Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 24: Bình Thường


Đọc truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần – Chương 24: Bình Thường


Tục ngữ nói trước lạ sau quen.

Với kinh nghiệm trước đây trong việc chế tạo mô hình tay phải, việc chế tác giáp tay tay trái tương đối đơn giản.

Hầu hết các bộ phận đều giống như những gì hắn ta đã thiết kế trước đó, và cấu trúc tổng thể cũng chỉ là đối xứng mà thôi.
Sau một ngày ở lỳ trong phòng ngủ, Tô Diệu cuối cùng cũng hoàn thành giáp tay tay trái vào buổi chiều.
Hình dạng và hoạt động của bộ giáp tương tự như tay phải trước đó, sau khi đeo nó lên thì hiệu suất dường như không khác biệt nhiều.
Nếu như để cử động mà nói, thì có cảm giác như giáp tay tay phải vẫn linh hoạt hơn một chút, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác.

Rốt cuộc thì hắn ta cũng quen với việc sử dụng tay phải hơn..
Có điều bây giờ tay trái cũng đã có trang bị, sau này có thể chi phối xuất ra đóng lại còn không phải dễ dàng sao.
Không lâu sau khi hắn hoàn thành xong công việc, thì anh họ Tô Cẩm Nghị cũng đến thăm.
Trong vòng ba giây sau khi chuông cửa reo, bố hắn mở cửa nhanh như tốc độ ánh sáng, rồi ông bước vào cửa với sự chào đón nồng nhiệt như dành cho các vị khách của tổng thống.

Mẹ hắn cũng xuất hiện từ hướng bếp với nụ cười trên khuôn mặt, trông như bà thấy hạnh phúc như gặp lại một đứa con trai khác.
Kỳ thật nói như vậy cũng không tính là khoa trương.

Trong trí nhớ Tô Diệu đối với việc hai anh em họ hồi còn nhỏ vẫn còn hơi ấn tượng.
Vào thời điểm đó, nhà của bác hắn cũng sống ở thành Lâm Giang và địa chỉ của hai gia đình cách nhau một dãy nhà.

Cuối tuần, họ sẽ luôn đến thăm nhà của nhau và họ thường ở nhà nhau qua đêm.
Hắn nhớ lúc đó mình cùng với anh họ đã chơi với nhau không biết bao nhiêu là trò chơi, cũng cùng nhau xem qua không biết bao nhiêu phim..


(đừng hiểu lầm, là phim hoạt hình đấy, mấy loại nghiêm chỉnh ấy nhé)
Anh ấy cũng coi như là đứa trẻ mà bố mẹ hắn đã dõi theo từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành.

Tô Diệu biết đối với bọn hắn mà nói coi như không phải là anh em ruột thịt nhưng cũng không kém là bao.
Có điều, bác hắn và gia đình ông đã chuyển đến thủ đô năm Tô Diệu đang học lớp ba ở trường tiểu học và họ hiếm khi liên lạc với nhau kể từ đó.
Tô Diệu không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ khuôn mặt của anh họ, nhưng hắn đoán rằng anh ấy đang rất vui về cuộc gặp gỡ lần này.
Tại sao lại nói như vậy chứ?
Bởi vì người anh trai này của hắn..

Là mặt đơ.
Ý cũng không phải thật sự nói là loại mặt đơ sinh lý kia, mà là loại mặt đơ một cách tự nhiên “Bạn không bao giờ biết được rằng anh ấy đang nghĩ cái gì”.
Vì thế anh ấy là thể loại mặt mũi cả ngày lạnh như băng điển hình trong Anime như poker kia (đừng nhầm với nhân vật Joker nhé), là kiểu toàn thân không thoải mái không giả vở khó chịu đó sao?
Hình như..

Ngược lại cũng không phải.
Bình thường Tô Cẩm Nghị làm cho người ta cảm giác cũng rất hiền hòa, không hề giống cái loại mặt như poker kia, và biểu hiện giống như kiểu nhân vật Anime mà tất cả mọi người đều đang nợ tiền mình vậy.
Anh ấy không bao giờ to tiếng với mọi người, và trong ấn tượng của Tô Diệu, anh ấy chưa bao giờ cãi nhau với bất cứ ai.

Ngay cả khi anh ấy có ý kiến rất khác với người khác, anh ấy sẽ chỉ kiên nhẫn lý luận với người khác, giống như cố tình che giấu đôi mắt của mình.

Để tránh làm tổn thương người khác.

Cho nên thà nói là mặt poker, chẳng thà nói là khả năng khống chế biểu cảm khuôn mặt của bản thân anh ấy quá độc đi.
Không giống như những biểu hiện luôn thay đổi của người khác, biểu hiện của Tô Cẩm Nghị giống như một câu hỏi lựa chọn duy nhất – hơn nữa mà vẫn còn là loại ba sự lựa chọn ABC.
Vẻ bề ngoài giống như chỉ có lúc anh ấy mỉm cười, lúc không cười, hay lúc giống như cười mà không phải cười, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác..
Ừm nói ví dụ như bây giờ, hẳn là “Lúc mỉm cười”.
Tô Diệu nhớ rằng anh họ của mình có biểu hiện giống hệt nhau khi nhìn thấy từng người thân của mình trong dịp năm mới, vì vậy hắn không biết tâm trạng thực sự của anh họ mình là như thế nào.
“Mau vào đi mau vào đi, thật sự là đã lâu không gặp rồi.” Mẹ hắn nhiệt tình chào hỏi dẫn Tô Cẩm Nghị vào nhà, đồng thời ra hiệu cho bố hắn ý bảo giúp anh ấy xách hành lý, “Dạo này có bận lắm không? Cháu trông có vẻ như bắt nắng đen đi.”
“Vẫn tốt ạ, cũng không tính là quá bận ạ.” Tô Cẩm Nghị mỉm cười gật đầu, “Thím dạo này gầy đi ạ? Dáng đẹp hơn so với trước kia.”
Mẹ hắn liên tục khua tay “Nào có? Đừng nói lung tung, rõ ràng là càng ăn càng mập..”
Tuy là nói như vậy, nhưng mà trên mặt của mẹ hắn rõ ràng là đang rất vui.
Cha hắn một bên đón lấy rương hành lý một bên cười nói “Bây giờ trông Cẩm Nghị càng ngày càng trưởng thành nhỉ, nhìn cháu đẹp trai hơn nhiều rồi..”
Tô Cẩm Nghị vẫn giữ nụ cười không thay đổi.

“Chú trông có vẻ rất có tinh thần, và dáng người của chú vẫn duy trì khá tốt đấy nhỉ.”
Cũng không biết có phải do cố ý hay không, khi anh ấy nói đến đây đột nhiên chú ý tới bụng bia đang nhô ra của cha hắn, ánh mắt không tự chủ được liền bị hấp dẫn nhìn qua..
Nụ cười của bố hắn dần cứng lại.
Ông bỗng dưng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Ông ấy cảm thấy mình cần phải xem xét lại bản thân, có phải là do mình từ đầu đến chân thực sự là không có chỗ nào đáng giá để khen hay không, đến nỗi người ta muốn nói hai câu tốt đều phải che giấu lương tâm..
Tô Diệu cũng chào hỏi vẫy tay với anh họ của mình, “Anh.”
Tô Cẩm Nghị nhìn hắn một lúc, rồi dừng lại nói “..

Em cao hơn rồi.”
Giọng điệu nghe giống như có hơi cảm động.

Mẹ hắn trở lại nhà bếp để nấu nướng.

Bố hắn và Tô Cẩm Nghị tùy ý nói vài câu, ngay sau đó để hai anh em đóng cửa phòng ngủ và từ từ nói chuyện.
Về đến phòng đóng cửa lại, Tô Cẩm Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi “Nghe chú nói, em cũng dự định thi học viện Siêu Năng hệ?”
“Vâng.” Tô Diệu trả lời, “Bởi vì sự thức tỉnh rất hiếm hoi mà, em không muốn lãng phí thiên phú này.

Dù thành công hay thất bại, hãy thử ít nhất một lần, để không phải hối tiếc trong tương lai.”
Tô Cẩm Nghị đã hiểu gật đầu “Đã có cơ hội này, quả thực là nên trải nghiệm thử.”
Anh ấy lấy ra một USB màu xanh nhạt từ túi bên trong áo khoác, với một huy hiệu không màu được in trên đó, trông giống như huy hiệu của trường học viện Siêu Năng hệ.
“Chú bảo anh hướng dẫn cho em một chút, chỉ bảo em một số bí quyết, nhưng nói thật điều anh có thể làm cũng có giới hạn.

Không phải nói anh không đồng ý giúp đỡ, nhưng có một số việc những người khác có thể giúp quả thật rất ít..”
Tô Diệu đã hiểu gật đầu “Em hiểu.”
Tất nhiên hắn ta biết rằng rất nhiều chuyện là không ai có thể làm thay.

Điều này thực sự giống như kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước.

Dù bạn vào trường tốt thế nào, dù gia sư giỏi đến đâu, cuối cùng bạn vẫn phải xem bạn có thể học được gì.
“Trước khi anh đến đây đã cố gắng thu thập được một số nội dung có thể sẽ trở thành bài thi vào năm tới, tất cả đều lưu ở trong này rồi.” Tô Cẩm Nghị nói, “Có chỗ là do chính anh tìm được, còn có một ít là anh nhờ bí quyết của bạn bè từ việc huấn luyện trong nội bộ mà xin được, có lẽ sẽ có trợ giúp cho em.”
“Ồ, để em xem.” Tô Diệu lấy ổ USB, đi đến máy tính và nhấn nút khởi động.
Bên trong vỏ thùng máy tính phát ra một tiếng rít giống như ống thông gió cũ nát, quạt CPU cố hết sức chuyển động, và tiếng ồn nghe như một ông lão gần đất xa trời mà vẫn phải đấu tranh từ trên giường đứng dậy chuẩn bị để đi làm.
Cái máy tính để bàn này đã tồn tại được một vài năm rồi.

Bộ xử lý được gọi là loại cổ xưa, có thể được gỡ bỏ và ném trực tiếp vào viện bảo tàng.
Chờ đợi một cách kiên nhẫn để thanh tải trên giao diện khởi động xoay như một vòng lặp vô hạn, Tô Cẩm Nghị đột nhiên nói “Em đã bao giờ nghĩ đến việc đổi sang một máy tính mới chưa?”
Tô Diệu cũng có một chút xấu hổ về tốc độ của chiếc máy tính cũ này, giải thích “Trước đây bố em đã từng nói rằng sẽ đổi cho em một cái mới, nhưng em chưa bao giờ muốn đổi sang một máy tính mới.


Cái máy này vẫn có thể dùng được, vì vậy..

đợi đến khi thi xong cấp ba rồi tính sau.”
Tô Cẩm Nghị gật đầu, không nói gì nữa.
Như thể một thế kỷ sau đó, màn hình rốt cục từ từ phát sáng lên, con trỏ chuột trong màn hình quay tròn không biết bao nhiêu vòng.
Tô Diệu cắm vào USB, kiên nhẫn chờ đợi máy tính đọc nội dung trong đó.
Nửa phút đồng hồ sau, máy tính rốt cục cũng đọc được số liệu USB.
Khoảnh khắc cửa sổ quản lý tài nguyên của máy tính tự động bật lên, Tô Diệu nhận ra có gì đó không ổn.


– -Có một chức năng “Truy cập nhanh” chết tiệt trong trình quản lý tài nguyên.

Phần dưới tự động liệt kê các bản ghi “Tệp được truy cập gần đây”.

Cái dễ thấy nhất trong danh sách các bản ghi bên dưới là tệp định dạng Avi có tiêu đề bất hòa không chừng mực..
Tô Diệu nhanh tay nhanh mắt, và tốc độ của tay hắn ta rất cao.

Tốc độ ánh sáng của chuột nhanh chóng tắt cái cửa sổ quỷ quái này, đồng thời hắn ta nguyền rủa cài đặt mặc định “Truy cập nhanh” đã hãm hại bố mày, rồi vô thức liếc nhìn người anh họ bên cạnh..
Mặc dù hành động của hắn là rất nhanh, nhưng hắn cũng biết rằng anh họ mình cũng là một Dị Năng Giả trâu bò, bằng vào động thái thị lực của đối phương thì trừ khi anh ấy vừa mới trùng hợp là đang ngáp, chứ nếu không thì chẳng có lý do gì mà không nhìn thấy rõ..
Tuy nhiên, Tô Cẩm Nghị vẫn giữ nét mặt “Không cười” trên khuôn mặt, và giọng anh bình tĩnh.

“Không có gì lạ, đó là chuyện bình thường đối với một cậu bé bằng tuổi em.”
Tô Diệu “…” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.