, phải rút kinh nghiệm từ lần trước, phấn đấu không để cho người ta có ác cảm…”
“Được thôi, vậy phải làm thế nào?”
“Thì làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, trước tiên chúng ta mua một căn nhà ở Trân Uyển đi, Đoàn Sâm có thể dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ hoặc tập thể dục, nếu may mắn thì mua được căn sát vách, lúc khai hỏa thì mượn cớ mời hàng xóm sang ăn cơm.”
…
Trong một buổi trưa hè nhàn nhã, Diệp Bạch Tư lật sách, ngồi trước ban công hắt xì một cái.
Thất Nguyệt gặm một quả táo đi tới phía sau, cậu nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó bảo: “Hình như sát vách chúng ta có hàng xóm mới đó, có người chuyển nhà đi.”
“Bọn họ đã sống ở đây lâu lắm rồi, sao đột nhiên lại phải chuyển đi vậy?”
“Lúc nãy tôi hỏi thăm một chút, bọn họ vốn không định chuyển đâu, hình như là do đối phương trả giá cao hơn thị trường rất nhiều…
Cho nên cả gia đình mới vui vẻ chuyển đi đó.”
Thất Nguyệt tò mò về tất cả mọi thứ, nếu Diệp Bạch Tư không biết chuyện gì thì chỉ cần hỏi cậu là sẽ biết được câu trả lời.
Anh gật đầu, có chút khó hiểu: “Trân Uyển cũng chẳng phải phong thủy bảo địa gì, người ta muốn vào đây chi vậy?”
“Chắc là ở đây có bảo bối của người ta đó.”
Ngày đầu tiên Đoàn Sâm chuyển đến, dựa theo kế hoạch của bố mẹ, sáng sớm hắn dậy nấu một bàn đồ ăn ngon, sau đó hầm canh gà, chuẩn bị sang nhà sát bên mời hàng xóm mới dùng bữa.
Vừa ra khỏi cửa thì phát hiện có một người đứng trước cửa nhà Diệp.
Tư thế nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn lầu trên khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến một bộ ảnh nổi tiếng trên mạng: Husky ngắm trăng rằm.
“Khụ.” Đoàn Sâm mở miệng, người đàn ông đang đứng lặng ở cửa đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Nhạc Lan trở nên u ám: “Đoàn-Sâm! Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng định hỏi cậu đấy.” Đoàn Sâm nói: “Cậu đứng trước cửa nhà Diệp Diệp làm gì vậy?”
“Diệp Bạch Tư, bà mẹ nó tôi đã sớm biết cậu ta chẳng phải thứ gì tốt, từ ngày Thất Nguyệt gặp cậu ta thì em ấy không nề nếp trước mặt tôi nổi một tháng nào, tôi trở về tổ nghệ thuật thì cậu ta lại túm Thất Nguyệt đến đây, cục cưng nhà tôi…
Đệt mẹ!”
“Đừng có chửi Diệp Bạch Tư.”
Nhạc Lan nhận một quyền vô cớ vào mặt, chắc là đang nóng máu nên y cũng lập tức nhào đến đấm nhau với Đoàn Sâm: “Không đụng được Diệp Bạch Tư thì tôi không đụng được cậu chắc! Lâu rồi hổ không ra oai nên cậu coi tôi là mèo ốm thật à!”
“Tôi thấy cậu bây giờ giống chó điên thì đúng hơn đó!”
…
Trong nhà, Thất Nguyệt vừa ngâm nga vừa cắt trái cây, cậu nói với Diệp Bạch Tư: “Để tôi đi chào hỏi hàng xóm mới.”
Mùa hè, cửa sổ sát đất được đẩy ra để thông gió.
Diệp Bạch Tư đứng trước cửa sổ, anh mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập lộn, hơi đăm chiêu bảo: “Chờ chút, hình như ở ngoài có người đánh nhau.”
“Ồ?” Thất Nguyệt nói: “Tôi đi xem thử!”
Cậu tò mò chạy đến trước cổng sắt, sau khi xem xong thì chạy về, mở to mắt nói với Diệp Bạch Tư: “Là hai con chó hoang! Cắn nhau dữ quá chừng, làm tôi sợ muốn chết.”
“Sao tiểu khu lại có chó hoang được?” Diệp Bạch Tư khó hiểu, thế nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra, nói: “Đừng chạy lung tung, coi chừng bị cắn đó, để tôi gọi bên tài sản đến xử lý cho.”
Thất Nguyệt mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt nhu thuận ngồi xuống trước mặt Diệp Bạch Tư, nhìn chằm chằm vào bức tường một cách thích thú.
○○○
Hỏng tìm được hình miêu tả dáng đứng của Nhạc Lan =))))) cơ mà chắc giống như này
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
.