Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 33: Khiêm tốn


Đọc truyện Chiều Em Đau Cả Trái Tim – Chương 33: Khiêm tốn

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thời Hạ đi vào WC liền thấy Hứa Văn Văn và hai nữ sinh khác đang hút thuốc ở trong.

Hứa Văn Văn nhìn thấy cô, cơ thể vốn đang lười biếng đứng thẳng tắp hẳn lên, mắt nhìn cô đầy cảnh giác.

Thời Hạ chả quan tâm tí nào, rút một điếu thuốc ra châm, rít một hơi.

Hương vị đã quen từ lâu.

Thời Hạ hút thuốc, một tay để trước ngực, thuốc được kẹp giữa hai ngón tay trắng nõn thon dài, tư thế nhả khói vô cùng tao nhã thành thục.

Rõ ràng cô đang mặc bộ đồng phục bình thường nhất, tóc cũng chỉ buộc đuôi gà mà thôi, nhưng khi cô đứng đó, tựa như là mỹ nữ Thượng Hại thời dân quốc mặc sườn xám hút xì gà vậy, cách đưa tay nhấc chân đều phong tình hơn mấy đứa học sinh như cô ta nhiều.

Hút hết một điếu thuốc Thời Hạ rửa tay thật sạch, xoay người định đi.

“Thời Hạ.” Hứa Văn Văn gọi cô lại.

Thời Hạ quay đầu, không phải cô ta mất trí nhớ đấy chứ?

Sự thật chứng minh là trí nhớ của Hứa Văn Văn rất tốt, cô ta không lấy nhiều hiếp ít nữa mà chuyển sang công kích ngôn từ.

Hứa Văn Văn xua tay bảo hai nữ sinh kia đi ra ngoài mới mở miệng, “Thời Hạ, hôm đấy ở đồn xảy ra chuyện gì mày có biết không?”

“Đồn cảnh sát gì cơ? Hôm nào? Hôm 5 người bọn mày đánh tao á?” Thời Hạ không chút nể tình nào chế giễu cô ta.

Hứa Văn Văn nghiến răng, nhưng lại ép mình nhịn xuống, “Thời Hạ, mày đừng giả ngu nữa, nhìn bộ dạng này của mày hẳn là không biết có gì xảy ra rồi.

“Biết gì cơ?” Thời Hạ không nhịn được cười lên, nói mãi không vào được vấn đề chính, vòng vòng vo vo.


Hứa Văn Văn, “Luật sư của nhà bọn mày là Thẩm Nhất Thành tìm phải không?” Hôm đấy cô ta cũng có mặt ở đồn, nghe luật sư kia đối thoại với Tưởng Lan cũng đoán được vài phần.

Thời Hạ lại châm một điếu thuốc nữa, không nói gì.

“Mày muốn kiện bọn tao, thế mày có biết luật sư kia muốn dùng tội danh gì để khởi kiện không?”

“Thời Hạ, luật sư định dùng tội cưỡng dâm bất thành để kiện đấy.” Hứa Văn Văn cười, “Mày nói xem có buồn cười không cơ chứ, cưỡng dâm bất thành, đầu óc Thẩm Nhất Thành xưa giờ đều rất thông mình, chắc chủ ý này cũng là cậu ta nghĩ ra, hoặc lùi một bước mà nói, cho dù đấy không phải là ý kiến cậu ta đưa ra, thì cậu ta vẫn biết rõ chuyện này.”

“Tao còn tưởng bọn mày đang yêu nhau, thế mà vì kèn cựa nhau mà nói bạn gái mình bị cưỡng dâm, tim cũng đủ rắn đấy nhề.”

Cưỡng dâm?

Thời Hạ cụp mắt, khói thuốc tản ra trước mặt cô, nhìn không rõ biểu cảm.

“Nếu việc này mà bị truyền ra ngoài để người khác biết, sau này mày còn đến trường thế nào được?”

“Thời Hạ, chắc mày không nghĩ là Thẩm Nhất Thành thật lòng thích mày đấy chứ?” Hứa Văn Văn thấy Thời Hạ im lặng không nói, càng được voi đòi hai bà Trưng, cô ta bây giờ không dám động tay động chân với Thời Hạ nên chỉ có thể dùng lời nói kiếm chút hời mà thôi.

Thời Hạ cau mày, “Truyền ra ngoài? Ai dám? Nếu có người dám nói, thì hồi nãy mày đã không để hai đứa người kia đi ra ngoài rồi. Làm người thì phải nhớ kĩ một tí, đừng có lần nào cũng rúc đầu vào rọ.”

“Hơn nữa, cậu ấy có thích tao không thì tao không chắc, nhưng tao rất chắc chắn một điều đấy là…” Thời Hạ nhướng mắt nhìn Hứa Văn Văn, cười sán lạn, “Cậu ấy rõ ràng không thích mày!”

Bị người ta lột từ đầu tới đuôi không chút nể nang gì, Hứa Văn Văn mặt đen như đít nồi bỏ đi mất.

Thời Hạ ra khỏi WC, đứng trong góc tường tối tăm để gió thổi bớt mùi khói thuốc trên người, mũi Thẩm Nhất Thành cứ như mũi chó ấy, thính vô cùng.

Thời Hạ lấy mũi chân dí dí ngọn cỏ trước mặt, trong đầu toàn là lời nói ban nãy của Hứa Văn Văn, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi chỉ một chuyện đơn giản như thế, sao lại biến thành phức tạp thế này rồi.

Thấy cũng bớt mùi kha khá rồi Thời Hạ mới đứng thẳng người dậy, đang định quay lại phòng học, vừa ngầng đầu đã bị bóng đen ngay cạnh đấy dọa run cả người.


Đến lúc nhìn rõ người kia là ai, Thời Hạ mới tức tối giậm chân, “Thẩm Nhất Thành, cậu làm tớ chết khiếp được.” Tối om om lại còn nhìn thấy cái bóng vất vưởng trong xó, ai mà chẳng sợ.

Thẩm Nhất Thành chạy qua đó, mặt không cảm xúc, “Cậu đứng đây làm gì?”

Thời Hạ bỗng tràn đầy ham muốn sống sót cuồn cuộn trong lòng, “…Đứng đây làm gì nữa cơ chứ? Đương nhiên là đi WC rồi.”

“Thật không đấy?” Thẩm Nhất Thành đột nhiên tiến lại gần cô bước một.

Thời Hạ giật mình, lùi về sau theo bản năng, lưng tựa vào vách tường.

Thẩm Nhất Thành một tay chống bên cạnh cô, thân người cao gầy chắn toàn bộ người cô lại, cậu cúi đầu híp mắt nhìn, chóp mũi từ từ đưa lại gần hai má cô.

Thời Hạ không nhịn được khẽ run, quay mặt đi.

“Thời Hạ, người cậu có mùi thuốc lá.”

Giọng nói của Thẩm Nhất Thành gần trong gang tấc, có một chút nghèn nghẹn khàn khàn, hai má của cô còn cảm nhận được rõ hơi thở của cậu nữa.

Tim Thời Hạ đập thình thịch, giọng nói còn pha một chút run rẩy nhè nheh, “Hồi nãy tớ gặp Hứa Văn Văn đang hút thuốc trong WC, bị ám mùi thôi.”

“Thật?”

“Thật mà, tớ nói cai thuốc là phải cai chứ!” Thời Hạ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nhất Thành, hơi lắp bắp.

“Ám mùi hả?” Thẩm Nhất Thành cụp mắt, đôi mắt nhìn chăm chú vào môi của Thời Hạ, Thời Hạ vì chột dạ nên không tự giác được liếm liếm môi.


Thẩm Nhất Thành không hiểu sao tự dưng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt một miếng nước bọt.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, tim của Thời Hạ điên cuồng nhảy múa, không ngừng tự nhỉ trong lòng, chỉ là một tên nhóc 18 tuổi mới mọc lông thôi, lại còn bắt chước người ta chơi trò ép tường, đừng rối, đừng có mà rối!

Thẩm Nhất Thành nhịn không được đưa tay lên nắm lấy cằm của Thời Hạ, ép cô phải nhìn thẳng vào cậu.

Đèn trong trường không nhiều lắm, chỉ lác đác vài cái mà thôi, cái đèn gần WC nhất nằm ở tòa nhà phía trước, mặc dù có lắp thêm chụp đèn phía trên nhưng cũng chỉ chiếu sáng được thêm vài mét thôi.

Dưới ánh sáng ngả vàng mờ ảo, ánh mắt Thẩm Nhất Thành nhìn Thời Hạ như chất chứa hàng vạn vì sao sáng, khiến đối phương như hãm sâu vào trong đôi mắt đấy.

Tay Thẩm Nhất Thành niết cằm của Thời Hạ không rời, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ vài cái.

Ngón tay mang theo cảm giác mát mát lạnh lanh, Thời Hạ không tự chủ được đưa tay lên, nắm lấy góc áo khoác của cậu.

Thẩm Nhất Thành chần chừ vài giây, cuối cùng nhịn không nổi nữa, cúi đầu cẩn thận tiến gần về phía môi của Thời Hạ.

“Ai, ai đang ở đấy đấy?”

Ánh đèn pin chiếu tới, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Thời Hạ phản xạ cực nhanh, vội vàng xoay người, chui đầu qua nách của Thẩm Nhất Thành tọt liền vào WC nữa.

Còn Thẩm Nhất Thành bị đèn pin chiếu thẳng mặt luôn.

“Lại là cậu à Thẩm Nhất Thành, cậu đứng cửa WC nữ làm cái gì đấy hả?” Chủ nhiệm khối tức tới mức thở dốc luôn, lại là Thẩm Nhất Thành, hình như ngày nào mà cậu không ló ra vật vờ trước mặt ông thì cậu sẽ bứt rứt hay sao ấy?

Thẩm Nhất Thành đang chìm trong cảm giác bực bội tột đỉnh, có phải kiếp trước cậu là đối thủ một mất một còn với chủ nhiệm khối không thể hả, chỉ một xíu nữa thôi, một xíu xíu nữa là cậu hôn được rồi.

Chủ nhiệm khối đi tới, rọi đèn pin nhìn chung quanh một lúc, “Thẩm Nhất Thành, cậu lại trèo tường ra ngoài nữa đấy à? Có phải vừa trèo vào thì bị tôi tóm không hả?” Ngoại trừ trèo tường vào thì ông không nghĩ ra lí do gì để khiến Thẩm Nhất Thành đứng ở cửa WC nữ nữa.

“Hôm trước thì trèo tường chỗ sân thể dục, giờ thì lại đổi trận địa sang cạnh WC nữ. Cậu nghĩ là chủ nhiệm tôi đây không biết bắt trend đấy phỏng? Cậu tưởng cửa WC nữ thì sẽ ngăn được hỏa nhãn kim tinh của tôi cơ à?”

“Nói đi, sao lại trèo tường?”


Thẩm Nhất Thành bị ông cằn nhằn đến váng cả đầu, “Chủ nhiệm, em có trèo đâu, em định đi WC thì không cẩn thận đi qua đây thôi mà.”

Thời Hạ đứng gần cửa nhà vệ sinh che miệng nín cười đến khuyết tật, Thẩm Nhất Thành lạnh mắt lườm cô một cái.

“Đi ngang qua?” Chủ nhiệm khối hận không thể cầm đèn pin trong tay phang cậu mấy phát, “Thẩm Nhất Thành, cậu nghĩ là tôi bị ngu đấy à?”

Thẩm Nhất Thành cáu kỉnh vò vò tóc, “Có cần viết kiểm điểm không ạ, có thì đi thôi chủ nhiệm ơi, em đi với thầy về văn phòng.”

“Á chà, cậu cũng hiểu rõ quá nhỉ, Thẩm Nhất Thành, cậu ỷ vào tí thông minh của mình đã đắc chí tới độ này rồi, em tưởng cái thứ 2 toàn tỉnh của em ngon lắm đấy à?”

Nói tới đây, chủ nhiệm khựng lại, ho nhẹ một cái, “….Ờ thì đương nhiên cũng khá lợi hại rồi…”

“Nhưng mà làm người thì không được kiêu ngạo, phải…

“Chủ nhiệm, em thực sự không hề coi việc đứng thứ 2 cả là lợi hại gì cả…”

Chủ nhiệm tương đối bất ngờ, mặt trời mọc phía Tây đấy à?

“Thẩm Nhất Thành, tôi phát hiện dạo này cậu đạo đức giả lắm đấy nhá, không phải trước đây cậu kiêu ngạo đến ngửa mặt ngang với trời luôn cơ mà, sao tự nhiên lại biết cách viết của hai chữ “khiêm tốn” vậy?”

Câu này của chủ nhiệm không hề nghi ngờ đã xát muối vào nỗi đau của Thẩm Nhất Thành, cậu thở dài một hơi, giọng nói chân thành hiếm thấy, “Chủ nhiệm, không phải em khiếm tốn, mà là vì lần thi này em hoàn toàn có thể đứng nhất toàn tỉnh, nhưng cuối cùng chỉ đứng thứ hai, quá đáng tiếc, thầy phải tin em!”

Chủ nhiệm khối, “….Thẩm Nhất Thành, cậu về văn phòng viết kiểm điểm ngay cho tôi, 3000 từ, một từ cũng không được thiếu.

Ông bị ma ám mới đi tin Thẩm Nhất Thành.

Khiêm tốn?

Cả đời cậu ta có khi cũng không biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào đâu!

– —–

Cả đời Thẩm Nhất Thành sẽ hận nhất là cái đèn pin!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.