Bạn đang đọc Chiều Theo Sở Thích Của Em FULL – Chương 51
Editor: Sapoche
Nếu anh đi gặp em thì sao?
Mạnh Đan Chi chưa bao giờ nghĩ đến từ miệng của Chu Yến Kinh nghe được đáp án thế này, cô chỉ nghĩ anh đến gặp bạn học hay là mối tình đầu gì đấy thôi.
Nhưng cô không hề nghĩ anh đến gặp cô.
Anh đến nhìn cô sao? Nhìn cô làm cái gì?
“Anh nói xạo xong rồi.” Chu Yến Kinh nói.
“… Thật sự là anh nói xạo sao?” Mạnh Đan Chi thì thào nói: “Anh nói đến gặp em, nhưng hai chúng ta cũng chưa thấy nhau, em thậm chí còn chẳng biết anh đến chỗ đó.”
Chu Yến Kinh: “Cho nên chỉ là thấy em thôi.”
Anh đè nén cảm xúc không để cho cô biết.
Chắc hẳn là lúc ấy, lúc ấy anh không muốn để cho cô biết.
Mạnh Đan Chi mở to mắt nhìn, dù sao cũng cảm thấy tình huống nói xạo lần này của anh là vì cái gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy cô sao?
“Được, cứ cho là anh đến gặp em đi, anh gặp em làm gì?” Dù đang bối rối nhưng cô vẫn bình tĩnh mà hỏi anh.
“Cũng chỉ để gặp em, không có làm khác.” Chu Yến Kinh nâng mắt nhìn cô.
Mạnh Đan Chi cắt ngang hỏi: “Vì sao đến gặp em chứ?”
Tuy rằng là một câu hỏi lặp đi lặp lại như thế, nhưng vẫn có ý nghĩa rất khác nhau.
Chu Yến Kinh: “Muốn gặp em.”
Nhưng mà lại đổi chữ “Đi” thành chữ “Muốn”, là ý tứ đã khác nhau hoàn toàn.
Da mặt Mạnh Đan Chi từ từ nóng bừng lên, anh thế mà lại nói thẳng là muốn gặp cô đấy à, trời đất ơi, muốn gặp cô đấy!
Đây… là thổ lộ sao?
Không phải đâu, nhưng mà hình như thế đấy nhỉ?
Điều này nên nói sao giờ?!
Vì sao lại muốn gặp cô?
Chu Yến Kinh nhìn thấy vẻ mặt thay đổi vô cùng đặc sắc của cô, ánh mắt không còn tiêu cự nữa, rõ ràng giờ phút này cô đang rất ngạc nhiên.
Khóe môi anh cong lên, nhưng cũng nhanh chóng che dấu đi.
Không không không, Mạnh Đan Chi không nghĩ vấn đề này nữa, ngón tay đang để trên đùi không yên phận mà run lên: “Vậy vì sao không nói với em?”
Chu Yến Kinh: “Vì hôm nay em mới hỏi anh.”
Phải nói là, đêm qua muốn hỏi rồi nhưng bị anh cản không cho hỏi thôi.
Mạnh Đan Chi muốn hỏi rõ ràng chẳng phải ý tứ này.
Chu Yến Kinh nhẹ nhàng cười rộ lên, nói: “Anh ở Ninh Thành đấy không có người quen, em cảm thấy anh có thể đi gặp ai.”
Mạnh Đan Chi: “Lục Dương không phải người sao?”
“Cậu ta là đàn ông.”
“…”
Nói như thế quả thật cũng không có vấn đề gì.
Tâm trạng ngại ngùng của Mạnh Đan Chi đạt đến đỉnh điểm khi nghe thấy anh nói câu “Muốn gặp em”, nhưng sau đó lại từ từ biến mất, cô cảm thấy Chu Yến Kinh chắc là không nói dối đâu.
Muốn… là bởi vì nhớ cô nên mới muốn nhìn thấy cô sao?
Sẽ không phải thế chứ… Giống như Lục Dương đã nói ấy, anh đã sớm nhớ thương cô rồi nhỉ?
Chu Yến Kinh đến gần: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Anh không ngờ bản thân đã dặn dò Lục Dương rồi, nhưng Lục Dương lại chẳng giữ mồm miệng gì cả, lại nói hết chuyện này ra.
Nhưng mà, cũng vô ích thôi.
Nhớ đến những phản ứng của Mạnh Đan Chi, Chu Yến Kinh cũng rất vui vẻ.
Loại chuyện tình cảm này, cứ lên kế hoạch từ từ thôi.
Lúc này Mạnh Đan Chi càng thấy ánh mắt anh nhìn cô không thích hợp chút nào, nhất là khi đối diện với anh, ánh mắt anh rất đen, rất sâu.
Cô quả thật dễ dàng bị người ta nắm chặt rồi.
Chẳng lẽ Chu Yến Kinh sớm đã thích cô rồi sao?!
Đột nhiên Mạnh Đan Chi như bừng tỉnh, đối diện là gương mặt Chu Yến Kinh đang gần trong gang tấc, có chút không được tự nhiên, không biết phải làm sao, mãi đến khi cả người dán chặt vào cửa xe.
“Em sợ cái gì?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Không có!” Mạnh Đan Chi lén lén nhìn anh.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, trước kia mối quan hệ của hai người vẫn luôn là anh trai, em gái.
Từ khi nào anh đã thích cô rồi thế?
Cái này cũng chẳng có cách nào hỏi thẳng cả, lỡ đâu không phải thế sẽ rất xấu hổ.
Mặt cô nóng bừng lên, ngực cũng đập nhanh vô cùng.
Cái loại ý nghĩ rối loạn này đều đang chạy vòng vòng trong đầu cô, làm cô không khỏi nhớ đến kỳ nghỉ hè năm 2019 ấy, cuối cùng là lúc đó cô đang làm gì nhỉ?
Bản thân cô hình như cũng không có làm gì hết nhỉ?
Cuối cùng lái xe cũng lên xe, không nói gì đưa mắt dò xét vẻ mặt của hai vị ngồi đằng sau, thì ra không phải trao đổi thân mật, mà là cãi nhau sao?
Thế thì chia nhau ra ngồi.
–
Dù sao cũng bởi vì một đoạn nhạc đệm này, mà đoạn đường trở về này, tim của Mạnh Đan Chi không có chút yên tĩnh nào.
Chu Yến Kinh coi như vẫn còn bình tĩnh hơn cô, vẫn còn hỏi cô ăn cái gì.
Thật ra cùng Chu Yến Kinh đi ăn cơm rất thoải mái, anh không thích chơi di động giống Hứa Hạnh, anh vô cùng im lặng và nghiêm túc.
Lúc ăn không nói chuyện, nho nhã có lễ nghĩa.
Lúc nói chuyện duy nhất trong bữa ăn có lẽ là hỏi cô.
Nhưng tốc độ ăn của anh cũng không chậm, lúc nào cũng là Mạnh Đan Chi ăn cuối cùng.
Bình thường thì tốt, nhưng bởi vì chuyện “Nói xạo” ngày hôm nay khi cô ngồi đối diện với Chu Yến Kinh, nhìn ánh mắt anh cô không yên ổn được.
Chu Yến Kinh đưa cho phục vụ nói: “Lấy một phần này.”
Mạnh Đan Chi không nhìn thấy hỏi, “Vừa nãy anh gọi cái gì thế?”
Chu Yến Kinh: “Đồ ngọt.”
Mạnh Đan Chi thích đồ ngọt, đương nhiên cái gì cũng chẳng cần nói, chờ đến khi đồ ngọt lên đương nhiên người phục vụ sẽ đặt bên phía anh.
Sao lại không có mắt nhìn như thế này chứ.
Anh gọi cũng chưa chắc là anh sẽ ăn.
Mạnh Đan Chi không nói thẳng, đành phải từ từ buông đũa xuống, dịu dàng nói: “Em ăn xong rồi.”
Chu Yến Kinh nhướng mi, đẩy đồ ngọt sang cho cô.
Mạnh Đan Chi giả vờ vui vẻ: “Cho em à?”
Chu Yến Kinh: “Nếu không thì.”
Anh hiểu rất rõ khẩu vị của cô.
Đồ ăn ngon có thể giúp tâm trạng vui vẻ hơn, vốn dĩ trước khi ăn cơm tâm trạng Mạnh Đan Chi không được tự nhiên lắm, bây giờ cuối cùng cũng bình thường rồi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến thôi.
Năm 2019 ấy, cô mới mười chín tuổi.
Anh không phải đã sớm thích cô rồi chứ nhỉ? Thật sự mười chín tuổi rất tốt, nếu còn sớm hơn—
Thế chẳng phải có chút…
Đầu tháng ba, Mạnh Đan Chi trở về Ninh Thành, rồi sau đó tần suất gặp mặt Chu Yến Kinh cũng giảm bớt, chỉ có ngày nghỉ cô mới trở về thành phố Kinh.
Trong mấy ngày nghỉ lễ ở đại học B, sinh viên bọn họ rất ít về nhà.
Còn nếu nghiêm túc mà tính, thì bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cô và Chu Yến Kinh đã chẳng còn là hàng xóm nữa rồi, thường xuyên qua nhà nhau.
Lúc thật sự có nhiều thời gian ở chung là năm mười tám tuổi, cũng chính là năm 2018 ấy, anh đến Ninh Thành, ở nhà cũ một tuần.
Nhưng khi đó, mọi thứ đều rất bình thường.
Hôm nay, coi như Mạnh Đan Chi đột nhiên biết được một bí mật nhỏ, lại thấy Chu Yến Kinh vô cùng thản nhiên, lúc ấy không thể xác định được.
–
Khi trở về, lái xe không ở lại, Chu Yến Kinh tự mình lái xe.
Theo thói quen Mạnh Đan Chi ngồi ở vị trí phó lái, cân nhắc bản thân hôm nay có nên ngồi phía sau không, như thế có tốt không?
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Chu Yến Kinh đã mang dây an toàn giúp cô rồi.
Trên người anh vẫn mang theo mùi hương đấy, giống như bạc hà, nhưng lại không có lạnh như thế.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi đỏ lên, cũng không biết vì lý do gì, dù sao chỉ là không muốn đối diện với anh, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về hành vi của anh, cô bị động đón nhận.
Đồng thời, cũng vừa suy nghĩ, bản thân mình chưa kịp làm gì, nếu không thì tự mình làm.
Khi đến căn hộ, Mạnh Đan Chi nhanh chóng xuống xe.
“Đồ này.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
Biết rõ còn cố nói, Mạnh Đan Chi cũng chẳng quay đầu lại: “Đó là đồ của anh.
Chu Yến Kinh từ từ kéo cái túi to lại, đi phía sau cô cùng lên lầu, tóm lại trong thang máy còn có thể đứng cùng nhau.
Cách vách tường trong thang máy, vô cùng sạch sẽ, có thể phản chiếu được bóng người.
Mạnh Đan Chi lơ đãng liếc nhìn, thấy cô cùng anh đứng song song cùng nhau, cô mặc ít hơn anh một chút, cô mặc một bộ sườn xám mùa thu còn anh thì mặc tây trang.
Hai người vẫn y hệt như ngày bình thường.
Mạnh Đan Chi lại nghĩ đến tấm ảnh chân dung kia, tự mình xuất thần, bỗng nhiên nhìn qua Chu Yến Kinh, từ vách tường thang máy đối diện, tim cô bắt đầu đập mạnh.
“Nhìn em làm gì?” Cô phát ra tiếng.
“Em không nhìn anh thì làm sao biết anh nhìn em.” Chu Yến Kinh trả lời.
Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc anh một cái.
Bây giờ, cô không biết vì sao mình hụt hơi, rõ ràng trước đó đang ép hỏi, vẫn là cô chiếm thế thượng phong, chiếm cứ phần đạo đức đấy.
Cô vẫn cảm thấy nản lòng đến tận lúc ngủ.
Sau khi cô rửa mặt xong, nghe Chu Yến Kinh và Lục Dương trò chuyện: “Ừm, tớ sẽ nói cho em ấy, không có gì.”
Lục Dương: “Cúp nhé.”
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, thấy anh không tính nói, hỏi: “Không phải anh không nói cho em biết sao, sao lại nói rồi?”
Chu Yến Kinh cũng không thừa nước đục thả câu nói: “Ngày mai người bên Ninh Thành sẽ đến đây.”
Vẻ mặt Mạnh Đan Chi nghiêm túc lại: “Đến điều tra sao?”
“Chưa nói, chắc là thế đấy.”
Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng trên người cô, tất cả tóc mái của cô đều hất l3n đỉnh đầu, lộ ra vầng trán rộng, như thế mặt càng nhỏ hơn.
“Không biết bên phía Chu Khả có kết quả điều tra thế nào rồi.”
Tuy Chu Yến Kinh không biết rõ quá trình, nhưng bây giờ cơ bản anh cũng hiểu sơ sơ, hỏi: “Em không có lòng tin sao?”
Mạnh Đan Chi muốn nói là có, nhưng nhìn mấy tác phẩm thêu của Chu Khả.
“Tác phẩm của cô ta tốt hơn em nhiều lắm.”
Cô có chút chán nản, đối phương thậm chí còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Chu Yến Kinh không biết dáng vẻ tác phẩm của Chu Khả là gì, nhưng anh đã từng thấy qua của Mạnh Đan Chi, có thể khiến cô thừa nhận chắc hẳn rất tốt.
Nhưng nhìn cô thế này, thật sự khiến người ta đau lòng.
Mạnh Đan Chi còn đang khổ tâm trong lòng, mặt đã bị anh nâng lên, Chu Yến Kinh ôm lấy mặt cô nhìn chằm chằm.
“Làm gì thế?”
Cô bị anh nhìn đến chẳng còn tự nhiên.
Chu Yến Kinh không nói gì, trực tiếp hôn lên môi cô.
Lúc đầu Mạnh Đan Chi còn trợn to mắt kinh ngạc, không rõ sao lại phát triển thành thế này, sau đó cô lại bị hôn cho choáng váng đầu óc, cả người đều nhũn cả ra.
“Anh làm gì thế?” Cô hỏi.
“Đã làm xong rồi, còn hỏi nữa?” Đầu ngón tay của Chu Yến Kinh còn đặt trên mặt cô, rồi dùng một lực không nhỏ, nhéo nhéo nhéo hai má cô.
Anh nhìn một lát lại dời mắt đi.
Mạnh Đan Chi đẩy anh ra, chỉ là không còn sức lực: “Chúng ta đang nói chuyện chính đấy, anh có thể không nhuộm đen đầu anh được không?”
Chu Yến Kinh nói: “Bây giờ tiếp tục cũng không muộn.”
Tiếp tục cái đầu anh.
Mạnh Đan Chi chẳng còn tâm trạng nào nữa rồi, nghĩ vẫn là ngày mai sẽ nói ra những gì mình điều tra được cho Lục Dương biết, kết quả cuối cùng ra sao, không thể do cô quyết được.
Nếu thật sự không được thì chẳng còn cách nào.
Chỉ là không cam lòng.
Nếu lúc trước cô chịu khó học hỏi từ bà ngoại thêm một vài năm, có phải hiện giờ sẽ tốt hơn chút không, bà ngoại nói cô rất có thiên phú, nhưng ngay từ lúc cô bắt đầu học lúc nghỉ hè, thời gian quá ít.
Lúc đính hôn thì lại quyết tâm về Ninh Thành đọc sách.
Mạnh Đan Chi than thở: “Nếu từ nhỏ em đã bên cạnh bà ngoại thì tốt rồi.”
Chu Yến Kinh không nói gì.
Nếu từ nhỏ đã ở Ninh Thành, có lẽ bọn họ có thể không gặp nhau, trở thành người xa lạ quen thuộc, là hàng xóm thông thường.
Đèn tắt, trong phòng lần nữa tối lại.
Mạnh Đan Chi vẫn còn đang miên man suy nghĩ chuyện khác, mãi đến khi có cảm giác có một bàn tay đang tác quai tác quái trên người cô, lúc đấy cô mới phản ứng lại.
“Ngủ đi ngủ đi.” Cô từ chối.
“Tối nay còn sớm.” Giọng Chu Yến Kinh trầm thấp, “Không phải là em đã chẳng còn tiết nữa sao?”
Mạnh Đan Chi nhất thời cảnh giác: “Anh không cần nói em biết mỗi ngày đâu.”
Chu Yến Kinh: “Anh không nói như thế.”
Anh dừng lại hai giây, “Nếu em muốn, anh cũng có chút khó xử.”
Mạnh Đan Chi bị mấy lời nói th0 tục này của anh làm cho đỏ bừng tai, sao lại nói mấy lời này thẳng thắn như thế chứ.
Thật là ý tốt!
“Đi công tác anh đã dự phòng một lần.” Chu Yến Kinh cắn vào vành tai cô, tiếng nói như muốn xâm nhập vào tận xương cốt của cô.
Anh chưa nói xong đầu Mạnh Đan Chi đã nghĩ đến ngay rồi.
Chắc chắn không có trừ hao bây giờ bổ sung lại chứ.
Đêm nay không biết có phải do trong lòng có tâm sự không, Mạnh Đan Chi có chút khẩn trương hơn bình thường, làm cho Chu Yến Kinh có chút ăn tủy biết vị.
Nhưng bổ sung là thật, lăn qua lộn lại, đè đè lại ép ép.
Dây dưa xong, Mạnh Đan Chi đã trực tiếp ngủ mất.
–
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Đan Chi ở trong ánh mặt trời tỉnh lại, cô mấp máy môi, mở di động ra có mấy tin nhắn chưa đọc.
Đầu tiên là tin của Hứa Hạnh, gửi đến một tấm ảnh chụp.
Hứa Hạnh: [Cái này là tấm thêu của Chu Khả gần đây.]
Sau đó là của Kiều Chước, chắc là đến nói cho cô biết, giấy gọi của tòa án đã được gửi đi, khoảng chừng hai ngày nữa là Trần Nhã Yên sẽ nhận được.
Mạnh Đan Chi trả lời từng tin một.
Cô liếc mắt vào bức tranh thêu chim khổng tước của Chu Khả gần đây, nhưng mà phong cách này quả thật quá khác so với bà ngoại cô rồi.
Đã từng thấy qua, lúc này cô có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mạnh Đan Chi lập tức tắt di động.
Vốn dĩ Chu yến Kinh còn chưa đi, cô nằm trên giường, nhìn anh từ bên ngoài vào, sau đó thoát y thay quần áo trước mặt cô.
Đừng nói thế, sáng sớm mà xem cái cảnh tượng này, thật sự khiến người ta nâng cao tinh thần.
Mạnh Đan Chi kéo chăn xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm người anh.
Nếu cô là Trần Thư Âm, có thể lúc này đã bung tiền qua, rồi la to: “Lại cởi thêm một lần, mặc lại một lần, bà đây tiêu tiền, anh phải làm.”
Mạnh Đan Chi bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Cô suy nghĩ, Trần Thư Âm và 186 ở chung chắc sẽ không giống như thế.
Không, có thể sẽ lố hơn nữa, cô nghĩ thế.
Ánh mắt cô sáng quắc, đương nhiên Chu Yến Kinh có thể thấy được, quay đầu lại nhìn cô.
Chờ Chu Yến Kinh rời khỏi phòng, Mạnh Đan Chi mới từ từ xuống giường, nhìn thấy cà vạt hôm qua cô thêu cho anh được anh để ở đây, quả nhiên chưa có đeo.
Uổng công cô làm trong một ngày.
Không mang thì không mang, chẳng lạ gì.
Mạnh Đan Chi mặc cái váy ngủ mà tối qua Chu Yến Kinh làm nhăn xuống giường, sáng sớm có chút lạnh, cô lại tiện tay lấy thêm cái áo khoác mặc vào.
Bình thường cô đi vòng vòng như đi trên sàn runway.
Dù sao bây giờ trong nhà không có ai, Mạnh Đan Chi nhớ đến cái chuyện mình mới nghĩ xong, nhịn không được cười.
Cô lớn giọng nói: “Mau cởi! Mau cởi!”
“Cởi một lần được 100 ngàn.” Cô lấy tiền trong túi ra, đương nhiên chỉ lấy không khí ra, lấy ra bên ngoài nói: “Họ Chu kia, bà chủ Mạnh có nhiều tiền.”
Mạnh Đan Chi vô cùng vui vẻ, bầu không khí hệt như nhà đầu tư vung tiền.
Sau đó lại giả vờ làm Chu Yến Kinh, nhanh chóng cởi áo khoác ra.
Ngay lúc cô tính toán cởi áo khoác để lên sô pha, có bóng người đang dựa vào chỗ huyền quan, lẳng lặng đứng nhìn cô.
Đúng là tên họ Chu kia.
Cái phần thưởng chung kết c0i đồ không sai.
“…”
Mạnh Đan Chi cảm thấy miệng mình ngày thường xinh đẹp như thế, chắc là câm điếc rồi.
Không đúng, chắc là cần phải tiêu nhiều tiền hơn..