Đọc truyện Chiết Ánh Trăng – Chương 84
Trước khi đến Nam Vu, Vân Li đã liên lạc trước với ba mẹ Giang Uyên, chiều nay sẽ tới thăm hỏi.
Vân Li không ở Giang Nam Uyển quá lâu nên kiếm cớ đến Nam Lý Công gặp bạn học nữ, cô mượn xe của Phó Chí Tắc ra ngoài.
Kể từ khi Phó Chí Tắc nói với cô về chuyện của Giang Uyên, cả hai đều không trao đổi với nhau về chủ đề này nữa.
Biểu hiện của anh luôn làm người ta cảm thấy, giống như không có gì quấy nhiễu anh.
Vân Li nhớ tới phần lớn số thuốc ngủ anh tiêu hao trong ngăn kéo.
Mới đến công ty, Chu Điều từng nói qua với cô, Giang Uyên là con trai duy nhất, mấy người trong Unique đều có chung tình cảm anh em với anh ấy, sau khi anh ấy qua đời, Chu Điều với các thành viên Unique cùng nhau quyên góp một khoản tiền cho ba mẹ anh ấy.
Lúc ấy, ba mẹ Giang Uyên liên tục xác nhận Chu Điều, bên trong không có tiền Phó Chí Tắc gửi, mới nguyện ý nhận lấy.
Chuyện này, Phó Chí Tắc cũng biết.
Chu Điều còn nói với cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn có người lén gửi tiền cho ba mẹ Giang Uyên.
Vân Li mím chặt môi.
Chuyện này tựa như, ba mẹ Giang Uyên không thể chấp nhận con trai mình qua đời, mạnh mẽ chuyển trách nhiệm cho Phó Chí Tắc.
Nhưng anh làm gì sai sao, cần nhiều năm gánh vác loại áy náy với tội danh mà đối phương cứu tế cho như vậy sao?
Địa chỉ mà Chu Điều đưa cho cô chỉ cách Giang Nam Uyển nửa giờ lái xe, hướng dẫn dọc theo đường đi, trong lòng cô thấp thỏm không thôi.
Tiểu khu Giang Uyên ở được xây dựng vào những năm 1990, toà nhà cổ xưa, trên tường với trên cửa sổ chống trộm kiểu cũ bị rỉ sét loang lổ.
Tiểu khu nằm trong khu phố cũ khác của Nam Vu, sau khi sản nghiệp di dời thì cơ bản chỉ còn lại có người già cư trú.
Sau khi đến dưới lầu, Vân Li ấn chuông cửa, rất mau mẹ Giang lên tiếng trả lời mở cửa.
Phòng ở tầng 6, không có thang máy, khi Vân Li đi đến lầu 3 thì thấy ba Giang với mẹ Giang xuống lầu đón tiếp cô.
Giang Uyên lớn hơn Phó Chí Tắc vài tuổi, ba mẹ anh ấy hiện tại hẳn là ngoài 50, nhưng dung mạo già nua lại giống người 60 tuổi hơn.
Hai người nhiệt tình tiếp đón cô lên lầu, hỏi han ân cần với cô.
Giang Uyên học ở Tây Khoa Đại, mà lúc ban đầu khi Vân Li liên hệ bọn họ cũng cho đối phương biết mình là người Tây Phục, bọn họ không hề nghi ngờ thân phận của cô.
Phòng ở không lớn, liếc mắt một cái nhìn lại là phòng nhỏ hai phòng ngủ, nội thất trang trí đơn sơ giản dị, đồ dùng trong nhà có chút cũ, giữa phòng khách có cái TV LCD 27 inch.
“Đã lâu không thấy bạn học của Uyên Uyên đến chỗ chúng ta.”
Mẹ Giang nở nụ cười nhạt, tiếp đón Vân Li đến trước bàn trà ngồi xuống.
Nghe được lời này, Vân Li nhìn về phía bà, nếp nhăn trên mặt làm cô cũng có chút chua xót không thể hiểu.
Trên bàn có chuẩn bị không ít trái cây.
Bà mở TV cho Vân Li xem: “Cái TV này do bạn học Uyên Uyên tặng hai năm trước, chỉ có điều bác với ba thằng bé luôn vắng nhà, cũng không nhận được cuộc gọi nào, đến bây giờ cũng không biết là ai tặng.”
Vân Li: “Hai bác khỏe không ạ?”
Ba Giang cười cười: “Khá tốt, cuộc sống cứ như vậy liền trôi qua, khi nhớ con trai thì vào phòng xem đồ của thằng bé.”
“Con có thể xem phòng của học trưởng được không?” Vân Li không nói thẳng ý đồ mình đến, mẹ Giang tựa hồ tập mãi thành thói quen, đứng dậy dẫn cô vào phòng.
Phòng của Giang Uyên không lớn, có cái cửa sổ kiểu cũ ở phía nam, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây, còn trải đệm giường, bên cạnh là một cái bàn học sinh bằng gỗ, phía trên đặt đầy sách hướng dẫn khác nhau cho cấp 1, cấp 2, cấp 3.
Nội thất được bày biện tựa như vẫn có người sống.
Trên tường dán mấy tấm ảnh chung, đơn giản là dùng băng dán so le không đồng đều ở bốn góc.
Ảnh chụp không có màng ép nhựa, đã oxy hoá màu vàng cùng với phai màu.
Cô thấy được bên trong mấy ảnh đều có Phó Chí Tắc, là ba mẹ Giang Uyên dẫn hai người bọn họ đi câu cá với chơi bóng.
Nhìn thấy Vân Li đang xem ảnh chụp, mẹ Giang nói: “Ảnh chụp cơ bản là bác với ba thằng bé, còn có một người bạn từ nhỏ lớn lên với Uyên Uyên.
Cậu ấy là bạn cùng lớp của Uyên Uyên, cháu biết cậu ấy sao?”
Nói tới đây, bà thở dài, “Uyên Uyên xem cậu ấy như em trai mình, chúng ta cũng coi cậu ấy như con trai của mình.
Nhưng từ Uyên Uyên đi rồi, chúng ta đã không gặp cậu ấy nhiều năm rồi.”
“……”
“Cậu ấy cũng là đứa nhỏ tốt.”
Vân Li: “Anh ấy không tới thăm hai bác ạ?”
Người phụ nữ trước mặt im lặng một lúc, ánh mắt ảm đạm nói: “Đã tới, nhưng chúng ta kêu cậu ấy đừng đến.”
Vân Li theo lời nói, thử hỏi han: “Anh ấy làm cái gì sao?”
“Đứa nhỏ kia đơn thuần, có lẽ hành vi của bản thân đã vô ý làm tổn thương Uyên Uyên, cậu ấy cũng sẽ không biết.”
Mẹ Giang nhìn chăm chú ảnh chụp, “Uyên Uyên sinh bệnh, cậu ấy đồng ý với chúng ta nhìn Uyên Uyên, nhưng lúc ấy cậu ấy bận, có thể cũng không quá để bụng đi.”
Giọng nói của bà bình thản nhưng lại kiên quyết: “Làm cha mẹ, chúng ta không có tư cách thay Uyên Uyên chấp nhận cậu ấy bồi thường.”
Dưới góc nhìn ba mẹ Giang Uyên, phần cuối cùng nhật ký của anh ấy, không thể nghi ngờ là đang nói bản thân bị Phó Chí Tắc ưu tú đè sụp đổ, mà bọn họ cũng không thể chấp nhận Phó Chí Tắc nói rõ rằng anh ấy đã nuốt thuốc, cuối cùng Giang Uyên không có uống.
Tựa như căn bản Phó Chí Tắc không để tâm đến chuyện của Giang Uyên, không giám sát anh ấy uống thuốc, không chú ý cảm xúc của anh ấy,chỉ theo đuổi sự phát triển của bản thân.
Trước khi đến, Vân Li xuất phát từ đau lòng với ý muốn bảo vệ Phó Chí Tắc, ít nhiều gì đối với ba mẹ Giang Uyên có chút ấp úng tức giận, cô vốn tưởng rằng sẽ đối mặt chính là ba mẹ cố chấp bảo thủ, oán trời trách đất.
Như vậy cô có thể còn có lý do đi thuyết phục bản thân nhắc lại chuyện thương tâm của đối phương.
Nhưng đối phương rất bình tĩnh, bởi vì từ góc độ của bọn họ, sự thật đó là như vậy.
Vân Li hỏi: “Cháu có thể xem sách của anh ấy không?”
“Có thể.”
Mẹ Giang nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc, ôn nhu nói, “Cơ bản đều là sách hướng dẫn, nơi này có mấy quyển nhật ký hồi nhỏ của Uyên Uyên, cháu muốn cũng có thể nhìn.”
Bà lấy mấy cuốn vở từ trên kệ sách ra, phong bì cơ bản đều là Ultraman.
Thời gian viết nhật ký của Giang Uyên cũng không cố định, ước chừng là mỗi tuần một lần, sẽ ghi lại sự kiện lớn xảy ra trong tuần đó, phần lớn nhật ký hồn nhiên vô ưu, bên trong viết rất nhiều câu chuyện thú vị về sự trưởng thành của mình, cũng có rất nhiều hình bóng của Phó Chí Tắc.
Ở nhật ký này, Vân Li chỉ đọc ra một tin tức.
―― Giang Uyên coi Phó Chí Tắc là em trai.
Vân Li lật từng trang, đến cuối năm nhất, nhật ký bị gián đoạn, lúc đó trong nhật ký anh ấy hầu như không có cảm xúc tiêu cực.
Cô dừng lại, ngẩng đầu hỏi bọn họ: “Sau khi học trưởng vào đại học thì không viết nhật ký ạ?”
Bệnh trầm cảm của Giang Uyên chắc là xuất hiện ở giai đoạn tiến sĩ.
“Chúng ta đều mang về tất cả đồ từ ký túc xá của thằng bé”
Mẹ Giang thoạt nhìn cũng có chút nghi hoặc, “Bác với ba thằng bé không tìm được cuốn nhật ký nào khác.”
Vân Li suy nghĩ trong chốc lát, hỏi bà: “Học trưởng có máy tính không ạ?”
“Có.”
Mẹ Giang lập tức mở ngăn kéo ra, trong đó có một laptop dày, bên cạnh đặt một ít vật lưu niệm ngăn nắp, Vân Li lưu ý đến bên trong có cái logo Unique bên trong.
“Cái này là Uyên Uyên tham gia chiến đội, Uyên Uyên tham gia chiến đội này lấy rất nhiều quán quân.”
Nhắc tới chuyện cũ của Giang Uyên, khi đưa đồ vật cho Vân Li, trong mắt mẹ Giang lập loè một chút kiêu ngạo.
Nhìn trong chốc lát, Vân Li mới ý thức được, đây là cái USB.
Chỗ cửa cổng Tiếp lời chỗ có dấu vết sử dụng rất rõ ràng.
“Bác gái, nếu không con giúp bác tìm nha? Nói không chừng có thể tìm được nhật ký của học trưởng vài năm sau ạ.”
Ba mẹ Giang Uyênthoạt nhìn cũng không phải là người thường sử dụng máy tính với điện thoại, nghe Vân Li nói giúp bọn bọ tìm nhật ký, nhìn cô liên thanh nói lời cảm ơn.
Mở máy tính mất khá nhiều thời gian, laptop cũ bị lag nặng, Vân Li kiên nhẫn đợi vài phút, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một máy bay không người lái, cô sửng sốt, là máy bay không người lái Vân Dã mang đi.
Chưa kịp miệt mài theo đuổi, Vân Li trực tiếp cắm USB.
USB không có thứ khác, chỉ thả một cái word hồ sơ.
Vân Li click mở, phát hiện bên trong là nhật ký năm hai sau này của Giang Uyên.
Tần suất viết nhật ký của anh ấy giảm xuống, ước chừng biến thành một tháng một lần, Vân Li nhanh chóng đọc nó.
Phần sau nhật ký ghi lại những việc trải qua của anh ấy kể từ năm cuối cấp.
Cảm giác chênh lệch và áp lực lớn phát ra từ cuộc sống nghiên cứu khoa học của anh ấy, Giang Uyên bắt đầu trở nên càng ngày càng bận.
edit: cho phép đổi thầy sang gã
Bất chấp công việc khó khăn, gã hướng dẫn vẫn không ngừng vắt kiệt thời gian cá nhân của anh ấy, tiến hành trào phúng chèn ép anh ấy nhiều lần, bất kể là sinh hoạt, nghiên cứu khoa học hay công việc.
Ngay từ đầu Giang Uyên cho rằng có thể đảo ngược tình thế bằng năng lực của mình, nhưng gã hướng dẫn tước đoạt tất cả phương vị thời gian với thành quả của anh ấy, gã sẽ kêu Giang Uyên trông trẻ giúp mình, mua cơm, mua đồ ăn từ từ, gã coi tất cả đầu ra của Giang Uyên là rác rưởi, nhưng quay đầu lại cướp đi quyền tác giả, nếu Giang Uyên không đồng ý liền uy hiếp anh ấy thôi học.
Giang Uyên đã báo cáo với học viện, viết thư cho hiệu trưởng, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, hơn nũa thậm chí gây nên gã hướng dẫn sẽ công khai nhục mạ.
Tự tin với khí phách hăng hái dần bị mài mòn, trở nên tàn tạ.
Nhưng mà, ba mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào anh ấy, thậm chí trông cậy vào anh có thể làm giáo sư, cải thiện hoàn cảnh kinh tế bình thường và địa vị xã hội của gia đình.
Mỗi lần giơ điện thoại muốn nói chuyện, sau khi nghe thấy ba mẹ tha thiết thăm hỏi, anh ấy đành phải nghẹn về.
“Mọi chuyện với con đều khá ổn.”
Ngay từ năm đầu tiên, Giang Uyên cũng đã không thể chấp nhận, anh ấy đau đớn tột cùng, muốn thay đổi mọi thứ.
Nhưng những người khác phòng thí nghiệm đều yên lặng chịu đựng, một mình anh phản kháng kích liệt nhất.
Một mình anh phản kháng, lại như là kẻ hề nhảy nhót.
Rất mau, anh bắt đầu hoài nghi bản thân bất tài, là không thể cân bằng tất cả chuyện của bản thân, là bản thân không thể làm gã hướng dẫn của mình vừa lòng.
Anh ấy thỉnh thoảng đề cập chuyện thôi học với ba mẹ, nhưng làm cho bọn họ mãnh liệt phản đối.
Lúc đầu anh phỉ nhổ với Phó Chí Tắc một ít, sau đó sợ Phó Chí Tắc cảm thấy anh ấy không có tài cán gì, liền đè mọi chuyện ở dưới đáy lòng.
Trong nhật ký mấy năm nay thi thoảng lại xuất hiện những clip vui vẻ, đều là đi tham gia thi đấu với anh em tốt của mình, đi chơi bóng, đi leo núi…….!
【 cảm thấy hai điều may mắn nhất trong cuộc đời này, một điều là ba mẹ rất yêu tôi, một điều khác là anh em tốt A Tắc.
】
【 suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm.
Càng khổ sở, rất xin lỗi ba mẹ.
Nhưng nghĩ đến bất luận mình xảy ra chuyện gì, A Tắc đều sẽ giúp tôi chiếu cố ba mẹ, tóm lại vẫn là một điều may mắn.
】
……!
【 uống thuốc vẫn là có ích, rất ít suy nghĩ những chuyện tiêu cực kia, lập tức phải tham gia thi đấu, năm nay hẳn là lại có thể lấy quán quân rồi.
】
……!
【 gần đâu khá hơn chút, hình như ông chủ có ý nghĩ buông tha tôi, còn bảo tôi viết bài văn cho tốt, sau khi uống thuốc thì khả năng tập trung rất kém, tôi định dừng thuốc một thời gian, nộp bài văn trên tay ra ngoài trước đã, tiếp tục dùng thuốc sau khi đủ điều kiện tốt nghiệp tiến sĩ.
Ba mẹ với A Tắc chắc chắn sẽ không đồng ý, A Tắc ngày nào cũng trước cửa văn phòng nhìn chằm chằm tôi uống thuốc, như vị thần giữ cửa ý, bị cậu ấy phát hiện tôi không uống thuốc lập tức trở mặt.
Ừm, mọi người đều rất quan tâm tôi, cho nên tôi không muốn làm mọi người thất vọng nha.
】
Đây là trang cuối cùng trong nhật ký hồ sơ của Giang Uyên.
Vân Li nhìn vào cuốn nhật ký, khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện hai sườn mặt đều là nước mắt.
Đúng như lời Phó Chí Tắc nói, Giang Uyên ôn nhu đối với thế giới này, yêu thương người xung quanh nhưng lại bị đối xử bất công.
Thấy cô chảy nước mắt, mẹ Giang mang trái cây vào luống cuống, Vân Li dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Di động vừa rung, là tin nhắn của Phó Chí Tắc: 【 Li Li, khi nào về? 】
“Em tìm được nhật ký của học trưởng, em mới xem rồi.”
Vân Li hít hít cái mũi, ba Giang nghe vậy lập tức chạy vào phòng, đối với hai người mà nói, sau khi con trai qua đời, bọn họ chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm thứ trước kia từng gắn bó với anh ấy.
Vân Li thay bọn họ tìm được nhật ký suốt 6 năm.
Hai người mang kính viễn thị xem, đôi mắt bọn họ đã không tốt, nhìn màn hình một lúc thì thấy chua xót phát đau.
Thấy thế, Vân Li chỉ cho bọn họ thao tác cơ bản, liền xuống lầu đến tiệm photo in hai bản.
Trên đường về tiểu khu, Phó Chí Tắc gọi điện cho cô, điện thoại đối diện có chút ồn ào, ngữ khí anh tùy ý: “Khi về dẫn anh đến siêu thị nhé?”
“A Tắc.”
Vân Li tạm dừng một hồi lâu, mới gian nan nói: “Hôm nay em không đến Nam Lý Công để tìm thầy hướng dẫn của em.”
“……”
Phó Chí Tắc trầm mặc một lát, “Em ở Hòa Uyển?”
“Đúng……”
Vân Li rũ xuống đôi mắt, “Em tìm được nhật ký cuối cùng mấy năm qua của anh Giang Uyên, muốn em lái xe đón anh qua đây không?”
“Không cần, anh bắt taxi tới đó.”
Phó Chí Tắc không hỏi lý do cô ở Hòa Uyển, cũng không hỏi cô nội dung trong nhật ký, mà là hỏi: “Có làm khó em không?”
“Không có……”
“Ừ, em ở ngoài sao?”
Nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại cô, Phó Chí Tắc tự nhiên mà suy đoán, Vân Li ừ một tiếng, ngữ khí anh bình tĩnh nói: “Ở bên ngoài, chờ anh qua đó.”
Vân Lí cúp điện thoại, còn có chút sững sờ tại chỗ.
Cô cho rằng lúc này, Phó Chí Tắc sẽ quan tâm nội dung cuốn nhật ký hơn cô.
Nhưng anh không hề đề cập, mục đích anh tới, tựa hồ chỉ là không muốn cô gặp phải chuyện gì, cho nên kêu cô đợi ở bên ngoài.
Vân Li không nghe Phó Chí Tắc, cô về tới trong phòng, đưa hai cuốn nhật ký đã in cho ba mẹ Giang Uyên.
Cô kiên nhẫn mà bồi hai hai người già đọc.
Nhìn đến cuối cùng, mẹ Giang nước mắt đầy mặt, bà bụm mặt khóc rống nói: “Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao lại không nói với mẹ, vì sao không nghe lời bác sĩ nói chứ……”
Bà bỗng nhiên tê rần một chút, Giang Uyên cùng nàng đề qua, anh ấy nói mình không thích ứng cuộc sống tiến sĩ, muốn thôi học trực tiếp đi làm.
Giống như nhiều bậc cha mẹ, bọn họ không lắng nghe, bọn họ chỉ tập trung vào tiền đồ tốt đẹp của con cái.
Chính là……!Giang Uyên chỉ cần nói với bà một câu thì tốt rồi.
Dù bà thế nào, điều quan trọng nhất là, con trai mìn có thể sống bình an mà tồn tại.
Vân Li trầm mặc ở bên cạnh, chờ cảm xúc hai người bọn họ đều ổn định, mới nhẹ giọng nói: “Bác trai bác gái, hai bác đừng buồn, học trưởng yêu các bác như vậy, không hy vọng các bác như vậy ạ……”
Cô dừng một chút, lấy hết can đảm nói: “Thật ra lần này cháu tới là vì Phó Chí Tắc.
Bởi vì chuyện của học trưởng, A Tắc vẫn anh ấy luôn rất áy náy, cũng bởi vậy mà tạm nghỉ học một thời gian rất dài.”
“Bác trai bác gái, sự việc phát sinh năm đó, thật sự không thể trách A Tắc, một người nặng tình cảm như vậy, gần như coi học trưởng như anh trai ruột của mình, các bác xem nhật ký của học trưởng cũng có ghi, A Tắc có nhìn anh ấy uống thuốc, anh ấy cũng rất hy vọng học trưởng sống sót.”
Vân Li lần lượt nói bọn họ về chuyện của Phó Chí Tắc, điện thoại của cô rung lên liên hồi.
Vài phút sau, có người gõ môn.
Mẹ Giang đi tới mở ra, rõ ràng ngẩn ra khi nhìn thấy Phó Chí Tắc, anh im lặng mà vào nhà, nhìn thấy Vân Li bình an ngồi trên sô pha, mặt mày hơi nhíu mới buông ra.
Phó Chí Tắc đã không gặp ba mẹ Giang Uyên hơn ba năm.
Mấy năm nay cũng không tới phòng ở này.
Cuộc sống hai bác già thoạt nhìn diễn ra như bình thường.
Theo thói quen Phó Chí Tắc cho rằng đối phương cũng không muốn gặp anh.
Nhiều năm như vậy, đối với Giang Uyên, đối với đối phương là áy náy vô tận ép tới mức anh không thở nổi, một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ, Phó Chí Tắc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Vân Li nhìn anh cúi đầu, sợi tóc che mất một phần mắt, trong không gian chật chội tối tăm này, vai anh thon gầy có chút cứng đờ.
“Các cháu đi trước đi.”
Mẹ Giang còn đứng ở cửa, trong lời nói mang theo phập phồng.
“……”
Chợt bị hạ lệnh trục khách, thanh âm Vân Li có chút phát run: “Bác trai bác gái, học trưởng không trách A Tắc, hai bác cũng không nên trách anh ấy được không.”
Sắc mặt hai người trầm trọng, lại nói một lần: “Các cháu đi trước đi.”
“Bác trai bác gái……” Vân Li ngốc ngốc mà lặp lại một lần, Phó Chí Tắc đi đến bên người cô, dắt tay cô liền bước ra ngoài.
Ra đến cửa, anh dừng lại bước chân, nghiêng đầu nói một câu duy nhất.
“Xin hãy tự chăm sóc tốt bản thân ạ.”
=======================
T3075822032022.