Đọc truyện Chiều Em Đau Cả Trái Tim – Chương 25: Chú cô sinh
Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Sáng chủ nhật, Thời Gia Hoan đưa phiếu kiểm tra sức khỏe cho Thời Hạ.
Thời Hạ nhìn các hạng mục kiểm tra, cau mày.
Cô vẫn nhớ nguyên nhân khiến Lâm Vận qua đời là vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng phiếu kiểm tra sức khỏe lần này lại không hề có hạng mục kiểm tra dạ dày.
Sáng thứ 4, Thời Hạ đến nhà Thẩm Nhất Thành ăn sáng.
Thẩm Nhất Thành trước giờ ra khỏi nhà rất sớm vào buổi sáng, thế nên Thời Hạ không thấy cậu đâu.
“Dì ơi, dạ dày con không thoải mái lắm, dì đi viện kiểm tra với con được không?”
“Dạ dày khó chịu hả?” Lâm Vận nghe thấy thế thì lo lắng, lại cộng thêm sắc mặt tái nhợt của Thời Hạ, không ý kiến gì, trự tiếp bắt xe đưa Thời Hạ đi viện.
Đến viện, Lâm Vận đi lấy số cho Thời Hạ.
Lúc chờ ở ngoài, Thời Hạ đưa phiếu kiểm tra sức khỏe cho Lâm Vận, “Dì ơi, công ty bố con tổ chức kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, bố con nghe nói sức khỏe dì dạo này không tốt nên đưa cho con cái này. Hôm nay vừa khéo đến viện, hay dì nhân tiện kiểm tra luôn đi?”
Lâm Vận không ngờ Hạ Thời lo lắng cho sức khỏe của bà, không khỏi cảm động, “Dì cám ơn con đã quan tâm dì nhé, nhưng dì không có bệnh gì cả, chỉ có dạ dày là hay khó chịu thôi, nhưng dạ dày dì bị loét nhiều năm rồi, không điều trị được nên không cần thiết phải kiểm tra đâu, thay dì cảm ơn bố con nhé.”
Thời Hạ sớm đoán được Lâm Vận sẽ nói vậy, bình tĩnh đáp, “Dì ơi, tiền bố con nộp rồi, lại còn tiện lúc đang ở viện, trùng hợp thế hay là dì vẫn cứ kiểm tra thử xem, mấy cái kiểm tra này cũng phải mấy trăm đồng liền, lãng phí thì không tốt đâu ạ.”
Thời Hạ đã nói như vậy, Lâm Vận cũng không từ chối nữa, dù sao kiểm tra sức khỏe cũng không giống như đi chợ được, trả lại được đồ, nếu không đi kiểm tra thì coi như mất không rồi, hơn nữa Thời Hạ lại quan tâm bà như thế, nếu cứ liên tục từ chối ý ốt của cô bé thì không thể chấp nhận nổi rồi.
Thứ 4 nên bệnh nhân trong viện cũng không đông lắm, hai người lại tới sớm nên đến lượt rất nhanh.
Phòng Thời Hạ vào là phòng của phó viện trưởng.
Vị phó viện trưởng này cũng là do Thời Hạ tìm hiểu từ trước, kinh nghiệm lâu năm, lại còn được nhiều giải thưởng nữa, thường ngồi phòng khám vào thứ 4 hàng tuần.
“Khó chịu chỗ nào thế?” Phó viện trưởng ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Thời Hạ.
“Dạ dày ạ, dạ dày khó chịu.”
“Đau thế nào?”
Thời Hạ vắt óc nghĩ liệt kê ra hết thảy các triệu chứng đau dạ dày một lượt, phó viện trưởng nghe xong thì nhíu mày, “Một cô nhóc như này sao mà dạ dày lại tệ đến mức đấy được? Các chị làm cha làm mẹ kiểu gì đấy, quá vô trách nhiệm!”
Lâm Vận trước giờ không nghe thấy Thời Hạ than đau dạ dày bao giờ, bây giờ nghe mới thấy quá nghiêm trọng, cho rằng bà quá qua loa với cô rồi, áy náy nói, “Bác sĩ, phải làm gì bây giờ ạ?”
“Đau dạ dày thì có nhiều loại lắm, phải xem chứng bệnh mới kê thuốc được, tốt nhất là đi soi dạ dày cái đi.”
“Soi dạ dày?” Lâm Vận lo lắng nhìn Thời Hạ, soi dạ dày không phải là loại kiểm tra dễ chịu gì, nhiều năm trước bà từng soi một lần, cảm giác cái ống đi qua cuống họng vào dạ dày quá khó chịu, từ đó về sau bà không bao giờ muốn soi thêm lần thứ 2 nữa.
Thời Hạ túm cánh tay Lâm Vận, “Dì ơi, con không muốn soi dạ dày đâu…”
“Bác sĩ, không cho uống Bari Sunfat* được ạ?” Tuy uống Bari Sunfat cũng không dễ chịu gì nhưng còn hơn nhiều việc soi dạ dày.
*BaSO4 nha các bạn, uống vào xong rồi chụp Xquang cho lên hình đấy.
“Uống BaSO4 cũng được nhưng mà triệu chứng cô bé vừa nói khá nghiêm trọng, uống thuốc không thể chuẩn bằng soi trực tiếp được, thế nên tôi vẫn kiến nghị nên soi thì hơn.”
Phó viện trưởng nói xong, trấn an Thời Hạ, “Soi dạ dày cũng không kinh khủng như con tưởng đâu, con cứ thử là biết liền à.”
Thời Hạ cười gượng, “Thử xong thì muốn biết gì cũng muộn rồi.”
Phó viện trưởng bị chọc cười, “Cô bé hài hước quá!”
Lâm Vận, “Hạ Hạ, vậy thì soi dạ dày đi, nếu uống BaSO4 không tra được bệnh thì con lại phải soi dạ dày tiếp, thế là phải khổ hai lần liền.”
Thời Hạ làm như suy nghĩ lắm, nắm lấy cánh tay Lâm Vận, “Dì ơi con sợ, hay là dì soi cùng con đi.”
“Dì soi với con?” Lâm Vận dở khóc dở mếu, “Dì không có bệnh gì cả, không tùy tiện khám được đâu.”
“Dì hồi nãy còn nói bị loét dạ dày mà, vừa hay kiểm tra luôn.” Thời Hạ cúi đầu, trông có vẻ như đang không được vui cho lắm.
“Nhưng mà…” Lâm Vận vẫn hơi do dự.
Thời Hạ đứng dậy, mặt mày tối sầm, giọng nói không ổn cho lắm, “Thôi bỏ đi ạ, con cũng chẳng muốn kiểm tra nữa, mình về thôi.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Lâm Vận vội vàng túm tay cô kéo lại, “Được được, dì soi cùng con.”
Thời Hạ quay lưng về phía Lâm Vận, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nghĩ lại, lý do Lâm Vận chia tay Thời Gia Hoan chắc vì hai người quá giống nhau, đều là kiểu người tốt đến mức ngốc nghếch luôn, chưa bao giờ biết cách từ chối yêu cầu vô lý của người khác cả.
Phó viện trưởng đưa phiếu kiểm tra cho Lâm Vận và Thời Hạ, hai người đi đến tầng 3 soi dạ dày.
Cái cảm giác chiếc ống mảnh mảnh mềm mài đi vào sâu trong thực quản, Thời Hạ suốt đời không quên nổi.
Từ trong phòng soi dạ dày đi ra, sắc mặt Thời Hạ và Lâm Vận không thể nào mà đẹp nổi.
Dù sao Lâm Vận cũng từng soi một lần rồi nên vẫn ổn hơn Thời Hạ một chút, Thời Hạ còn đang ôm miệng nôn khan nửa ngày trời.
Sau khi soi xong dạ dày, phải chờ kết quả, Thời Hạ liền dẫn Lâm Vận đi kiểm tra sức khỏe.
Thời Hạ cố tình chọn thứ 4 cũng bởi vì phiếu khám có hạn sử dụng chứ không phải ngày nào cũng được, vừa hay hôm nay lại nằm trong khoảng sử dụng.
Thời Hạ chỉ nhớ mang máng là Lâm Vận qua đời vì bệnh ung thư dạ dày, nhưng có chính xác hay không thì cô cũng không dám chắc, thế nên cô mới bảo Thời Gia Hoan cho tờ phiếu này để kiểm tra toàn diện một lần, đề phòng sai sót.
Lâm Vận làm xong một loạt kiểm tra, cuối cùng cũng có kết quả soi dạ dày, hai người cùng cầm kết quả đi qua chỗ phó viện trưởng.
Đúng như trong dự đoán, dạ dày của Thời Hạ chẳng có vấn đề gì.
Nhưng phó viện trưởng sau khi nhìn thấy hình ảnh soi dạ dày của Lâm Vận xong, lập tức cau mày, “Trước đây chị từng bị loét dạ dày phải không?”
Lâm Vận, “Vâng, bệnh cũ.”
Phó viện trưởng ngẩng đầu nhìn bà, “Tôi đề nghị chị nên kiểm tra kĩ lần nữa.”
*
Lúc Thẩm Nhất Thành bước vào phòng học, tiết tự học sớm đã trôi qua một nửa rồi.
Thẩm Nhất Thành thấy chỗ ngồi của Thời Hạ trống không, quay qua Lý Hoàn còn chưa kịp nói gì Lý Hoàn đã kịp chặn miệng anh trước, “Cậu không đi học cùng với Thời Hạ à? Sao cậu ấy lại không đến?”
“Cậu ấy không đi học?” Thẩm Nhất Thành nhíu mày, gần đây cô học hành khá tích cực, sao tự nhiên lại không đi học?
Thẩm Nhất Thành rút điện thoại ra gọi cho Thời Hạ, nửa ngày chẳng ai bắt máy.
Thẩm Nhất Thành gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nhận, nhưng trong ngăn bàn của Thời Hạ lại có tiếng gì đấy đang rung.
Thẩm Nhất Thành nghiêng người qua cúi đầu xuống, đưa tay sờ sờ ngăn bàn của Thời Hạ, lôi cái điện thoại cục gạch từ ra.
Thẩm Nhất Thành nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới để di động xuống, quay qua gọi cho Lâm Vận, mới biết được hôm nay dạ dày Thời Hạ không thoải mái, hai người đưa nhau đi viện rồi.
Dạ dày khó chịu?
Thẩm Nhất Thành cau mày.
Thế sao lại không nói cho cậu biết?
Thẩm Nhất Thành đạp ghế Thịnh Thác Lý, cậu ta quay đầu lại, “Gì thế anh Thành?”
Thẩm Nhất Thành viết ba chữ lên giấy đưa cho cậu ta xem, “Câu này nghĩa là gì?”
Không biết là phải hỏi.
Đấy là phẩm chất của một học sinh giỏi toàn diện.
Riêng chuyện này, Thẩm Nhất Thành quá thạo.
Thịnh Thác Lý nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trên giấy, chun mũi, “Chú-cô-sinh*?” Thịnh Thác Lý vuốt cằm, “Trò hề gì thế?”
Thẩm Nhất Thành cũng muốn biết đấy là trò gì, và vì sao Thời Hạ lại lưu tên cậu trên điện thoại là “Chú cô sinh.”
*Chú cô sinh là cả đời được định trước là phải cô độc đấy các bạn.