Đọc truyện Chiết Ánh Trăng – Chương 92: Vân Dã X Doãn Vân Y
Nỗi lòng của thiếu nữ tâm đã trở thành bí mật không thể nói ra.
Nhưng cũng bởi vì xác định nỗi lòng của mình, rốt cuộc không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Doãn Vân Y bắt đầu nỗ lực kiểm soát phản ứng của mình trước mặt Vân Dã.
Khi đi phát bài, đi ngang qua chỗ ngồi của Vân Dã, thiếu niên làm bài làm được một nửa, nằm trên bàn nghỉ ngơi, tay phải cầm cây viết đặt trên mép bàn.
Đồng phục của Doãn Vân Y móc vào bút của Vân Dã.
Vân Dã bởi vì động tĩnh này, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cậu nhập nhèm, sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại nhìn bút trong tay, thuận miệng nói: “Cậu muốn à.” Tùy tiện nhét bút vào trong túi cô: “Cho cậu.”
“……!Cảm ơn.”
Doãn Vân Y ôm sách bài tập về chỗ ngồi, lấy bút từ trong túi ra, Vẽ trên giấy hai lần, bất tri bất giác, cô viết xuống câu kia.
【 tớ thích cậu.
】
【 Vân Dã.
】
Lấy lại tinh thần mình viết cái gì, Doãn Vân Y hoảng loạn gạch bỏ hai câu này, bên cạnh có bạn học đi qua, cô lập tức đóng vở lại, nhét vào trong ngăn kéo.
Từ Diêu học một lớp khác, tan học lại đây nói cho cô trước: “Vân Y, cậu có biết nhiều người gửi thư tình cho Vân Dã không? Thầy giáo còn gọi phụ huynh kìa, lo lắng Vân Dã yêu sớm đó.”
Doãn Vân Y giấu đi cảm xúc, hỏi: “Nhiều người thích Vân Dã vậy sao?”
“Đúng vậy, trước đây tớ cũng viết thư tình.” Từ Diêu cười tủm tỉm nói, “Nhưng mà cậu ta không để ý, không bao lâu tớ lại thích một người khác.”
Cô thất thần mà làm bài, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng cao gầy của cô gái lớn hơn bọn họ vài tuổi đang nhìn xung quanh, đôi mắt gần giống Vân Dã.
Kia không phải là phụ huynh Vân Dã chứ.
Doãn Vân Y đứng lên, đi qua nhìn vài lần, ở góc cầu thang, cô thấy cô gái và Vân Dã đang nói chuyện.
Vân Dã dựa vào khung cửa sổ gỗ cũ kỹ sau lưng.
Cô gái hỏi cậu: “Những thư tình đó, viết ở trước bàn của em sao?”
Vân Dã: “……”
Ngữ khí cô gái kinh ngạc: “Thật khiến người ta không thể tin được, cư nhiên có người sẽ coi trọng em chị.” Cô ấy bắt đầu cười: “Có lẽ là cô gái đẹp như vậy.”
Vân Dã nghẹn nửa ngày, nói: “……!Không phải.”
Trong giọng cậu không thể nhịn được nữa: “Vân Li chị ồn quá.”
“Chờ lát nữa chủ nhiệm lớp của em sẽ mắng chị sao?” Vân Li thở dài: “Chậc, Vân Dã, em có thể đừng gây chuyện nữa được không.”
“Nhiều nhất chỉ là mắng em thôi……” Vân Dã không kiên nhẫn nói, thấy Vân Li ủ rũ cụp đuôi, cậu giãy giụa trong chốc lát, xú mặt trấn an nói: “Chị giúp em thu phục chủ nhiệm lớp đi, đêm nay bao chị đi ăn.”
Vân Li hồ nghi mà nhìn cậu một cái: “Em trả tiền hay chị trả?”
Vân Dã bị cô vạch trần, khóe mắt cong lên, đúng lý hợp tình nói: “Chị trả ấy.”
Vân Li: “……”
Hai chị em nói xong, rồi đi lên lầu, thấy thế, Doãn Vân Y thu người lại, chạy chậm về phòng học.
Trở lại chỗ ngồi, tim cô đập thình thịch, bởi vì nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ mà cảm thấy chột dạ.
Bắt đầu làm bài tập, Doãn Vân Y bỗng nhiên có chút xuất thần.
Vừa nãy nhìn cách Vân Dã với Vân Li ở chung, trông rất tự nhiên lại thân thiết, tựa như cô với Doãn Dục Trình vậy.
Cô có chút hâm mộ.
Không lâu sau, Vân Dã trở về thu dọn cặp sách, trong ấn tượng của Doãn Vân Y, mới bị thầy giáo huấn xong thì nên mặt thối hoặc là khóc sướt mướt.
Vân Dã thoạt nhìn có chút bực bội, nhìn cô một cái, vác cái túi định trực tiếp chạy lấy người.
Doãn Vân Y cảm thấy cậu là người không thể hiện cảm xúc.
Cô ra vẻ đứng đắn mà làm đề trong chốc lát, không muốn bởi vì câu hỏi mình khiến cho ồn ào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn Vân Y viết một câu trên tấm thẻ nhỏ, không xoay người, trực tiếp từ trước ra sau đặt trên bàn cậu.
【 tớ cũng thường bị giáo viên phê bình, cậu không cần buồn đâu.
】
Cuối cùng còn kèm theo gương mặt tươi cười 【:)】.
Vân Dã nhìn cô một cái, sau một lúc lâu, cầm bút trên bàn, tùy tiện xoẹt hai lần, khi đi ngang qua chỗ ngồi của cô, ném lại tấm thẻ nhỏ cho cô, ngữ khí như mọi khi: “Đi rồi.”
Chỉ có hai ký hiệu tuỳ tiện——【:)】
Cuộc sống cấp 3 của Doãn Vân Y, bắt đầu không ngừng mà đi theo thân ảnh của Vân Dã.
Khi Vân Dã chơi bóng cô sẽ xem trộm cậu, cậu ghi điểm thì nhảy nhót với hoan hô, sẽ xem thứ hạng của cậu khi kết quả được công bố, vì thế trong lòng nhấp nhô, sau buổi tan học, thời gian ra cửa với Vân Dã không khác mấy, trùng hợp gặp được.
Cuộc gặp mặt ngẫu nhiên này, là ước mơ mỗi ngày của thiếu nữ khi đó.
Hội thể thao lớp 10, tất cả học sinh đều dọn ghế ra sân thể dục, dòng người chen chúc xô đẩy.
Đại hội thể dục thể thao của trường kéo dài ba ngày, sau đó, học sinh trong lớp liền chơi trò chơi tại chỗ.
Người thua phải chơi Truth or Dare.
Vân Dã vừa kết thúc cuộc đua tiếp sức, khi thở phì phò trở về, bị người ta kéo lên ghế.
Cậu mặc áo thể thao, cơ thể còn chưa nẩy nở hoàn toàn, đường cong cơ bắp trên cánh tay cũng không rõ ràng.
Doãn Vân Y cầm một chai nước đưa cho cậu.
Vân Dã nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Khi cậu uống nước, hầu kết di chuyển lên xuống, mồ hôi nhỏ giọt từ tóc, Doãn Vân Y nhìn một hồi, nhận thấy được ánh mắt cậu dời tới, tim đập như hươu chạy mà cúi đầu.
Trò chơi còn đang tiếp tục.
Vì Vân Dã vừa mới đến, mơ màng hồ đồ thua mấy lần, câu hỏi nọ thành thật tới tới lui lui không nhiều
“Cậu cảm thấy cô gái nào xinh nhất ở hiện trường?”
Vân Dã không muốn trả lời loại câu hỏi này, cậu từ chối nói: “Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau.”
“Vậy cô gái nào ở hiện trường hợp gu cậu nhất?”
Vân Dã nâng mắt, nhanh chóng nói cái tên: “Doãn Vân Y.”
Câu hỏi này được các chàng trai khác nói qua, nhưng không mạnh mẽ bằng câu trả lời của Vân Dã.
Rõ ràng là không có vận động, cô cảm thấy trên người mình cũng toát ra lớp mồ hôi mỏng.
“Cậu cảm thấy tóc của Doãn Vân Y buộc lên hay xõa xuống mới đẹp hả?”
Vân Dã a một tiếng, dựa lưng vào ghế đung đưa tới lui, cong mặt mày cười như ánh mặt trời: “Tôi chưa thấy cô ấy xõa tóc bao giờ.” Những người khác không thuận theo không tha, một lát sau, cậu thuận miệng đáp: “Xõa đi.”
Cô gái bên cạnh trêu chọc cô: “Vân Y mặt cậu đỏ kìa!”
Trong lòng Doãn Vân Y khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nhìn ánh mắt của Vân Dã: “Có hơi nóng.” Cô tìm cớ: “Tớ đi tiệm tạp hóa.”
Đến trước tiệm tạp hóa, Doãn Vân Y nhẹ nhàng thở ra, may mà mình không bị lộ tẩy.
Cô muốn mua kem ốc quế, tiệm tạp hóa chỉ có thể thanh toán bằng tiền mặt hoặc online.
Doãn Vân Y chỉ có tiền trong thẻ trường, liền xua tan cái ý nghĩ này.
Bên cạnh có bảng đoạt giải trong đại hội thể thao của trường, cô nghỉ chân, tìm kiếm tên Vân Dã một lúc.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng của Vân Dã: “Cậu nhìn thấy tên tôi không?”
Doãn Vân Y rõ ràng đã thấy, theo bản năng phủ nhận nói: “Không nhìn thấy……!Ở đâu?”
“Chỗ đó” Thiếu niên đi lên trước, trực tiếp duỗi tay chỉ vào tên của mình, Doãn Vân Y nhìn mặt cậu, dừng vài giây, lại ngốc ngốc mà nhìn về phía hai chữ Vân Dã trên bảng thông bao.
“Mua thừa, cho cậu đấy.” Vân Dã đưa kem ốc quế trong tay cho cô, Doãn Vân Y không phản ứng lại, duỗi tay nhận lấy.
Vân Dã ngậm kem cắn một miếng, dùng tay cầm cái thẻ, giơ giơ lên nhìn cô: “Đi về thôi.”
“……”
Ánh mắt của Doãn Vân Y vẫn nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, theo sau, chuyển dời đến kem ốc quế hương hoa anh đào trong tay.
Cô nhớ không rõ, sao trên thế giới này sẽ có người đẹp như vậy.
Tuy nhiên, sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình hồi từ nhỏ đã khiến Doãn Vân Y chôn sâu mối tình này trong lòng.
Doãn Vân Y nghĩ, có lẽ cũng như Từ Diêu như vậy, loại thích này chỉ là ngây thơ nhất thời.
Rất nhanh thôi sẽ sớm biến mất.
Qua mấy ngày, gia đình nói với Doãn Vân Y, Doãn Dục Trình công tác ở thành phố Nam Vu, cô phải chuyển trường.
Nghe thấy tin tức này, Doãn Vân Y lập tức nghĩ đến, là thiếu niên khiến mình có mối tình đầu.
Không kiềm chế được cảm xúc, cô đã bật khóc sau khi biết tin.
Cảm xúc của Doãn Vân Y thường ôn hòa ổn định, Doãn Dục Trình nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, vội trấn an cô.
Cô dừng lại một lúc, thút tha thút thít nói: “Trường học ở đó không tốt bằng ở đây, em muốn thi đậu đại học.”
Doãn Dục Trình cười thành tiếng: “Thành tích kỳ tuyển sinh Y Y của chúng ta tốt như vậy, anh trai giúp em liên hệ trường cấp ba tốt nhất ở Nam Vu nha.”
“Em không quen với thức ăn ở đó.”
“Ba mẹ cũng sẽ đi theo, kêu ba mẹ nấu món Tây Phục cho em.”
“Em còn chưa học xong lớp huấn luyện.”
“Anh trai sẽ chuyển em đến lớp huấn luyện ở Nam Vu.”
Doãn Vân Y còn đang nỗ lực: “Bạn bè của em đều ở đây.”
Doãn Dục Trình an ủi cô: “Anh biết em không nỡ bỏ bạn bè ở đây, nhưng Y Y của chúng ta đến trường mới sẽ có bạn mới mà.”
“Nhưng, nhưng mà……”
Giọng Doãn Vân Y nghẹn ngào lên.
Nhiều năm như vậy, thiếu niên như Vân Dã, cô chỉ gặp được người như vậy.
Cô không ngừng lau nước mắt, ba mẹ và anh trai sắp rời khỏi thành phố Tây Phục, cô sẽ không tùy hứng và thêm ngăn cản vì bản thân còn thích mông lung.
Chẳng qua, cô rất buồn.
Cô sẽ không còn được gặp lại Vân Dã.
Doãn Vân Y nói Từ Diêu biết tin mình phải chuyển trường.
Tin tức nhanh chóng bị rò rỉ, những người bạn học đã gắn bó hơn một năm với cô đến tạm biệt cô, rất nhiều người còn tặng quà chia tay với cô.
Nhưng không có Vân Dã.
Đối với thiếu nữ mà nói, nỗi lòng mới chớm nở còn chưa cho đối phương thích liền dự định phong ấn vĩnh viễn.
Ngày đó rời trường, suy nghĩ đến cảm xúc của cô, Doãn Dục Trình đặc biệt đến trường đón cô, Doãn Vân Y yên lặng mà đi trên đường, khi đến gần sân bóng, cô nghe được tiếng bước chân với tiếng bóng rổ đập trên mặt đất.
Doãn Vân Y thoáng nhìn bóng dáng quen thuộc kia, ngừng bước chân.
Doãn Dục Trình hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Cô lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục bước đi.
“Doãn Vân Y ——”
Rất xa, ô nghe thấy giọng nói của Vân Dã, vang vọng trong sân thể dục trống trải.
Doãn Vân Y lập tức quay đầu lại, Vân Dã đang ở rìa sân bóng rổ, cách cô rất xa, cô thấy không rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng cô rất chắc chắn, đối phương đang nhìn cô.
Mấy chục giây sau, bóng dáng cao gầy kia vẫy chào cô.
Cô nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Gió nhẹ mái tóc mềm của cô.
Đây là lần đầu tiên cô xõa tóc ở trường, có lẽ chỉ là sự vui đùa vô tri tuổi trẻ của đối phương, nhưng cô làm thật.
Cô muốn cho Vân Dã thấy.
……
Ở trường trung học Nam Vu, Doãn Vân Y ngồi ở hàng ghế đơn cạnh cửa sổ, không cùng bàn, chỉ có ánh nắng Nam Vu làm bạn với cô.
Cô thỉnh thoảng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới khi còn cấp hai cô liếc ra ngoài cửa sổ, có thể thấy Vân Dã trên sân bóng rổ ở dưới lầu chạy với quả bóng.
Cô không có di động, thời gian lên mạng cũng bị hạn chế bởi gia đình, cuối tuần vài phút thời gian lên mạng, cô mở Wechat, thấy hình đại diện chim cánh cụt ban đầu của Vân Dã, nhưng không biết gửi tin nhắn gì.
Cô dần thích nghi với ngôi trường mới, cuộc sống của cô không hề thay đổi.
Cho đến khi nhận được tấm bưu thiếp từ trung học thực nghiệm Tây Phục.
Doãn Vân Y nhìn thoáng qua đã biết đó là nét chữ của Vân Dã, bưu thiếp không đề cập thông tin gì liên quan đến cậu, chỉ nói cho cô: 【 cả lớp làm quà sinh nhật cho cậu, nhờ chị gái của Vân Dã giúp đưa tới thành phố Nam Vu.
Doãn Vân Y, sinh nhật vui vẻ.
】
Khi Doãn Vân Y nhận món quà từ Vân Li, nhìn thấy dòng chữ gọn gàng sạch sẽ trên hộp —— gửi Doãn Vân Y , vẫn là nét chữ Vân Dã.
Trái tim cô đập như sấm, nhìn lén Doãn Dục Trình một cái.
Sau khi về nhà, Doãn Vân Y đem hộp về phòng, cẩn thận mở ra.
Cây hoa anh đào màu hồng nhạt đặt trong quả cầu pha lê trong suốt
Cô để ý những ngôi sao nhỏ trên cánh hoa, tắt đèn, là màu trắng huỳnh quang.
Hoa vĩnh sinh ở trên bàn sách hơi hơi sáng lên.
Doãn Vân Y nhìn món quà này, nhớ tới thiếu niên ở phương xa kia.
Có lẽ cô may mắn, ít nhất là được người cô thích phụ trách chuẩn bị mấy thứ này.
Ngay từ đầu, Doãn Vân Y cho rằng chỉ là trùng hợp, thẳng đến khi cô phát hiện, bưu thiếp nhiều lần, mỗi một tấm đều là nét chữ của Vân Dã.
Doãn Dục Trình phát hiện sớm hơn, thấy Doãn Vân Y vẫn không nói tình hình thực tế cho anh, cầm lấy một đống bưu thiếp, hỏi cô:”Trước kia lớp em còn có người phụ trách viết thư sao?”
Doãn Vân Y cũng học theo anh ôn nhu mà cười, nhưng không trả lời.
Doãn Dục Trình ắc bén hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, ngồi bên cạnh cô.
Cây bút di chuyển vững vàng trên sách bài tập, anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Doãn Vân Y, thuận miệng hỏi câu: “Đây là cậu con trai thích em?”
Đầu bút chì bị gãy.
Doãn Vân Y còn ra vẻ trấn định mà ấn ấn bút chì, đáp: “Cái gì?”
“Chắc là tên Vân Dã.” Doãn Dục Trình tiếp tục thăm dò, bàn tay trên sách bài tập cứng đờ, Doãn Vân Y cúi đầu cam chịu: “Anh, anh đừng nói cho ba mẹ biết.”
“Nhưng như vậy không tốt đâu.” Doãn Dục Trình nghiêm túc hơn một chút: “Đối với thích người khác ta, chúng ta phải cư xử nghiêm túc.
Không thích đối phương, nên từ chối rõ ràng, bằng không cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy.”
Doãn Vân Y im lặng một lúc, mới ngoan ngoãn nói: “Em biết ạ.”
“Vậy cuối tuần em sử dụng máy tính đi, nói rõ ràng với cậu ấy.” Doãn Dục Trình không lại bám chuyện này, sắp xếp bưu thiếp cho cô rồi đặt lên giá sách.
“Vâng.” Doãn Vân Y thuận theo nói, cúi đầu làm bài tập.
Cuối tuần, Doãn Dục Trình kéo dài thời gian sử dụng Internet của cô lên nửa giờ.
Khi tắt máy, Doãn Vân Y quên tiến hành xác nhận lần thứ hai, máy tính vào trạng thái chờ.
Doãn Dục Trình đặt đĩa hoa quả lên bàn của cô, ôn nhu hỏi: “Nói chuyện xong với cậu ấy rồi à?”
Doãn Vân Y: “Vâng.”
“Cậu ấy có buồn không?” Doãn Dục Trình nhàn đến mức nhàm chán, ngồi ở trong phòng cô, thấy cô không trẩ lời, quá chốc lát, lại hỏi: “Phản ứng cậu ấy thế nào?”
“……”
Doãn Vân Y đang làm cuốn sách luyện thi thi tuyển sinh đại học mà cô đã xem nhiều lần, cô ngẩng đầu, nhìn nhìn cửa phòng mình: “Anh, hiện tại em không có thời gian.”
Bị em gái đuổi ra phòng, Doãn Dục Trình ăn không rồi ngồi về thư phòng, nhìn thấy trưởng máy không quan, hắn mở ra màn hình, trên máy tính còn đăng Doãn Vân Y tài khoản.
Lo lắng cô tìm từ không khoẻ, Doãn Dục Trình mở cửa sổ trò chuyện của cô nhìn cái, là cuộc trò chuyện buổi chiều.
phiên âm của Vân Dã 【Yún yě】, Doãn Vân Y【Yǐn Yún Yī】
yyy: 【 Vân Dã 】
yy: 【? 】
Vân Dã trả lời trong vài giây, Doãn Vân Y suy nghĩ hồi lâu, mới gửi câu tiếp theo.
yyy: 【 Cậu đang làm gì? 】
yy: 【 làm 5.3.
Còn cậu thì sao? 】
5.3: Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm mô phỏng 3 năm
yyy: 【 tôi cũng làm 5.3, cậu làm cuốn nào, đến đâu thế? 】
yy: 【cuốn ngữ văn, tác phẩm văn cổ điểm thi 4.
】
yyy: 【 ồ, tôi đây cũng đang làm.
】
Nửa giờ sau.
yy: 【 bái bai.
】
Chỉ nhìn vào nick name một cách đơn thuần, Doãn Dục Trình gần như nhận không ra cái nào với cái nào, một cái dùng ảnh đại diện chân dung chim cánh cụt đực, một cái không rành thế sự dùng ảnh đại diện chim cánh cụt cái y như vậy.
Doãn Dục Trình có chút ba chấm, nhưng cũng lập tức hiểu ngầm, vốn dĩ hai người ái mộ lẫn nhau.
Anh tắt máy tính, không đề cập đến chuyện đó với Doãn Vân Y.
Đây là lần đầu tiên Doãn Vân Y nói dối người nhà.
Cô không biết khi mình nói dối, vốn dĩ có thể mặt không đổi sắc như thế.
Doãn Vân Y không nói lý do cụ thể tại sao bản thân lại làm như vậy.
Nhớ lại hình ảnh đã thấy khi bước vào lớp học mấy năm trước, Vân Dã lười biếng nằm dài trên bàn, duỗi một tay đến trước bàn, nhàm chán bấm bút bi liên tục.
Nhớ tới cậu làm liều ở trên sân bóng rổ, sau chống đầu gối thở phì phò sau khi ném bóng, thỉnh thoảng ngước lên như nhìn thấy cô trong đám đông.
Nhớ tới trong 5 năm hai người quen thuộc mà lại xa lạ, sẽ trêu đùa đối phương như người bạn đồng trang lứa, cũng sẽ duy trì khoảng cách nam nữ cơ bản.
Vân Dã và cô chưa từng quá thân mật,, khoảnh khắc gần nhau nhất là ngón tay nhẹ nhàng chạm đến đối phương khi nhận cục tẩy.
Khi đó Doãn Vân Y cho rằng, chỉ có tim mình đập thình thịch.
Nhận được từng tấm bưu thiếp đến từ thiếu niên.
Mỗi một chữ, đều cố gắng che giấu tâm ý bản thân, mà mỗi một chữ, đều không che giấu được tâm ý của mình.
Hóa ra không phải mình cô đơn phương yêu thầm.
Cho nên, từ trước đến nay cô đều ngoan ngoãn thành thật, về chuyện này, chọn cách nói dối người nhà.
Dùng cách riêng của mình, bảo vệ thật cẩn thận đoạn tình cảm mới nảy sinh này.
Hai người phải đối mặt với kỳ thi đại học, Doãn Vân Y không lỗ mãng mà chọc phá tâm ý.
Nhưng cô cũng không có ý làm đối phương đơn phương tiêu hao quá mức.
Cô tìm lý do mượn mười đồng từ Doãn Dục Trình, anh nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, vẫn đưa tiền cho cô.
Doãn Vân Y chọn ra một bộ bưu thiếp đẹp trong siêu thị ở trường trung học Nam Vu.
Do dự hồi lâu, cô vẫn viết lúc đầu ——【các bạn học lớp 11 ban 15】.
Thẳng đến khi Vân Dã đến Nam Vu trong kỳ nghỉ đông, khi Doãn Vân Y nhìn thấy thiếu niên, nhất thời mịt mờ, nhưng cũng là cách chân thành nhất để nói cho đối phương tâm ý của mình.
Cô tặng quà cho Vân Dã, dùng giống cách trên ghi rõ tên——【 gửi Vân Dã 】.
Trong thời gian tiếp theo, để tránh ba mẹ phát hiện, Doãn Vân Y với lớp 11 ban 15 , lớp 12 ban 15 gửi bưu thiếp một năm rưỡi, mượn 10 đồng vô số lần từ anh trai mình.
Cô thực sự có thể ký tên của mình, mà Vân Dã vẫn cần phải lấy tên khác dùng đại diện lớp.
Thành tích của Doãn Vân Y thấp hơn Vân Dã một ít, giao ước với cậu cùng thi vào Tây Khoa Đại, cô không còn đi du lịch với Doãn Dục Trình vào các kỳ nghỉ, tất cả tinh lực dồn vào việc chuẩn bị kỳ thi.
May mà.
Cô thi đậu trường đại học tốt nhất như ý nguyện.
Cũng mãn nguyện có thể học cùng đại học với Vân Dã.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Doãn Vân Y nói thật với Doãn Dục Trình, cô định học cùng chuyên ngành trong trường với Vân Dã.
Vốn lo lắng Doãn Dục Trình nói cô luyến ái não, nhưng anh chỉ ý vị thâm trường mà nhìn em gái mình vài lần, nhấp một ngụm soda sảng khoái, hơi mang ưu thương nói: “Anh cũng muốn yêu đương vườn trường.”
luyến ái não: đặt tình yêu lên hàng đầu.
Doãn Vân Y: “……!Anh, anh 28 rồi.”
“Ông anh già 28 tuổi không xứng có yêu đương vườn trường sao?” Doãn Dục Trình buồn bã nói: “Có thể kêu bạn trai nhỏ của em tới chỉ bảo anh trai em không?”
“Chúng em còn chưa yêu nữa.” Doãn Vân Y lập tức phản bác nói.
“Nhưng lúc ấy Y Y của chúng ta vì bạn trai nhỏ mà ngủ trên ghế của bệnh viện nha.” Doãn Dục Trình trêu chọc cô, mặt Doãn Vân Y đỏ lên, cũng không sợ thừa nhận: “Em chính là bằng lòng.”
Cô bằng lòng làm nhiều chuyện vì Vân Dã, tương tự như vậy, cô rất rõ ràng, Vân Dã cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi có thư thông báo từ Tây Khoa Đại, gia đình mua cho Doãn Vân Y điện thoại làm quà.
Mỗi ngày Doãn Vân Y đều sử dụng điện thoại này gửi tin nhắn cho Vân Dã.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học cực kỳ dài, Doãn Vân Y dành mỗi ngày để xem trước mỗi ngày chương trình đại học ở trong phòng, cô không tìm thấy lý do để xin ba mẹ tới Tây Phục.
Cô phát hiện hai từ mà bản thân viết nhiều nhất trên giấy là ——
【 Vân Dã 】
【 nhàm chán quá 】
Cùng nhau đọc hai chữ này, tựa như, người phương xa cũng trở nên sống động.
Cô nhìn dòng chữ mà xuất thần viết, tự cười thành tiếng.
Có lẽ cậu cũng ở nhà chán muốn chết, nói không chừng cũng nghĩ về cô, muốn gặp cô.
Ngày đó cô nhận được điện thoại của Vân Dã ——
“Tôi tới Nam Vu.”.