Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 66


Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 66:


Hứa Tâm Nguyệt vẫn không thể tiếp nhận được sự thật này sau một lúc lâu.


Quả thực năm đó bà nhắm vào Diệp Bạch Tư bởi vì bà phát hiện Đoàn Sâm đã rất lâu rồi không về nhà, tuy rằng Đoàn Sâm là một tên cuồng công việc, thế nhưng hắn không trở về lâu như vậy rõ ràng là rất bất thường.


Lúc đầu bà cho rằng Đoàn Sâm đang yêu đương, trong lòng còn có chút tò mò, thế nhưng sau khi nghe nói Diệp Bạch Tư không có việc làm cũng không có gia thế gì, bà bắt đầu cảm thấy không ổn.


Nhất là khi có người nói với bà rằng Diệp Bạch Tư trước đây là vũ công, nhảy cũng rất đẹp, thế nhưng người có thiên phú như vậy lại làm người yêu, bà không cách nào hiểu được, hơn nữa xem thường từ đáy lòng.


Bà càng sợ hơn cả là Diệp Bạch Tư có ý đồ xấu, đến một lúc nào đó sẽ lừa tình Đoàn Sâm vốn đã trống rỗng trong tâm.


Sau đó bà lại biết được Diệp Bạch Tư không nhảy không phải bởi vì anh sợ khổ nhọc, anh đã giành được một suất ở cuộc thi khiêu vũ trong nước, trước mắt là có thể đại diện quốc gia trên sân khấu quốc tế, thế nhưng bố Diệp lại đột nhiên nhảy lầu, mẹ Diệp đang lái xe thì nhận được tin dữ, dẫn đến tai nạn tử vong tại chỗ, còn em trai chín tuổi cũng bởi vì tai nạn đó mà phải ngồi xe lăn.


Hứa Tâm Nguyệt không phải là người dễ thông cảm cho người khác, thế nhưng sau khi biết những gì mà Diệp Bạch Tư đã trải qua, bà mới thay đổi quan điểm với anh một chút, mà chút thay đổi này lập tức không thể vãn hồi, sao Diệp Bạch Tư có thể tốt như vậy, nếu so sánh với Đoàn Sâm thì quả thực anh biết cách chăm sóc rất giỏi.


Đoàn Sâm rất bận rộn, bận tới mức trong đầu lẫn trên tay của hắn chỉ có những con số lạnh như băng, để mặc cả bố mẹ lớn tuổi cũng cần được quan tâm sưởi ấm, thế nhưng Diệp Bạch Tư lại có thể làm được điều này.


Suốt tám năm qua, những lần bọn họ đau đầu ngã bệnh phải nhập viện đều do một tay Diệp Bạch Tư bên cạnh chăm sóc, Diệp Bạch Tư thậm chí còn đóng vai trò nhắc nhở những ngày kỷ niệm, cũng không biết anh đã dùng thủ đoạn nào mà bây giờ mỗi khi đến sinh nhật bố mẹ Đoàn sẽ luôn có Đoàn Sâm thành thật đến tham dự.


Trước đây bọn họ gần như không dám nghĩ tới, dù sao ở trong mắt Đoàn Sâm, công việc luôn luôn phải ưu tiên đặt lên hàng đầu.


Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu của Diệp Bạch Tư đối với Đoàn Sâm.
Thỉnh thoảng Hứa Tâm Nguyệt thử đặt mình vào vị trí của anh, nếu Đoàn Cao Sơn dám đối xử với bà giống như cách mà Đoàn Sâm đối với Diệp Bạch Tư, bà đã xé xác Đoàn Cao Sơn từ đời nào rồi.


Bà cảm thấy tình yêu của Diệp Bạch Tư quá hèn mọn, nếu Diệp Bạch Tư là con trai mình thì bà đã mắng cho anh tỉnh ra, thế nhưng người được yêu kia mới là con mình, tâm tình Hứa Tâm Nguyệt rất phức tạp, bà cũng không thể nói với anh rằng cậu đi đi con trai của tôi không xứng đáng để cậu yêu đâu…
Chỉ sợ như thế sẽ làm tổn thương đến trái tim của Diệp Bạch Tư thôi.


Vì vậy, điều duy nhất bà có thể làm là mắng Đoàn Sâm, sau đó quan tâm Diệp Bạch Tư nhiều hơn một chút, cố gắng khiến cho bọn họ sống thật tốt, tốt nhất là có thể nhanh chóng kết hôn để hai ông bà già này được yên lòng.


Bà đã nghĩ kỹ rồi, Tết năm nay bà sẽ gọi Đoàn Sâm về để nói cho rõ ràng, chuyện này thật sự không thể tiếp tục mãi được, bà thấy Diệp Bạch Tư đi theo Đoàn Sâm nhiều năm như vậy rồi mà Đoàn Sâm vẫn ức hiếp người ta hết lần này tới lần khác, cũng không cho anh được một cái danh phận nào, bà lo rằng một ngày nào đó Đoàn Sâm sẽ khiến đối phương phải thất vọng từ bỏ.


Bà thật sự hy vọng hai đứa nhỏ này có thể chung sống hòa thuận, cũng thật sự muốn thành lập quan hệ mẹ con với Diệp Bạch Tư.


Thế nhưng bây giờ Diệp Bạch Tư đã đi rồi.

Bà không khỏi lo lắng, Diệp Bạch Tư chủ động rời đi như vậy, nhất định là rất đau lòng! Hơn nữa bà tương đối chắc chắn, với cái đức hạnh kia của Đoàn Sâm, ngoại trừ Diệp Bạch Tư ra thì không ai có thể chịu đựng được hắn.


Bố Đoàn cũng bị sự lo lắng của bà ảnh hưởng, nhưng ông vẫn xem như còn giữ được bình tĩnh, hơn nữa còn ra chiêu: “Bà hỏi Tân Chi thử xem.”

Mẹ Đoàn lập tức cầm điện thoại lên, bố Đoàn lại nhắc nhở: “Khoan nói đến chuyện Diệp Diệp bỏ đi đã, chỉ nói chúng ta không liên lạc được thôi, để nó gọi giúp mình.”

Mẹ Đoàn cũng biết việc Đoàn Sâm mất vợ mà truyền ra ngoài thì cũng không tốt lành gì, bà nghe theo bố Đoàn, tìm gọi Triệu Tân Chi.


Triệu Tân Chi cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gọi cho Diệp Bạch Tư, bố mẹ Đoàn thấp thỏm chờ đợi, không lâu sau Triệu Tân Chi đã video-call tới, trên màn hình là vẻ mặt tràn ngập khủng hoảng của cậu: “Bác gái!!! Con bị block rồi!!!”

Mẹ Đoàn cố gắng đè xuống suy nghĩ không tốt trong lòng, giả vờ kinh ngạc nói: “Con có xích mích gì với anh ấy không?”

“Không có!!!” Triệu Tân Chi sợ đến mức tái mặt: “Bác với chú đều nói sau này ảnh nhất định sẽ là chị dâu của con, con lấy lòng còn không kịp thì sao dám có xích mích gì với ảnh chớ?”

“Vậy chắc nó trượt tay.” Mẹ Đoàn trấn an cậu nói: “Thôi muộn rồi, con đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Triệu Tân Chi ngơ ngác cúp video, lại nhấn vào chỗ trò chuyện với chị dâu, nhìn lời nhắc nhở ở phía trên, trong lòng thê lương cực kỳ.


Chị dâu…
Rõ ràng ghét cậu đến thế.


Phía bên kia, mẹ Đoàn càng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bà lại gọi cho Đoàn Sâm, lần này đối phương không bắt máy.


Mẹ Đoàn trực tiếp cầm túi lên: “Chuẩn bị xe, tôi tới Tiêu Sơn tìm nó.”

“Bà đừng vội.” Bố Đoàn không quen nhìn thái độ hấp tấp của bà, giơ tay giữ chặt người lại nói: “Nghe tôi nói này, dù nó thật sự block hết chúng ta đi nữa cũng sẽ không block Đoàn Sâm đâu.”

Vẻ mặt của mẹ Đoàn hoài nghi: “Vậy sao thằng bé lại block chúng ta?”

“Chắc là tức Đoàn Sâm quá nên mới xóa hết những người không quan trọng như chúng ta, có lẽ nó chỉ trút giận vậy thôi…
Dù là người tốt tính đến đâu thì vẫn có cảm xúc mà.”

Bố Đoàn tự nhận mình nói rất có lý: “Giống như lúc bà tức giận sẽ ném điện thoại cho bớt cáu nhưng nhất định sẽ không ném những món đồ sưu tầm trong tủ kính vậy, Diệp Diệp thích Đoàn Sâm như thế, nó sẽ không làm ra chuyện như đoạn tuyệt đâu, bởi vì nó biết rất rõ là một khi block Đoàn Sâm rồi thì giữa bọn nó không còn cơ hội nào nữa.”

“Nếu nói như vậy thì bây giờ Đoàn Sâm càng phải nhanh chóng đuổi theo chứ! Diệp Diệp phải đau lòng tới cỡ nào mới bỏ đi như vậy!”

“Bà cứ nghe lời tôi đi, so với chúng ta thì Đoàn Sâm còn không hiểu rõ thằng bé sao? Nó cảm thấy không sao thì chắc chắn sẽ không sao, chuyện của người trẻ tuổi mà, chúng ta đừng để tâm quá.” Bố Đoàn nói: “Tôi tin tưởng Đoàn Sâm 100%.”

Vẻ mặt của mẹ Đoàn vẫn rất nghiêm túc: “Nhưng tôi cảm thấy lần này rất khác.”

“Ba ngày.” Bố Đoàn nói: “Nhiều nhất là ba ngày, Đoàn Sâm sẽ dỗ người quay trở lại.”


“Nếu sau ba ngày mà thằng bé vẫn không về thì sao?”

“Vậy tôi sẽ đến công ty dọn nhà vệ sinh một tháng.”

Đoàn Cao Sơn cũng là người có mặt mũi, hơn nữa nói năng rất đảm bảo, sẽ không dễ dàng lật xe*, Hứa Tâm Nguyệt tạm thời đè xuống được kích động, trong lòng có chút tin tưởng, bà nói: “Vậy tôi chờ ba ngày.”

* Gặp thất bại.


Bố Đoàn tự tin gật đầu, đeo kính lão lên tiếp tục xem tin tức.



Diệp Bạch Tư không gọi xe, anh đột nhiên rất muốn đi dạo, hít thở không khí tự do một chút, không cần suy nghĩ điều gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng mà bước đi, thật sự khiến người ta rất hưởng thụ.


Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ cũng không cảm thấy mệt.


Bầu trời tháng 11 tối sớm, Diệp Bạch Tư đi dạo dưới sắc trời đang tối dần, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời lốm đốm sao.


Trước mặt có một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến, sau khi lướt qua người anh thì lại quay đầu đuổi theo.


Diệp Bạch Tư theo bản năng dừng bước, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn anh.


Diệp Bạch Tư sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Trợ lý Kế.”

“Diệp, à không, A tổng.” Kế Sách trêu chọc anh: “Lên xe đi.”

“Anh đừng chọc tôi.” Diệp Bạch Tư cũng không biết danh hiệu này xuất phát từ đâu, anh trực tiếp đặt hành lý vào ghế sau, sau đó ngồi vào ghế phụ nói: “Nhắc mới nhớ, bây giờ tôi gọi anh là trợ lý Kế thì nghe không thích hợp lắm, dù sao anh cũng đâu có làm việc dưới trướng Đoàn Sâm nữa.”

“Bây giờ tôi không phải là trợ lý của Diệp tổng sao?” Ánh mắt của Kế Sách rơi vào dây an toàn trước người anh, ngón tay vừa rời khỏi vô lăng, Diệp Bạch Tư đã tự mình cài lại, anh nói: “Anh cũng không phải trợ lý của tôi, anh là tổng giám đốc của Kim Dược.”

Bàn tay Kế Sách lại trở về chỗ cũ, y thoải mái nói: “Nội dung công việc cũng không khác gì nhau lắm, đều là đại diện cho ông chủ thôi.”

Diệp Bạch Tư bật cười, thái độ nghiêm túc nói: “Thế nhưng thành thật mà nói, tôi rất bất ngờ lúc anh đáp ứng sẽ đến Kim Dược đấy, dĩ nhiên bất ngờ nhất là tên Đoàn Sâm kia lại có thể sẵn sàng sa thải anh như vậy.”

Anh dương dương tự đắc: “May mà tôi ra tay trước, nếu không nhất định anh đã chạy mất rồi.”

Thời điểm Diệp Bạch Tư chân thành cười rộ lên, phía bên má trái sẽ có một cái lúm đồng tiền hình quả lê nho nhỏ, rất nông, tuy Kế Sách đã biết anh tám năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, y chưa từng biết hóa ra một Diệp Bạch Tư luôn điềm đạm nghe lời và yên tĩnh lại có thể có một vẻ mặt sinh động như vậy.

Thế nhưng y chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, nói: “Sau khi rời khỏi Thiên Cự, quả thực có những công ty khác tìm đến tôi, thế nhưng ngay cả Đoàn tổng cũng không biết ông chủ của Kim Dược là ai, tôi nghĩ nếu mình vào được Kim Dược cũng sẽ không bị Đoàn tổng biết tới đâu nhỉ? Không ngờ âm soa dương thác*, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi việc phục vụ cậu.”

* [阴差阳错]: Một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân.


“Anh đừng nói vớ vẩn, trước đây anh cũng đâu có phục vụ tôi, anh chỉ truyền đạt lại ý tứ của Đoàn Sâm thôi, là trực tiếp vẫy tôi tới đuổi tôi đi chứ bộ.”

Xe đi hết một đoạn đường, tâm tình của Diệp Bạch Tư càng lúc càng thoải mái, anh trò chuyện với Kế Sách giống như bạn bè bình thường, anh tới tôi đi, vô cùng thanh thản dễ chịu.


Cho đến khi Kế Sách mở miệng: “Cậu với Đoàn tổng thật sự chia tay à?”

Nụ cười của Diệp Bạch Tư lập tức biến mất, lúm đồng tiền cũng nhạt đi, ánh mắt anh lạnh lẽo thêm vài phần: “Hoàn toàn cắt đứt rồi.”

“Nếu anh ta đến tìm cậu thì…
phải giải quyết thế nào đây?”

“Sẽ không đâu.” Diệp Bạch Tư hạ cửa kính xe xuống, thản nhiên nói: “Cổ của đại thiếu gia Đoàn rất cứng, vì thế anh ta sẽ không dễ dàng ngoảnh đầu lại đâu.”

Kế Sách quả thực rất muốn nói, thật ra cũng chưa chắc.


Y cầm vô lăng, ánh mắt nhìn về phía trước, liếm môi ngập ngừng: “Sao cậu lại muốn rời khỏi anh ta vậy?”

“Bởi vì tôi đã đáp ứng anh ta xong rồi, tám năm.” Mặc dù có thể là Đoàn Sâm đã quên giao ước này từ lâu.
Sau khi Diệp Bạch Tư trả lời xong lại đổi đề tài: “Nói đến chuyện của tôi, còn anh thì sao? Rốt cuộc anh đã chọc vào chỗ nào của Đoàn Sâm vậy? Lại có thể khiến anh ta nổi giận tới mức tình nguyện buông tha một nhân tài xuất chúng như anh.”

Diệp Bạch Tư hiểu Đoàn Sâm, hắn là một người đầy mánh khóe trên thương trường, đầu óc nghề nghiệp rất cao, công việc luôn luôn xếp lên đầu, với một người trợ lý như Kế Sách, y vừa hòa hợp với tính tình của hắn lại vừa có năng lực giúp hắn tạo ra giá trị, thật sự có thể gọi là hoàn hảo.


Anh vẫn không nghĩ ra tại sao Đoàn Sâm lại chủ động sa thải Kế Sách, hoàn toàn không giống với tác phong của hắn chút nào.


Kế Sách suy nghĩ một lúc, y nói: “Có lẽ là do tôi đã chạm vào vảy ngược của anh ta đấy.”

Diệp Bạch Tư nhướng mày, Đoàn Sâm còn có vảy ngược nào mà anh không biết sao?

Công việc của Kế Sách vẫn luôn phát triển rất ổn định, cũng không thể làm gián điệp thương mại, không ai cho y đãi ngộ tốt hơn Đoàn Sâm cả.
Hơn nữa, y đối với người khác rất đáng tin cậy, làm việc cũng rất khôn khéo, nói không chừng y hiểu Đoàn Sâm không kém Diệp Bạch Tư là bao nhiêu, không thể làm gì phật ý hắn được.


Anh theo thói quen suy nghĩ, mãi đến khi Kế Sách lên tiếng: “Chút chuyện riêng thôi, cậu không cần phải để tâm.”

Diệp Bạch Tư ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, anh nói: “Tôi xin lỗi.”


Biệt thự Tiêu Sơn.


Đoàn Sâm cuối cùng cũng hoàn tất công việc, hắn xoa xoa trán, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút, nhân tiện nhìn thoáng qua đồng hồ.
Sau đó hắn bước ra ngoài phòng làm việc, theo thói quen gõ cửa phòng Diệp Bạch Tư: “Giúp tôi làm bữa tối…”


Còn chưa dứt lời, hắn chợt nhớ ra Diệp Bạch Tư đã kéo hành lý đi rồi.


Trong lòng hắn có chút không vui, đẩy cửa bước vào.


Phòng của Diệp Bạch Tư có gam màu trắng nhạt, cho dù Đoàn Sâm có đến làm bừa bộn đến cỡ nào, lúc hắn đến lần nữa thì mọi thứ trong phòng sẽ luôn gọn gàng trở lại.
Bây giờ cũng thế, mặt đất không có lấy một hạt bụi, trên giường phủ một chiếc chăn bông mùa đông dày, khiến cho người khác chỉ cần nhìn qua đã muốn nằm xuống.


Mở tủ quần áo ra, rất nhiều quần áo vẫn còn trong đó.
Thỉnh thoảng hắn sẽ chơi một vài trò với Diệp Bạch Tư, cũng thỉnh thoảng sẽ bất ngờ muốn để cho Diệp Bạch Tư mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, vì vậy bên trong vẫn còn một số bộ trang phục nữ được thiết kế riêng với giá khá cao.


Đoàn Sâm lấy từ bên trong ra một chiếc váy champagne, sau đó ném lên giường của Diệp Bạch Tư.


Nếu Diệp Bạch Tư nhìn thấy, anh sẽ hiểu ngay rằng đây là biểu thị cho việc Đoàn Sâm đang tức giận, chỉ khi anh ngoan ngoãn mặc váy vào xin lỗi rồi mới có thể giải quyết.


Đoàn Sâm chắc chắn ngày mai anh sẽ trở về, hắn cũng chắc chắn rằng Diệp Bạch Tư nhất định sẽ chấp nhận hình phạt mà hắn đưa ra.


Hắn đóng cửa tủ lại, rời khỏi phòng của Diệp Bạch Tư.


Sau khi xuống lầu, hắn mới phát hiện hóa ra Diệp Bạch Tư đã để lại cơm tối cho mình trước khi rời đi.


Đoàn Sâm không khỏi nở nụ cười.


Tuy rằng không rõ lí do Diệp Bạch Tư rốt cuộc đang ầm ĩ cái gì, thế nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao Diệp Bạch Tư có tức giận đi nữa thì vẫn không bỏ đói hắn.


Huống chi hắn còn báo trước về việc Tề Kiệt khai trương nhà máy rượu, Diệp Bạch Tư chu đáo như thế, chắc chắn anh sẽ không để mặc hắn thân đơn bóng chiếc đâu.


Hắn ăn no uống đủ xong thì lên lầu tắm rửa, sau đó ngủ một giấc mà không hề có chút gánh nặng nào.


Trong mơ, giống như hắn dự đoán, Diệp Bạch Tư mặc một chiếc váy champagne vội vàng chạy đến trước cửa nhà máy rượu, anh cúi đầu xin lỗi, đề nghị được đi vào cùng hắn.


===

Chó Đoàn: Chỉ cần em xin lỗi thôi, tôi sẽ lập tức tha thứ cho em.


Diệp Diệp:…
Anh là ai?


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.