Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 37


Bạn đang đọc Chiều Theo Sở Thích Của Em FULL – Chương 37


Editor: Sapoche
“Anh muốn gì?”
Dù sao Mạnh Đan Chi cũng cảm thấy đề tài này rất nguy hiểm, rất giống như điềm báo gì đấy.

Chu Yến Kinh rất ít khi nào nói chuyện cợt nhả như thế, bình thường chính là muốn làm thì làm thôi.

“Không tốt lắm.”
Nói là nói như thế, nhưng lúc Mạnh Đan Chi cảm thấy tức giận, anh cúi xuống hôn cô.

Là cái hôn rất nhẹ, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, giống như gió xuân thổi qua, lúc này đang thổi tan khí lạnh trong người.

Còn mạnh mẽ hơn thế nữa là, dịu dàng càng dễ làm người khác rơi vào tay giặc.

Mạnh Đan Chi không thể kháng cự được Chu Yến Kinh những lúc như thế này, ngay lúc đầu còn có thể lưu lại chút ý thức, sau một phút đã ý lo4n t1nh mê.

Cô nắm lấy áo anh.

Tư thế hiện giờ của hai người có chút kỳ quái, cô vẫn còn trong lòng ngực anh.

Sau khi tách nhau ra, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy cánh môi đọng ánh nước của anh, sắc mặt cô cũng bỗng hồng lên dời ánh mắt.

Mạnh Đan Chi nghĩ đến mọi chuyện đã nước chảy thành sông rồi, sau đó cũng thế thôi.

Không ngờ Chu Yến Kinh chỉ dùng ngón cái cọ cọ cánh môi cong lên của cô, sau đó đưa tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
“…?”
Mạnh Đan Chi không dám tin chớp chớp mắt.

Trong phòng là một mảnh tối đen, cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt Chu Yến Kinh, không biết anh nói thật hay đang giả vờ.

Chắc chắn là giả!
Mạnh Đan Chi s0 soạng nằm xuống cạnh anh, nghĩ rằng, không đến hai phút sau Chu Yến Kinh sẽ không nhịn được.

Không biết đã mấy lần hai phút trôi qua, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Ngủ.”
“…”
Không biết có phải đoán được cô nghĩ gì hay không, khóe môi Chu Yến Kinh không tiếng động cong lên, nói: “Ngày mai em còn có chuyện quan trọng.”
“Em cũng chẳng có hỏi gì.”
Mạnh Đan Chi thẹn quá thành giận, anh nói làm như cô có vẻ rất h4m muốn ấy.

Anh trêu chọc cô, hai người đã chuẩn bị tốt rồi kết quả lại thành thế này.

Tuy lý do rất thỏa đáng nhưng có hơi không ổn.

Ngày mai cô muốn về nhà ở để anh một mình ở nơi này.

Sau khi đánh Chu Yến Kinh trong đầu xong, Mạnh Đan Chi mới cảm thấy vừa lòng ngủ, không bao lâu hơi thở đã ổn định.

Chu Yến Kinh vẫn chưa ngủ.

Anh quay đầu lại, ánh mắt thích ứng với bóng tối bây giờ nương theo ánh trăng sáng bên ngoài, nhìn Mạnh Đan Chi.

Anh đưa tay nhéo nhéo mặt cô.


Trong lúc mơ màng, Mạnh Đan Chi còn lẩm bẩm câu gì đấy.


Không biết có phải vì chuyện ám ảnh trước khi ngủ sâu quá không, hay do nguyên nhân nào khác, mà đêm nay Mạnh Đan Chi mơ một giấc mơ.

Trong mơ cô không thể phân biệt được thời gian.

Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ngâm mình trong nhà vệ sinh, trong không khí còn vương chút hơi thở phiếm hồng, anh trong phòng tắm đợi rất lâu.

Mãi đến khi ngoài cửa có tiếng mới dừng lại.

“Chi Chi?” Là giọng Chu Yến Kinh.

Mạnh Đan Chi vội vàng đứng dậy, cô cũng không ngờ hình như cô không mang theo áo ngủ, anh cầm lấy áo sơ mi tiến vào, sau khi mặc vào giống như không mặc quần vậy.

Mặt của cô cũng bị hơi nóng làm đỏ lên, mở cửa gọi anh: “Anh Yến Kinh?”
Đôi chân tinh tế thẳng tắp, trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Trong mơ, Chu Yến Kinh bế cô lên, hôn lên môi cô.

Anh chỉ cần duỗi tay ra, từ phía dưới dò xét đi vào, Mạnh Đan Chi vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào, ôm lấy anh, chôn đầu trong vai anh.

Cô còn nghe thấy Chu Yến Kinh ghé sát tai mình hỏi: “Mặc áo của anh còn không mặc quần nữa sao?”
Tim Mạnh Đan Chi đập liên hồi không dừng được.

Cô đẩy anh ra, Chu Yến Kinh ngã ngồi trên giường, cô đứng lên, ôm lấy mặt anh, hung dữ nói: “Em sẽ mặc.”
“…”
“Chi Chi, nên rời giường rồi.”
Lúc Mạnh Đan Chi bị đánh thức còn có chút mơ hồ không rõ.

Cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhìn người đàn ông trước mặt và người đàn ông trong mơ chồng chất lên nhau, chẳng qua tư thế hoàn toàn khác nhau thôi.

“Nằm mơ?” Chu Yến Kinh đánh giá cô.

“Anh mới nằm mơ.” Mạnh Đan Chi lăn lộn một hồi mới ngồi dậy, váy ngủ đã sớm cuộn đến eo rồi, dây cũng đã sớm rớt xuống cánh tay.

Ánh mắt Chu Yến Kinh không tránh né, nhìn thẳng qua.

Sắc mặt đỏ lên trong màn tuyết trắng như đang che giấu gì đấy.

Mạnh Đan Chi vẫn còn rất căng thẳng, trời ạ, cô đang mộng xuân à?
Mới tỉnh có mấy phút thôi, nên nội dung trong mơ vẫn còn rất rõ ràng, nhất là khi nhân vật chính còn đang ở trước mặt cô thế này.

Không nghe thấy động tĩnh gì, cô ngẩng đầu lên: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Nhìn lại ánh mắt không chút che giấu nào của Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi cũng cúi đầu, nhanh chóng lấy chăn đắp lại, kéo váy xuống che mông lại.

“Không biết xấu hổ.” Cô nói.

Ánh mắt Chu Yến Kinh nhếch lên một chút, từ chối cho ý kiến, nhìn thời gian trên đồng hồ.

Mạnh Đan Chi cũng thăm dò nhìn anh: “Nhanh đi làm đi.”
Chu Yến Kinh không nhanh không chậm nói: “Em gấp cái gì?”
Hình như anh đã phát hiện ra gì đấy, hỏi: “Từ sáng đến giờ, em có vẻ kích động.”
Mạnh Đan Chi ra vẻ bình tĩnh: “Có sao?”
Dù sao nội dung trong mơ này có đánh chết cô cũng chẳng nói cho anh biết đâu.


“Có.” Chu Yến Kinh vuốt cằm, đoán: “Thật sự nằm mơ sao?”
“Không có.” Mạnh Đan Chi trợn mắt nói dối: “Em chưa từng nằm mơ, rất phiền nha, nhanh đi làm đi, anh cứ hỏi đông hỏi tây muộn giờ anh sẽ bị trừ lương đấy.”
Sau khi Chu Yến Kinh đi, cô có đứng dậy đi ra bên ngoài xem.

Qua một lát, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.

Mạnh Đan Chi dựa vào đầu giường, che ngực, bản thân cô thế mà lại bị vẻ đẹp của anh dụ dỗ còn mộng xuân được chứ, cũng quá thất bại rồi.

Ngày hôm qua chỉ có hôn một cái thôi mà!
Về phần sao không phải bản thân??
Mạnh Đan Chi nghĩ đến nội dung trong mơ, đã thấy rất ngại ngùng rồi, nhưng đầu óc vẫn rất thành thực, còn có thể nghĩ phân tiếp theo của giấc mơ.

Phía sau chắc là của cô.

Dạy dỗ Chu Yến Kinh mới đúng.

Chu Yến Kinh bị vây trong vị trí kia, nhất định rất mê người.


Loại tâm tư thầm kín này không thể nói với người ngoài được, Mạnh Đan Chi cũng chẳng phải người không biết xấu hổ, nhưng lại khống chế không được.

Đều do Chu Yến Kinh hết.

Ngay sau đó, Kiều Chước đã gọi cho cô.

“Em đến trường trước đi nhé, chắc cỡ mười giờ anh mới đến, chúng ta gặp nhau ở phòng học, hay là bên văn phòng lãnh đạo?”
Mạnh Đan Chi nói: “Cổng trường hẻm Thanh, còn nhớ không ạ?”
Kiều Chước: “Đương nhiên nhớ rõ.”
“Cửa hàng em ở trong đấy, chúng ta gặp nhau trước hẻm, cùng nhau đến trường.” Mạnh Đan Chi cười, “Phiền đại luật sư Kiều rồi.”
“Không phiền.”
Mạnh Đan Chi ăn sáng xong, đúng lúc đến trường là mười giờ.

Đợi hết nửa ngày, mới nhìn thấy bóng dáng đầu trắng quen thuộc, ngạc nhiên: “Hôm qua tóc anh không phải màu đen sao? Nhuộm suốt đêm hả?”
Kiều Chước: “Đúng thế, anh nhìn kỹ rồi, quả thật tóc này càng nhìn càng đẹp mắt.”
Mạnh Đan Chi: “Không cần chững chạc sao?”
Kiều Chước: “Không có việc gì, bây giờ anh là luật sư tự do, chờ anh hưởng thụ đoạn thời gian vui vẻ rồi lại đến công ty luật làm lại.”
Anh ta đã nhận được một lời đề nghị rồi, nhưng mà thời gian vẫn còn sớm.

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

“Tấm hình kia, sáng nay anh vừa mới nhận được kết quả đấy, quả thật không có dấu hiệu đã qua chỉnh sửa gì.”
Mạnh Đan Chi nói: “Em và anh Yến Kinh cảm thấy chắc đã sai vị trí.”
Trước đấy, cô đã gửi video đầu tiên cho Kiều Chước xem, tuy bị người ta nhìn thấy mình hôn môi có chút kỳ lạ, nhưng cô cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn.

“… Anh đang ăn cơm chó à.” Kiều Chước nói.

Hai người cùng nhau vào trong.

Mạnh Đan Chi trở về trường thì không có gì, nhưng đột nhiên trở về cùng một người đẹp trai thế này, đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn theo.

“Đây chắc không phải chồng chưa cưới của đàn chị chứ?”
“Tuy tớ vẫn thích đàn anh Chu hơn, nhưng người này cũng có thể được.”
“Chỉ là trên tay anh ta còn cầm theo bìa hồ sơ, à, không phải, nhìn dáng vẻ này dường như không phải người có tiền.”

“A, tôi không thể chấp nhận đàn chị Mạnh ở cùng với người cà lơ phất phơ này được!”
“Dù sao so với người đàn ông trung niên cũng được rồi…”
Trong trường học và trên diễn đàn đều cấm lan truyền tin tức chưa xác nhận, nhưng lén thảo luận với nhau là không thể quản.

Mạnh Đan Chi ở trong trường vài năm rồi, người theo đuổi cùng nhiều nhưng được đánh giá là người rất tốt.

Nam sinh có bạn gái theo đuổi cô, còn có thể bị cô mắng cho một chút.

Rất nhiều người đều không thể nghĩ hình ảnh kia là thật, người đẹp tuyệt vời thế này muốn kiều đàn ông gì mà chẳng chiếm được, phải chọn người thế à?
“Tin tức mới nhất đây, đàn chị và người dễ nhìn kia đi đến lầu hành chính.”
Lúc này tất cả mọi người mới ý thức được hình như không đúng lắm.

Là vì tin đồn ngày hôm qua sao?
“Tâm Nhiễm, cậu có nhìn thấy tin bọn họ gửi không?” Có người hỏi.

“Thấy được.” Trịnh Tâm Nhiễm nói: “Có cái gì đẹp chứ, đều là mấy người chẳng biết gì chỉ đoán mò thôi.”
“Hôm nay, Mạnh Đan Chi chắc đi làm sáng tỏ nhỉ, dẫn theo người nhà đi?”
Trịnh Tâm Nhiễm không nói gì, mà lấy ảnh chụp trong diễn đàn gửi cho Trịnh Duệ: [Anh, đây là ai thế anh biết không?]
Trịnh Duệ: [Kiều Chước.]
Trịnh Duệ: [Bạn cùng phòng với Chu Yến Kinh, em thấy ở đâu đấy?]
Trịnh Tâm Nhiễm: [Hôm nay anh ta đến trường học cùng Mạnh Đan Chi.]
Trịnh Duệ nghĩ ra ngay: [Bây giờ, Kiều Chước đang là luật sư.]
Trịnh Tâm Nhiễm lập tức hiểu ra vấn đề.

Mười phút sau, xe cảnh sát đến trường học, lúc này không chỉ mình cô ta biết, toàn bộ trường học đều biết — Mạnh Đan Chi báo cảnh sát.

Vị nhuộm đầu màu trắng như cụ già kia là luật sư, là sinh viên cũ của đại học B.

Mọi người nghe thì thất vọng, thì ra không phải chồng chưa cưới của Mạnh Đan Chi.

Có người biết tình hình nên lúc tìm mấy bài post rất lâu trước kia, tìm thấy tên Kiều Chước, nhận được một tin tức: “Thế mà lại là bạn cùng phòng của đàn anh Chu.”
Giống như đã nói gì đó, nhưng cũng giống như chưa nói gì cả.

Dù sao bài post trên diễn đàn cứ liên tục tăng theo cấp số nhân.


Mạnh Đan Chi đến văn phòng chủ nhiệm trước.

Sáng sớm hôm nay, chủ nhiệm Trương đã đến trường học, “Ngày hôm qua, Chu Yến Kinh nói với thầy, thầy còn không dám tin đấy… Các em giấu cũng kỹ quá rồi.”
“Thật ra cũng chưa được bao lâu.” Mạnh Đan Chi nói.

“Nếu cậu ta không nói, em không phải sẽ để trường học từ từ tra ra chứ?” Chủ nhiệm Trương hỏi: “Làm chậm trễ mất bao nhiêu thời gian.”
Mạnh Đan Chi nghĩ quả thật cũng đúng.

Đã muộn một khoảng thời gian rồi, nói không chừng tin đồn lại bị vang xa.

Chu Yến Kinh không có chút ý kiến nào trong chuyện này, anh thẳng thắn nhìn thẳng vào cô, dựa theo trường học để xử lý.

Mạnh Đan Chi hoàn hồn, “Em vừa mới báo cảnh sát trước.”
Chủ nhiệm Trương gật đầu, lại nhìn về phía Kiều Chước đang ngồi nghiêm chỉnh kia, cứ cảm thấy quen mắt, nhìn chằm chằm như muốn đục lỗ lên kiểu tóc của anh ta.

Kiều Chước chủ động nói: “Chủ nhiệm, không nhớ rõ em sao?”
“Nhớ đến, mái tóc này của em tôi không quên được.” Chủ nhiệm Trương hí mắt, “Chỗ làm của em vẫn còn chịu đựng được em à?”
“…”
“Em đến đây làm gì?”
Kiểu Chước nghiêm túc: “Em là nhận sự nhờ vả của Chu Yến Kinh, vội đến là luật sư của đàn em, chủ nhiệm, thầy đừng nói lung tung.”
Chủ nhiệm Trương: “…”
Lúc nói chuyện cũng rất nghiêm túc.

Đang nói thì cảnh sát nhân dân từ bên ngoài tiến vào.

Chuyện này cũng đơn giản thôi, bằng chứng đều có thể điều tra được, chỉ là bởi vì phạm vi lời đồn đã đi quá xa, kết quả không còn lạc quan như cũ.

“Hai ngày nữa có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo đến cho thầy.”

Mạnh Đan Chi gật đầu: “Được, làm phiền rồi.”
Kiều Chước còn để lại cách thức liên lạc cho bên kia, “Chờ kết quả của cảnh sát đi, chúng ta trực tiếp khởi tố luôn, nếu muốn giải hòa cũng đơn giản.”
“Chủ nhiệm thầy thấy sao?” Anh hỏi.

Chủ nhiệm Trương đau đầu, “Nếu là người của trường học, chúng ta sẽ xử phạt thông báo phê bình, để người đó cho em lời giải thích.”
Mạnh Đan Chi đối với cách làm này rất hài lòng.

Ông ấy là chủ nhiệm, đương nhiên nên vì danh tiếng của trường học mà suy nghĩ.

“Về phần em có muốn tố cáo người đó không, trường học đương nhiên không hy vọng sẽ làm lớn chuyện, nhưng cũng không ép buộc em phải làm gì cả.”
Chủ nhiệm Trương nở nụ cười, “Thầy sẽ nói với mấy người bên trường học.

Nếu không phải người trong trường, thì tùy mấy em xử lý.”
Lúc này ông ấy cũng chẳng biết người bịa đặt là ai.

Mấy diễn đàn đó không phải do nhà trưởng quản lý, đều là mấy sinh viên tự mình thành lập, để người khác trà trộn vào rồi tung tin bịa đặt nhưng xét cho cùng cũng không liên đến bọn chúng.

Nhưng nếu trong trường học xuất hiện sinh viên nhân phẩm kém như vậy, phải nghiêm túc xử lý.

Danh tiếng của đại học B không thể để một con chuột này phá hủy được.


Mạnh Đan Chi không biết cảnh sát điều tra như thế nào, nhưng cô tin chắc kết quả nhanh chóng sẽ có, đây cũng chẳng phải chuyện khó.

Cô nói về nhà ở thì thật sự sẽ về nhà ở, buổi chiều cô trở về nhà.

Sau khi giáo sư Mạnh về hưu thì an nhàn ở nhà chăm sóc hoa, bình thường trong nhà chỉ có ông và mẹ Lý, quả nhiên Mạnh Đan Chi đến nhà kính trồng hoa là tìm được ông.

Giáo sư Mạnh nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại trở về thế này?”
Mạnh Đan Chi dựa vào ông, oán giận nói: “Ông nội sao lại nói thế này, đây là nhà của con, con trở về không phải rất bình thường sao?”
“Được, là lỗi của ông nội.” Giáo sư Mạnh cười ha hả.

Hai người cùng nhau rời khỏi nhà kính, trở lại phòng khách.

“Vừa khéo, ông còn đang tính để Chiếu Thanh gọi con trở về đấy.” Giọng của giáo sư Mạnh cũng nghiêm túc lại: “Sắp đến giỗ của bố con rồi.”
Vẻ mặt Mạnh Đan Chi cũng chẳng còn giống ban nãy nữa, gật đầu: “Con vẫn nhớ rõ.”
Cô lại nghe ông nội nói: “Năm nay khác, đưa cả Yến Kinh đến đi.”
“Hằng năm anh ấy đều đi cả mà.” Mạnh Đan Chi nói.

“Con còn chưa hiểu ý của ông nội sao?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Được ạ, dù sao bà ngoại cũng gặp qua anh ấy rồi.”
Nói về lần quay trở về nhà bà ngoại ấy, đoạn đối thoại lần trước, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Thật ra Chu Yến Kinh cũng phải đến vái ba Mạnh, dù sao đúng lý mà nói, ba Mạnh đối với anh ấy không khác gì người lớn trong nhà.

Tuy khi đó chỉ mới mấy tuổi.

Nhưng mấy năm nay, thân phận khác rồi, ý nghĩa cũng chẳng giống nữa.

“Năm nay cũng đừng tức giận.” Giáo sư Mạnh sờ đầu cô.

Mạnh Đan Chi biết ông nói điều gì: “Năm nào con cũng không có.”
Dù sao Tô Văn Tâm đã tái hôn nhiều năm, cô tức giận cũng chẳng làm được gì.

Tuy lúc ấy cô còn nhỏ, nhưng sau khi lớn lên, mọi người đều nói mọi chuyện đã là quá khứ rồi, nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô không thể nào tha thứ cho bà ấy được.


Lúc Tô Văn Tâm từ thẩm mỹ viện trở về, đưa túi xách cho người giúp việc, hỏi: “Ông chủ đã về rồi sao?”
“Không có ạ, nhưng mà có cô chủ ở nhà.”
Người giúp việc vừa dứt lời, Trần Nhã Yên bên trong đã bay ra như một con gió, bay đến trước mặt Tô Văn Tâm: “Dì à, dì giúp con đi.”
“Chỉ có dì mới giúp con được.” Cô ta khóc ròng.

Tô Văn Tâm vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Cái gì mà chỉ có dì giúp được?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.