Đọc truyện Chiêu Quân Săn Chồng – Chương 13
“Ta có nói là vì ngươi làm sao?” Nàng liếc mắt một cái, dứt khoát bỏ đi tất cả các bức vẽ lộn xộn cũ đi, trải ra một tờ giấy mới, cẩn thận suy xét lại tất cả các ý kiến vừa rồi, một lần nữa vẽ lại một bức thiết kế mới đầy đủ.
“Oh? Không phải làm cho nô tì sao? Vậy… hỏi người ta làm chi! Làm cho nô tì phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Thu Phong bĩu môi lẩm bẩm.
“Bất mãn à? Vậy để ta đánh gãy chân ngươi, rồi làm cho ngươi loại ghế có bánh xe này. Sao, có muốn không?” Đàm Chiêu Quân liếc xéo nàng.
“A?” Nàng trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu.”Không cần, nô tì không cần, nô tì dùng chân tự đi là được.”
“Hừ!”
“Vậy… Tiểu thư làm là vì ai?” Nàng nghi hoặc, nhà các nàng có ai chân bị thương sao?
“Ta không phải đã nói, ta chỉ tùy tiện vẽ thôi sao?” Đàm Chiêu Quân trả lời lấy lệ. “Thu Phong, đi pha trà giúp ta, trà đi tìm Hướng tổng quản hỏi, ta muốn Trà Vân Đỉnh.” Trà Vân Đỉnh là loại trà được quản lý rất chặt chẽ, ngoại trừ chỉ được sử dụng ở chỗ chủ tử để người hầu bên cạnh chủ tử thuận tiện tùy lúc pha trà dâng cho chủ tử, còn nếu muốn dâng trà cho khách thì phải tìm Hướng tổng quản xin.
Vậy nếu cặp song sinh kia thật sự vẫn còn đề phòng nàng thì sẽ nhắn nhủ không cho phép cung cấp cho Hà viện loại trà này, ngăn cản không cho nàng dùng loại trà này, nàng lại không nghĩ việc này cần đến Doãn Thức Câu can thiệp, mặc dù nàng tin rằng chỉ cần nàng mở miệng, muốn bao nhiêu hắn nhất định sẽ cho nàng.
“Tốt.”
“Đúng rồi, thuận tiện thông báo cho Hướng tổng quản, nói với hắn ta muốn gặp Doãn nhị thiếu gia cùng Tam Thiếu gia, khi nào bọn họ rảnh rỗi thông báo ta biết.” Nàngmuốn thảo luận với bọn họ bản thiết kế ghế có bánh xe trước.
“Vâng, tiểu thư.” Thu Phong lập tức lĩnh mệnh lui ra.
“A! Từ từ, Thu Phong.” Nàng kêu ngược người trở lại.
“Tiểu thư còn có cần nhắn nhủ cái gì?”
“Không cần pha trà, chỉ cần thông báo Hướng tổng quản ta cần tìm hai huynh đệ kia là được.” Hai ngày này đã không tới sân viện kế bên, nàng trực tiếp qua bên kia uống trà là được rồi.
“Tốt.”
“Đi thôi, chờ một chút ta cũng sẽ đến Hạnh viện tiếp tục cố gắng, bản thân ngươi làm tốt chuyện của mình là được.”
Thu Phong há miệng thở dốc, rất muốn hỏi tiểu thư thật sự có đang cố gắng sao? Nàng thật sự hoài nghi có ai có thể cự tuyệt được tiểu thư, nhưng cuối cùng vẫn không có hỏi ra miệng, bởi vì nàng biết tiểu thư không thích nàng hỏi việc này.
“Nô tì đã biết.”
Nhìn theo nha hoàn rời đi, Đàm Chiêu Quân thu dọn rất nhanh các bức vẽ trên bàn, cũng lập tức đứng dậy rời đi, hướng Hạnh viện đi đến.
Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, nàng biết mình có chút khác thường, coi như một mặt đối Doãn Thức Câu, nàng liền trở nên không hề giống như quá khứ là một Đàm Chiêu Quân luôn nghênh ngang châm biếm người khác rồi, trở nên dễ dàng thẹn thùng, giống một… giống một…
Đột nhiên, nàng chậm rãi trợn mắt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Sao nàng lại có cảm giác mình giống một… cô nương mới biết yêu?
Quả nhiên là khác thường.
Lập tức dứt bỏ loại ý tưởng vớ vẩn này, nàng chỉ là rất nhập diễn, hơn nữa ngày đó chính mình xúc động hướng hắn làm ngoáo ộp, loại hành động ngây thơ này còn bị hắn nhìn thấy, khiến cho hắn cười to, nàng cảm thấy thật mất thể diện, cho nên hai ngày này mới trốn ở trong phòng vẽ, mới không phải bởi vì… bởi vì… cái mối tình đầu quái quỷ kia!
Đúng vậy, tuyệt đối không phải!
Nhưng mà nghỉ ngơi hai ngày, nàng nên tiếp tục tiến hành đại kế săn chồng.
Doãn Thức Câu hai tay chống hai bên cây gậy chống đặc chếluyện tập đi lại, lúc này vẫn còn không khí lạnh mùa xuân, nhưng trán hắn lại sớm đầy mồ hôi.
Hắn biết mình bất thường, hai ngày nay không thấy Đàm cô nương lại đây, hắn trở nên thấp thỏm bực bội, cả ngày cứ ngoái nhìn ngoài cửa vườn, số lần ngày càng thường xuyên, ngay cả Giang Dung đều phát hiện hắn khác thường, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Cho nên, hắn đành phải đem tâm trạng đặt lên việc luyện tập đi, biết rõ đôi chân này đã hết thuốc chữa, đi qua một năm nay cũng chỉ mới nhúc nhích một chút, hai ngày nay lại giống điên rồi, luyện đến mệt mỏi không chịu nổi nữa mới chịu thôi.
Hai chân vô lực luôn kéo hắn về sự thật, thành công làm cho bản năng vọng tưởng của hắn bị triệt tiêu hầu như không còn, suy nghĩ trong lòng chỉ còn lại chua xót.
Giang Dung lo lắng nhìn chủ tử, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, không chỉ làm cho hai chân trang chủ không còn hoạt động được, cũng bởi vì thương thế quá nặng làm cho gân mạch toàn thân không có cách nào có thể phục hồi lại như cũ được, cho nên cho dù thương thế khỏi hẳn, nội lực chủ tử mất hết, võ công vẫn còn nhưng thân thể lại không tốt nên không thể tùy tiện vận công luyện võ. Bình thường nếu không sử dụng chân khí sẽ giống như một người bình thường không có việc gì, nhưng nếu sử dụng chân khí, rất có thể chân khí sẽ rối loạn làm đứt gân mạch, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không có việc như thế, bằng công lực trang chủ, cho dù hai chân tàn rồi, vẫn có thể lên trời xuống đất bình thường, chỉ tiếc…!
Âm thầm thở dài, đã hai canh giờ, hắn biết mình nên ngăn chủ tử lại.
“Trang chủ, ngài đã luyện liên tục hơn hai canh giờ, nên nghỉ ngơi.”
“Tiếp một lát nữa đã.” Doãn Thức Câu không ngừng, dùng hai tay chống sức nặng thân mình, cố sức di động hai chân vô lực. Hắn còn chưa đủ mệt, còn chưa thể đem nàng trục xuất ra khỏi đầu.
“Trang chủ, đại phu nói người không thể luyện quá mệt mỏi, hiện nay người không chịu nổi!” Giang Dung tiến lên khuyên can.
“Chỉ cần không dử dụng chân khí, không dùng tới nội lực, sẽ không sao.” Hắn phải làm cho mình nhận rõ sự thật, làm cho mình… hoàn toàn hết hy vọng.
Giang Dung nhíu mi, đang lo lắng có nên nói rõ trực tiếp động thủ “mời” chủ tử nghỉ ngơi, bên tai nghe được từ cửa vườn truyền đến tiếng bước chân.
Hắn lập tức nhìn về phía chủ tử, chỉ thấy người mới vừa rồi ngăn cản như thế nào cũng không ngừng lại cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa vườn, nói vậy cũng nghe thấy thanh âm.
Không cần nói rõ, bọn họ cũng đều biết người tới là người nào.
Trừ hắn ra đúng giờ có người tới quét tước, không thể có ai không được gọi mà có thể tự tiến vào nơi này, cũng chỉ có Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia, và khách quý sơn trang – Đàm Tam cô nương.
Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đang có việc, thường xuyên không ở trong trang, tiếng bước chân kia cũng không thể là do hai người bọn họ phát ra, cho nên chỉ còn lại có Đàm Tam cô nương.
Chỉ là… vẻ mặt chủ tử rất phức tạp, hắn không thể suy đoán chủ tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng là chẳng biết tại sao lại cảm thấy lòng chua xót.
“Trang chủ, có cần tiểu nhân ra mời nàng rời đi không?”
“Không!” Lời vừa thốt ra, Doãn Thức Câu nhận thấy giọng điệu của mình quá mức vội vàng, chậm rãi hít một hơi thật sâu. “Mang ta đến dưới tàng cây đi.”
“Vâng” Giang Dung tiến lên, ôm lấy chủ tử, đi ra ngoài vài bước đến dưới một tàng cây hạnh hoa có đặt một cái bàn đá, trên bàn đá, bày biện một ván cờ chưa đi xong, đó là ván cờ tháng trước trang chủ cùng Nhị thiếu gia đang chơi, đến phiên Nhị thiếu gia, nhưng Nhị thiếu gia chưa cách nào phá được, nên giờ phút này mới có bố cục như vậy.
Hắn để chủ tử ngồi xuống, sau lập tức đi lấy trở lại một cái khăn. “Trang chủ, lau mồ hôi.”
Doãn Thức Câu nhận lấy, lau đi một đầu đầy mồ hôi, tầm mắt không tự chủ hướng nhìn đường mòn Hạnh viện. Nàng có biết hắn ở chỗ này không?
“Giang Dung, ngươi đi pha một bình Trà Vân Đỉnh, dùng trà xuân năm nay.” Biết nàng yêu thích Trà Vân Đỉnh, hắn muốn cho nàng nhấm nháp trà xuân tinh khiết nhất.
Giang Dung kinh ngạc, Trà Vân Đỉnh bởi vì điều kiện đặc thù, diện tích gieo trồng vốn là có hạn, tuy rằng một năm có thể thu hoạch cả bốn mùa, nhưng sản lượng cũng không nhiều, thế cho nên cho tới nay cũng không được tiêu thụ ngoài thị trường, mà trong bốn mùa sản lượng trà xuân ít nhất, hương vị cũng là tốt nhất, là loại Trà Vân Đỉnh cao cấp nhất.
Bởi vì Nhị thiếu gia và Tam Thiếu nói đầu lưỡi của bọn hắn không giống như trang chủ lợi hại như vậy, căn bản uống không nhận ra được đông trà cùng trà xuân có gì khác biệt, cho nên bọn họ chỉ uống đông trà, bởi vậy Trà Vân Đỉnh xuân cho tới nay chỉ có ở bên Hạnh viện. Mọi người đều biết, đó là do Nhị thiếu gia cùng Tam Thiếu gia lấy lý do để dành cho huynh trưởng của mình mà thôi.
“Trang chủ, Trà Vân Đỉnh xuân năm nay tổng sản lượng chỉ vẻn vẹn có tám cân, vô cùng trân quý, người…”
“Cứ theo ta phân phó đi làm.” Doãn Thức Câu ngắt lời hắn, trầm giọng truyền lệnh.
“Vâng” Giang Dung hơi run sợ, thu dọn khăn xong, lĩnh mệnh lui ra.