Đọc truyện Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh – Chương 13: Một người ra đi
Sẽ chẳng có gì đặc biệt để nói về Lance nữa nếu như không có một chuyện xảy ra.
Hôm đó là ngày thứ ba, cũng sẽ chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày nếu như không có một vị khách hàng làm mất ví trong phòng ăn. Lúc ấy, tôi đang ở trong nhà bếp, bỗng nghe bác quản lí già, Donald, gọi những người phục vụ ở phòng ăn vào bếp. Tôi không quan tâm lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe Donald nói đi nói lại:
– Nếu ai đã lỡ tiện tay lấy thì hãy đem trả lại. Chúng ta sẽ xem như việc này chưa hề xảy ra. Khu nghỉ mát của chúng ta chưa từng có trường hợp này. Từ giờ đến đúng bảy giờ sáng mai, nếu không ai chịu đem nộp thì chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra. – Giong bác có phần nhỏ lại, chân tình hơn – Tôi mong các bạn có tinh thần tự giác.
Đó không phải là chuyện của mình, tôi tự nhủ. Và trong lúc tôi đang loay hoay làm món trộn salad thì Lance la lên, làm rộn cả gian bếp:
– Stephanie, là cô đúng không? Hôm nay cô đã phục vụ bàn ăn đó mà. Chỉ có cô mới có thể là người đánh cắp.
– Không, không phải tôi – Stephanie tái mặt.
– Chính là cô. Không thể là ai khác. Chính tôi thấy cô cầm cái ví đó đem đi đâu đó. – Lance vẫn một mực nói
Stephanie dường như cảm thấy bất lực. Cô ngồi sụp xuống khóc. Stephanie là một cô gái người Mỹ có mái tóc rối bù xù như tổ quạ, khoảng hai mươi lăm tuổi. Mặc dù tôi không thích Stephanie lắm vì cô ấy thường hay gắt gỏng với mọi người một cách bất lịch sự, nhưng tôi thật sự ghét cái thái độ của Lance. Mọi con mắt trong bếp đổ dồn vào Stephanie, và tôi có cảm giác ánh mắt của Lance trông rất gian xảo. Hôm đó khách khá đông, và không ai chú ý đến ai. Tôi cũng đã phải làm việc liên tục vì lượng khách quá tải. Mùa hè người ta thường đến đây tránh nóng bởi vì thời tiết ở đây rất mát mẻ.
Tôi chỉ nghe được đến ngang đó thì bị cuốn vào công việc cho đến tận hết giờ làm. Khi tôi xong việc thì đã gần mười một giờ tối. Tôi ra ngoài phòng ăn dành cho nhân viên, mọi người đang tụ tập bàn tán ở đó.
– Tâm, cậu nghĩ thế nào? – Ellen hỏi tôi.
– Nghĩ gì cơ? – Tôi hỏi lại. Cả cơ thể tôi hoàn toàn rã rời.
– Về chuyện ví tiền của khách hàng bị đánh cắp á.
– Ồ, tớ có biết gì đâu. – Tôi giơ tay đấm đấm hai vai làm giảm sự mỏi mệt
– Thế à? Vậy để tớ kể lại cho cậu nghe.
Và Ellen kể lại cho tôi đầu đuôi câu chuyện mà tôi đã phán đoán được đến chín mươi phần trăm.
– Cậu có nghĩ là Stephanie lấy cắp không? – Ellen hỏi
– Tớ không biết. Khi chưa tìm được chứng cứ thì cũng không nên phán đoán gì. – Tôi trả lời.
Thường trong những việc này, tôi biết rằng điều khôn ngoan nhất là không nên bàn ra tán vào. Như vậy sẽ làm người khác đánh giá rằng tôi là một kẻ ngồi lê đôi mách. Với lại, tôi cũng ít khi xen vào chuyện của người khác một cách ngu xuẩn.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa bước chân vào bếp thì Ellen đã kéo tay tôi.
– Người ta đã tìm ra được cái ví rồi đấy. Tất cả vẫn còn nguyên, trừ tiền trong ví. Nghe đâu hình như vị khách đó mất mười ngàn đô. Giám đốc đã cho gọi cảnh sát đến điều tra.
– Vậy à? – Tôi nghe giọng mình hờ hững, tuy rằng cũng khá tò mò muốn biết chuyện xảy ra. Sau đó thì tôi bị cuốn vào công việc và cũng quên bẵng đi mất. Những ngày này, khách du lịch đến rất đông. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải làm việc hết một trăm phần trăm năng suất. Tôi thậm chí không có cả thời gian để ăn tối.
Tôi xong việc sau tất cả mọi người, bởi vì tôi phải phục vụ món tráng miệng sau cuối buổi ăn. Lúc tôi dọn dẹp xong tất cả các dụng cụ thì mọi người lại đang tụ tập ở trước phòng ăn. Tôi lấy một chén súp còn thừa trong buổi tối nay và ăn cùng với bánh mì. Eric, anh chàng hầu phòng nhiều chuyện đến ngồi cạnh. Anh ta nháy mắt:
– Cậu biết tin gì chưa? Lance là người đã đánh cắp cái ví đấy. Người ta lấy dấu vân tay trên ví, và tay Lance trùng khớp với dấu vân tay trên chiếc ví. Thế mà Lance vẫn một mực chối cãi không phải. Đến lúc biết rằng anh ta không thể chối cãi được, anh ta đã kể rằng vị khách đó đã để quên chiếc ví, và rằng lúc đầu anh ta định trả lại cho người khách, nhưng sau đấy, vì lòng tham, anh ta đã bỏ vội trong cái khăn phục vụ. Anh ta lấy hết tiền và vứt cái ví váo sọt rác ở trước đường, với hy vọng ngày mai người ta sẽ hốt hết rác chất lên xe rác thì mọi chuyện sẽ được phi tang. Thật là một anh chàng ngu xuẩn. Hôm qua là thứ ba thì làm gì có xe rác cơ chứ.
– Thế à? – Tôi vừa ăn vừa trả lời. Cơn đói khiến tôi mụ mị cả đầu óc
– Mà cậu ghét Lance lắm đúng không? Có lẽ từ mai cậu sẽ không phải nhìn thấy bản mặt anh ta nữa? – Eric cười một cách bí hiểm.
– Tôi cũng không biết nữa. – Tôi trả lời, và ăn vội bát súp.
Khi tôi đứng dậy thì Nelson cũng vừa đến phòng ăn. Dạo này không hiểu sao Nelson thường hay chờ tôi xong việc và đưa tôi về phòng. Mọi người ở đây hầu như đều thắc mắc về mối quan hệ của chúng tôi, mặc dù chính tôi cũng không biết đó là mối quan hệ gì.
– Nelson này, anh nghĩ thế nào về Lance?- Tôi hỏi – Anh ở cùng phòng với Lance mà.
– Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ rằng không có người nào quá tốt, và cũng chẳng có người nào quá xấu. Có lẽ Lance cũng có những điểm tốt nào đó chẳng hạn.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi chưa tìm được điểm tốt ở Lance. – Tôi cười.
Nelson cũng cười. Nhưng anh không nói gì. Trời mưa nhẹ lất phất, giống như những giọt mưa xuân đầu mùa, chỉ khác là bây giờ đang là mùa hè. Nelson cởi chiếc áo khoác mỏng, che lên đầu tôi.
– Tôi không sao đâu. – Tôi nói – Anh mặc áo vào kẻo lạnh.
– Yên nào. Tôi không muốn cô lại bị cảm thêm một lần nữa đâu. Lúc đó tôi lại phải thức canh cô cả đêm. – Nelson nheo mắt.
Tôi ngoan ngoãn chui đầu vào dưới áo của anh. Tôi tự hỏi không biết từ bao giờ tôi không bướng bĩnh trước Nelson. Đường dường như ngắn lại, và chẳng mấy chốc tôi đã ở trước cửa phòng. Sau khi Nelson đi khỏi, tôi vào phòng, tắm táp một chút và đi ngủ.
Tôi không suy nghĩ gì nhiều.
Sáng sớm, tôi ngủ dậy, đến phòng ăn để kiếm một chút gì nhấm nháp cho buổi sáng. Một trong những buổi sáng hiếm hoi mà tôi đến phòng ăn. Lance đang ở đó, ăn một mình, gương mặt cúi gầm xuống, không dám ngẩng lên nhìn ai. Mọi người xì xào bàn tán trước mặt Lance. Mọi hôm, Lance sẽ đang ngồi vung vẩy tay chân trước mặt bốn cô gái người Thái, ăn nói một cách kịch cỡm, và đôi lúc cười hềnh hệch. Bỗng nhiên tôi thấy Lance thật tội nghiệp. Lance giống như một con chó ghẻ đang bị mọi người hắt hủi. Một con người cô độc đến đáng thương. Tôi bỗng nhận ra tôi không ghét Lance nhiều như tôi nghĩ. Tôi với lấy một ít salad, cà chua và bơ, rồi không hiểu sao, tôi đến ngồi ở bàn của Lance, một điều tôi chưa bao giờ làm. Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, vì ai cũng biết tôi ghét Lance đến mức nào. Và tôi phớt lờ ánh mắt của mọi người.
– Tôi ngồi đây được chứ?
Lance ngước nhìn lên, không nói gì, chỉ gật đầu. Ánh mắt anh ta thật thảm thương.
– Anh khỏe chứ?
– Không phải cô ghét tôi và rất khinh bỉ tôi à. Tôi không cần sự thương hại. – Lance gay gắt
– Đã từng ghét anh
– Vậy sao bây giờ cô lại … – Lance ngạc nhiên, bỏ lửng câu nói
– Tôi không biết. Có lẽ bởi vì tôi nghĩ anh đang cần một người bạn.
Lance không nói gì. Tôi cũng không nói gì nữa. Chúng tôi chỉ cắm cúi ăn cho xong bữa ăn.
– Chiều nay tôi rời khỏi đây. – Lance bỗng nhiên phá tan sự im lặng. – Tôi đã được bảo lãnh để khỏi vào tù. Nhưng tôi sẽ không còn được làm việc ở nơi này nữa. Thật tiếc. Dù sao tôi cũng đã gắn bó ở đây ba năm rồi.
– Mấy giờ? Nếu trước sáu giờ tôi có thể tiễn anh. Tất nhiên với tư cách một người bạn – Tôi nhấn mạnh những cụm từ cuối bởi vì tôi không muốn anh ta hiểu nhầm.
Lance cười. Tự nhiên tôi cảm thấy nụ cười của anh ta không còn đáng sợ như tôi nghĩ. Và chúng tôi cùng cười. Tôi cảm thấy rất thanh thản và thoải mái. Hóa ra có thêm một người bạn, bớt đi một kẻ thù có thể làm người ta vui đến vậy.
Buổi chiều tiễn Lance chỉ có tôi và Nelson. Những người khác thì vốn dĩ đã không thích Lance.
Nelson giúp Lance chuyển nốt số đồ đạc cuối cùng lên xe trong khi tôi đứng nói chuyện với Lance.
– Cám ơn. – Lance nói – Chúc cô ở lại vui vẻ. Và tôi xin lỗi vì những việc đã gây ra cho cô. Có lẽ chúng ta cũng không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
– Tôi cũng quên rồi – Tôi cười. Và tôi biết mình quên thật – Bây giờ anh sẽ đi đâu?
– Tôi trở về nhà. Đã lâu rồi tôi không gặp mẹ tôi. Thôi tôi đi đây. Cô ở lại mạnh khỏe.
– Chúc anh may mắn.
Lance ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Tôi có thể bắt tay cô được không? Chỉ một lần thôi.
Tôi thấy hơi ngần ngại nhưng vẫn chia tay ra. Lance nắm lấy tay tôi, giữ khá lâu, rồi buông ra một cách nhẹ nhàng và bước vào xe. Tôi nhìn theo chiếc xe cho đến khi xe khuất dạng sau những rặng cây. Tôi cảm thấy xấu hổ vì có những lúc đã đối xử rất tệ hại với anh ta, chỉ bởi vì anh ta công khai thích tôi. Lẽ ra tôi nên đối xử tốt hơn với anh ta. Lẽ ra như vậy. Nhưng tôi biết tôi không thể quay ngược được thời gian. Tôi chỉ có thể chúc cho anh ta gặp được nhiều may mắn, và hy vọng sau lần này, anh ta sẽ sống tốt đẹp hơn và được nhiều người yêu quý. Tôi cầu mong cho anh ta ở một nơi mới, sẽ không bị người khác xa lánh và chán ghét. Dù sao, đúng là trên đời không có ai hoàn toàn xấu, cũng không có ai hoàn toàn tốt. Tôi tự nhận mình chưa phải là người tốt, nhưng tôi cũng không phải là người xấu vì tôi biết kiềm chế sự xấu xa của mình. Con người sống là để hoàn thiện bản thân.
Trong khi tôi đang miên man nghĩ thì Nelson bóp nhẹ bàn tay tôi, tìm sự đồng cảm. Tôi ngẩng mặt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt lạ lùng của anh.
– Cuộc đời là những hội ngộ và chia ly. Chấp nhận thôi Tâm. – Anh mỉm cười, nhưng không hiểu tại sao tôi thấy nụ cười ấy buồn kì lạ.
Rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ rời khỏi nơi này để trở về lại Boston. Có lẽ lúc ấy tôi sẽ nhớ mọi người lắm, nhất là Nelson.
Tôi thấy lòng chùng xuống một nỗi buồn miên man.
Nắng chiều sao mà buồn đến nao lòng