Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 5959


Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 5959:


“Đảo S sao?” Diệp Bạch Tư kéo hành lý ra ngoài cửa, anh vừa chờ trợ lý đến đón vừa nói: “Đó là nơi nào vậy?”

“Nó là hòn đảo mới nổi tiếng từ năm ngoái thôi, mỗi tháng chỉ tiếp nhận một trăm người, rất khó để có thẻ cập bến đấy.
Tôi phải đợi rất lâu mới được cấp thẻ, nghe nói nơi đó là thiên đường trên trần gian, cho nên tôi rất nóng lòng được trải nghiệm với cậu.”

“…
Được rồi, gặp anh sau.”

Cúp máy, Diệp Bạch Tư lại nhìn thoáng qua tấm thẻ, hoa văn in nổi bên trên trông giống như một bông hoa với những chiếc lá xanh, không biết là loại thực vật gì, hai chữ S lại một đen một đỏ, cao cấp và thanh lịch đến kỳ lạ.


Vật càng hiếm thì càng quý, nếu Chris đã nói thứ này rất khó để có được thì tất nhiên nó phải rất quý rồi, vì vậy Diệp Bạch Tư cẩn thận cất nó đi.


Thời tiết hôm nay tốt lắm, bầu trời không một gợn mây, sóng yên biển lặng, con thuyền vững vàng tiến về phía trước.


Trên boong tàu, người thanh niên tóc dài mặc một thân màu trắng đang lười biếng nhìn những con sóng xô vào đáy thuyền, dòng nước óng ánh như pha lê, mang theo màu xanh lam trong lành tươi mát.


Chris bước ra khỏi khoang tàu, y lẳng lặng đo vòng eo của anh một chút, sau đó mỉm cười cúi xuống bên cạnh anh, nói tiếng Trung rất sõi: “Cụm từ vòng eo con kiến có phải dành cho cậu không?”

Diệp Bạch Tư suýt thì rơi xuống nước vì xấu hổ, anh bất đắc dĩ nói: “Đó là từ miêu tả phụ nữ mà.”

“Ngại quá.” Chris xin lỗi, sau đó cùng anh nhìn chằm chằm về phía trước: “Hình như đảo S này được xây dựng bởi người Trung, tôi nghe những người bạn từng đến đó kể rằng nơi này chính là một thiên đường có thật, phong cảnh cực kỳ giống phim viễn tưởng, vô cùng rung động lòng người đó.”

“Tôi tin rằng thiên nhiên có vô số vẻ đẹp huyền ảo, thế nhưng những kỳ quan huyền ảo trong trí tưởng tượng của con người thì phải tái hiện thực tế, không biết phải tốn bao nhiêu tiền và nhân lực, huống chi sẽ luôn tồn tại những nỗi tiếc nuối nữa.”

“Một số người đã nghe qua câu chuyện về nó.
Mất mười năm để xây dựng hòn đảo này, tiêu tốn hàng trăm tỷ đô la, ý định ban đầu của việc xây dựng chính là có một lần chủ nhân hòn đảo lỡ chọc giận người yêu đến độ đối phương muốn rời đi, vì vậy anh ta đã lén lút chuẩn bị món quà này để bù đắp…
Lúc đầu nó không được mở cửa cho công chúng đâu, không biết tại sao anh ta lại đột ngột thay đổi chủ ý vào năm ngoái.”

“Thật sao?” Chuẩn bị quà bù đắp suốt mười năm, người này nếu không ngu ngốc thì cũng chỉ có lắm tiền, hoặc cũng có thể là cả hai yếu tố.


Không biết từ lúc nào mà bên cạnh anh đã xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên, đối phương nói: “Hơn thế nữa, thẻ cập bến đảo này còn sử dụng được nhiều lần, bây giờ giá bán của nó đã lên đến nửa triệu rồi đấy.”

Diệp Bạch Tư nhìn qua chỗ vang lên giọng nói, anh khẽ kinh ngạc: “Chỉ là một tấm thẻ đến đảo thôi mà quý như vậy sao.”

Chắc là sắp đến giờ nên mọi người cũng lục tục đi vào boong tàu: “Vậy là cậu không biết rồi, hòn đảo này có một ngôi đền ở khu vực trung tâm, chủ nhân hòn đảo nói rằng nếu ai mở được cánh cửa của ngôi đền đó thì có thể trở thành chủ sở hữu mới của hòn đảo này, lập tức xử lý quyền chuyển nhượng tài sản.
Nếu thật sự có người may mắn mở được ngôi đền thì nửa triệu này có nghĩa lý gì đâu?”

Diệp Bạch Tư dường như đã thông suốt.


Trên thế giới này sẽ luôn có những người mang tâm lý con bạc như vậy.
Có điều chủ nhân của hòn đảo này cũng chịu chơi thật, gì mà xây dựng cho người yêu, e rằng tất cả chỉ là lăng xê cho chính mình vì muốn đạt được danh tiếng mà thôi.


Đoán chừng là những người lấy được thẻ cũng chỉ một lòng hướng đến ngôi đền.


“Rất nhiều người đoán rằng trong ngôi đền chứa vô vàn bí mật của chủ nhân hòn đảo, còn có hằng hà sa số vàng bạc châu báu nữa.”

“Lý do chủ nhân hòn đảo mở cửa đảo S hình như là vì cuối cùng người yêu của anh ta cũng rời đi đấy.”

“Bị bệnh rồi mất hả? Rốt cuộc người nọ vẫn không nhận được món quà bù đắp đến muộn này sao.”

“Tiếc thế, tội nghiệp thật.”

“Nhưng mà hình như anh ta nói sự hào nhoáng không phải là tình yêu, tình yêu nên đơn giản và mộc mạc mới đúng…
Não của tên lắm tiền này có vấn đề à? Tự mình đổ hàng đống tiền vào cho người yêu hoa hòe hoa sói như vậy mà lại bảo người khác phải nuôi dưỡng tình yêu bằng sự chân thành giản dị.”


Khách trên boong tàu kẻ tung người hứng, Diệp Bạch Tư nghe tai này lọt tai kia, anh cũng đã xác định rằng câu chuyện này chỉ là mánh lới để thu hút mọi người.
Tất nhiên, nó cũng bao gồm cả ngôi đền kia nữa, anh chắc chắn rằng trên thế giới này ngoại trừ chủ nhân hòn đảo thì không ai khác có thể mở được nó.


Có nhiều người có cùng suy nghĩ với anh: “Dù sao tôi cũng chỉ đến đây du lịch, cứ thử đến ngôi đền xem thế nào, tôi chẳng tin có người mở được đâu.”

“Mọi người nhìn kìa! Đó là ngôi đền phải không?”

“Là ngôi đền trung tâm đó! Trên đảo không được phép chụp ảnh, trước giờ tôi chỉ được thấy những bức ảnh chụp từ phía xa thôi.”

Có người giơ máy ảnh lên.


Diệp Bạch Tư nhìn theo tầm mắt của mọi người.


Bầu trời ở đây thấp đến độ có thể chạm vào những đám mây, anh nhìn thấy xuyên qua mây là một góc nhà, phía trên treo một chiếc chuông bằng bạc, hẳn là rất lớn bởi vì âm thanh của nó được gió thổi đi rất xa.


Rất khó để miêu tả tâm trạng của Diệp Bạch Tư lúc này.


Tiếng chuông réo rắt xa xôi, tựa như đang ở chín tầng mây hoặc nơi thiên đường.


Phải nói rằng vị trí của hòn đảo này rất tốt, thời tiết thế này có thể bắt gặp những tảng mây lớn như kẹo bông, vùng biển gần bờ có màu xanh ngọc, thật khó để biết được nó sâu đến đâu chỉ bằng một cái liếc mắt.


Diệp Bạch Tư bắt đầu tin rằng đây là phong cảnh huyền ảo chỉ xuất hiện trong phim ảnh thật, bởi vì vị trí của kiến trúc này thật sự tuyệt vời vô cùng, công trình nhân tạo kết hợp với khung cảnh thiên nhiên có thể sinh ra những hiệu quả không tưởng.


Anh nghĩ rằng có lẽ khi trời mưa và sương mù mờ mịt, cảnh tượng ở đây sẽ càng thêm xuất sắc.


Nhưng trời sẽ mưa sao?

Anh luôn cảm thấy mình đang thật sự ở đây, thế nhưng nhất định trời sẽ không có nắng.


Thuyền cập bờ, Diệp Bạch Tư bị ai đó chen lấn, Chris đỡ lấy anh rồi cùng nhau xuống thuyền.


Nơi này chỉ tiếp đón một trăm người một tháng, vì vậy thật sự không có nhiều khách du lịch.


Ngay khi vừa đặt chân lên đảo, trong đầu Diệp Bạch Tư lập tức nảy lên một từ ——

Khoa trương.


Đúng vậy, rất khoa trương.


Anh nhìn thấy một hành lang dài, những cây cột hai bên lối đi đều được chạm khắc phù điêu, thế nhưng những tấm phù điêu đó không hề cao cấp chút nào.
Chúng chỉ là những bông hoa thông thường như Diệp Bạch Tư đã từng chăm sóc, hiện tại có lẽ vẫn đang phát triển tươi tốt ở Tiêu Sơn.


Khoa trương hơn nữa chính là có sương mù giăng trên lối đi dạo, đây rõ ràng cũng được làm thủ công, chắc là vì muốn trải nghiệm chân thật việc cưỡi mây đạp gió trong đền.


Hành lang dài đến độ không thể nhìn thấy điểm cuối, song Diệp Bạch Tư biết hòn đảo này không quá lớn nên đây chỉ là hiệu ứng thị giác mà thôi.

Quả nhiên, sau khi đi vào thì phát hiện phía cuối chính là một bức bích hoạ, kết hợp với hành lang này như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, gần như không thể thấy được trong nháy mắt.


Nhìn một cách tổng quát thì khắp nơi trên hòn đảo này vô cùng cao cấp và linh thiêng, thế nhưng nếu nhìn kỹ hơn một chút thì mọi thứ đều rất dung tục bình thường.


Diệp Bạch Tư cảm thấy những người này thật sự đã thổi phồng nó quá cao, song anh cũng phải thừa nhận rằng phong cảnh ở đây rất đẹp, cảm giác khá tuyệt vời khi được đi dạo trong không gian như vậy.


Nhẹ nhàng bay bổng tựa như thật sự lạc vào chốn thần tiên.


Bước về phía trước, Diệp Bạch Tư nhìn thấy một chiếc hồ nhân tạo nhỏ, nước bên trong xanh biếc như ngọc tiên nhân được cố ý tô vẽ.
Có những bụi cỏ xanh không tên mọc bên hồ, trên thân lấp lánh một thứ ánh sáng nhàn nhạt, những bông hoa điểm xuyết trong đó cũng đẹp như mơ.


Diệp Bạch Tư còn nhìn thấy hai con cá koi khổng lồ trong hồ, một đen một đỏ bơi lượn trong làn nước màu ngọc lam tĩnh lặng giống như linh thú sống động trong tranh vẽ.


Phong cảnh ở đây thật sự đẹp đến ngoạn mục.


Diệp Bạch Tư quyết định rút lại những lời lẽ ngu ngốc mà người khác đã thổi bay anh lên trời.


“Nơi này đúng là hoàn toàn bắt chước chốn bồng lai tiên cảnh.” Chris nói, Diệp Bạch Tư gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Có người nói: “Tôi tin là chủ nhân hòn đảo chắc chắn rất yêu người yêu của mình, vì vậy anh ta mới có thể làm riêng một nơi để lấy lòng người yêu như vậy.”

“Vậy thì chắc là anh ta đã xúc phạm người yêu mình ghê lắm, nếu không thì tại sao phải bỏ hết vốn liếng ra như thế được?”

Hai người dường như không kể cùng một phiên bản của câu chuyện, mọi người cười ha ha, sau đó cùng đi về phía trước.


Diệp Bạch Tư còn nhìn thấy một gốc đại thụ với một cái hốc cây khổng lồ, dường như cũng là giả nhưng được làm y như thật.
Một vài chú thỏ trắng muốt chạy nhảy trên bãi cỏ, có người vui vẻ đi xuống chỗ hốc cây để trải nghiệm những cuộc phiêu lưu khác, Diệp Bạch Tư không có sức mạnh tinh thần này nên anh vẫn cùng những người khác đi đến ngôi đền trung tâm.


Ngôi đền này là công trình cao nhất trên cả hòn đảo, phần đỉnh xuyên thẳng vào trong mây, cánh cửa cao gần sáu mét.
Những người bước về phía ngôi đền nhanh chóng tiến lên thử đẩy cửa, thế nhưng cánh cửa được đóng rất chặt, không ai có thể đẩy ra.


Điều này đã nằm trong dự đoán của Diệp Bạch Tư, ngay sau đó đã có người rút lui bắt đầu chửi bới: “Mẹ nó, phí mất nửa triệu của ông đây rồi.”

“Đã biết đẩy ra không được thì cứ đi chơi thôi.”

Chris cũng tiến lên thử một lần, sau đó y buông tay, nhún vai trở về nói: “Có vẻ như chúng ta không phải là người được trời độ nhỉ.”

Diệp Bạch Tư cười, “Vậy thì chúng ta đi chỗ khác.”

“Ai cũng đẩy thử rồi, cậu cũng thử một lần xem sao.”

Diệp Bạch Tư lắc đầu, anh rất hiếm khi gặp may mắn, nếu đã biết rõ đây chỉ là chuyện phí công thì anh sẽ không lãng phí sức lực của mình làm gì.


“Thử đi.” Có người nói: “Lỡ đâu có phép màu nào đó thì sao? Có khi anh chính là người định mệnh đó đó.”

Chris gật đầu tán thành: “Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một người không bị hấp dẫn bởi giá trị của hòn đảo này đấy.”


“…
Tôi vẫn có hứng thú mà.” Diệp Bạch Tư nói: “Chỉ là tôi biết loại chuyện tốt thế này sẽ không rơi vào người tôi thôi.”

Tuy nói vậy nhưng Diệp Bạch Tư vẫn bị đẩy về phía trước, anh bước qua một cái vạch đỏ trước ngôi đền, trên đỉnh đầu đột nhiên rủ xuống một ánh sáng màu đỏ.
Diệp Bạch Tư vô thức ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy một hệ thống nhận dạng tự động.


Lúc nãy cũng có người nói bọn họ bắt gặp thứ này nên Diệp Bạch Tư không nghĩ nhiều, anh bước ra khỏi khu vực nhận diện, sau đó duỗi tay đẩy một cái ——

Cánh cửa này nhẹ thật.


Đoàn Sâm ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ nhớ đến Diệp Bạch Tư những khi xuất thần.


Diệp Bạch Tư thật sự rất quyết đoán, anh đã dứt khoát bước ra khỏi mối quan hệ này, chỉ có hắn là vẫn còn hãm sâu bên trong.


Đoàn Sâm biết lý do tại sao, bởi vì hắn chính là người có lỗi ngay từ đầu, mọi chuyện xảy ra đều là do hắn gây nên.
Diệp Bạch Tư đã tha thứ cho hắn, thế nhưng hắn rất khó tha thứ cho chính mình.


Trạng thái chuyên tâm bất chợt bị gián đoạn bởi một tiếng chuông gấp rút, hắn vươn tay cầm điện thoại lên, âm thanh chói tai phát ra từ thiết bị nhắc nhở kết hợp với nhận dạng tự động.


Đoàn Sâm nhanh chóng ấn mở, hắn nhìn thấy một người tóc dài đang đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó, dưới sự chuyển động xoay tròn của camera, người nọ bước đến chỗ cánh cửa khổng lồ, nhẹ nhàng đẩy một cái…


Cánh cửa hai bên dần dần mở ra.


Đoàn Sâm đột ngột nhảy dựng lên, mặc kệ máy tính bị va đập, vội vàng chạy lao ra khỏi cửa.


Diệp Bạch Tư đang choáng váng dưới cánh cửa khổng lồ.


Vốn dĩ anh chẳng tin vào thứ này nên không hề dùng nhiều sức lực để đẩy nó.
Sau khi anh rút tay về thì nhận ra đây là cửa tự động, phải có phương thức cụ thể thì mới mở ra được.


“Đệt mẹ!” Dưới đất đột nhiên trồi lên những thanh lan can để ngăn chặn những kẻ muốn nhân cơ hội tiến vào.


Diệp Bạch Tư bối rối quay mặt lại, Chris tỏ vẻ xúc động nói: “Mau vào xem bên trong có báu vật gì đi!!”

“…” Chẳng có báu vật gì hết.


Diệp Bạch Tư yên lặng bước vào, cánh cửa chậm rãi đóng lại, trên đỉnh đầu lập tức chiếu xuống một chùm ánh sáng.


Ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi vào những bức bích họa trên tường, đột nhiên anh hiểu ra tất cả.


Quả nhiên, câu chuyện và cái gọi là số phận vốn chỉ là mánh khóe để thu hút người đến.


Ngay từ lúc bắt đầu, ngôi đền này chỉ được xây dựng dành cho một người mà thôi.


Diệp Bạch Tư bước tới.


Anh đã quá quen thuộc với những câu chuyện trong bức bích họa, người khiêu vũ, người vỗ tay, lần làm quen đầu tiên dưới ánh đèn, nụ hôn đầu tiên trong đêm Giáng Sinh năm ấy…


Anh xem qua từng bức tranh một.


Hóa ra Đoàn Sâm vẫn nhớ rất rõ những thứ mà anh đã muốn quên đi, hắn lại có thể nhớ và ghi tạc lại bằng cách này.

Diệp Bạch Tư không tán thành hành vi của hắn, thế nhưng đối với chuyện của mình, chỉ cần nhìn qua từng chút từng chút một như vậy, rất nhiều hồi ức vẫn sẽ hiện lên trong lòng anh.


Hóa ra giữa anh và Đoàn Sâm đã từng có nhiều kỷ niệm đến thế sao?

Rõ ràng chúng chỉ là những bức ảnh hồi ức bình thường thôi, đáng để hắn khắc ghi và trân quý như vậy à?

Anh vẫn luôn biết Đoàn Sâm là một người cố chấp, thế nhưng không ngờ hắn lại có thể cố chấp đến mức này.


Diệp Bạch Tư nghĩ thầm, quả nhiên hắn vẫn là một tên ngu ngốc lắm tiền nhỉ.


Cười nhạo Đoàn Sâm xong, trong lòng anh lại dần dần hiện lên một nỗi buồn chua xót.


Anh không biết mình đã nhìn theo hướng này bao lâu cho đến khi nghe thấy tiếng trực thăng ầm vang trên đỉnh đầu.
Diệp Bạch Tư ngẩng lên, một người đang vội vã lao xuống cầu thang xoắn ốc, hắn thở hồng hộc nhìn anh, đôi mắt mang theo màu đỏ rực.


“Diệp Diệp…”

Cổ họng trở nên khản đặc, Diệp Bạch Tư cảm thấy tên này thật sự càng ngày càng ngu ngốc.


Anh đứng yên không nhúc nhích, Đoàn Sâm vừa nhìn anh vừa bước xuống, giống như sợ anh lại bỏ chạy.


Cuối cùng hắn cũng bước đến trước mặt Diệp Bạch Tư, lồng ngực phập phồng liên tục, trên mặt cũng lấm tấm những giọt mồ hôi vì chạy quá nhanh.


Hắn nhìn Diệp Bạch Tư một lúc lâu, sau đó kéo lấy cổ tay áo của anh một cách dè dặt.


Diệp Bạch Tư cụp mắt, mặc kệ bản thân bị hắn kéo lên thang lầu.
Trên đường đi, bàn tay đang kéo cổ tay áo của Đoàn Sâm lặng lẽ chuyển sang nắm lấy tay anh.


Có lẽ là sợ mình lại bị mắng nên hắn không dám nhìn Diệp Bạch Tư.


Diệp Bạch Tư yên lặng để hắn nắm, bước lên cầu thang vừa cao vừa dài.


“Ở đây có chín mươi chín bậc thang.” Đoàn Sâm nói: “Trước kia tôi luôn nghĩ em sẽ hạnh phúc biết bao khi tôi tặng cho em hòn đảo này, sau đó tôi sẽ dẫn em bước đi…”

“Nhưng sau này tôi không dám nghĩ đến điều đó nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ước nguyện này vẫn còn có thể trở thành hiện thực.”

Diệp Bạch Tư được hắn dẫn đến nơi cao nhất, đôi mắt khẽ tối sầm lại, khi quay đầu một lần nữa thì anh chỉ nhìn thấy một vũ trụ mênh mông, trước mặt là một biển sao trời, cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy một khoảng bóng tối.


Đoàn Sâm đứng trước mặt anh, ánh sao lấm tấm rơi trên người hắn, đôi con ngươi màu xám nhạt kia trở nên sâu thẳm: “Rất nhiều năm trước đây, tôi muốn dẫn em đến đây chơi thật vui vẻ, đến tối thì tôi sẽ đưa em đến nơi này, tôi sẽ nói với em rằng tôi không muốn kết hôn, bởi vì tôi không muốn em phải vì tôi mà ràng buộc trách nhiệm…
Nhưng tôi thề, cả đời này tôi vẫn sẽ cùng em nói chuyện yêu đương.”

Diệp Bạch Tư không nói gì.


“Em xem, lúc đó tôi vẫn muốn tặng em một biển sao trời, khiến cho em thật cảm động, sau đó em sẽ tha thứ cho tôi, chấp nhận chủ nghĩa không kết hôn của tôi, chấp nhận yêu cầu ngớ ngẩn của tôi mà yêu nhau suốt đời.” Đoàn Sâm nói: “Nhưng tôi đã quên…”

“Biển sao vẫn luôn nằm trong mắt em mà.”

“Tôi là một tên ngốc, tôi biết, dù bây giờ tôi có tặng cả thế giới cho em thì cũng chỉ có thể cảm động chính mình…” Hắn nói: “Nhưng em có thể cho tôi một cơ hội không…
Cho tôi một cơ hội…
được theo đuổi em một lần nữa.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.