Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 5: Bó hoa trước cửa phòng


Đọc truyện Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh – Chương 5: Bó hoa trước cửa phòng

Tôi đã quen dần với cuộc sống ở Utah. Và đôi khi, tôi thấy cuộc sống ở đây thật dễ chịu, không căng thẳng đầu óc với những bài vở, những họat động có lợi cho con đường tiến thân. Ở đây, mọi người thân thiện và đối xử với nhau chân thành. Cuộc sống của người lao động hóa ra rất đơn giản mà thanh thản. Người với người sống để yêu nhau. 

Tôi cũng thường hay đến nhà Ngữ Yên và Spencer. Chắc hẳn các bạn còn nhớ cô bồi bàn người Trung Quốc tính tình có phần cáu gắt và Spencer, chồng cô, quản lí phòng ăn, hai mươi tám tuổi, thân thiện và hóm hỉnh. Ngữ Yên nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng đã có một con gái nhỏ xinh xắn. Hai người gặp nhau cách đây ba năm trong một buổi tiệc khiêu vũ, lúc ấy Ngữ Yên đang học trung học, và Spencer là anh chàng thợ mộc ở làng bên cạnh. Ngữ Yên xuất thân từ một gia đình trí thức tuy không được gọi là giàu có, nhưng cũng thuộc vào dạng khá giả trong vùng trong khi ba đời nhà Spencer đều làm nghề thợ mộc. Vốn dĩ Ngữ Yên là một trong những cô gái đẹp nhất trường trung học, và có biết bao nhiêu người theo đuổi, vậy mà không hiểu sao cô lại chọn Spencer. Ngày cô nhận lời yêu anh, anh đã sửng sốt và vui mừng đến mức phát khóc, và từ đấy anh luôn tâm niệm rằng anh sẽ đối xử thật tốt với Ngữ Yên. Tuy nhiên, gia đình Ngữ Yên không bằng lòng với cậu con rể tuy hiền lành, chân thật nhưng lại không phải người của tầng lớp trí thức, và trên hết thì anh ta không phải là người Trung Quốc. Cũng chính vì vậy mà hai vợ chồng anh đã lên miền núi này, mượn tạm một căn nhà nhỏ trong khu nghỉ mát và làm việc ở đây từ ba năm nay. Nhờ sự chăm chỉ, cần cù, Spencer được cân nhắc lên chức quản lí của nhà hàng. 

Trong khi Spencer đang nói chuyện với tôi thì Ngữ Yên đang khâu vá. Bàn tay cô thoăn thoắt những đường kim mũi chỉ. Tôi nhìn kĩ bàn tay của cô, một bàn tay nuột nà lẽ ra không nên làm những công việc tay chân. Bàn tay ấy lẽ ra phải là bàn tay của một phu nhân giàu có. Thực tình tôi không hiểu rõ lắm về con người của Ngữ Yên. Đôi lúc tôi thấy cô ta đối xử với tôi rất tốt. Cô ta có thể đi ngang gian bếp của tôi và giúi vào tay tôi một cái kẹo lấy từ phòng tiếp tân, và mỉm cười với tôi. Nhưng cô ta cũng có thể cáu gắt với tôi mỗi khi thức ăn chưa kịp bày ra để cô ta dọn cho khách, và mặc dù rằng cô ta thấy rõ ràng tôi đang rất bận. Cũng có lúc cô ta rất niềm nở chào đón tôi mỗi lần tôi đến thăm nhà họ, nhưng cũng có lúc cô ta lại nhìn tôi một cách hững hờ, cứ như tôi không hề có mặt ở đó. Tính khí của Ngữ Yên rất thất thường, lúc nóng, lúc lạnh và khó đoán. Chính vì vậy, tôi thường chọn giờ Ngữ Yên đi làm để đến thăm Spencer và cô con gái ba tuổi của họ, Anne, không quên đem theo một bịch kẹo hay bánh cho Anne. Anne có gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu và thường hỏi tôi những câu hỏi rất thú vị: 

– Cô ơi, tại sao con gà lại gáy ò ó o? 

– Cô ơi, tại sao mặt trời lại mọc vào ban ngày? 

– Cô ơi, tại sao cô không đeo nhẫn ở ngón áp út như mẹ cháu? 

Những lúc ấy, tôi và Spencer sẽ phá lên cười thật sảng khoái. Trẻ con thật đáng yêu. Nếu sau này tôi có con, nhất định con tôi sẽ đáng yêu như bé Anne, tôi thầm nhủ. Cứ mỗi lần đến nhà Spencer và Ngữ Yên, tôi lại thấy buồn vô cớ, và tự hỏi tai sao mình lại rời xa gia đình để đến đất nước này. Không một người thân bên cạnh. Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ nỗi buồn, bởi vì chính tôi là người đã tự quyết định cho chuyến đi xa này. 

– Tâm này, cô thích loài hoa nào nhất? – Spencer hỏi 

– Tôi không có một sở thích nào đặc biệt cả. Tôi thích tất cả các loài hoa. Tôi nghĩ là tôi thích hoa dại nhất. 

– Tại sao? – Spencer tò mò 

– Bởi vì nó là hoa dại, vươn lên giữa sự khắc nghiệt của thời tiết lúc mưa lúc nắng lúc bão tố. Hoa dại có một sự tiềm ẩn mạnh mẽ. 


– Tôi trông cô giống như một đóa cúc dại, dịu dàng, mỏng manh, đằm thắm những lại có phần mãnh liệt và hoang dại. 

– Cám ơn. – Tôi cười. 

Tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ của Spencer. Căn nhà gỗ được bày biện khá đơn sơ nhưng ấm cúng. Trên tường treo những bức tranh sơn mài đầy màu sắc và không rõ ý nghĩa. Cạnh giường là một chiếc tivi nhỏ. Tôi ngước nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều. 

– Tôi phải về thôi. Năm giờ tôi phải vào làm việc rồi. Cám ơn anh về buổi chiều hôm nay. 

– Không có gì. Cô đi cẩn thận nhé. Lúc nào rãnh lại đến chơi tiếp. Cô biết là gia đình tôi luôn chào đón cô. Anne cũng rất yêu mến cô. 

– Nhất định rồi. – Tôi mỉm cười chào. 

Tôi đi ra bến chờ xe buýt. Ở đây có những bến chờ xe buýt dành cho khách du lịch đi tham quan phong cảnh trên núi. Tôi bước lên xe buýt một cách vô thức. Trời chiều vẫn còn nắng ấm. Nếu bạn là một khách du lịch đến đây, hãy cố gắng đến vào bình minh hoặc vào lúc hoàng hôn, bạn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp kì diệu mà không có từ ngữ nào mô tả chính xác được. Tôi tự nhiên thấy yêu mảnh đất này. Toàn thung lũng gợi ta liên tưởng đến toàn cảnh một nhà hát lớn vĩ đại. Theo truyền thuyết thì những dãy núi hình thù kì lạ này là những con người bị chúa trừng phạt nên hóa đá. Những dãy núi màu da cam, màu đỏ, pha lẫn với màu trắng của tuyết chưa tan. Tất cả giống như một bức tranh sơn mài đẹp lộng lẫy và sống động. 

“ Thôi nào, lại bắt đầu một buổi làm việc tràn đầy sức lực”- Tôi tự nhủ với chính mình. Công việc của tôi thực ra không có gì nhiều, chỉ là làm những chiếc bánh sandwich, trộn những dĩa salad trông màu mè và bày biện các món bánh tráng miệng. Hôm nay tôi làm cùng ca với John. Thỉnh thoảng, Nelson đi qua đi lại bếp, kiểm tra tình hình an ninh, và nếu thấy tôi đứng một cách uể oải, Nelson sẽ ném những viên nước đá vào người tôi và trêu chọc. Dần dần, mọi người thấy việc trêu chọc tôi là điều thú vị, bởi vì tôi thường trừng mắt nhìn lại. 

– Thôi nào, đừng tức giận thế, cô gái bé nhỏ. Sôi động lên nào. Nếu một ngày nào đó, cô trở về lại Boston và bỗng chốc thấy lạnh trên lưng thì biết rằng tôi đang ở đó và đang cầm 1 bịch nước đá ném vào người cô. Nhớ đấy nhé. – Nelson cười lớn, rồi bỏ đi, không quên quay lại nháy mắt với tôi. 

Tôi phì cười vì cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của Nelson. Trong anh ta luôn có hai con người đối lập. Có khi anh ta chính chắn và điềm đạm như một ông già, có khi lại trẻ con như một cậu bé. Đó là một con người thật sự rất thú vị, mà nếu không có anh ta, có lẽ cuộc sống của tôi ở đây thật chán ngắt. 


Tôi quay sang nhìn John. Anh ta vẫn đang chăm chú đọc sách trong lúc rỗi rãi. Tôi tự hỏi không biết mối quan hệ của anh ta và Ellen tiến triển đến đâu rồi. Dạo này tôi không gặp Ellen mấy, bởi vì chúng ta làm khác ca nhau. John lại không phải là người dễ tâm sự. 

– Cậu có gì muốn nói với tôi à? – John ngẩng mặt lên, mỉm cười hỏi tôi

– Không. Tại sao cậu hỏi vậy? 

– Vì tôi thấy cậu đang lén nhìn tôi. – John cười 

– Tại sao cậu đọc sách nhưng lại biết tôi đang nhìn cậu? – Tôi nheo mắt thách thức 

– Bởi vì tôi là người có ba con mắt. 

Cả hai chúng tôi cùng bật cười. 

– Cũng chả có gì. Mà này, chuyện giữa cậu với Ellen sao rồi? 

– Tại sao hỏi vậy? 


– Chỉ là tò mò thôi. Mọi người đang đồn ầm lên rằng cậu và Ellen đang yêu nhau 

– Thì ra cậu cũng biết tò mò. Tôi cứ nghĩ cậu là người không quan tâm đến chuyện thiên hạ cơ chứ. Trông cậu ít nói thế cơ mà – John cười, như muốn giễu thôi – Nhưng dù sao, cậu hỏi thì tôi cũng tra lời: Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tôi xem cô ấy như một cô em gái dễ thương.

– Sao cơ? – Tôi không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng cậu đã tặng cô ấy cái vòng tay ghi chữ “ I love you” – Tôi nói một cách vô thức, và khi kịp nhận ra thì đã lỡ lời mất rồi. Tôi thấy mình thật vô duyên. 

– Cô ấy kể với cậu à? Vậy tôi yêu cô ấy bằng tình yêu của một người bạn thì không được hay sao? – John cười. – Tôi cũng yêu cậu. Như một người bạn. – John hấp háy mắt về phía tôi. 

Tôi bật cười. Bởi vì tôi không biết nói gì thêm nữa. Nếu hỏi tiếp, tôi trở thành một người tọc mạch chuyện thiên hạ mất thôi. Tôi có chút cảm thấy tội nghiệp cho mối tình câm của Ellen.

Buổi tối làm việc trôi qua một cách khá lặng lẽ sau đó. John đưa tôi về phòng bởi vì phòng của tôi và anh ta ở gần nhau, và trời cũng đã tối mịt nửa đêm. Khi đến trước cửa phòng, tôi ngạc nhiên thấy một bó hoa dại màu hồng tím điểm những cọng lá xanh tươi được bó rất cẩn thận đặt trước cửa phòng. John cười, nháy mắt: 

– Có ai đó hâm mộ cậu thì phải? 

– Chắc là của Jess đó. Anh chàng Eric bồi bàn vẫn thường theo đuổi cô ấy đấy thôi. 

John cầm bó hoa lên và nói 

– Có một tấm thiệp dành cho cậu này. 

Tôi tò mò cầm lấy tấm thiệp. Đúng là bó hoa dành cho tôi. Tấm thiệp chỉ ghi ba chữ duy nhất “ Tặng em, Tâm”. Tôi đứng ngẩn người ra, và tự hỏi cả buổi tối về người đã tặng hoa cho mình. Chắc chắn không phải là John rồi, bởi vì anh ta làm cùng với tôi suốt buổi. Chẳng lẽ lại là Nelson? Cũng không đúng. Hôm nay Nelson làm việc buổi tối, và trước khi tôi đi làm thì vẫn chưa có bó hoa ở đó. Không thể nào là anh ấy. Là Lance ư? Cái anh chàng cục mịch người Nhật ấy lẽ nào lại có thể lãng mạn đến vậy. Nhưng nếu không phải là Lance thì là ai? Tôi không thể đoán ra được. Tôi cũng chẳng thể tâm sự với Jess, bởi vì mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không còn được như trước. Cô ấy hay gắt gỏng với tôi kể từ khi tôi thường nói chuyện với Nelson và mọi người đều đồn thổi về mối quan hệ giữa chúng tôi. Tối hôm ấy, tôi đã đi ngủ, và mơ về một giấc mơ có ngôi nhà gỗ trắng bao quanh bởi một khu vườn những bông hoa dại và cây dây leo. Bó hoa có lẽ đã ám ảnh tôi trong giấc ngủ. 

Những ngày liên tiếp sau đó, tôi luôn nhận được một bó hóa của người lạ. Tôi không thể đoán là ai, vì hình như người đó nắm được lịch làm việc của tôi. Nhưng bó hoa thường đến trong lúc tôi đang làm việc. Điều đó càng làm tôi thắc mắc. Tôi kể cho Nelson nghe về điều này, và anh ta thường đùa giỡn với tôi: 


– Có thể là Lance. Biết đâu chừng anh chàng trở nên lãng mạn. Vả lại, anh ta cũng công khai thể hiện tình cảm trước cô mà 

– Đừng nhắc đến Lance với tôi, nếu không, tôi sẽ giết anh đấy – Tôi đưa nắm đấm về phía Nelson. Có một chút gì đó trong tôi mong muốn Nelson có biểu hiện khác lạ, dù chỉ là một ít, chứ không phải là sự bình thản và trêu cợt như hiện tại. 

– Thôi được rồi. Tôi sẽ không trêu chọc cô nữa. Cô thật kì lạ. Lẽ ra cô phải thấy vui mừng vì mình được người khác để ý đến chứ. 

– Tôi không thích Lance. Anh ta thật chướng mắt – Tôi nói một cách thành thật như không có gì thật hơn hơn nữa – Tôi sợ cái cách anh ta săn đón tôi. 

– Cô ghét anh ta bởi vì anh ta xấu? – Nelson hỏi một cách giễu cợt. Những lúc như thế này, tôi thật sự ghét Nelson. 

– Có lẽ. Con người thường bị thu hút bởi cái đẹp trước tiên mà. Nhưng điều làm tôi thực sự khó chịu là sự kịch cỡm của anh ta. Đối với anh ta, hình như tiền có một sức mạnh rất to lớn, lấn át tất cả những giá trị tinh thần khác. 

– Ít ra cô là một người thành thật – Nelson cười. 

– Còn anh? Anh có ghét con gái xấu không? 

– Thế nào là xấu? Tôi không có định nghĩa rõ ràng về xấu. Nhưng nói thật, tôi sẽ rất thương cảm với những người xấu. Tôi thích chơi với họ vì tôi thấy họ có những điểm rất hay mà những người đẹp không có được. Chẳng hạn như một người xấu sẽ biết rằng mình kém may mắn hơn người khác về nhan sắc, và vì vậy họ bù trừ bằng những tài lẻ. Nhưng yêu thì lại là một chuyện khác. Cần phải có một sự hòa hợp về tâm hồn. Mẹ tôi là một người đàn bà đẹp nhưng hay ghen. Bố tôi lại là một người phóng khoáng và từng trải, có phần đào hoa. Đó là lí do hai người sớm chấm dứt cuộc hôn nhân. 

– Ồ, tôi hiểu. 

Tôi không nói gì thêm nữa. 

Nelson đã hứa sẽ giúp tôi tìm ra người bí mật ấy. Trong tôi có một chút cảm giác thích thú với những bó hoa dại, nhưng đồng thời lại cảm thấy có phần lo sợ. Một sự linh cảm và sợ hãi mơ hồ mà tôi không hiểu tai sao. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.