Đọc truyện Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh – Chương 28: Lộ bí mật
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, Nelson và tôi sẽ kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau như trong những câu chuyện cổ tích, nếu như không có một sự kiện xảy ra làm xáo trộn cuộc sống của chúng tôi.
Một buổi tối của tháng năm.
Tôi nằm trên chiếc ghế salon dài, uể oải bật tivi xem bộ phim kinh điển “Gone with the wind” trong khi Nelson đang nấu món bít tết. Thường thì tôi sẽ lăng xăng chạy quanh bếp giúp anh, nhưng lượng công việc ở công ty quá tải khiến tôi mệt mỏi và lười biếng.
– Khoảng mười phút nữa anh sẽ nấu xong. Anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi đấy.
Giọng nói của Nelson trầm ấm vọng ra từ bếp. Tôi cởi chiếc áo sơ mi trắng, quấn chiếc khăn tắm quanh người, rồi thả người xuống, ngâm mình trong làn nước ấm. Mùi oải hương nhẹ nhàng gột rửa cơ thể mệt nhoài của tôi, đem lại cảm giác khoan khái. Tôi lim dim mắt tận hưởng cảm giác nước ấm mơn man cơ thể, và tự cảm thấy mình là một người may mắn khi yêu anh và được anh yêu, tuy rằng có một người yêu gần như hoàn hảo cũng gây ra không ít phiền toái. Chẳng hạn như bạn đi trên đường lại bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái xinh đẹp, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Hoặc chẳng hạn như đôi lúc bạn cảm thấy không tự tin vì anh ấy quá tuyệt vời, ít nhất là hoàn hảo trong mắt bạn.
Tiếng điện thoại cắt đứt những suy nghĩ miên man của tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn người đàn ông với những đường cơ thể không có chỗ nào khiếm khuyết ẩn hiện bên trong chiếc áo sơ mi trắng. Anh cúi xuống, gặm nhấm bờ môi của tôi trong khi điện thoại vẫn reo rắt trên tay anh. Anh nuối tiếc rời khỏi làn môi tôi:
– Của em đấy. Hình như Yên Yên gọi.
– Cám ơn anh.
Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh một lần nữa.
– Alô.
– Tâm, cứu tớ với. – Giọng Yên Yên hốt hoảng như đang gặp phải một chuyện gì đấy rất khủng khiếp.
– Có chuyện gì vậy Yên Yên. – Tôi cố gắng xoa dịu, trấn tĩnh cô nàng.
– Giúp tớ với. Tớ chết mất. Cậu biết tờ báo X chứ?
Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Hình như phóng viên của tờ báo đó có liên lạc xin phỏng vấn tôi mấy lần nhưng tôi đều từ chối.
– Cũng xem như là biết. Nhưng có chuyện gì?
– Họ có ảnh nóng của tớ. Tớ cũng không biết làm thế nào mà họ tìm được. Và họ sẵn sàng đổi những cái ảnh nóng bằng một cuộc phỏng vấn với cậu?
– Tại sao ảnh nóng của cậu thì lại liên quan tới tớ. – Tôi buộc miệng hỏi, không suy nghĩ gì.
– Vì ai cũng biết rằng tớ là bạn cậu. – Yên Yên nức nở nói trong tiếng nấc. – Giúp tớ đi. Chỉ một lần này thôi. Họ hứa sẽ không chụp ảnh, không quay clip trong cuộc phỏng vấn.
Tôi bối rối đưa mắt nhìn Nelson. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, ánh mắt như muốn bảo rằng “ Dù em quyết định thế nào thì anh vẫn ủng hộ em.” Tôi rối bời trong tiếng khóc củaYênYên, chẳng thể suy nghĩ được gì, cuối cùng đành gật đầu đồng ý với cô ấy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng một cuộc phỏng vấn cũng không làm tôi mất đi điều gì, nhưng nếu không có nó thì sự nghiệp của Yên Yên sẽ bị phá vỡ. Huống gì họ chấp nhận điều kiện rằng sẽ không chụp ảnh tôi.
Tôi tắt máy, đầu óc vẫn đang ngẩn ngơ tự hỏi không biết cuộc phỏng vấn lần này sẽ diễn ra như thế nào, thì Nelson đã lấy chiếc khăn tắm quấn ngang người tôi.
– Ra ăn tối thôi em yêu. – Nelson hôn nhẹ lên môi tôi.
– Ăn thôi, ăn thôi, em đói lắm rồi.
Tôi lắc đầu, quên đi chuyện vừa rồi bởi vì bụng đang sôi sục sạo trước mùi thơm của thịt bò. Dưới ánh nến lung linh, gương mặt của Nelson lại thêm vạn phần kì ảo, tuấn tú. Những cử chỉ của anh, cho dù chỉ là vươn vai hay xắn thức ăn, đều dường như có một sức mị hoặc kì lạ. Tôi cảm thấy mình yêu anh đến nghẹt thở. Cho dù trời đất có sập xuống, tôi vẫn thấy lòng bình tĩnh bởi vì tôi đã có anh bên cạnh.
***
Quán café Press Corner.
Một quán café nằm ở tầng ba của một khu thể thao, cũng là nơi dành cho các cuộc tụ họp của cánh nhà báo. Tôi giản dị trong chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jean xanh và đôi giày converse màu tím. Nelson lái xe đưa tôi đến trước cửa, hôn nhẹ lên má tôi:
– Anh ở dưới này chờ em. Trông hôm nay em xinh đẹp lắm.
– Vâng.
Tôi đỏ mặt trước lời khen của anh. Hít một hơi dài, tôi bước vào quán.
– Ở phía này. – Yên Yên vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi thong thả bước về phía chiếc bàn ở phía trong cùng. Yên Yên ngồi cùng một phụ nữ trặc ba mươi tuổi, trang điểm nhẹ nhàng trong chiếc áo liền váy màu xám tro. Cô ta nhìn tôi chăm chú một lúc như muốn xoáy sâu vào cuộc sống của tôi.
– Xin chào. Tôi là Mai, phóng viên của tờ báo X. Chị có lẽ chính là “Chiều Lạ”?
– Vâng, xin chào.
– Tôi có thể phóng vấn chị một vài điều được không?
– Xin mời.
– Nếu tôi không nhầm thì chị chính là Đỗ Bình Tâm. Chị có scandal với Quân, bạn trai cũ của Linh Chi?
– Tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Và cũng xin chị đừng đưa lên báo.
– Vâng. Vậy một câu hỏi khác: “Những ngày ở Utah” có đúng là câu chuyện của chính bản thân chị?
– Có phải hay không thì đó cũng là một câu chuyện tình mà thôi. Hãy cứ để nó trở thành một điều bí mật – Tôi mỉm cười, uống một ngụm nước.
– Vậy còn mối quan hệ giữa chị và diễn viên Đình Minh?
– Tôi không quen biết với anh ta
– Nhưng anh ta đã nói rằng chị từng theo đuổi anh ta suốt những năm đại học. Có phải vì chị không muốn thừa nhận quá khứ đó?
– Có lẽ anh ta nhầm tôi với ai đó chăng?
– Có thể hỏi chị một chút về mối quan hệ giữa chị và Trần Quân?
– Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên- cấp dưới.
– Thế còn Nelson? Tôi được biết là chị đã thông báo trên trang web cá nhân rằng chị và Nelson đã đính hôn. Nếu như Nelson thật sự tồn tại thì chị có thể kể một chút về anh ấy không?
– Hãy để tất cả là một bí mật của riêng tôi.
– Tại sao chị không dám công khai thừa nhận anh ấy? Vì anh ấy không hoàn hảo như chị đã tả trong truyện?
– Tôi xin phép không trả lời câu hỏi này. Đó là chuyện riêng của tôi.
Đó chính là nội dung cuộc phỏng vấn của tôi, chỉ có điều nội dung ấy đã được thay đổi một cách trắng trợn khi lên báo:
“ Chiều Lạ” có chính là Đỗ Bình Tâm, cô gái đã xen vào cuộc tình đẹp như mơ của Trần Quân và Linh Chi?
Tôi đã có một cuộc phỏng vấn độc quyền với Chiều Lạ vào ngày hôm qua. Tôi đã bị ám ảnh bởi những lời miêu tả của diễn viên Đình Minh về một Chiều Lạ rất xấu, rất vô duyên. Nhưng không ngờ, trái với trí tưởng tượng của tôi, cô ấy lại rất xinh đẹp, có thể nói còn đẹp hơn những bức ảnh bị chụp trộm trước đây ở quán ăn cùng với Trần Quân. Có thể cô ấy đã đi thẩm mỹ viện chăng?
Chiều Lạ tiết lộ với tôi rằng Nelson hoàn toàn có thật, chỉ là anh ấy không hề hoàn hảo như trong truyện. Lí do mà cô ấy không muốn công khai hình ảnh Nelson là vì cô ấy muốn để cho những thiếu nữ có quyền hy vọng về một bạch mã hoàng tử…”
Tôi bực bội vò nát tờ báo có in hình tôi ngay trên trang bìa. Hóa ra lời hứa của nhà báo chỉ là như thế, thoảng qua như mây trôi, chỉ đọng lại trên đầu lưỡi. Ở dưới bài báo là hình ảnh của tôi, Quân và Linh Chi. Chỉ ngày mai thôi, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ bị xáo trộn khá nhiều. Nelson vòng tay ôn nhu ôm lấy tôi trong khi tôi đang xé tờ báo ra từng mảnh như muốn trút bỏ những bực tức.
– Đừng lo. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mũi tôi. Làn môi nóng ấm của anh lưu lại lên má tôi.
– Em xin lỗi vì đã cuốn anh vào những chuyện này.
Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má tôi. Tôi vốn là một người sống nội tâm, luôn cố gắng tránh xa những thị phi. Chỉ không ngờ rằng có một ngày, tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy này.
– Không phải tối nay anh có ca trực à? – Tôi bất ngờ nhớ ra, thoát ra khỏi vòng tay của anh.
– Anh đổi ca trực rồi. Em có muốn đi dạo một chút không?
Tôi nhanh chóng gật đầu. Thật sự cảm thấy ngột ngạt. Nelson lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội sụp xuống đầu tôi.
– Trời tối mà. – Tôi ngạc nhiên nhìn anh dò hỏi. – Tại sao lại đội mũ.
– Vì em đã trở thành người nổi tiếng sau bài báo này rồi. – Anh mỉm cười giải thích.
Tôi thở dài, nuối tiếc những ngày được làm chính mình. Nelson nắm chặt lấy tay tôi, đi dưới ánh đèn vàng lung linh. Ve kêu râm ran báo hiệu những ngày hè. Gió mơn man thoảng qua, thổi tung mái tóc tôi trong gió. Tôi dựa sát vào Nelson, tận hưởng một cảm giác bình yên mà tôi chỉ tìm thấy khi ở bên cạnh anh. Có lẽ, anh là món quà tuyệt vời nhất mà tạo hóa đã đem lại cho tôi. Tôi cần phải dũng cảm đối mặt với tất cả bởi vì tôi là một Đỗ Bình Tâm kiên cường. Và vì tôi có anh bên cạnh.
Chuyện gì lúc mới xảy ra cũng đều là một tin nóng, nhưng rồi theo thời gian sẽ trôi vào quên lãng. Đối với những chuyện như thế, có lẽ tôi chỉ cần phớt lờ để sống tốt.