Đọc truyện Chiết Chi (Giai Hạ Tù) – Chương 19
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Dương Châu, từ xa xưa đã nổi tiếng là chốn phồn hoa phong nguyệt.
Đoàn Lăng dùng số tiền lớn bao hết cả thuyền hoa, còn cố ý đặt làm đặc sản thịt viên của nơi này cho Lục Tu Văn cùng Liễu Dật nếm thử. Khí trời vừa sang thu, đúng lúc cua nhiều thịt nhất, hai giỏ cua cũng vì thế mà được chuẩn bị, còn có rượu hoa quế thưởng cùng, cũng có một phen phong vị.
Ngày ấy xuống núi, Lục Tu Văn lập tức giúp Liễu Dật giải cổ độc trên người. Liễu Dật tỉnh lại biết được chính mình bị Tả hộ pháp khống chế, một kiếm ngộ thương Lâm minh chủ, đương nhiên là áy náy vô vàn, nhanh chóng cùng sư phụ đưa vị đứng đầu võ lâm trở về Lạc Dương. Về phần Lục Tu Văn và Đoàn Lăng, hai người cưỡi ngựa trở lại sơn cốc nơi Lục Tu Ngôn sinh sống. Tiểu đệ họ Lục nhìn thấy huynh trưởng đã chết của mình vẫn còn sống nguyên vẹn, kinh ngạc đến mức nửa ngày không thốt lên tiếng nào, lúc sau còn hết sức mất mặt khóc lóc một hồi.
Lục Tu Văn thập phần hài lòng về rừng đào của Đoàn Lăng, nhưng vì lúc trước đã cùng Liễu Dật giao hẹn, hai người liền lên đường du sơn ngoạn thủy, loanh quanh một hồi cuối cùng đến Dương Châu.
Liễu Dật một miệng đầy cua, lấy tay chùi bừa vết dầu mỡ dính trên má, cố gắng vừa nhai vừa nói chuyện với Lục Tu Văn: “Lục đại ca, ngươi nói Ngụy thần y… à không, phải là Tả hộ pháp, hắn đã chết thật rồi sao?”
Liễu Dật trời sinh tính tình đơn thuần, ai cũng có thể thành bè thành bạn lúc trước thân thiết với Ngụy thần y, sau lại biết được mình bị hắn lợi dụng, trong lòng không những không sinh oán hận, lại còn vì hắn chết mà thương tâm một phen.
Đoàn Lăng vùi đầu gặm cua, nói: “Tả hộ pháp kia bị ta đâm một kiếm, lại rơi xuống lăng mộ dưới nền đất, đương nhiên là chết không thể nghi ngờ.”
“Đúng vậy a.” Lục Tu Văn cũng gật đầu đồng tình, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trong mộ còn có kẻ khác.”
Liễu Dật ngạc nhiên: “Trong lăng mộ không phải đều là người chết sao?”
Đồng tử Lục Tu Văn đen kín một màu, cười cười đáp: “Cho nên Tả hộ pháp nhất định không qua khỏi.”
Liễu Dật mơ mơ hồ hồ cảm thấy trong lời y nói dường như còn có ẩn ý gì khác, đang định bụng hỏi lại thì thấy Đoàn Lăng lườm hắn một cái cháy mặt: “Ăn thì ăn đi, hỏi gì mà lắm vậy?”
Liễu Dật rụt cổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Đoàn đại ca sao càng ngày càng đáng sợ vầy…”
Lục Tu Văn vội xen vào giảng hòa: “Tiểu Liễu, thương thế của Lâm minh chủ thế nào rồi?”
“Sắp khỏi hẳn rồi. Có điều Lâm minh chủ lần này bị thương quá nặng, hao tổn không ít công lực, vẫn cần tu dưỡng cẩn thận.” Liễu Dật nhìn trộm Đoàn Lăng rồi thì thầm với Lục Tu Văn, “Ta thấy Lâm minh chủ vô cùng coi trọng Đoàn đại ca, khen hắn rất nhiều lần, nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao, sau này sẽ thành châu báu trong thiên hạ.”
“Là vậy sao?” Lục Tu Văn giống như nghe thấy điều đương nhiên nhất trên đời, bày ra một bộ dáng “sư đệ nhà ta rõ ràng cái gì cũng tốt, kẻ khác có khen thế nào cũng không đủ.” Cho dù ngay ngày mai Đoàn Lăng nhà mình trở thành minh chủ võ lâm, y có lẽ cũng không lấy gì làm bất ngờ.
Liễu Dật nhìn y như vậy không hiểu sao lại muốn đổi chủ đề, tiếp tục huyên thuyên vài chuyện không đâu, cố ý phớt lờ Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng cũng coi như không hề hay biết, hùng hục cúi đầu ăn, còn giúp Lục Tu Văn gỡ một con cua.
“Lục đại ca, về sau ngươi định ẩn cư trên núi Lạc Hà sao?”
“Ừm, phong cảnh trên núi không tồi.”
“Hành tẩu giang hồ không thú vị hơn à?”
“Thân phận của ta không thích hợp lộ diện trên giang hồ.”
“Sao có thể như vậy được? Dù trước kia ngươi từng là người của ma giáo, nhưng đã sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa. Nghe nói ngày đó sơn động sắp sụp đổ, chính Lục đại ca đã dẫn mọi người thoát thân.”
“Đó đều là công lao của sư đệ, ta đâu có làm được gì.”
Liễu Dật nghe y một câu sư đệ, hai câu cũng sư đệ, gai ốc sắp nổi lên khắp người rồi, thấp giọng hỏi y: “Đoàn đại ca cả ngày lạnh như cục đá, một chút ý tứ cũng không có. Lục đại ca, ngươi rốt cuộc là thích hắn ở chỗ nào?”
Tiếng trò chuyện của hai người vốn không tính là lớn, nhưng thính lực của Đoàn Lăng đã đến trình độ nào? Tất nhiên là nghe được nhất thanh nhị sở. Chỉ là hắn vẫn giả bộ bóc cua, còn lỗ tai thì dựng thẳng lên nghe họ nói chuyện.
Lục Tu Văn sóng mắt vừa chuyển, giơ lên một ngón tay lắc lắc: “Đầu tiên, sư đệ nhà ta rất đẹp trai.”
“Cũng đúng,” Liễu Dật gật đầu, “Tướng mạo Đoàn đại ca quả thật anh tuấn. Hình như có không ít nữ tử ái mộ hắn, đáng tiếc hắn lại không gần nữ sắc, đến liếc mắt cũng không thèm.”
“Thứ hai, sư đệ nhà ta rất đẹp trai.”
“A?” Liễu Dật có chút không hiểu.
“Cuối cùng, ” Lục Tu Văn cười mỉm nói, “Sư đệ nhà ta vẫn là rất đẹp trai.” (=))))
“…” Liễu Dật triệt để câm nín.
Đúng lúc này nghe “rắc” một tiếng, chén rượu trong tay Đoàn Lăng vỡ vụn, chất lỏng tràn qua kẽ ngón tay chảy xuống.
“Đoàn, Đoàn đại ca, chén rượu của ngươi…”
Đoàn Lăng thẳng tay ném mảnh vỡ của chén rượu ra xa, ánh mắt nhìn Lục Tu Văn chằm chằm, sau đó hừ thật mạnh một tiếng.
Liễu Dật hoảng sợ, muộn màng nhận ra, mình hình như… đã gây họa rồi?
Sau đó Đoàn Lăng tuyệt nhiên không nói một lời.
Liễu Dật kinh hồn bạt vía, lo lắng hai người họ vì vậy mà cãi nhau, có khi còn đánh nhau không chừng, mà biết đâu từ nay về sau không nhìn mặt nhau luôn? Trời đất ơi, nếu thật như vậy, không phải hắn thành tên đầu sỏ phá hoại sao? Hắn chỉ tò mò vì sao Lục Tu Văn lại thích Đoàn Lăng thôi mà, đâu có ý định chia rẽ nhân duyên tốt của người ta đâu… Tuy là hai nam nhân ở cùng một chỗ không giống với luân thường đạo lí, nhưng hắn đã từng thấy Lục Tu Văn vì Đoàn Lăng mà không tiếc tính mạng, cũng từng thấy Đoàn Lăng vì Lục Tu Văn mà thương tâm muốn chết, hắn cũng không hề muốn nhìn thấy hai người chia ngả đôi đường.
Liễu Dật một mình lo lắng đến cháy ruột cháy gan, Lục Tu Văn vẫn như trước thong dong thưởng thức mỹ vị. Đến khi ăn no, ba người rời thuyền hoa thì sắc trời đã tối đen như mực.
Khách *** họ trụ cách nơi này cũng không xa, đi rất nhanh đã về tới, vẫn theo lệ cũ Đoàn Lăng và Lục Tu Văn một phòng, Liễu Dật ở gian kế bên.
Vừa bước vào phòng, Lục Tu Văn liền ôm chầm lấy thắt lưng Đoàn Lăng, dựa đầu lên lưng hắn mà hỏi: “Sư đệ tức giận sao? Một tiếng cũng không thèm nói với ta?”
Đoàn Lăng lầm bầm câu gì không rõ.
Lục Tu Văn đưa tay xoay đầu hắn trở lại đối diện với mình, “Ta nói ta thích gương mặt của ngươi, làm ngươi mất hứng à?”
Đoàn Lăng nắm lấy tay người kia, kéo y vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú hơi đen lại: “Ngươi theo ta, chỉ là vì bề ngoài của ta sao?”
Lục Tu Văn nhận ra tia ức chế trong lời nói của hắn, không nhịn được cười ha hả: “Ta chỉ giỡn mấy câu với Tiểu Liễu thôi, sư đệ ngươi như thế nào lại cho là thật? Ai da, sư đệ nhà ta đúng là dung sắc hơn người, nhưng ta há lại là kẻ nông cạn đến thế?”
Đoàn Lăng trợn mắt trừng y, nghĩ thầm, ngươi còn không phải hạng người như vậy sao? Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ vùng vằng: “Ta đã bao nhiêu lần nói thích ngươi, còn ngươi, ngay cả một lần cũng chưa từng nói.”
Lục Tu Văn “A” một tiếng kinh ngạc: “Chưa bao giờ nói sao?”
“Hừ, ngươi chỉ giỏi giả ngây giả dại.”
Đoàn Lăng nói xong, dứt khoát quay đầu bước đi.
Tình cảm Lục Tu Văn dành cho hắn, Đoàn Lăng đương nhiên rất rõ ràng, nhưng duy chỉ có một chữ “thích” này, y một lần cũng chưa từng nói cho hắn nghe, bây giờ lại còn nói chỉ yêu thích gương mặt hắn…
Đoàn Lăng sờ sờ mặt mình, trong lòng không rõ là tư vị gì. Chẳng lẽ sau này hắn phải lấy sắc thị nhân sao? (dùng sắc đẹp rù quyến người khác:v) (=))))) móa ơi, ổng đè người ta mà, làm j mà như oan uổng lắm vại =))))))
Đang một bụng bực mình không có chỗ phát tiết, hắn không thèm để ý đến Lục Tu Văn nữa, rửa mặt thay đồ xong, vẫn không nói không rằng leo lên giường, chặn chăn ở giữa, xoay mặt vào trong tường mà ngủ.
Qua một hồi không động tĩnh, nến trong phòng bị thổi tắt, Đoàn Lăng cảm thấy có người đến bên giường, vươn một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn: “Sư đệ…”
“Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, sư đệ định để ta ngủ một mình sao?”
“Ta sai rồi, được chưa? Sau này ta sẽ không nói đùa với Tiểu Liễu như vậy nữa.”
“Sư đệ thật là ác độc, sư đệ là muốn ta thấy được mà không ăn được sao?”
Mặc cho Lục Tu Văn tìm mọi cách dây dưa, Đoàn Lăng vẫn không đáp lại một tiếng, nhưng cứ bị y quấn lấy như vậy, rốt cuộc vẫn phải nhỏ giọng quát: “Ngươi đi xuống cho ta, từ nay về sau đừng nghĩ leo lên giường của ta nữa.”
Lời này đã đánh trúng điểm yếu của Lục Tu Văn, y ủy khuất chớp chớp đôi mắt, quả nhiên không lên tiếng nữa.
Một đêm tĩnh lặng.
Sáng ngày hôm sau, Đoàn Lăng phát hiện bên cạnh đã sớm không có người, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Lục Tu Văn. Hắn cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ đơn giản là y sang phòng Liễu Dật. Đến khi ăn điểm tâm gặp Liễu Dật, lại nghe hắn nói không hề gặp Lục Tu Văn.
Từ sau khi Lục Tu Văn khôi phục trí nhớ, hai người bọn họ vẫn như hình với bóng, chẳng mấy khi tách ra. Sáng sớm y lại một mình đi nơi nào? Chẳng lẽ vì đêm qua hắn ồn ào một trận nên Lục Tu Văn tức giận bỏ đi rồi?
Tuy rằng hắn cũng biết Lục Tu Văn không phải loại người như vậy, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Hắn chạy một vòng quanh khu vực gần đó tìm y, đến khi về phòng liền thấy trên bàn có một tờ giấy viết thư. Trên thư là chữ viết của Lục Tu Văn, nhắn hắn đến thuyền hoa hôm trước tìm y.
Đoàn Lăng lấy làm kì lạ, không hiểu y ban ngày ban mặt đến thuyền hoa làm gì, nhưng Lục Tu Văn đã nói vậy, hắn liền nghe theo.
Thuyền hoa vẫn cập bến ở vị trí đêm qua.
Đoàn Lăng bước lên thuyền thì thấy bốn phía đều hạ màn, bên trong hôn ám như đêm tối.
“Lục Tu Văn?”
Đoàn Lăng gọi một tiếng, sau đó chỉ thấy một người từ trong góc phòng đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Sư đệ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”
Đoàn Lăng nhìn thấy Lục Tu Văn ôn nhu như nước, tức giận đêm qua thật ra đã tiêu biến gần hết, “Ngươi gọi ta đến nơi này làm gì?”
Nói xong cúi đầu nhìn y, cũng vừa lúc thấy được khung cảnh khiến người chấn động.
Lục Tu Văn khoác hờ trên người áo lót đen tuyền, cổ áo rộng mở, gần như lộ ra toàn bộ da thịt tuyết trắng nhìn xuống chút nữa, hai chân y như ẩn như hiện trong lớp áo mỏng — trên người y, ngoài kiện hắc y mặc như không mặc thì hoàn toàn không còn gì khác.
Đoàn Lăng như nghe trong đầu “uỳnh” một tiếng, cả người phừng phừng lửa nóng, vội vàng kéo lại y phục xộc xệch của người kia, cắn răng hỏi: “Ban ngày ban mặt, ngươi lại điên khùng cái gì?”
Lục Tu Văn cả người dán sát vào Đoàn Lăng, ghé vào lỗ tai hắn chầm chậm nói, hơi thở phả vào gáy hắn: “Sư đệ không cho ta lên giường của ngươi, nên ta đành phải tới thuyền hoa này vậy.”
Đoàn Lăng bị y ôm chặt như vậy, máu không bơm lên não nữa mà dồn cả về nơi nào đó, cố gắng giãy dụa nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám tuyên ***…”
Lục Tu Văn cười: “Sư đệ chỉ cần ngoan ngoãn nằm đó, để ta một mình *** đãng là được rồi.”
Vừa nói vừa đưa tay cởi quần áo của Đoàn Lăng.
Mấy chuyện tế nhị này, Đoàn Lăng chưa bao giờ là đối thủ của y. Bản thân hắn còn đang đờ ra, vạt áo đã nhanh chóng mở toang.
Đoàn Lăng vốn đang thở hổn hển, bị y sờ mó như vậy, chỗ nào đó lại không yên phận hắn phải gắng hết sức mới đẩy được Lục Tu Văn ra.
Lục Tu Văn đã tự khôi phục võ công, mỗi ngày luyện tập không ít, hiện tại trình độ so với Đoàn Lăng không kém bao nhiêu, bị hắn đẩy mạnh một cái như vậy, không ngờ lại ngã sóng xoài trên mặt đất. Thuyền hoa này hết sức xa hoa, trên nền đều trải thảm nhung, té xuống cũng sẽ không đau, nhưng Lục Tu Văn cứ nằm dưới đất không chịu ngồi dậy, đôi mắt ngập nước nhìn Đoàn Lăng, còn cố tình dài giọng kêu lên: “Sư đệ…”
Đoàn Lăng như bị đóng đinh tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Lục Tu Văn nhìn hắn mà cười, chậm rãi kéo cao xiêm y hắc sắc trên người, để lộ toàn bộ đôi chân thon dài trắng mịn.
Hai chân Đoàn Lăng chính thức mọc rễ, rốt cuộc nhấc lên không nổi.
“Sư đệ không cần ta, ta đành phải tự mình phục vụ vậy…” Lục Tu Văn dứt lời, tự mình đưa tay tiến vào bên trong lớp áo mỏng, nắm lấy viên đậu nhỏ trên ngực.
“Ưm…”
Thân thể y cực kì mẫn cảm, chỉ vuốt ve như vậy vài cái, phía dười liền cứng rắn dựng lên, ngay cả tiếng nói cũng khàn đặc lại.
“A… Sư đệ…”
Lục Tu Văn tuy rằng tự đùa bỡn thân thể mình, nhưng đôi mắt y vẫn luôn dừng trên người Đoàn Lăng, miệng không ngừng gọi hắn. Một bàn tay vẫn vân vê điểm nhỏ trên ngực, tay còn lại vói vào trong miệng, dùng đầu lưỡi từng chút một liếm ngón tay của mình. Y liếm đến mê say, miệng thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm khiến người ta đỏ mặt, cũng chẳng bao lâu, hai ngón tay đã bị y liếm đến ướt sũng.
“Sư đệ… Nhanh lên…”
Y vừa thở dốc, vừa tự nhấc cao một chân lên, ngón tay bị liếm ướt lần mò đến nơi bí mật kia. Huyệt khẩu chật hẹp chỉ chịu được một ngón tay tiến vào, ngón tay đâm càng sâu, thân thể càng không khống chế được mà run run, *** khó nhịn làm y nhắm chặt mắt lại.
Đoàn Lăng đã biết y muốn làm gì, nhưng không ngăn cản y, trái lại bước từng bước lại gần.
Gương mặt Lục Tu Văn nhiễm một tầng hồng nhuận, ngón tay kia vẫn ở trong cơ thể xoay tròn, từ cổ họng y phát ra âm thanh nức nở, nửa như thống khổ, nửa lại như vui thích.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đoàn Lăng, y rất nhanh đẩy vào ngón thứ hai, rồi thứ ba, tự trừu sáp bên trong mình, đem chỗ kia biến thành ẩm ướt. Sau đó hai tay y tự động kéo mở hai chân, khiến cho Đoàn Lăng nhìn rõ địa phương đang trở nên thập phần ướt át, thập phần mềm mại kia, rồi y nhỏ giọng cầu xin: “Sư đệ, dưới đó của ta rất ngứa… ngươi mau tới đi… sư đệ…”
Đoàn Lăng đã sớm nhẫn nại đến cực hạn, không chần chờ nữa lao đến, đè lên người y.
Nơi đó của Lục Tu Văn đã sớm ướt đến mềm nhũn, Đoàn Lăng ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, chỉ kéo tạm quần xuống, thuận lợi tiến nhập vào trong cơ thể y.
“A…” Lục Tu Văn hô lên một tiếng như là kinh sợ, hai tay ôm lấy gáy Đoàn Lăng, không chút xấu hổ nói, “Sư đệ, của ngươi thật lớn…”
Vật đang nằm trong cơ thể y vì thế mà trướng thêm vài phần, Đoàn Lăng cắn lỗ tai y nói: “Sư huynh, sao ngươi có thể *** đãng đến vậy?”
“Thì làm sao nào?” Lục Tu Văn thở hổn hển, cười nói, “Dù sao ta cũng chỉ cho ngươi.”
Đoàn Lăng chế trụ thắt lưng y, ở trong cơ thể ái nhân thảo phạt một trận.
Lục Tu Văn bị hắn làm tới hai chân phát run, không kiềm chế được rên lên: “Sư đệ, thật lợi hại… A… nhanh lên…”
Đoàn Lăng ra sức luật động, từng chút từng chút va chạm trong thân thể người kia. Đang lúc tình cảm nồng nàn, Lục Tu Văn ghé sát vào tai hắn thì thầm một câu.
Đoàn Lăng nghe xong, con ngươi thoáng chốc sâu thêm vài phần, giọng nói khàn khàn hỏi y: “Thích ta chỗ nào? Chỉ thích khuôn mặt này sao?”
Lục Tu Văn đứt quãng nói: “Đương nhiên là… Chỗ nào cũng thích…”
Đoàn Lăng cố ý ở trong cơ thể y ma sát thật mạnh, tiến sâu thêm một chút, hỏi: “Chỗ này thì sao?”
“A…” Lục Tu Văn lại kêu lên, “Thích… thích mà…”
Đoàn Lăng nheo mắt, đột ngột lật ngược người kia trở lại, khiến cho y tứ chi quỳ trên mặt đất, từ phía sau tiến vào.
Tư thế này quả thật làm cho vật kia tiến vào tận cùng, Lục Tu Văn quả thật thở không nổi, một lúc sau mới hổn hển ra lời: “Không… không được… quá sâu…”
Đoàn Lăng coi như không nghe thấy, tiếp tục hung hăng va chạm.
“A——” Lục Tu Văn cả người run lên, ngay cả âm thanh cũng đột ngột thay đổi.
Đoàn Lăng dường như phát hiện ra nhược điểm của y, nhắm ngay vị trí vừa rồi, làm thêm một trận cuồng phong bão táp. Hắn khí lực quá lớn, điên loạn đến nỗi thuyền hoa cũng phải lay động theo. Trong khoang thuyền tràn ngập thứ thanh âm *** mỹ, cứ mãi lặp đi lặp lại không ngừng.
Lục Tu Văn chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, ở sâu trong thân thể vừa đau đớn vừa khoái cảm, dồn dập tích tụ đến cực hạn, lưng y một trận có rút, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, chính là bị Đoàn Lăng làm cho tiết ra.
“Ưm… Sư đệ…”
Lục Tu Văn phát tiết xong, thân thể vô lực mặc cho ai kia bài bố. Vật kia của Đoàn Lăng lại vẫn như cũ rừng rực như lửa, ở địa phương mềm mại ấy tiến xuất không ngừng, muốn gì được nấy.
Lục Tu Văn rốt cuộc chịu không thấu, cầu xin tha thứ: “Sư đệ, ta không được…”
Đoàn Lăng đáp lại y bằng một vòng đưa đẩy.
Lục Tu Văn hai tay nắm chặt tấm thảm dưới thân, lung tung kêu loạn: “Hảo ca ca, mau tha ta đi.”
Đoàn Lăng run lên, há miệng cắn gáy y: “Kêu vài tiếng nữa ta nghe.”
Lục Tu Văn vội mềm giọng gọi hắn: “A Lăng, hảo sư đệ, hảo ca ca, nhanh lên đi mà…”
Đoàn Lăng lúc này mới vừa lòng, cúi xuống hôn y thật sâu, bên dưới hung hăng va chạm vài cái rồi hoàn toàn phóng thích trong cơ thể y.