Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 20: Thật Sự Là Học Sinh


Đọc truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần – Chương 20: Thật Sự Là Học Sinh


Tiếng súng vang lên.
Lặc Tề vừa ra khỏi xe và đang đứng cạnh cửa xe buýt, tiếng súng phát ra từ phía đối diện xe buýt.

Ba phát súng liên tiếp, ba viên đạn bay xuyên qua kính chắn gió ở hai bên, mang theo tiếng hú chát chúa bay xoáy về phía Lặc Tề.
Đứng ở ngay vị trí phía đối diện, cách buồng xe đánh lén Lặc Tề, dĩ nhiên chính là Tô Diệu trong tay đang cầm khẩu súng lục.
Súng ngắn là lấy được từ trên người cái xác lính tuần tra bị ném ra ngoài cửa sổ.

Trước đó tên lính tuần tra này vừa mới bị phần tử khủng bố một cước đá bay ra khỏi khoang xe, Tô Diệu tin chắc rằng hắn ta đã nhìn thấy hành động cố gắng chạm vào bao da quanh eo, điều này khiến Tô Diệu khẳng định rằng anh ta có một khẩu súng trên người.
Từ đó trở đi Tô Diệu đã đem khẩu súng lục đưa vào trong kế hoạch phản kích của chính mình.

Đối thủ là cấp E Dị Năng Giả thông thường thì vũ khí nóng vẫn là có tác dụng, nếu bắn đạn trúng chỗ yếu hại thì đều như nhau có thể sẽ tạo thành sát thương trí mạng.
Đương nhiên, nếu khả năng thức tỉnh của Dị Năng Giả là một dị năng phòng thủ bất khả xâm phạm, thì nó lại là một vấn đề khác.

Nhưng Lặc Tề này đã cho Tô Diệu thấy rằng siêu năng lực của gã ta là phóng tia laser, và rất ít Dị Năng Giả sẽ mang trên người loại dị năng đó.

Có nghĩa là đối thủ sẽ không có năng lực chống đạn.
Về việc phải sử dụng súng như thế nào?
Hai đời Tô Diệu cộng lại cũng chỉ có một vài kinh nghiệm bắn súng, và người hướng dẫn tại trường bắn đã dạy cho hắn ta tư thế nhắm bắn cơ bản và cách mở khóa an toàn.
Dựa vào chút kinh nghiệm này thì tuyệt đối là không đủ để ứng phó thực chiến.

Nhưng may mắn là hắn có đầy đủ sức mạnh cánh tay để có thể triệt tiêu sức giật của súng, còn có tầm nhìn trên võng mạc bên trong hệ thống phụ trợ nhắm chuẩn.

Bất luận là xạ kích hay là ném xa, trên cơ bản chỉ cần hắn giơ tay lên, chỉ bằng cảm giác là có thể nhắm chuẩn.

Nhưng đáng tiếc, đối thủ cũng là kẻ lão luyện.
Lặc Tề tự nhận mình là một kẻ khủng bố, và dường như không có gì khác là một trải nghiệm chiến đấu không tệ.

Khoảnh khắc Tô Diệu bắn phát súng, gã ta đã có một dự báo được điều gì đó.

Không cần nghĩ ngợi, gã ta vội vàng nhảy ra khỏi đường súng và nhanh chóng cúi xuống để tránh tầm nhìn Tô Diệu.
Đồng thời lòng bàn tay phải của gã đã sáng lên kim mang (1), cũng đã kịp suy ra vị trí của Tô Diệu dựa trên đường đi của phát súng vừa nãy.
Mặc dù là Dị Năng Giả cấp bậc không cao, nhưng làm một chiến sĩ Lặc Tề không thể nghi ngờ là một người lão luyện.

Bằng ba phát vừa nãy gã đã suy đoán ra vị trí Tô Diệu.

Gã lập tức đưa tay ra, lòng bàn tay bắn ra một phát chùm sáng cực nóng màu vàng óng lượn vòng, nung chảy sắt thép xuyên qua thân xe của xe buýt hướng phía đó mà bay đi.
Ngay lúc đó trong cùng một giây, Lặc Tề nghe được tiếng bước chân, tiếng của một loại giầy thể thao nào đó vội vã giẫm đạp lên kim loại.
Âm thanh đến từ đỉnh đầu của gã.
Lặc Tề đồng tử co rụt lại, vội vàng quay đầu muốn phản kích.

Nhưng lại trễ rồi.

Tô Diệu từ trên mui xe thả người nhảy xuống, giữa không trung giơ súng, giống như động tác trong phim hành động đặc công cao cấp bắn ra ba phát súng.
Xem như trong quá trình từ nóc xe nhảy xuống, khung khóa trước mặt hắn ta có thể tự động lần theo đại khái phương vị mà nhắm trúng kẻ thù, hắn ta chỉ cần bóp cò là xong.
Cảm giác có điểm giống chơi trò chơi FPS mở phụ trợ hack nhắm chuẩn.
Xe khách cỡ lớn độ cao khoảng ba đến bốn mét, bằng vào thể chất Dị Năng Giả của Tô Diệu bò lên trên nóc xe không phải là việc khó.
Trước khi bắn phát súng đầu tiên, hắn ta nghĩ có khả năng đối thủ sẽ tránh được viên đạn, và đoán rằng đối thủ chắc chắn sẽ phản công theo hướng đạn đạo.

Nếu như bắn hụt ba phát súng đầu tiên, hắn ta lập tức leo lên nóc xe và nhảy từ xe buýt xuống để tấn công từ phía sau.

Đây là một chiến thuật mà hắn ta đã lên kế hoạch từ đầu.
Nhìn từ quan điểm chiến lược thì Lặc Tề đến đây đã hoàn toàn lạc hậu, nếu gã và Tô Diệu là cùng cấp độ F như nhau thì ba phát súng này sẽ không bao giờ tránh được, coi như không chết khẳng định cũng thành phế đi.
Nhưng hắn là cấp E Dị Năng Giả có ưu thế ở chỗ thuộc tính cơ sở áp chế, trong đó bao quát lực phản ứng và tốc độ cơ thể.
Lặc Tề hoàn toàn dựa vào lực phản ứng tránh đi yếu hại.

Nhưng những phần không quan trọng vẫn bị bắn hai phát.

Viên đạn xoay tốc độ cao xé da gã và máu văng ra khỏi vết thương.
Lặc Tề hừ nhẹ một tiếng, nhưng chuyển động cơ thể của gã ta không dừng lại.

Gã ta nhanh chóng quay qua góc xe buýt và trốn phía mặt trước của xe buýt, biến mất khỏi tầm nhìn của Tô Diệu một lần nữa.
Tô Diệu nhìn thấy trên người gã tràn ra máu tươi, hiển nhiên là đã bắn trúng.

Tô Diệu không có buông tha, lập tức liền cất bước truy kích.
Nhưng hắn vừa đuổi nửa bước, ngẩng đầu liếc thấy kính chiếu hậu phía trước xe buýt, thông qua kính chiếu hậu phản quang thấy được cái tên phần tử khủng bố kia, không khỏi tâm niệm cấp chuyển..
* * * Con đường ánh sáng có thể đảo ngược, một sự thật mà mọi học sinh trung học cơ sở đều biết.

Nếu bạn có thể nhìn thấy người ta trong gương, thì người ta chắc chắn có thể nhìn thấy bạn trong gương.
Tô Diệu điện quang hỏa thạch trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, lập tức phanh lại bước chân té ngửa về phía sau.
Cơ hồ ngay tại lúc hắn ngửa người ngã xuống trong nháy mắt, một chùm kim sắc xạ tuyến nóng rực sáng long lanh từ trên mặt kính phản quang bay vụt đến, gần như là bay qua sát chóp mũi của hắn.


Tô Diệu có thể sử dụng mặt của mình cảm giác được cái cỗ hơi nóng phả vào mặt kia.
Nguy hiểm tới cực độ.
Trong lòng Tô Diệu vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi.
Xem ra môn vật lý của đồng chí phần tử khủng bố này học được cũng không tệ, thế mà còn biết lợi dụng nguyên lý phản xạ mặt kính.

Phản xạ ánh sáng chín mươi độ trên gương được sử dụng để nhắm chuẩn vào Tô Diệu trong góc khuất của tầm nhìn.
* * * Đây chính là hình học đơn giản sao?
Phản ứng của Tô Diệu cũng là cực nhanh.

Hắn té ngửa về phía sau, lẩn tránh xạ tuyến, đồng thời đưa tay bắn một phát trúng cái mặt kính chiếu hậu kia.

Mặt kính theo tiếng súng vang lên chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh thủy tinh nát vụt rơi đầy trên đất.
Cứ như vậy đối phương sẽ không có cách nào lợi dụng cái gương này tiếp tục công kích hắn.
Tô Diệu nằm xuống đất, lăn lộn một vòng lập tức đứng dậy, giơ súng chỉ về phía trước.
Lặc Tề lúc này đã không nhanh không chậm từ chỗ rẽ xe buýt đi ra, hai tay bình tĩnh luồn vào trong túi quần nhìn Tô Diệu đang chĩa súng lục vào mình, cũng không có ý xuất thủ tiếp.
“Mày đã hết đạn.” Lặc Tề nói.
Tô Diệu nhướn lông mày, bóp cò súng.
Quả nhiên đúng như đối phương nói, nòng súng bên trong truyền ra tiếng vật phẩm làm bằng sắt va chạm “Cạch cạch”, không có đạn.
Lặc Tề bị bắn hai phát vào người, một phát trầy xước da và phát kia đã đục một lỗ trên vai trái của gã.

Máu chảy ra, nhưng gã ta không quan tâm, chỉ có một nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt, như thể gã đang cầm chắc tấm vé chiến thắng.
Nhưng không khó lý giải gã vì sao lại nghĩ như vậy.

Súng trong tay Tô Diệu không có đạn, dưới khoảng cách này Lặc Tề chỉ cần phát động dị năng trên cơ bản là nhất kích tất sát.

Giữa hai người không có bất kỳ cái boong-ke gì, quả thực thì thắng bại đã phân.

“Tao nhất định phải nói này, mày để cho tao rất bất ngờ.” Lặc Tề nói, “Quả thực mày vừa mới để cho tao lúng túng một lúc.

Mày còn thậm chí đáng chết hơn là đã bắn trúng tao hai phát, thật đúng là đau muốn chết.”
“Quả thật là khó tin khi nghĩ mày chỉ là học sinh.

Không hiện tại thậm chí tao đang nghi ngờ mày rốt cục có phải là một học sinh hay không nữa.”
“Chiến thuật của mày, sự phán đoán, lực phản ứng, tham chiến và khả năng tùy cơ ứng biến.

Để mà so sánh, thì mày làm cho một số tân binh bên dưới tổ chức của chúng tao trông giống như những kẻ đần.”
Gã dừng lại và hỏi, “Vì vậy, mày thực sự là một học sinh bình thường ở đất nước này? Hay là chiến sĩ đặc công của họ hoặc cái gì đó?”
Tô Diệu không nói gì, chỉ tiện tay vứt khẩu súng lục với băng đạn rỗng trong tay.
Rốt cuộc, hắn ta cũng không phải là một chuyên gia về súng ống, hắn ta thậm chí còn không biết số hiệu của khẩu súng này, chứ đừng nói rằng chỉ có bảy viên đạn trong khẩu súng.
“Không muốn nói chuyện hả? Được thôi.” Lặc Tề nhún vai, tay phải từ trong túi đưa ra ngoài, “Có điều tao đã thay đổi ý.

Những người khác sẽ làm vật hi sinh, nhưng mày? Tao sẽ giữ mày một mạng.

Nhưng từ nay về sau, mày sẽ phải nghe lệnh chúng tao.

Bất luận mày có vui hay không.”
Gã vừa nói vừa giơ tay phải lên, lòng bàn tay lại sáng lên kim mang.
Mà ngay tại cùng thời điểm đó, Tô Diệu cũng giơ tay trái mà hắn ta đã nắm chặt từ lâu, rồi ném thứ gì đó về phía trước.
Là bùa hộ mệnh.
Đó là bùa hộ mệnh mà mẹ hắn khăng khăng nhét vào trong túi của hắn trước khi ra khỏi nhà, cái mặt dây chuyền nhỏ chứa năng lượng.
Chú giải:(1) Ánh sáng màu vàng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.