Đọc truyện Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh – Chương 2: Gặp gỡ
Tôi thức dậy lúc mặt trời đã lên khá cao, hậu quả của một ngày dài di chuyển mệt mỏi. Tiếng ngáy của cô bạn Jess cùng phòng vẫn đều đều, làm tôi hơi buồn cười. Thực sự nếu nhắm mắt lại và chỉ nghe tiếng ngáy này, có lẽ ko ai nghĩ đó lại là một cô gái ưa nhìn với giọng nói ngọt lịm.
Tôi lang thang, nhìn ngắm rừng thông trải dài trước mắt típ tắp, đẹp đến sững sốt. Những ngôi nhà gỗ nhỏ nằm khuất sau hàng thông. Có vẻ như mọi người đã đi làm việc hết rồi. Đi đã mỏi mệt, tôi cố tìm gốc cây già nghỉ ngơi. Jess bảo rằng ở cách ngôi nhà gỗ của chúng tôi khoảng hơn 500 mét sẽ có một cây cổ thụ to với những tán lá xòe rộng che kín cả một góc trời. Dưới gốc cây có một bộ bàn ghế bằng đá trắng dành cho người qua đường nghỉ ngơi sau khi leo núi. Nhưng khi tôi tìm đến được thì đã có một anh chàng đang nằm trên chiếc ghế đá. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, xoa xoa đôi bàn chân. Cảm thấy chân đã bớt mỏi mệt, tôi bắt đầu nhìn xung quanh. Bây giờ tôi mới để ý đến người đang nằm đối diện. Anh mặc một chiếc quần jean rách mà giới trẻ hiện tại đang chuộng và chiếc áo pull trắng rộng, che cơ thể khỏe khoắn. Gương mặt lai giữa Á và Âu đẹp một cách hoàn hảo, khiến tôi cảm thấy có chút rung động kì lạ. Gương mặt ấy khi ngủ trông thật bình yên đến vô ngần.
Thôi, không nhìn nữa, tôi tự nhủ. Cái đẹp là họa của muôn đời. Tôi hướng sự chú ý của mình đến cuốn truyện nhỏ của Johanna Lindsey mà tôi đã kịp đem từ phòng ponderosa – phòng vui chơi giải trí của nhân viên. Đọc được một lúc, cảm thấy nắng hình như có phần gay gắt hơn, tôi nhìn vào đồng hồ thì đã điểm đến con số mười hai. Tôi phải gặp quản lí để nhận việc lúc hai giờ.
Gấp cuốn sách lại, tôi nhẹ nhàng đi về phía căn nhà gỗ của tôi, tránh tiếng động làm thức giấc anh chàng trên ghế đá.
Sau khi đánh thức Jess dậy và làm vệ sinh cá nhân, chúng tôi vội vã đến gặp người quản lý chính để nhận công việc. Tôi được phân công làm trợ lý đầu bếp, hơi oái oăm một chút đối với người cả đời chỉ biết đổ chả trứng và nấu cơm bằng lò viba như tôi. Nói một chút về người quản lí này, bà tên Mary, tóc cắt ngắn úp vào gương mặt đã có những vết chân chim. Bà là một người ít thể hiện cảm xúc, nhưng đối xử với nhân viên rất công bằng. Lúc biết tôi ko rành công việc bếp núc, bà chỉ cười, vỗ nhẹ vai tôi và bảo rằng “Đừng lo. Rồi cô sẽ quen với công việc thôi. Đi nào, tôi đưa cô đến gặp các đồng nghiệp.”
Nhà bếp ở đây rất rộng, chia làm nhiều gian, mỗi gian chịu trách nhiệm chế biến những món ăn khác nhau. Gian của tôi phụ trách những món salad trộn và đồ tráng miệng. Sau khi Mary giới thiệu tôi với mọi người, một người đàn ông trung niên trong nhóm, với gương mặt hóm hỉnh, chủ động tiến tới bắt tay tôi:
– Xin chào. Tôi là Ben. Cứ gọi thế cho khỏe.
– Chào chú. Tôi là Tâm. Rất mong chú giúp đỡ.
– Ồ, được thôi đừng lo. Chút nữa tôi sẽ chỉ cho cô làm salad. Tưởng khó chứ thật ra rất dễ là đằng khác. Mà này cô để ý thấy anh chàng to béo đằng kia không, anh ta là James, một trong ba bếp trưởng, tính tình rất khó chịu. Cô có thể ăn bất kì món gì ở đây, nhưng nhớ là chỉ lúc nào không có mặt anh ta.
Tôi không nhịn được cười khi Ben phùng mắt, lè lưỡi về phía James, người đàn ông to béo khoảng chừng ba mươi tuổi. Dưới sự chỉ dạy của Ben, tôi nhanh chóng học thuộc tên các món ăn và cách bày trí.
Bất chợt có một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, hơi thở đàn ông sát bên cạnh làm tôi bối rối trong chốc lát. Tôi ngoảnh mặt lại.
– Xin chào. Cậu chắc là nhân viên mới. Tôi là John. Rất vui được làm quen. – Anh chàng vừa chỉ vào tóc tôi vừa nói – Tóc cô chạm vào cái bánh.
– Ơ, xin chào. Tôi là Tâm. – Tôi ngượng nghịu chào. Vốn dĩ đối với người đầu bếp, phải cột tóc gọn gang khi làm việc, tránh cho tóc rơi vào các món ăn dành cho khách.
John là một anh chàng với những nét Mỹ điển hình, tóc vàng, mắt xanh, và cao khoảng một mét tám lăm. Gương mặt có những nét rất lôi cuốn. Anh ta chít một cái khăn xanh trên đầu, rất khác biệt so với những người khác trong bếp. Đồng phục nhân viên trong bếp là một bộ đồ màu đen, mũ đen. Trông tôi lại càng nhỏ bé trong bộ đồng phục được may theo kích cỡ của người Mỹ.
– Cậu mấy tuổi nhỉ? – John hỏi.
– Tớ hai mươi tuổi. Còn cậu?
– Gì? Thật á? Trông cậu tôi có cảm giác cậu chỉ mới mười sáu tuổi. Còn tôi mười chin tuổi.
– Nhiều người cũng bảo tôi vậy. Có lẽ bởi vì tôi quá nhỏ bé so với người Mỹ các cậu.
– Cậu là sinh viên à? Tôi đang học năm nhất trường X.
– Uh.
Một khoảng im lặng bao trùm lấy không gian. Tôi quay lại với món bánh kem, còn John bắt đầu mang tạp dề vào. Bàn tay John thoăn thoắt với những chiếc bánh sandwich và salad.
– Tóc cậu dài nhỉ? Tôi thích những cô bé tóc dài, trông rất nữ tính – John phá vỡ sự im lặng.
– Cám ơn – Tôi trả lời, cảm thấy như được đền bù với bao công sức nuôi dưỡng mái tóc này.
Dù vậy, kể từ lúc đó, tôi và John không nói thêm lời nào nữa.
Kết thúc một buổi làm việc. Với tôi, ngày làm việc đầu tiên như vậy là ổn. Tôi đã quen thêm được Ryan, một anh chàng bếp phụ như tôi với những hình xăm chằng chịt trên người nhưng lại có nụ cười rất hiền và thu hút. Kế tiếp là Lưu Ngữ Yên, hai mươi tuổi, đã có chồng và một con gái nhỏ xinh như thiên thần. Ngữ Yên là người Trung Quốc, đẹp một cách sang trọng, nhưng tính tình có vẻ cáu gắt. Chồng cô, Spencer, quản lí hầu hết các nhân viên ở phòng ăn, bao gồm cả hầu bàn lẫn người dọn bàn. Ở Spencer toát lên một điều gì đó rất chân thành và đáng yêu, với đôi mắt tinh nghịch và khuôn mặt đẹp một cách quần chúng.
Sau buổi làm việc, tôi bỗng không muốn quay về căn phòng nhỏ xíu, chật chội của mình. Hôm nay chưa phải là ngày làm việc chính thức nên tôi được nghỉ sớm. Lúc ra khỏi phòng bếp thì trời đã không còn nắng. Tôi tìm đến gốc cây buổi sáng, lôi cuốn truyện nhỏ trong túi áo ra và đọc tiếp.
– Cậu là nhân viên mới đến đúng không?
Trước mặt tôi là một người thanh niên trẻ, mái tóc xoăn từng lọn, gương mặt pha giữa Á Âu quen thuộc không lẫn vào đâu được. Tôi tự hỏi không biết chỗ này có phải là góc quen thuộc đối với anh ta không khi mà trong một ngày, tôi gặp anh ta đến những hai lần ở cùng một nơi. Tôi giương mắt nhìn anh ta rồi chuyển hướng sang người đứng bên cạnh anh ta, một anh chàng châu á thấp bé, với một nụ cười như những anh chàng cướp giật ngoài phố, trông rất ám ảnh. Hình như anh chàng Châu Á này là người vừa lên tiếng.
– Sao anh biết?
– Ồ, cái khu nghỉ mát này nhân viên ít mà. Mọi người đều quen biết nhau cả. Tôi là Lance, người Mỹ gốc Nhật. Còn đây là Nelson. – Lance chỉ sang anh chàng Á Âu. – Bạn là người nước nào?- Nụ cười của anh ta vẫn nham nhở và ám ảnh như những con cóc trong truyện cổ tích.
– Tôi là người Việt Nam đang du học ở đây. Tôi chỉ đến đây làm thêm mấy tháng hè thôi.
– Thế à? – Anh chàng reo lên – Chị dâu tôi cũng là người Việt Nam đấy.
Tôi không chú ý lắm đến anh chàng lùn xủn và đầy ám ảnh này. Ánh mắt tôi quét qua người bên cạnh, tức là Nelson. Khóe môi anh ta cong lên một nụ cười quyến rũ và đôi mắt như hớp hồn người khác phái. Tuy tôi không phải là người dễ quỵ ngã trước sự hấp dẫn đó, nhưng trái tim cũng có phần nhảy nhót. Có điều, tôi biết rằng bất kì cô gái khi đứng trước một vẻ đẹp như thế thì cũng sẽ có cảm giác như tôi.
Lance lien tục liếng thoáng về mọi chuyện ở đây trong khi Nelson chỉ mỉm cười im lặng. Theo lời kể của Lance, Nelson hiện đang là sinh viên ngành Y, luôn thích thú với thiên nhiên núi rừng, cho nên anh ta, cũng như tôi, đến nơi này làm thêm trong ba tháng hè. Còn Lance đã ba mươi tuổi, chưa vợ, và cũng chưa có người yêu. Hai người sống cùng phòng với nhau.
Sau một hồi tự biên tự diễn đủ mọi chuyện, và thấy tôi vẫn không rời mắt khỏi cuốn truyện, Lance chủ động rủ tôi đến phòng ponderosa –phòng vui chơi giải trí – đánh bóng bàn. Thực ra tôi không có hứng thú lắm với thể thao nhưng mà trước sự rủ rê không biết mệt mỏi của Lance và nụ cười quyến rũ của Nelson, tôi lại không nỡ từ chối. Vì tôi không biết chơi nên Lance tự nguyện hướng dẫn cho tôi những động tác cơ bản. Chỉ có điều, tôi luôn có cảm giác, đôi khi anh ta cố tình đụng chạm đến tôi. Những lúc ấy, tôi gắt gỏng, mạnh bạo hất tay anh ta ra, và cũng mất hết hứng thú với môn thể thao mới này. Thỉnh thoảng, ngước nhìn lên, tôi thấy khóe môi Nelson lại cong lên như mỉm cười mỗi khi tôi gắt gỏng với Lance, làm tôi tự nhiên cảm thấy rất bực bội mà không hiểu lí do.
Lúc tôi trở về phòng thì trời đã tối mịt, dọc hai bên đường, ánh đèn hiu hắt vắt lên những cành thông già một thứ ánh sáng nhờ nhờ như tô đậm thêm cái tĩnh mịch của đêm tối.
Tôi bật cây đèn vàng ở đầu giường, kéo cái chăn dày đắp ngang người rồi lấy tay với cuốn truyện. Tôi thích cảm giác hiện tại, không lo lắng, suy nghĩ gì, chỉ nằm cuộn tròn trong chăn đọc tiểu thuyết như những ngày còn ở Việt Nam.
– Tâm này – Jess, cô bạn người Malaysia lên tiếng, cắt đứt mạch truyện của tôi.
– Gì cơ? – Tôi quay lại, nhìn về phía giường đối diện.
– Tớ có thể tâm sự với cậu được không?
– Tất nhiên rồi.
– Cậu biết Nelson không nhỉ? Tớ nghĩ là tớ đã thích anh ta mất rồi.
– Ai cơ? Cái anh chàng tóc xoăn đấy hả?
– Uh, anh đấy đấy. Cứ mỗi lần thấy anh ấy là tim tớ đập mạnh – Mắt Jess chớp chớp vẻ mơ mộng.
– Nhưng cậu có bạn trai rồi cơ mà? – Tôi hơi ngạc nhiên. Jess từng kể với tôi rằng bạn trai cô ấy hiện tại đang ở Malaysia. Cô ta cũng từng cho tôi xem ảnh. Đó là một anh chàng không quá cao cũng không quá thấp, không quá gầy cũng không quá béo. Xét cho cùng, là một người nhìn qua thì không thấy gì đặc biệt.
– Cậu thật là ngây thơ. Có bạn trai thì sao chứ? Rồi Nelson sẽ yêu tớ – Jess cười khúc khích vẻ rất tự tin.
– Uh. Cậu xinh đẹp mà – Tôi nói, không nhận ra vẻ thờ ơ trong câu bình luận của mình.
Và tôi nằm quay vào góc nhưng không ngủ được. Nelson à? Tôi chẳng biết gì nhiều về anh ta, chỉ trừ việc anh ta đánh bóng bàn hay, và trông cũng khá hấp dẫn. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi vốn chưa bao giờ có một ý nghĩ là yêu người nước ngoài, bởi vì những quan niệm về hôn nhân của họ không hợp với truyền thống của đất nước, hay ít ra là gia đình tôi. Tôi trở mình, tự hỏi tại sao người ta lại muốn dính vào cái vòng luẩn quẩn của thứ tình cảm mơ hồ ấy nhỉ. Thứ tình cảm ấy chỉ làm con người yếu đuối đi, và thậm chí đôi khi nó làm thay đổi cả bản chất một con người từ lương thiện thành ích kỉ và xấu xa.
Tình yêu ư? Thật là một thứ tình cảm con người không nên có.