Đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi – Chương 5252:
Mỗi ngày Đoàn Sâm sẽ rời bệnh viện từ hai đến ba lần để nấu cơm cho Diệp Bạch Tư, nhân tiện để Hứa Tâm Nguyệt khỏi phải chạy tới chạy lui đưa cơm cho hắn.
Diệp Bạch Tư được yêu cầu nằm viện trong vòng một tuần, và hôm nay đã là ngày thứ năm.
Đoàn Sâm chống nạng đi vào thang máy như mọi khi, điều đáng nói là bởi vì hắn không tịnh dưỡng tốt nên chân lành khá chậm.
“Chờ tôi một chút.” Hắn mới vừa bước vào đã bị Thất Nguyệt gọi lại, đối phương cầm hộp cơm của Nhạc Lan nhanh chóng chen vào thang máy, cậu hỏi: “Anh về nhà hả?”
“Đúng vậy.”
“Cho tôi đi với, tôi không muốn tự lái xe đâu.”
“Hình như chúng ta ngược đường mà.”
“Không sao.” Thất Nguyệt nói: “Hai ngày trước Diệp Diệp hỏi tôi về vấn đề vệ sinh phòng bếp của anh, cho nên tiện thể thì tôi cũng đi khảo sát một chút.”
Đoàn Sâm hình như hơi hiểu ra ý của cậu: “Phòng bếp nhà tôi không có mở ra sử dụng, cậu muốn nấu cơm cho Nhạc Lan thì về nhà mình đi.”
Hắn không có kiên nhẫn đối với Nhạc Lan, càng không muốn hầu hạ tên quỷ nhỏ này.
“Nếu anh không cho tôi đi theo thì tôi đành phải nói là mình chưa nhìn thấy phòng bếp của anh nên chẳng rõ tình hình vệ sinh thế nào, không biết Diệp Diệp có muốn tận mắt đi xem thử không nữa.”
Đoàn Sâm: “…”
Rốt cuộc Thất Nguyệt cũng được lên xe của Đoàn Sâm, thế nhưng Đoàn Sâm không cho phép cậu ngồi ở phía sau với mình, vì vậy để cậu ngồi ghế phó lái.
Có điều Thất Nguyệt thích nghi với hoàn cảnh rất tốt, đặt đâu ngồi đó, không ý kiến ý cò gì cả.
Nhìn qua đúng là rất dễ nói chuyện.
Đoàn Sâm không dùng phòng bếp ở Tiêu Sơn trong khoảng thời gian này thật, lần nào hắn cũng đến căn nhà nơi mình và Diệp Bạch Tư từng sống chung với nhau lúc trước.
Tiểu khu này được phát triển bởi Thiên Cự, tên của nó cũng được đặt bởi Đoàn Sâm, gọi là: Phương Trình.
Đoàn Sâm dẫn Thất Nguyệt vào nhà, hắn thản nhiên nói: “Xem cho nhanh còn trở về, nếu không thì cậu không kịp làm cơm trưa cho Nhạc Lan đâu.”
Thất Nguyệt vừa gật đầu vừa đi dạo trong khuôn viên công cộng.
Đây là một ngôi nhà lớn gồm bốn phòng, bên trong bài trí rất hiện đại, đâu đâu cũng có ảnh chụp của Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư có nhiều ảnh chụp riêng hơn, từ những tấm hình đó, có thể thấy mái tóc của Diệp Bạch Tư lúc ấy không hề dài, đôi mắt anh cũng sáng hơn bây giờ nhiều lắm.
Mỗi một nụ cười thoạt nhìn đều có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc và tự tin, hoàn toàn khác xa so với hiện tại.
Ánh mắt của cậu đột nhiên rơi vào một quyển album ảnh trên kệ sách, đó là một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, bàn tay nhỏ nhắn vịn vào một chiếc xe đạp, khuôn mặt vô cùng ngoan ngoãn, nhìn ở đằng sau tấm ảnh thì thời gian ít nhất cũng phải là hai mươi năm trước rồi.
Vừa mới đưa tay ra định chạm vào đã bị Đoàn Sâm lấy đũa gõ một cái, cậu xuýt xoa một hơi, vội vàng rụt tay lại.
“Đừng có tùy tiện đụng vào đồ của người khác.”
Thất Nguyệt thổi ngón tay, cậu lại liếc nhìn tấm ảnh một lần nữa, nói: “Hình như đây đâu phải anh đâu đúng không?”
Đó là do Đoạn Sâm lẳng lặng chụp lại lúc hắn xem qua album ảnh tại nhà của Diệp Bạch Tư, lúc trước hắn đang sắp xếp thư viện trên điện thoại của mình thì tình cờ phát hiện, sau đó rửa nó ra.
Khi nhìn thấy tấm ảnh này, hắn mới nhớ ra rằng trước đây Diệp Bạch Tư còn chia sẻ ảnh hồi nhỏ của anh cho hắn.
Đoàn Sâm trở lại phòng bếp, cũng không muốn lên tiếng trả lời cậu.
“Tôi đã từng thấy mẹ của đứa trẻ này rồi.” Thất Nguyệt chắp tay sau lưng đi tới, động tác của Đoàn Sâm hơi dừng lại, hắn quay đầu nhìn sang: “Cậu nói cái gì?”
Trái tim hắn đập loạn lên, người trong tấm ảnh đó chính là Diệp Bạch Tư, Diệp Bạch Tư lại là con nuôi, nếu Thất Nguyệt đã gặp mẹ đẻ của Diệp Bạch Tư thì…
Thất Nguyệt mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Nhưng mà bà ấy chết rồi.”
Sắc mặt Đoàn Sâm trầm xuống, hắn lại quay sang đối mặt với nồi hơi, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Hắn không nhịn được hỏi: “Bà ấy…
là người như thế nào?”
“Một người phụ nữ tội nghiệp phải ra khơi* để gánh nợ cho chồng bị bọn cho vay nặng lãi đánh chết.” Giọng của cậu rất nhẹ nhàng, thế nhưng mỗi một từ nói ra lại vô cùng gây sốc: “Bà chết vì cứu con trai của một người chị em đồng nghiệp, thật ra bà ấy vốn là một người rất tốt.”
Đoàn Sâm không nói gì một lúc rất lâu, đại não không khỏi dựng lên cả đống chuyện khủng khiếp, hắn khó chịu đến độ muốn nghẹt thở.
“Này.” Thất Nguyệt hỏi hắn: “Đứa trẻ đó là ai vậy?”
Đoàn Sâm lại nhảy ra khỏi bếp, hắn giấu tấm ảnh đó vào phòng, sau đó nói với Thất Nguyệt: “Chuyện hôm nay xem như tôi chưa từng nghe thấy, cậu cũng chưa từng nói gì cả, được rồi, cậu về đi, nếu không là không kịp làm cơm trưa cho Nhạc Lan đó.”
“Tôi không vội.” Thất Nguyệt lại ngồi xuống sô pha, cậu ngồi xếp bằng ở mặt trên, bảo: “Tôi muốn ăn chút gì đó, mỗi lần anh đưa đồ ăn cho Diệp Diệp thì tôi không dám ăn nhiều, sợ nếu ăn sạch thì anh ấy sẽ không có gì để ăn.”
Đoàn Sâm sa sầm nét mặt: “Cậu còn giành đồ ăn với Diệp Diệp hả?”
“Tại anh ấy ăn không hết chứ bộ.” Thất Nguyệt rầu rĩ nói: “Tôi chỉ giúp anh ấy ăn chút xíu thôi, anh ấy cũng đồng ý mà, nếu hôm nay anh cho tôi ăn no thì tôi sẽ không giành ăn với anh ấy nữa.”
Sắc mặt Đoàn Sâm vô cùng khó coi.
Sao Nhạc Lan chịu được tên quỷ nhỏ này hay vậy.
Đoàn Sâm đuổi cậu không được nên đành phải tiếp tục làm chuyện của mình.
Hắn không có chủ đề chung gì để nói với Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cũng rất bài xích hắn bởi vì chuyện của Diệp Bạch Tư, vì vậy hai người không hề nói thêm câu nào.
Thế nhưng dù sao Thất Nguyệt cũng là bạn của Diệp Bạch Tư, cho nên Đoàn Sâm vẫn làm tròn bổn phận cho cậu ăn no nê một bữa.
Ngay cả khi hắn tức đến độ đau dạ dày.
Thất Nguyệt nói được làm được, cậu ăn no xong thì thỏa mãn mang theo cà mên cùng Đoàn Sâm đi xuống lầu, sau đó leo lên xe ngồi với hắn.
Đoàn Sâm ngồi trong xe nói: “Cậu mang hộp rỗng đi, giờ lại mang hộp rỗng về, Nhạc Lan chắc chắn sẽ mắng cậu cho mà xem.”
“Ai nói tôi sẽ mang hộp rỗng về hả.” Thất Nguyệt nói với tài xế: “Chú dừng ở ngã tư phía trước giúp cháu nhé, cảm ơn chú ạ.”
Đoàn Sâm cau mày nhìn cậu bước xuống xe, đi vào một nhà hàng tên là Đồng Hương Kê.
Một lúc sau cậu quay trở ra, leo lên xe với một cái cà mên đầy ắp.
Đoàn Sâm: “?”
Cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai ấy nhỉ.
Nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của người khác, tìm một người chạy vặt đưa đồ ăn cho Diệp Bạch Tư, còn mình thì lại lặng lẽ đến trước cửa phòng bệnh lén lút nhìn.
Hiện tại dạ dày của Diệp Bạch Tư không tốt, lần nào anh ăn cơm cũng chậm rì rì, thổi một muỗng cháo rất lâu mới đưa lên miệng.
Anh ăn rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất dịu dàng.
Đoàn Sâm yên lặng quan sát, trong lòng hắn có chút thỏa mãn, lại cũng có chút âm ỉ đau.
Đúng lúc này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói: “Anh ơi, anh là bạn của bệnh nhân ạ? Sao anh không vào đi?”
Đoàn Sâm vội vàng tránh sang một bên, vô thức xoay người nhảy vào trong thang máy, thế nhưng cánh cửa ở phía sau đã cót két mở ra, hắn nghe thấy giọng của Diệp Bạch Tư: “Hóa ra anh chính là người nhảy tới nhảy lui trước cửa phòng tôi mấy bữa nay à?”
Nhảy được năm ngày trời, cuối cùng vẫn bị bắt quả tang.
Đoàn Sâm nhất thời không biết hắn nên tiếp tục đi về phía trước hay đơn giản là nhảy trở lại nhìn anh thêm vài lần một cách quang minh chính đại.
Rốt cuộc hắn vẫn xoay người, chống nạng nhảy trở về, vẻ mặt căng thẳng nhìn Diệp Bạch Tư: “Tôi, tôi chỉ là lo lắng cho em, cho nên mới đến đây nhìn một chút.”
Diệp Bạch Tư xoay người mở cửa đi vào trong.
Đoàn Sâm lại cứng đờ đứng đó một lúc, hắn ngập ngừng đẩy cửa ra, thấy anh không ngăn cản thì táo bạo nhảy vào.
Diệp Bạch Tư tiếp tục chậm rãi ăn cơm, thuận miệng hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Ừm, tôi ăn rồi.”
“Đứng lâu như vậy có mệt không?” Diệp Bạch Tư nói: “Ngồi đi.”
Đoàn Sâm được sủng ái mà lo sợ, hắn dè dặt ngồi xuống đối diện anh, nhìn khuôn mặt khiến cho người ta ngày đêm nhung nhớ, trong lòng giống như bị kim châm vào, đau đớn dày đặc: “Em gầy đi nhiều quá.”
“Bận quá mà.” Diệp Bạch Tư hỏi: “Sao anh vẫn còn ở bệnh viện vậy?”
“Tôi…
Tôi không có nơi nào để đi hết.”
Diệp Bạch Tư lại nhìn thoáng qua chân của hắn, anh cũng không biết tại sao mình lại cho Đoàn Sâm vào phòng, thế nhưng phải thừa nhận rằng Thất Nguyệt nói rất đúng.
Anh thật sự cảm thấy không cam lòng bởi vì mình bị lỗ vốn, lúc này nhìn thấy vẻ mặt bất an của Đoàn Sâm, bất ngờ lại cảm thấy vô cùng hả giận.
“Sao anh không về nhà đi?”
“Ở nhà mẹ tôi cứ lải nhải hoài, về Tiêu Sơn thì lại không ngủ được…
Tâm không thể tĩnh.”
Trong một nơi đầy ắp kỷ niệm với Diệp Bạch Tư, mở mắt hay nhắm mắt thì anh vẫn luôn hiện hữu trong không khí, mặc dù khi ở những nơi khác thì hắn cũng không thể có được một phút thanh thản nào.
Tất nhiên đây không phải là nguyên nhân chính, hắn vẫn suốt ngày ở trong bệnh viện như thể đang chứng minh vết thương trên chân mãi vẫn chưa lành, có lẽ một ngày nào đó Diệp Bạch Tư sẽ nhớ và đến thăm hắn thôi.
Giọng nói thì thầm giống như ma quỷ của Thất Nguyệt lại xuất hiện trong đầu hắn: Ảo tưởng đáng thẹn.
Diệp Bạch Tư nhìn hắn một lúc.
Lúc đầu, đúng thật anh chỉ cần nhìn thấy Đoàn Sâm là đã ghét cay ghét đắng, tại sao trên đời này lại có người tự cho mình là đúng đến như vậy, mỗi một câu nói ra đều vô cùng thiếu đánh, hận không thể tát hắn một cái chết tươi, lúc này mới có thể yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng khi nhìn thấy Đoàn Sâm của bây giờ, dường như anh đang thật sự đứng trên cán cân khổng lồ kia, trơ mắt nhìn Đoàn Sâm đang dốc sức tăng thêm trọng lượng bên phía hắn, còn mình thì từ từ nâng lên cao.
Tựa như anh đang dần nhận thức được hoàn cảnh ban đầu của Đoàn Sâm, chỉ khác nhau ở chỗ Đoàn Sâm khi ấy vô tình tồi tệ, mà anh thì lại tồi tệ một cách cố tình.
Có lẽ anh còn tệ hơn cả Đoàn Sâm nữa kìa, thế nhưng ai bảo Đoàn Sâm khiêu khích anh trước?
“Nếu anh cứ nhảy tới nhảy lui như vậy thì chân khó lành lắm.” Diệp Bạch Tư cũng đã từng trải qua nên anh biết rất rõ điều này: “Anh cần phải nghỉ ngơi mới được.”
Khuôn mặt của Đoàn Sâm lại lộ ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, hắn vô thức mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, nhưng mà em thì…
Em, ăn những món này, dạ dày có đỡ hơn chút nào không? Có cần tôi nấu giúp em vài món không?”
“Không cần đâu.” Diệp Bạch Tư ôn hòa bảo: “Nhà bếp tư nhân này rất tốt, chúng tôi cũng hợp tác lâu dài rồi.
Có phải Thất Nguyệt nói cho anh biết là tôi đang ở đây không?”
“Ừm…”
Diệp Bạch Tư dường như có thể hiểu được mục đích của Thất Nguyệt, cậu chàng thoạt nhìn có vẻ ngây thơ vô hại vậy thôi chứ thực chất là một người có thù tất báo.
Người khác tôn trọng cậu một thước, cậu không nhất định sẽ tôn trọng người khác một trượng; thế nhưng nếu có người dám ức hiếp cậu một tấc, e rằng cậu sẽ trả lại cho người đó một trăm thước luôn.
Nếu Thất Nguyệt đồng cảm với anh, nhìn Đoàn Sâm ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống lầu giống một tên ngốc như vậy, nói không chừng cậu sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.
“Anh không cần phải thường xuyên đến nhìn tôi đâu, thương tích của anh mới là quan trọng.” Diệp Bạch Tư vừa ăn cháo vừa nói: “Dù Thất Nguyệt đã nói gì với anh thì cũng đừng để ý…
Cậu ấy chỉ quan tâm đến tôi quá nhiều thôi.”
Đoàn Sâm cụp mắt, trong lòng lại cảm thấy xấu hổ.
Diệp Bạch Tư không giống Thất Nguyệt, những lời này của anh tất nhiên là không có ý gì khác.
Thế nhưng trong lòng của Đoàn Sâm bây giờ thì còn lâu mới suy nghĩ đơn giản như vậy.
Thất Nguyệt quen biết anh chưa đến một năm đã có thể hiểu rõ anh, quan tâm anh, tất cả mọi chuyện đều nghĩ cho anh, thế còn bản thân hắn thì sao?
“Thất Nguyệt, cậu ta không vô hại như em tưởng đâu…” Đoàn Sâm chỉ có thể nhắc nhở: “Em đừng gần gũi với cậu ta nhiều quá.”
Diệp Bạch Tư từ chối cho ý kiến, anh tiếp tục chậm rì rì thổi cháo rồi đưa vào miệng.
Đoàn Sâm không nhịn được hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm.” Diệp Bạch Tư nói: “Anh có cần đầu bếp riêng không? Tôi có thể giao cho anh.”
Diệp Bạch Tư tốt với hắn quá…
Đoàn Sâm càng thêm tự trách, hắn bảo: “Không cần đâu.”
Bọn họ lại im lặng ngồi một lúc, Diệp Bạch Tư ăn được hơn phân nửa, sau đó dường như ăn không vào nên lấy nắp đậy lại.
Đoàn Sâm có linh cảm rằng hôm nay và cuộc đối thoại vừa rồi sắp chấm dứt, hắn bèn hỏi: “Em, em với Kế Sách đang quen nhau sao?”
Diệp Bạch Tư đưa mắt nhìn sang.
Đoàn Sâm lập tức cúi đầu: “Nếu em không muốn nói thì cứ coi như tôi chưa từng hỏi…”
“Vẫn chưa.” Diệp Bạch Tư đáp: “Còn chuyện gì nữa không?”
Vẫn chưa, tức là vẫn có khuynh hướng sẽ ở cùng nhau sau này.
Lỗ tai của Đoàn Sâm ù đi bởi vì câu nói này một lúc, sau đó hắn chống người dậy, nói: “Không có gì, tôi về trước đây.”
“Đừng chạy tới chạy lui nữa, có lẽ ngày mai tôi đã xuất viện rồi.”
Đoàn Sâm trở về lầu của mình một mạch, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Nhạc Lan, hắn nhìn thấy đối phương đang chậm rãi húp canh gà.
Y thấy hắn trở về thì lau miệng hỏi: “Về rồi hả, ăn no chưa?”
Đoàn Sâm gật đầu, hắn nhìn Thất Nguyệt đang ngoan ngoãn múc canh cho Nhạc Lan, lại nhìn nhìn bát canh được múc ra kia.
Nhạc Lan thấy thế thì cong khóe miệng: “Sao? Ghen tỵ với tôi à?”
Đoàn Sâm: “?”
“Cục cưng nhà tôi đích thân hầm canh gà cho tôi này, vừa mềm vừa ngon, tình yêu nhà cậu thì mặc kệ cậu luôn mới thảm chứ, chân bị thương nghiêm trọng như vậy mà cũng không thèm đếm xỉa gì đến cậu, đúng là cùng kiếp người hai số phận mà.”
Đoàn Sâm: “…
Cậu ăn Đồng Hương Kê bao giờ chưa?”
“Cái gì?” Nhạc Lan híp mắt, suy nghĩ trong đầu một lúc rồi cười giễu cợt: “Sao tôi có thể đến nơi bần phèn đó ăn được hả, cậu đừng có xúc phạm khẩu vị của tôi như thế chứ.”
Đoàn Sâm lại liếc nhìn Thất Nguyệt một cái, cậu vẫn bình chân như vại mà thu dọn đống xương Nhạc Lan vừa ăn xong, khuôn mặt trắng trẻo với những lọn tóc mềm mại như lông cừu, hoàn toàn xứng đáng làm một bé cưng ngoan ngoãn.
Đoàn Sâm thở dài.
Lúc này cũng chỉ có Nhạc Lan mới có thể an ủi hắn một chút.
Đổi lại, hắn không nên nói ra sự thật với y thì hơn.
.