Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 8: Đáng Tiếc


Đọc truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần – Chương 8: Đáng Tiếc


Tô Diệu cùng Nguyệt Khả Tuệ đi xuống tòa nhà giảng đường, đi vào phòng bảo vệ bên dưới nơi ông chú đang gác cửa kể lại tình hình, đồng thời mượn điện thoại gọi báo cảnh sát.
Nhưng Nguyệt Khả Tuệ lúc này vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, hai cái chân nhỏ của cô đều vẫn mềm oặt, lúc đi xuống tầng vẫn còn run bần bật, đứng lên đều khó khăn.
Tô Diệu vốn dĩ đã nói rằng hay là bạn ở chỗ này không nên di chuyển chờ một lát, mình đi gọi điện thoại rồi sẽ trở lại ngay.

Nhưng cô ấy không nghe lắc đầu liên tục, ôm thật chặt cánh tay của hắn nói không cần.

Cô ấy nói Tô Diệu đi rồi chỉ còn một mình ngồi ở chỗ này cũng sợ.
Bất đắc dĩ, Tô Diệu đành phải để cho cô ấy dựa vào người mình, dìu cô ấy cùng nhau đi xuống.
Để lọt sinh vật Dị Thứ Nguyên ở trong thành thị là sự kiện lớn tương đối đáng giá coi trọng, một cuộc gọi điện thoại gọi đi, chỉ trong vài phút mấy chiếc ô tô SUV màu đen sẽ dừng ngay bên ngoài cổng trường.
Một đám đặc vụ áo khoác đen bí hiểm tạo hình rất giống trong phim lần lượt xuống xe, nhanh chóng đi vào sân trường phong tỏa khu vực.

Đi cùng còn có mấy nhân viên y tế, họ kiểm tra thân thể và tình trạng tâm lý của Tô Diệu cùng Nguyệt Khả Tuệ.
Hơn nữa cho dù Tô Diệu có nói là không cần thiết, bọn họ vẫn khăng khăng choàng cho hắn một cái chăn lông.

Cũng không biết rằng đó có phải là một thói quen không, hay là vì để hắn nhìn trông giống nạn nhân hơn.
Một vị mặc áo khoác đen có chút giống người phụ trách đi tới.


Đó là một người đàn ông trung niên, cũng là nhân viên tháp tùng nhìn qua thì thấy dễ nói chuyện nhất.
Người đàn ông có mái tóc đen, nhưng đường chân tóc cao đến nỗi người ta không thể không cảm thấy tiếc cho ông ấy.

Nhưng biểu hiện của ông ấy rất nhu hòa, và có một lực từ tính thân thiện trong giọng nói của ông.
“Chúng tôi là “Người Canh Gác”.” Người đàn ông đưa ID của mình ra, và huy hiệu bạc được xếp nếp dưới sự phản chiếu của đèn đường.

“Chúng tôi hiểu rằng cháu cần nghỉ ngơi ngay bây giờ, nhưng chúng tôi phải hỏi một số câu hỏi.”
“Người Canh Gác” Tô Diệu từng nghe nói qua, và nó dường như là một đơn vị chuyên bảo vệ khu vực đô thị và dọn dẹp các sinh vật Dị Thứ Nguyên khác nhau xuất hiện trong khu vực đô thị.
Tô Diệu liếc nhìn vào giấy chứng nhận do người đàn ông đưa ra, khi thoáng nhìn thấy cái tên trên giấy chứng nhận không khỏi kinh ngạc “Kinh..

Kinh Đỉnh Thiên?”
Ai da, cái tên này thật sự rất khó gặp nha.
Người đàn ông sững sờ.

“Thế nào, chúng ta quen biết nhau sao?”
Có vẻ như ông ấy đã không nhận ra điều gì sai với tên của mình.
“Ồ không có gì, chỉ là giống như tên của một người quen.” Tô Diệu vội vàng khoát tay.

“Ồ?” Kinh Đỉnh Thiên mỉm cười, “Người quen đó của cháu tên gọi là gì?”
Nếu có một chủ đề chung, thật thuận tiện để rút ngắn khoảng cách, điều này có thể loại bỏ sự căng thẳng của nhân chứng và tạo điều kiện cho câu hỏi tiếp theo.
Gọi là gì à?
Điều này chỉ có thể hỏi Tô Diệu.

Thật ra, làm thế nào hắn ta có thể có một người quen với một cái tên như vậy? Hắn chỉ là nghe được cái tên “Kinh Đỉnh Thiên” không tự chủ được nghĩ thầm, trong đầu xuất hiện một loạt những cái tên khác như là “Vương Căn Cơ”, “Lý Cự Thạc”..

gì gì đó.
Nhưng Tô Diệu hắn lại là một thanh niên ba tốt ba quan chính trực, quang minh lỗi lạc, làm sao loại lời này có thể nói ra khỏi miệng chứ?
May mắn thay hắn suy nghĩ rất nhanh, dưới tình thế cấp bách linh cơ khẽ động, liền nói “À, bạn tốt của cháu kia, tên của cậu ấy gọi là Kinh Phá Thiên.”
Kinh Đỉnh Thiên “.

Cháu nói, đó không lẽ là Kinh Phá Thiên trong bộ phim hoạt hình cũ nổi tiếng « Bách Biến Kim Cương » của cái công ty Bảo gì gì đó à?”
Tô Diệu kinh ngạc “Trưởng quan ngài còn xem qua « Bách Biến Kim Cương »?”
Kinh Đỉnh Thiên cười ha ha “Đó là đương nhiên, tuổi thơ 8x nha, thời đó có ai là chưa xem đâu?”
Lần này Tô Diệu không khỏi kinh ngạc hơn, không khỏi một lần nữa đánh giá từ trên xuống dưới một phen Kinh Đỉnh Thiên.

Viên sĩ quan giống chú này thực sự là một người hậu thập niên tám mươi? Nhìn bộ dạng này tối thiểu hơn năm mươi ấy chứ?
Nếu mình muốn nói chú ấy dáng dấp quá gấp kia mà tính thì coi như xong, nhưng mà còn kiểu tóc này xin lỗi chứ lại là chuyện gì xảy ra?
Có điều cứ như vậy mục đích Kinh Đỉnh Thiên ngược lại cũng coi là đạt được, mọi người luôn sẵn sàng muốn nói chuyện với những người có chung sở thích.
Sau khi Kinh Đỉnh Thiên đặt câu hỏi, Tô Diệu đã mô tả ngắn gọn hình ảnh và đặc điểm của con quái vật Dị Thứ Nguyên mà họ gặp phải cho các sĩ quan canh gác.

Các sĩ quan có kinh nghiệm phong phú sàng lọc quái vật, và sớm hiểu ra hắn ta đang mô tả sinh vật nào.
“”Dạ Hành Quỷ”.” Kinh Đỉnh Thiên nhíu mày nói, “Nói như vậy vết nứt Thứ Nguyên một bên chiều không gian khác là “Đêm Vô Tận”.

Cũng không phải dễ dàng thoát khỏi quái vật Dạ Hành Quỷ như vậy, nhất là trong buổi tối, bị một con Dạ Hành Quỷ để mắt tới thì sẽ rất là nguy hiểm.”
Tô Diệu gật đầu “Đúng vậy, đã lĩnh giáo qua rồi, đúng là có chút khó chơi, cũng phí hết bao nhiêu sức lực mới giết chết được nó.”
“Chờ một chút, cháu nói cái gì?” Kinh Đỉnh Thiên kinh ngạc nói, “Cháu xử lý nó?”
“Vâng đúng vậy, nó đã chết rồi.” Tô Diệu nói, “Cháu ở trong điện thoại không phải đã nói rồi mà.”
Kinh Đỉnh Thiên thay đổi hoàn toàn ánh mắt đánh giá lại Tô Diệu.
“Nói lại lần nữa, cháu là tới đẳng cấp gì Dị Năng Giả?”
“Cấp độ F, vừa giác tỉnh không bao lâu.”
“Thế còn năng lực của cháu thì sao?” Kinh Đỉnh Thiên tiếp tục hỏi.
Cấp độ F có thể xử lý một con Dạ Hành Quỷ, có lẽ cũng phải có thứ Siêu Năng Lực gì đó vô cùng mạnh mẽ?
“Cháu không có năng lực.” Tô Diệu buông tay, “Thuần Sức mạnh hệ, cháu đoán là mặt tương đối đen mà.” (xấu hổ)
Kinh Đỉnh Thiên kinh ngạc hơn “Cháu không có năng lực đặc thù, cấp độ F, nhưng mà vẫn xử lý được một con cấp “Quỷ” sinh vật Dị Thứ Nguyên?”
Phân cấp sinh vật Dị Thứ Nguyên Tô Diệu cũng từng nghe nói qua, phía chính phủ hết thảy đem sinh vật Dị Thứ Nguyên theo thực lực đẳng cấp để phân Thần, Bạo, Long, Yêu, Quỷ năm cấp bậc.


Quái vật xuống dưới cấp “Quỷ” nữa không phải là không có, nhưng chỉ là tạp binh, cho nên cũng không tính bên trong phân cấp.
Có điều theo lẽ thường mà nói, cấp độ F nguyên năng Dị Năng Giả cũng vẻn vẹn chỉ có thể coi là “Nhập môn” mà thôi.
Một cái thuần Sức mạnh hệ? Mà lại mới vừa vặn giác tỉnh, không có học qua bất luận tình huống kỹ năng giác tỉnh gì lại đánh bại một con sinh vật cấp “Quỷ”?
Loại sự tình này có khả năng sao?
Kinh Đỉnh Thiên tiếp tục hỏi chi tiết.

Tô Diệu lúc đầu cũng không có ý giấu diếm, nên lập tức mô tả những gì đã xảy ra trong tòa nhà giảng đường.
Từ cách hắn ta gặp phải con Dạ Hành Quỷ ở cầu thang, đến cách hắn ta phát hiện ra con Dạ Hành Quỷ sợ ánh nắng mặt trời, lại đến Nguyệt Khả Tuệ vô tình xuất hiện bất ngờ tạo ra cơ hội, và cuối cùng hắn ta đã nhân cơ hội này, dẫn dụ Dạ Hành Quỷ bước vào bẫy trong phòng lưu trữ, hoàn thành phản sát.
Kinh Đỉnh Thiên im lặng lắng nghe xong, nhìn về phía Tô Diệu ánh mắt cũng không khỏi phát sinh một chút biến hóa.
Trước sự sống và cái chết vẫn có thể duy trì một sự can đảm bình tĩnh, trong thời khắc nguy hiểm vẫn tỉnh táo phân tích cục diện tính toán năng lực, còn có năng lực tùy cơ ứng biến phán đoán tại chỗ..
Nếu như là thành viên chính thức trong quân canh gác bọn hắn ngược lại cũng toi, nhưng bây giờ đứng ở trước mặt hắn là một học sinh lớp mười một bình thường!
Một học sinh còn chưa từng tham gia qua chiến trường, thử thách qua chiến đấu, thật sự là liệu có khả năng có tất cả tố chất kể trên này hay sao?
Kinh Đỉnh Thiên trầm ngâm một lát, đột nhiên lại hỏi “Cháu giác tỉnh năng lực thật sự là thuần Sức mạnh hệ?”
Tô Diệu không sợ người khác làm phiền lại lần nữa xác nhận “Đúng vậy ạ, cháu đều là đăng ký như thế trong hồ sơ ở trường học.”
Kinh Đỉnh Thiên không nói gì cả, chỉ khe khẽ thở dài trong lòng.
Thật là đáng tiếc.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.