Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 5555:
Thời tiết giảm nhiệt khiến cho hai hôm nay Diệp Bạch Tư hơi có dấu hiệu cảm lạnh, vì vậy anh tranh thủ thời gian rảnh để nghỉ ngơi một chút.
Về chuyện này, anh đã chào hỏi bên nhà bếp tư nhân trước, bảo bọn họ không cần giao đồ ăn hôm nay, anh muốn tự mình vào bếp trong những dịp được nghỉ ngơi hiếm hoi như vậy.
Diệp Bạch Tư vừa mới cho bát đĩa vào máy rửa bát thì chuông cửa vang lên.
Anh nghi hoặc bước đến trước màn hình điện tử.
Tiếng mưa tuôn xối xả xuyên qua loa, lẫn trong tiếng ồn là một chút âm thanh của điện.
Trên màn hình, Đoàn Sâm dầm mưa đến độ ướt sũng, tóc rũ rượi nhỏ nước xuống, hắn run rẩy đứng ở bên ngoài: “Diệp Diệp…”
Lúc đến nơi, hắn có vô số lời muốn nói với Diệp Bạch Tư, bây giờ đứng trước cửa lại giống như bị mắc kẹt.
Đoàn Sâm nhìn camera, lắp bắp mãi vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Diệp Bạch Tư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi…” Đoàn Sâm mấp máy môi, cơn mưa lạnh thấu xương tủy, hắn mím môi nói: “Tôi muốn gặp em, Diệp Diệp, tôi muốn…
Tôi muốn nhìn thấy em…”
Khi những lời này được thốt lên, tất cả những cảm xúc khác nhau bị đè nén trong lòng mấy hôm nay xen lẫn niềm nhung nhớ tràn đầy, giọng của hắn lập tức trở nên khàn đặc: “Diệp Diệp à, tôi muốn gặp em…”
“Bỏ đi.” Diệp Bạch Tư nhẹ giọng nói: “Bên ngoài mưa lớn lắm, anh về đi.”
“Không, Diệp Diệp, Diệp Diệp à, xin em hãy nghe tôi nói…”
Loa đã bị tắt, Đoàn Sâm che mặt, dựa vào tủ đựng đồ chuyển phát nhanh.
Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy Diệp Bạch Tư ở cạnh người khác nữa, cảm giác này giống như bị một lưỡi dao mỏng lăng trì trên da thịt vậy.
Đoàn Sâm muốn lấy hết can đảm để thử lại một lần, muốn cầu xin một cơ hội từ Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư ho nhẹ một tiếng, anh trở về phòng ngủ uống thuốc cảm, lúc đi ra lần nữa thì phát hiện Đoàn Sâm vẫn chưa hề rời đi.
Người đàn ông nọ đứng ở cửa, toàn thân ướt đẫm nước, hai má đã cóng đến độ tái xanh, hắn vừa nhìn thấy Diệp Bạch Tư thì trong mắt lập tức trào ra khát vọng, giống như chỉ trong giây lát đã được rót đầy sinh lực vào.
Diệp Bạch Tư không thể nghe được hắn nói cái gì thông qua đôi môi khép mở đó, anh chỉ nhìn thấy bộ dạng đối phương cầm lấy tay nắm cửa trông thảm hại cực kỳ, ánh mắt khẩn cầu kia cũng vô cùng hèn mọn.
Một Đoàn Sâm như vậy mới chân chính giống như những gì Thích Trực đã nói, là bản beta Tất cả chúng sinh đều đau khổ năm ấy đã kéo hắn rơi xuống trần gian.
Diệp Bạch Tư lẳng lặng nhìn Đoàn Sâm, trong tâm trí dần lướt qua những hình bóng khác nhau của người đàn ông này trong suốt tám năm đó.
Hắn luôn mang theo dáng vẻ kiêu ngạo và tao nhã, ánh mắt lúc nào cũng bễ nghễ và hời hợt, bệ vệ ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Một thiên chi kiêu tử lại bị kéo xuống vũng bùn như vậy.
Diệp Bạch Tư không biết diễn tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào, là thông cảm hơn hay là hả giận hơn, hoặc là cả hai.
Anh bất chợt cảm thấy vừa buồn vừa căm phẫn.
Tình yêu là cái quái gì vậy chứ.
Nếu biết việc yêu một người sẽ khiến cho mình phải thay hình đổi dạng, sẽ trở nên buồn cười và đáng thương như thế, cả đời này anh cũng sẽ không yêu bất cứ ai.
Anh rời khỏi cửa sổ.
Bóng dáng của Diệp Bạch Tư lại biến mất, hy vọng trong mắt Đoàn Sâm lập tức tan vỡ, hắn bất lực nhìn về nơi anh đứng vừa rồi.
Mãi đến khi bên trong cửa gỗ truyền đến âm thanh, hắn mới đột nhiên đứng thẳng người lại, trong lòng dấy lên hy vọng một lần nữa: “Diệp Diệp, Diệp Diệp!”
Cánh cửa gỗ màu trắng bị đẩy ra, một chiếc ô xuất hiện, Diệp Bạch Tư khoác áo khoác, cụp mắt bước xuống bậc thềm trước cửa.
Anh giẫm lên con đường lát đá cuội, đi ngang qua những chậu cây bị mưa giội lay lắt, một mạch đi đến trước cổng.
Ô được giơ lên cao, ánh mắt của Diệp Bạch Tư lộ ra từ bên dưới, anh nhìn Đoàn Sâm qua cánh cổng sắt rèn màu trắng, ngữ khí rất nhẹ: “Về đi Đoàn Sâm, bộ dạng hiện tại của anh trông ngu ngốc vô cùng.”
“Tôi biết…” Đoàn Sâm cũng không biết mình trông ngu ngốc đến cỡ nào, hắn tha thiết nhìn Diệp Bạch Tư, ánh mắt lưu luyến mãi không dứt: “Khoảng thời gian trước kia, tôi nhìn thấy em ở bên cạnh Kế Sách…
Tôi, tôi đã cho rằng tôi có thể chấp nhận sự thật, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không đến quấy rầy em nữa, chỉ cần em sống tốt thì dù em thích ai, tôi cũng sẽ chúc phúc cho em.”
“Hôm nay tôi nhìn thấy Kế Sách…
Tạ Ninh nói em đã từ chối anh ta.
Em biết không, tôi đã nghe thấy âm thanh của nước thấm vào mảnh đất khô cằn…
Diệp Diệp à, em có thể cho tôi một cơ hội nữa được không, tôi thật sự, thật sự đã khác xưa rất nhiều rồi, em cho tôi một cơ hội nữa đi, được không?” Đoàn Sâm nghẹn ngào: “Tôi yêu em, tôi thật sự không thể sống thiếu em được…
Tôi đau lắm, Diệp Diệp à, tôi thật sự rất đau…
Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa…
Tôi xin em, cho tôi một cơ hội nữa, được không?”
Đôi mắt của Diệp Bạch Tư hiện lên sự thương hại, anh lắc đầu: “Về đi, Đoàn Sâm, ở đây lạnh lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ phát sốt đó.”
“Diệp Diệp, em không ghét tôi nhiều đến vậy…
Tôi có thể nhìn ra là em sẽ cảm thấy hài lòng khi tôi thay đổi, tôi cũng biết là em sẽ càng cảm thấy mỉa mai hơn, em có thể tin tôi không, tôi thề, sau này tôi sẽ đối xử với em thật tốt, tôi sẽ biết cách để yêu em…”
“Đúng vậy, tôi không còn ghét anh nữa.” Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng nói: “Đoàn Sâm à, anh của bây giờ thật sự rất tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa đâu.
Về đi Đoàn Sâm, sau này cũng đừng đến đây nữa, anh sẽ có người yêu mới, anh sẽ dùng những gì anh học được để chăm sóc cho người nọ, người đó không nhất thiết phải là Diệp Bạch Tư…”
“Nhưng tôi chỉ muốn chăm sóc cho Diệp Bạch Tư thôi.” Dưới nền mưa to xối xả, giọng nói của hắn tràn đầy tuyệt vọng: “Tôi chỉ yêu một mình Diệp Bạch Tư, làm sao tôi có thể chăm sóc cho người khác…
Tôi không làm được, tôi không thể, Diệp Bạch Tư à, tôi không làm được…”
Diệp Bạch Tư nhìn người đàn ông đau khổ trước mặt rất lâu, cuối cùng anh vẫn nhẹ giọng nói: “Về đi, Đoàn Sâm.”
Anh xoay người, bất chợt nghe thấy sau lưng vang lên một âm thanh rơi xuống rất mạnh.
Đó là đầu gối của Đoàn Sâm.
Các vũng nước trên mặt đất văng tung tóe.
Diệp Bạch Tư ngây ngốc quay lại, nhìn thấy hắn đang khuỵu gối quỳ xuống đất và cúi đầu.
“Em đã từng nói…” Hắn có chút sợ sệt, giống như không dám chắc rằng nếu mình nói như vậy thì có bị phản tác dụng hay không: “Nếu tôi muốn em trở về thì quỳ xuống cầu xin đi, sau đó nhận lỗi của mình, em sẽ cân nhắc mối quan hệ này một lần nữa.”
“Diệp Diệp.” Đoàn Sâm ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ với tư thế khẩn nài của mình, cách một cánh cửa, ánh mắt của hắn vừa nghiêm túc vừa ngoan đạo: “Tôi có vô số lỗi lầm muốn thừa nhận với em.”
“Thứ nhất, lúc em nói yêu tôi, tôi không nên nói là tôi bao dưỡng em.” Đây là Diệp Bạch Tư nói với hắn ở lối đi nhỏ trong trung tâm thương mại ngày hôm đó.
“Thứ hai, tôi không nên tự cho mình là đúng…” Hắn lạnh đến phát run: “Tự tiện phỏng đoán em là loại người như thế nào.”
“Thứ ba, tôi không nên ngồi trên đầu em làm trời làm đất chỉ vì em dời đi giới hạn của mình, tôi không nên ức hiếp em.”
“Thứ tư, tôi không nên tùy tiện giận cá chém thớt với em bởi vì những cảm xúc cá nhân của mình, không nên xem em như một thứ gì đó mà mình sở hữu.
Tôi vốn phải cho em một cái danh xưng từ sớm, tôi vốn phải nói với mọi người rằng em là người yêu của Đoàn Sâm…
Không nên bỏ qua những lời bàn tán đó chỉ vì em nói em không để bụng.”
“Thứ năm, tôi không nên mặc kệ tâm tình của em, tôi vốn phải tôn trọng em, tôi vốn phải nói cho em biết rằng tôi yêu em, mỗi một câu em nói đều rất quan trọng, em cứ nói, tôi chắc chắn sẽ lắng nghe…
Tôi không nên phớt lờ em, không tin em, không nên xem những lời em nói như một trò đùa…”
“Thứ sáu, tôi không nên nói em là món đồ được định chế hoàn mỹ…
Em là tình yêu của tôi, dù em có là cái gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ luôn yêu em mà…
Tôi sẽ không bao giờ để em phải thay đổi bất cứ thứ gì vì tôi nữa…”
…
Đoàn Sâm lần lượt kể từng cái tội trạng của mình ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn Diệp Bạch Tư chăm chú.
Mưa thấm vào trong mắt, hắn cố gắng chớp chớp vài lần, tiếp tục cố chấp nhìn anh.
Hắn cố gắng bày tỏ cho Diệp Bạch Tư biết thái độ nhận sai của mình thành kính đến đâu, hắn cố gắng chứng minh rằng mình đã thật sự biết lỗi rồi.
“Quan trọng nhất, tôi không nên phớt lờ người thân duy nhất của em, không nên liên tục từ chối khi Ngọc Ngọc muốn gặp mình, thậm chí còn không nhớ cậu ấy là ai như vậy.”
Lông mi của Diệp Bạch Tư run lên, anh nghĩ đến khoảng thời gian lúc mới ở bên cạnh hắn.
Vừa mới mất cả bố lẫn mẹ, tâm lý của Diệp Bạch Ngọc nảy sinh một số vấn đề, vì vậy cậu cực kỳ đeo bám Diệp Bạch Tư.
Thế nên lúc Diệp Bạch Tư ở bên cạnh Đoàn Sâm, cảm xúc của Diệp Bạch Ngọc luôn rất phức tạp.
Diệp Bạch Tư là một người cẩn thận, anh có thể nhìn ra được cậu vừa mừng cho anh lại vừa thấp thỏm lo lắng.
Vui là vì cảm thấy rốt cuộc cũng có người có thể giúp anh san sẻ trách nhiệm, bất an là vì cậu sợ bạn trai của anh hai sẽ không thích mình, và mình sẽ bị anh hai bỏ rơi.
Diệp Bạch Ngọc vẫn luôn nghĩ cậu là con ghẻ của anh trai, cậu sợ Đoàn Sâm sẽ nói xấu mình trước mặt Diệp Bạch Tư, sau đó anh sẽ nhận ra cậu là một nỗi phiền toái lớn, không cần cậu nữa.
Cậu càng sợ hơn, nếu Đoàn Sâm chia tay anh hai bởi vì hắn không thích cậu thì làm sao bây giờ.
Diệp Bạch Tư thấy em trai mình thận trọng đề nghị muốn gặp Đoàn Sâm như vậy thì cũng không đành lòng từ chối, anh bảo: “Để có gì anh hỏi anh ấy thử xem.”
Một câu hỏi này kéo dài đến nửa năm.
Đoàn Sâm luôn có vô số công việc và không bao giờ có thể thoát ra, Diệp Bạch Tư nhắc chuyện này nhiều đến độ anh còn cảm thấy ngán.
Anh nhiều lần muốn nói với Đoàn Sâm rằng em trai rất quan trọng đối với mình, song lại nghĩ chuyện này thật thừa thãi, dù sao thì Đoàn Sâm cũng bề bộn rất nhiều chuyện.
Nếu vô tình khiến hắn nổi giận bởi vì chuyện gặp em trai mình thì nó sẽ giống như anh đang cố tình gây sự vậy.
Anh đành nói với Diệp Bạch Ngọc rằng Đoàn Sâm có một công ty rất lớn, có rất rất nhiều công việc cần hắn phải ra mặt.
Anh mua quà cho Diệp Bạch Ngọc rồi nói là do Đoàn Sâm tặng, giống như điều này có thể chứng minh người yêu của mình thích em trai.
Vào Tết âm lịch năm thứ hai, rốt cuộc anh cũng mượn cớ Đoàn Sâm bám dính lấy mình để kéo hắn về nhà.
Đoàn Sâm ở chung với em trai cũng không tồi, hắn không cố ý tỏ ra lạnh lùng, tuy thoạt nhìn thì bọn họ cũng chẳng thân thiết với nhau mấy.
Lúc rời khỏi, Đoàn Sâm còn khen Diệp Bạch Ngọc với anh, hắn nói đứa trẻ này rất đáng yêu.
Sau này, kể cả khi hắn vẫn bề bộn công việc như cũ, Diệp Bạch Tư vẫn luôn tin rằng hắn thích người nhà của mình.
Mãi cho đến một ngày, Diệp Bạch Ngọc đến Tiêu Sơn mà không báo trước để tạo bất ngờ cho hắn.
Lúc đó, biệt thự Tiêu Sơn vừa mới được sửa sang lại không bao lâu, chú Ngô và bà Lưu cũng chỉ mới chuyển đến, bọn họ đều không biết rằng Diệp Bạch Tư có một người em trai.
Một đứa trẻ tàn tật rụt rè đứng bên ngoài, tự nhận mình là em trai của Diệp Bạch Tư.
Chú Ngô ngại tính tình quái đản của Đoàn Sâm nên chạy vào báo với hắn một tiếng, Đoàn Sâm đang tập trung vào văn kiện, hắn tỉnh bơ trả lời: “Không biết.”
Chú Ngô lập tức đuổi Diệp Bạch Ngọc đi.
Hôm đó tình cờ là Diệp Bạch Tư đang bận đi lấy bộ quần áo được định chế mới cho Đoàn Sâm, anh còn tự tay thiết kế cho hắn một chiếc trâm cài áo, lấy đó làm quà sinh nhật cho hắn.
Đoàn Sâm sinh cùng tháng với anh, sinh nhật của Đoàn Sâm muộn hơn anh vài ngày.
Trên đường trở về, anh nhìn thấy Diệp Bạch Ngọc ngã xuống đất, còn chú Ngô thì lúng túng đứng ở một bên.
Bởi vì bị từ chối nên Diệp Bạch Ngọc không thể giữ được mặt mũi nữa, lập tức rời khỏi Tiêu Sơn.
Chú Ngô lo lắng nên chạy xe theo gọi cậu lên xe, Diệp Bạch Ngọc vừa từ chối vừa điều khiển xe lăn hướng về phía trước.
Cuối cùng xe cũng tiêu thụ hết điện năng, Diệp Bạch Ngọc tự mình đẩy xe lăn suốt một dặm, sau đó lại đột nhiên cắm đầu xuống mặt đất.
Chiếc bánh kem vốn được đặt trên đùi bây giờ bị áp dưới thân, kem bơ tràn ra dính đầy người.
Diệp Bạch Ngọc cực kỳ nhếch nhác, cậu muốn đứng lên nhưng đôi chân hoàn toàn vô dụng.
Chú Ngô muốn tiến lên giúp đỡ vài lần lại bị cậu đẩy lùi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Cho đến khi bóng dáng của Diệp Bạch Tư xuất hiện, anh cúi người bế cậu vào lòng.
Diệp Bạch Ngọc giống như đã trải qua một tủi thân rất lớn, cậu nhào vào ngực anh khóc ngằn ngặt, hỏi Diệp Bạch Tư hết lần này đến lần khác: “Tại sao anh Đoàn lại không nhớ em…”
Vào khoảnh khắc đó, Diệp Bạch Tư thấu hiểu được một điều, cái Đoàn Sâm gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là tình yêu trên danh nghĩa bao dưỡng.
Chỉ khi nào bản thân mọc ra đôi cánh thì mới có thể thật sự che chở cho những người thân yêu nhất của mình.
Diệp Bạch Ngọc sốt cao, lúc Đoàn Sâm gọi đến thì anh nói với hắn: “Ngọc Ngọc đang bệnh, bây giờ tôi không thể về được.”
Lúc đó anh cảm thấy rất mệt mỏi, không biết từ khi nào mình đã trở thành vật sở hữu của Đoàn Sâm, trở nên khúm núm không dám nói chuyện như thế.
Có lẽ là ngay từ đầu, ngay từ khi nhận được ân huệ của Đoàn Sâm, anh đã hoàn toàn mất đi quyền lên tiếng trong mối quan hệ này rồi.
Anh buộc mình phải nhìn thẳng vào vấn đề thường bị bỏ qua đó, có lẽ là Đoàn Sâm chưa bao giờ yêu anh.
Nếu chưa từng yêu thì có cãi lộn cũng vô nghĩa.
Diệp Bạch Tư nhớ lại những ngày tháng sau khi ở bên nhau, càng lúc càng cảm thấy đó là một điều không cần thiết.
Anh đã hết lòng chăm sóc cho Đoàn Sâm suốt gần ba năm, trong mắt Diệp Bạch Tư, mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi.
Khi đó, anh cảm thấy việc mình chủ động phóng thích toàn bộ những nhiệt tình lẫn tự tin cho Đoàn Sâm thật sự vô cùng buồn cười và đáng thẹn.
Sau khi Diệp Bạch Ngọc khỏi bệnh, Diệp Bạch Tư đề nghị chia tay với hắn.
Mưa vẫn rơi.
Ngoài cửa, đôi môi của Đoàn Sâm đã lạnh đến mức tím tái, khóe mắt khô khốc của hắn cố gắng chống chọi, giọng điệu vẫn vô cùng nghiêm túc: “Thêm nữa, lúc em chia tay, đáng lẽ tôi phải ôm em, hỏi em đã xảy ra chuyện gì.
Tôi không nên…
dùng giao ước tám năm để ràng buộc em.”
Hôm đó ánh nắng rất tốt, thời tiết tháng Tám lúc nào cũng rất đẹp.
Diệp Bạch Tư thu dọn đồ đạc, Đoàn Sâm vừa lúc phải ra ngoài, hắn nhìn thấy chiếc thùng trong tay anh thì dừng bước: “Làm sao vậy?”
Diệp Bạch Tư nói với hắn: “Chúng ta chia tay đi.”
Đoàn Sâm nhất thời sửng sốt, hắn cau mày: “Sao đột nhiên em lại nóng nảy vậy?”
Diệp Bạch Tư không muốn nhiều lời với hắn, lúc đó anh đã sắp vỡ nát rồi, anh muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nếu Đoàn Sâm chưa từng yêu anh thì không cần bàn đến chuyện em trai làm gì, bằng không, mỗi một lời nói ra đều sẽ khiến anh cảm thấy khinh bỉ.
Nghi vấn trong lòng khiến anh càng lúc càng giống một tên hề khát tình, anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng lúc đó anh vẫn tha thiết hi vọng Đoàn Sâm sẽ đáp lại tình yêu của anh, điều này sẽ chứng minh anh chẳng khác nào là đồng lõa hãm hại em trai mình.
Anh thẳng thừng bước xuống lầu, Đoàn Sâm vươn tay giật lấy chiếc thùng trong tay anh.
Dưới lầu, Kế Sách từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Đoàn tổng, không còn nhiều thời gian đâu ạ.”
Đoàn Sâm nhìn Kế Sách một cái, sau đó hắn kéo Diệp Bạch Tư vào trong, hạ giọng hỏi: “Diệp Diệp, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bạch Tư nhìn hắn.
Anh sẽ không hỏi tại sao hắn lại chặn em trai mình ngoài cửa, tại sao lại không nhớ em trai anh trông như thế nào.
Anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cho Đoàn Sâm cơ hội để chứng minh rằng hắn không yêu anh đến bao nhiêu.
Anh cũng không muốn nghe Đoàn Sâm giải thích, bởi vì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho thái độ của Đoàn Sâm đối với Diệp Bạch Ngọc.
Trong lòng hai người đều biết rõ cả rồi, còn cần phải nhiều lời làm gì.
Chủ động và dứt khoát rời khỏi người đàn ông chưa từng yêu anh này chính là niềm kiêu ngạo cuối cùng mà anh có thể cắn răng chịu đựng.
Anh nói với Đoàn Sâm: “Giả vờ yêu anh nhiều năm như thế, tôi mệt mỏi lắm rồi.”
Con ngươi của Đoàn Sâm mở lớn.
Dưới lầu, điện thoại trong tay Kế Sách vang lên, y bắt máy rồi thấp giọng thương lượng gì đó, sau đó lại gọi Đoàn Sâm: “Đoàn tổng, khách hàng đã đến rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi.”
Diệp Bạch Tư dùng sức cướp lấy chiếc thùng của mình, vô cảm lướt qua Đoàn Sâm, thế nhưng lại bị hắn túm trở về: “Em đã đáp ứng ở bên tôi tám năm mà, em định thất hứa sao?”
Diệp Bạch Tư đứng bất động.
Tiếng mưa giông kéo anh trở về từ hồi ức, anh nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.
Đoàn Sâm vẫn đang nhìn anh.
Mưa lạnh đến độ khiến cho đầu óc của hắn có chút choáng váng.
“Diệp Diệp, em xem, tôi thật sự biết sai rồi…
Tôi, tôi biết trước đây tôi rất tệ hại, tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội, tôi muốn chăm sóc cho em…
Cho tôi một cơ hội đi, được không?”
Trong mắt Diệp Bạch Tư phủ một tầng hơi nước, anh nhìn Đoàn Sâm rất lâu: “Còn một điều nữa.”
Đoàn Sâm vực dậy tinh thần: “Em nói đi.”
“Anh đã thất hứa với tôi rất, rất nhiều lần.” Diệp Bạch Tư nói: “Mà tôi thì chưa từng thất hứa với anh.
Đoàn Sâm, tôi luôn giữ lời không phải là vì tôi vẫn còn ôm vọng tưởng về anh, mà là do hồi còn rất nhỏ, tôi bị mẹ vứt ở quán bún bò, bà đã hứa sẽ đến tìm tôi…
thế nhưng bà đã không đến.
Kể từ lúc đó, tôi đã thề rằng mình sẽ không dễ dàng hứa bất cứ điều gì với bất cứ ai, nhưng nếu đã hứa thì nhất định phải làm được.”
“Xin lỗi em…” Đoàn Sâm đau khổ nói, “Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng tôi thề, tôi thật sự sẽ không bao giờ tái phạm nữa…”
“Tuy ban đầu chỉ là một câu nói đùa…
nhưng nếu anh đã nhận lỗi như vậy.” Diệp Bạch Tư nói: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, sẽ cân nhắc về mối quan hệ này một lần nữa.”
“Anh về đi.”
Diệp Bạch Tư lại xoay người, phía sau lại đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề buông rơi.
Đoàn Sâm mạnh mẽ ngã xuống.
Cơn mưa hôm nay thật sự rất lạnh, giống như để kiểm chứng quyết tâm của hắn.
Đoàn Sâm dầm mưa hơn hai tiếng đồng hồ, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng thì không chống đỡ được nữa mà bất tỉnh.
Diệp Bạch Tư đưa hắn đến bệnh viện.
Bệnh viện là nơi cứu sống mạng người, Diệp Bạch Tư không ghét bệnh viện chút nào hết.
Anh tin tưởng vào tất cả các y bác sĩ, tin tưởng vào đôi tay cải tử hoàn sinh của bọn họ.
Cơn mưa này đã khiến cho Đoàn Sâm bị viêm phổi.
Hắn phải ở bệnh viện cả tháng trời.
Diệp Bạch Tư đến thăm hắn vài lần, mỗi lần anh bước vào thì Đoàn Sâm lập tức nhìn anh ngơ ngác.
Anh đặt trái cây lên đầu giường, sau đó cụp mắt gọt táo cho hắn.
Đoàn Sâm không nhịn được hỏi: “Bây giờ tôi đã có cơ hội chưa?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.” Diệp Bạch Tư cắt táo xong thì bỏ vào đĩa nhỏ, giống hệt như hồi chăm sóc cho Đoàn Sâm trước kia.
Anh dịu dàng nói: “Khi nào anh xuất viện và có thể đi làm lại thì tôi sẽ cho anh biết câu trả lời.”
Đoàn Sâm vừa ăn táo vừa cười ngây ngô, ho khan đến mức chấn động lồng ngực, hắn bảo: “Em yên tâm, tôi sẽ xuất viện sớm thôi, căn bản cũng không có gì nghiêm trọng.”
Hắn nghiêng người nhìn Diệp Bạch Tư, nghiêm túc mà sốt sắng hỏi: “Diệp Diệp, em đã hứa với tôi là sẽ nghiêm túc cân nhắc đến chuyện đó, đúng không?”
Diệp Bạch Tư mỉm cười gật đầu.
Đoàn Sâm cười lên giống như một đứa trẻ, chắc là sợ mình lại tự đa tình nên hơi ngượng ngùng, rồi lại không nhịn được nhấn mạnh với anh: “Tôi thề, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, thật đấy, tôi thề.”
Diệp Bạch Tư không nán lại lâu.
Anh trở về nhà, đưa tay quét xuống tất cả những viên đá ở một bên cân.
Cán cân khôi phục lại thăng bằng.
Cuối cùng Đoàn Sâm cũng xuất viện, từ đầu đến cuối gia đình cũng không biết bệnh tình của hắn như thế nào, không ai nói cho bọn họ biết, Hứa Tâm Nguyệt hay quan tâm đến chuyện của con cháu cũng không hề nhiều lời.
Chỉ là khi Đoàn Sâm xuất viện, bà đỏ mắt cảnh cáo hắn: “Sau này mà xảy ra chuyện thế này nữa, mẹ lập tức đập đầu chết trước mặt con cho mà xem.”
Đoàn Sâm xin lỗi: “Sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, con thật sự chỉ bất cẩn quên mang theo ô thôi.”
Hắn ngoan ngoãn trở về nhà, ăn một bát canh thịt cừu do mẹ hắn nấu.
Trong tiết trời mùa đông, một bát canh thịt cừu trộn bún là món ngon nhất trần đời, có thể nhanh chóng khiến cho cơ thể trở nên ấm áp.
Diệp Bạch Tư hứa là sẽ xem xét mối quan hệ này một lần nữa, Đoàn Sâm cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá lúc hắn nhớ đến bộ dạng của anh nói những lời này.
Cả người tràn đầy sức mạnh.
Sau khi tịnh dưỡng ở nhà ba hôm, Đoàn Sâm trở về tiểu khu Phương Trình.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã nhờ người khác đưa cơm cho Diệp Bạch Tư, bây giờ cơ thể tự do trở lại rồi, hắn vẫn muốn tự tay chuẩn bị đồ ăn cho anh hơn.
Hắn quyết định giấu Diệp Bạch Tư chuyện này, dù sao thì thời gian của bọn họ vẫn còn rất lâu, giữa bọn họ sẽ còn có nhiều bí mật hơn nữa.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đoàn Sâm bước ra khỏi phòng bếp, mở cửa ra, một người chạy vặt mặc đồng phục màu xanh đang đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một chiếc hộp hình chữ nhật: “Một vị họ Diệp nhờ tôi mang đến cho anh ạ.”
Diệp Bạch Tư…
Trái tim của Đoàn Sâm run lên, hắn cố gắng bình tĩnh nhận lấy, sau khi đóng cửa lại thì nóng lòng ngồi trên sô pha.
Hắn đặt chiếc hộp lên bàn một cách thành kính.
Diệp Bạch Tư thích cảm giác trang trọng, Đoàn Sâm không biết anh gửi mình cái gì, nhưng nếu anh đã nói sẽ cân nhắc lại mối quan hệ thì hiển nhiên anh sẽ cân nhắc rất nghiêm túc.
Hắn không ngừng nhớ lại thái độ lúc đó của Diệp Bạch Tư.
Tuy anh không bài xích hắn như trước nữa nhưng thái độ của anh lại vừa dịu dàng vừa xa cách.
Đây là chuyện bình thường, dù sao thì giữa bọn họ cũng đã từng dây dưa, tất nhiên là sẽ không thể trở lại như cũ trong khoảng thời gian ngắn.
Hắn nên kiên nhẫn cho Diệp Bạch Tư một thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bọn họ gần gũi với nhau trở lại.
Đoàn Sâm hít sâu một hơi, sau đó hắn mở hộp ra ——
Thời gian quay ngược về cái ngày mà cán cân khôi phục sự thăng bằng.
Ngón tay thon dài trắng muốt quét hết những viên đá trên bàn cân, hai bên cán cân đều trống rỗng.
Diệp Bạch Tư cầm kéo bước vào toilet.
Anh đặt một chiếc hộp hình chữ nhật ngay ngắn lên bàn, sau đó ngước mắt nhìn bản thân trong gương.
Mười năm.
Giữa anh và Đoàn Sâm, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, đã gần mười năm rồi.
Anh cầm chiếc lược lên, giống như lúc trước, chiếc lược dễ dàng xuyên qua những lọn tóc dài mềm mại.
Mái tóc dài này đặc biệt được nuôi vì Đoàn Sâm.
Mười năm qua, anh đã đích thân chăm sóc nó thật tỉ mỉ, đã quen với bộ dạng mà Đoàn Sâm yêu thích.
Diệp Bạch Tư đột nhiên không nhịn được cười.
Ánh mắt của anh hờ hững và dịu dàng như một viên ngọc đã thấm đẫm năm tháng, lộ ra muôn màu muôn vẻ.
Thật ra anh rất thích bản thân, thích mỗi một bộ dạng của chính mình.
Cũng thật sự cảm thấy không cần phải đặc biệt chứng minh bất cứ điều gì cho những người không quan trọng.
Nhưng bây giờ, anh sẵn lòng tin rằng Đoàn Sâm thật sự yêu anh, cũng nguyện ý chứng minh một chuyện cho hắn.
Bởi vì Đoàn Sâm của hiện tại xứng đáng được đáp lại rõ ràng, và bởi vì mối quan hệ này xứng đáng có một kết thúc thật viên mãn.
Dưới tác động của cây kéo, mái tóc rơi xuống nền gạch men trắng một cách lẳng lặng.
Đoàn Sâm ngồi trên sô pha, sững sờ nhìn đồ vật trong chiếc hộp.
Tóc của Diệp Bạch Tư rất đẹp, đen tuyền mềm mại, sờ vào giống như lụa tơ tằm.
Trước kia Đoàn Sâm rất thích vùi mặt vào tóc anh, ngửi lấy ngửi để mùi thơm nhàn nhạt chết người đó.
Lọn tóc trong hộp tỏa ra một mùi hương quen thuộc.
Kèm theo một tờ giấy lặng lẽ hé ra ——
“Hiện tại, anh xứng đáng.”
.