Đọc truyện Chiêu Oán – Chương 6: Tẩy hồn
Từ Vụ Ma đi xuống chân núi cũng hết chừng mười ngày. Đối với lão già tu hành cả ngàn năm như Đổng Trác, mười ngày chỉ như đánh một cái rắm, nhưng với Vệ Tước, không có oán khí ngưng thực, linh hồn nàng ngày càng mờ nhạt. Bây giờ, một cơn gió thổi qua, linh hồn trong suốt cũng run lên. Đổng Trác càng gấp đến độ bình thường một ngày ăn được năm trăm lẻ bảy cái đùi gà, giờ cả ngày lão lo lắng, ăn mới đến cái thứ bốn trăm chín mươi hai thì đã sang ngày mới.
Đi cả quãng mà vẫn không tìm được cái thi hài nào để cho Vệ Tước nhập hồn. Dọc đường không phải là khất cái thì cũng là đám mãng phu nằm chết phơi thây, đến nữ tử cũng không một bóng. Thời cuộc thật đảo điên, yên bình đến nỗi chẳng thấy bọn thổ phỉ cướp sắc giết người, khiến lão buồn bực không thôi.
Sang ngày thứ mười lăm, linh hồn Vệ Tước mờ nhạt như sương khói mỏng manh, nàng thậm chí không có khí lực để nói chuyện. Có lẽ chẳng mấy chốc chút hồn phách này cũng bị tan ra.
Đổng Trác thật không ngờ linh hồn nàng dường như đang hoà vào trong gió. Lão vừa kinh ngạc vừa rút trong tay ra vài lá bùa dán quanh vùng Vệ Tước đang đứng. Đợi gió xung quanh như bị ngăn lại, tàn hồn Vệ Tước không bị trôi nổi, mới nói với nàng:
“ Nha đầu, ta là định để con nhập xác nhưng giờ không kịp rồi. Cách duy nhất đành phải tái thi hoàn hồn. Nhưng xương cốt và hồn phách con đều không đủ, tái thi không phải là chuyện tốt. Có thể thành công cũng có thể thất bại. Nếu thất bại, con trực tiếp… hồn phi phách tán. Sư phụ…thật sự…”
Lão chưa nói hết câu, Vệ Tước đã hiểu. Nàng vẫn chấp nhận đánh cuộc. Nếu được sống tiếp, là trời có mắt. Nếu không thì cũng chẳng thể trách ai.
“Sư phụ, con nguyện ý thử”
Giọng nói có phần mỏng manh, yếu ớt bởi sinh khí của nàng đang dần đứt đoạn. Thế nhưng, cũng đủ để Đổng Trác thấy nét quật cường trong mắt đứa nhỏ này. Lão gật đầu, vòng tay vẽ ra một vòng dịch chuyển tức thời. Qua hai cái nháy mắt, Vệ Tước đã thấy mình đứng trong một thạch động tối đen, lạnh lẽo dần dần thấm vào từng hơi thở.
Đổng Trác từ trong tay thắp lên một đốm lửa, cả hang động bừng sáng lên. Nhìn quanh mới thấy động này không sâu, ước chừng cũng chỉ trăm thước. Quây lại thành hình tròn. Nàng để ý thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay lão sơn nhân rất nhỏ. Nhưng toàn bộ hang động sáng như ban ngày là bởi vách hang đều là bảo thạch trắng phản chiếu lại ánh sáng. Giữa động là một hồ sen rộng hai mươi thước. Nước trong hồ sôi sùng sục, bọt khí nổi lên cùng với từng làn khói trắng xoá bốc cao hai trượng rồi bị nuốt chửng giữa không trung. Đáy hồ nổi lên một bệ đá hình đài sen, bên trong, một đoá liên hoa trong suốt đang nở rộ. Đoá hoa này chỉ bằng cỡ bàn tay, nhưng xinh đẹp lạ thường. Từng cánh hoa e ấp bảo vệ tâm hoa đỏ như máu.
“Nha đầu, đây là thất thiên hoa sư phụ nuôi cũng hơn ngàn năm, không ngờ lần này đến đây cuối cùng cũng thấy nó nở”
Vệ Tước nghe trong lời lão ẩn chứa nồng đậm bi thương. Nàng biết có lẽ đoá hoa này thực sự có ý nghĩa với sư phụ. Nàng và lão gặp nhau bất quá cũng chỉ mười ngày. Lão nhân này rộng lượng cứu giúp nàng thoát khỏi núi Vụ Ma, lại nhận nàng làm đồ đệ. Sư phụ đưa nàng đến thạch động, hẳn đoá hoa này sẽ để nàng dùng lúc nhập hồn. Ân tình này thực sự quá lớn, biết khi nào mới có thể báo đáp hết.
“Sư phụ, cái này cũng quá trân quý đi. Con …”
Nàng còn chưa kịp thấm hết thương cảm thì lão đã đổi giọng nhanh như đổi gió:
“ Ầy, nha đầu ngươi phúc khí quả thực không tệ nga. Bao nhiêu năm không chịu nở, vừa nở đã gặp được ngươi. Haha… Đây là biết ta mới thu đồ đệ nên coi như lễ vật nhập môn ấy mà”
Nghe xong Vệ Tước cũng thấy buồn cười. Vị sư phụ này đúng là làm người ta không biết nói gì cho phải. Nàng con đang suy nghĩ thì đã thấy Đổng Trác bay về phía đài hoa, quanh thân một màn ánh sáng vàng bao bọc lão thật chặt, đến gần đoá thất thiên hoa, vầng sáng này mới nhạt đi. Lão giơ tay phải hiện ra một thanh chuỷ thủ toàn thân đen sì, trên thân khác đầy hoa văn cổ mang theo một cỗ hơi thở cường đại. Vừa nhìn thấy đã đè ép lồng ngực người khác. Thân ảnh Vệ Tước trước hơi thở cường đại này như run lên từng nhịp, hồn phách bị ép lại càng lúc càng đau đớn. Qua một ly trà, Đổng Trác mới hoàn toàn lấy được đoá thất thiên hoa ra khỏi Bích Liên Đài. Quay đầu nhìn thấy Vệ Tước bị ép đến gần cửa hang, lão mới xoa mũi cười xấu hổ, vung tay một quầng sáng ấm áp bao lấy nàng. Xong lại nhìn đến đoá hoa vừa được hái lên, đã thấy thất thiên hoa dần dần héo úa, cánh hoa trong suốt ngoài cùng bắt đầu rũ xuống. Không đợi lâu, Đổng Trác tay thủ ấn, phần xương cốt đã nát vụn của Vệ Tước từ không trung dần dần theo quy luật bắt đầu sắp xếp lại. Đầu tiên là vai, ngực rồi tứ chi đều thành hình, chỉ thiếu xương sọ. Khi khớp xương cuối cùng tìm được đúng vị trí, Đổng Trác để đoá thất thiên hoa vào phần xương sọ còn thiếu, một dòng nước trong suốt từ tâm hoa lan tràn ra toàn bộ hài cốt vừa xếp thành, nơi nào nó đi qua, những vết xương nứt vỡ cũng lập tức liền lại.
Vệ Tước kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Cứ một vòng lại vòng dịch chuyển, nàng đếm đến vòng thứ một bảy trăm bảy mươi bảy thì dòng nước kia mới ngừng lại, thấm vào xương cốt. Cánh hoa cuối cùng trên thất thiên hoa cũng rụng xuống, dần dần biến thành một phân xương sọ nối liền với toàn thân.
Đổng Trác lúc này mới thở ra một hơi, từ lúc lão chỉ sợ đám xương cốt của Vệ Tước không chịu nổi sức mạnh thuần tuý của thiên hoa mà biến thành bột phấn. Lão cũng không hiểu. Có lẽ là may mắn đi.
Sơn nhân chạy lại cạnh tiểu Tước, nói một hơi dài mang theo hàm ý dặn dò:
“Nha đầu, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Nhưng đau đớn thống khổ là không ít. Bích Thuỷ Đầm này khi xưa là thần vật trấn giữ của Cửu Châu. Về sau bị các thế lực xâu xé rồi phá huỷ. Một lần tình cờ ta phát hiện, nhưng đáng tiếc cũng chỉ còn lại một phần nhỏ. Nói nó trân quý là bởi hàn khí trong đầm có thể giúp tu sĩ tăng khả năng hấp thụ linh khí đến hàng chục lần. Không chỉ thăng cấp mà còn có thể khai thông đạo ấn. Bây giờ con chưa thể tu luyện, nhưng hàn khí ở đây sẽ giúp con gột rửa linh hồn, loại bỏ chướng khí. Trước khi dung nhập nhất định phải thanh tẩy. Ta cũng chỉ có thể bao bọc để hồn phách con không bị cắn nuốt hay tản mát đi mất chứ không có cách nào giúp được. Haiz…”
Vệ Tước mới mỉm cười, nàng không có sợ, gật đầu cảm ơn lão sư phụ rồi nhẹ nhàng đi vào trong hồ. Càng đến gần, hàn khí càng lạnh. Linh hồn nàng tự động sinh ra kháng cự, run rẩy không muốn tiến lên. Loại hàn khí này so ra còn đáng sợ hơn so với chướng khí trên Vụ Ma Đài.
Nàng cắn răng, nặng nề bước tiếp. Vừa đặt chân vào nước hồ, một luồng khí lạnh thấu tận vào sâu trong hồn phách.
Bước thêm một bước, hồn phách như bị đông cứng.
Lại một bước, nước sôi sùng sục khiến hai hồn sáu phách của nàng bỏng rát. Sinh khí tuần hoàn, hết nóng lại lạnh, vừa đông cứng lại tan ra, rã rời rồi lại bị đóng băng.
Qua năm ngày, nước trong hồ thoạt nhìn chỉ còn vài gợn sóng, trong suốt, tĩnh mịch như chưa từng có hơi nóng thiêu đốt đến cháy da cháy thịt.
Lúc này, hàn khí mới cực đại, át đi hơi nóng hầm hập, trực tiếp đánh vào khiến hồn phách tản mạn chạy loạn bên trong lớp ánh sáng vàng, hàn khí như những sợi tơ vờn quanh lớp ánh sáng ấy rồi len lỏi đi vào, vấn vít những mảnh tàn hồn trong suốt, vuốt ve, cắn xé cùng đủ loại dày vò. Từng mảnh hồn gào thét muốn thoát ra bên ngoài lớp tiên chướng, lại bị vầng sáng vàng kim đập trở lại, bị hàn khí trắng xoá bao phủ.
Chẳng mấy chốc toàn bộ hàn khí xung quanh Đầm Bích Thuỷ đều xoay tròn về phía vòng sáng giữa hồ, không khí trôi nổi đều bị hút vào bên trong. Nửa khắc sau, hàn khí trong vòng ngàn dặm cũng gào thét điên cuồng chạy về một hướng.
Đổng Trác đứng ngoài thầm kêu không ổn. Rõ ràng lão đã dùng tiên chướng bao phủ vậy mà hàn khí vẫn lọt vào bên trong là sao? Lại thấy xung quanh nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống, lão trực tiếp bay thẳng đến xem Vệ Tước có sao không, lại bị đánh bật lại. Hàn khí vờn quanh nàng như một bức tường thành kiên cố, bao bọc nàng ở bên trong. Lúc này Vệ Tước đã đau đến chết lặng. Không ngờ còn có thể đau hơn cả khi linh hồn bị hoang thú cắn xé. Nhưng đau mới thanh tỉnh, càng đau lại càng lý trí, càng đau lại càng hận. Khi toàn bộ hàn khí khắp trăm ngàn dặm đều đổ về bao vây lấy nàng, chút lý trí hay oán hận cũng không thể trụ nổi. Linh hồn bị xé mỗi lúc một nhỏ, từng mảnh từng mảnh ánh lên những khuôn mặt khác nhau. Có phụ hoàng, mẫu hậu. Có sư phụ, có tiểu bằng hữu vẫn đưa lá trà lên Sơn nhai đều đặn mỗi tháng một lần. Có Tần Khải Vũ đứng dưới tàng hoa mai, lạnh lùng mà xa cách. Những khuôn mặt xa lạ mà thân quen như chiếc đèn kéo quân chạy qua, mỗi người một vẻ, lướt qua cuộc đời ngắn ngủi của nàng rồi chìm vào bóng tối.
Phía ngoài Đổng Trác đã gấp đến loạn thành một đoàn. Lão không biết vì sao lại có bức tường ngăn cách ngoài hàn đầm. Mà bên ngoài không khí dao động ngày càng mãnh liệt, trông xa thấy tuyết bắt đầu rơi. Con mẹ nó đây là cái loại sự tình gì? Cửu châu quanh năm ôn hoà, không có đông, xuân như Thập địa giới. Bao lâu, bao lâu rồi? Dường như nhớ lại trận tuyết ngập máu năm đó, cả người lão nhuốm màu tang thương.
Ngũ Châu Cực Vực, bên trong thuỷ đình, một lão nhân già đang ngồi nhìn bàn cờ trước mặt, số quân trắng đã chiếm hơn nửa. Hai ngón tay kẹp chặt một quân đen, khoan thai đặt xuống, lập tức toàn bộ thế cờ thay đổi. Cùng lúc lão cũng nhận thấy sự bạo động dữ dội trong không khí, nước xung quanh thuỷ đình dần dần đóng băng, hơi lạnh tràn lan, chẳng mấy chốc tuyết bắt đầu rơi. Đây là cái tình huống gì xảy ra? Lão giơ ngón tay lên lẩm nhẩm, năm lần bảy lượt vẫn không nhìn thấu huyền cơ trong đó. Cửu châu đã bao lâu không có tuyết rơi? Loại sự tình này phát sinh, liệu có phải điềm báo lại một cuộc chiến đẫm máu sẽ xảy ra không?
Cửu Châu Giạc Ma, vốn là nơi trấn giữ đỉnh Giạc Ma, cũng bởi phía đông có một dãy Hoả Diễm Sơn quanh năm bốc cháy ngùn ngụt. Hoả Diễm – hoả chi vương, thuỷ hoả bất xâm. Thế nhưng, lúc này nếu có ai chú ý cũng sẽ phải kinh ngạc bởi ngọn lửa bốc cao ba trượng lại như có sự sống, những lưỡi lửa đỏ rực co quắp lại rồi cùng rút chạy về phía đỉnh Hoả Diễm Sơn, đến khi chỉ còn một ngọn lửa đen cháy vỏn vẹn trên một hồ nước xanh ngắt, lưỡi lửa tí tách, nhẹ nhàng uốn mình nhảy múa trên mặt nước, âm lãnh mà cao quý, quỷ dị mà xinh đẹp.