Đọc truyện Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần – Chương 10: Thời Thế Đổi Thay
Mặc dù nói khoa học tự nhiên là điểm mạnh của Tô Diệu từ khi bắt đầu tiểu học, số học vật lý gì cũng đều còn không có trở ngại, nhưng nói hắn dù sao thế nào cũng không phải đại lão kỹ thuật sư!
Mình là một học sinh bảy tuổi bình thường, cũng không phải cái ông Tony Starke kia, công nghệ đen khung vỏ ngoài gì cũng quá là lợi hại rồi?
Không thể đến một cái ngón tay vàng đơn giản đến nỗi ngay cả ngu ngốc cũng sẽ biết dùng sao?
Tô Diệu tiếp sau đó tập trung sự chú ý của mình vào phần áo giáp bên phải của thanh trang bị.
Sau một thời gian ngắn, tùy chọn “Tạo ra bản vẽ” xuất hiện.
Tuy nhiên hắn càng chú ý tới cái miêu tả kèm theo bằng chữ nhỏ phía dưới tùy chọn rằng tiêu hao năng lượng 500.
Năng lượng? Năng lượng gì?
Sau khi tìm kiếm một lúc trong giao diện xa lạ này, Tô Diệu cuối cùng đã tìm thấy các từ sau “Năng lượng 573” ở góc của thanh thuộc tính trống.
Liên quan tới cái năng lượng cụ thể này là cái gì, rồi tới từ đâu Tô Diệu nửa điểm manh mối cũng hoàn toàn không có, nhưng may mà khi hắn tập trung tâm trí ở hàng chữ bên trên, tiến một bước phía dưới hiện lên cái giải thích gọi là “Năng lượng doanh thu”.
Mở ra ghi chép “Năng lượng doanh thu”, phát hiện hóa ra cái điểm năng lượng 573 ban thưởng này đến từ lúc đánh chết con Dạ Hành Quỷ trước đó mà đạt được.
Nói cách khác, đánh chết sinh vật Dị Thứ Nguyên là có thể thu được năng lượng ban thưởng, tiến tới chuyển đổi thành bản vẽ thiết kế khung vỏ ngoài áo giáp.
Cho nên vấn đề mới muốn nhắc tới, là hắn phải đi đâu để giết nhiều như vậy sinh vật Dị Thứ Nguyên chứ?
Lần này đụng phải Dạ Hành Quỷ chỉ là do quá đen đủi.
Sinh vật Dị Thứ Nguyên mà để bị lọt vào khu thành thị thực tế là cực kỳ hiếm thấy, chỉ có nhân phẩm cực kém mới gặp được.
Tô Diệu tóm lại không thể trông cậy vào lần sau lại có duyên đụng phải một cái con Dạ Hành Quỷ lạc đàn được?
Theo cách này, dường như chỉ còn cách xông vào trong cái vết nứt Thứ Nguyên nơi chui ra khắp nơi trên đất các loại sinh vật Dị Thứ Nguyên kia, mới có cơ hội giành được số lượng lớn năng lượng rồi.
Nhưng liên quan tới giới thiệu vết nứt Thứ Nguyên hắn trên mạng cũng đã xem qua, trước mắt trong phạm vi toàn thế giới vết nứt Thứ Nguyên đã biết toàn bộ bị chính phủ các nước nghiêm ngặt đem khống chế, người bình thường căn bản không có cơ hội tới gần.
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa chiều cao nguy hiểm vết nứt Thứ Nguyên, đối với mỗi quốc gia mà nói đồng thời cũng là nơi khởi nguồn tài nguyên siêu phàm, bất kỳ một cái không gian Dị Thứ Nguyên nào đều cực kỳ trân quý.
Giữa các quốc gia đều vì một ít tài nguyên cao cấp trong không gian Thứ Nguyên xảy ra chiến tranh xung đột án lệ cũng không phải không có.
Có điều đây đều là vấn đề phía sau, có thể sau này sẽ từ từ suy nghĩ.
Hiện tại hắn thậm chí cũng còn không xác định hệ thống này có hữu dụng hay không đây.
Nếu là trang bị thật đúng là toàn dựa vào chính mình chân ướt chân ráo tạo ra, đây chẳng phải là nói hắn để có thể sử dụng cái ngón tay vàng này còn không phải đi trước toàn bộ học vị cơ giới kỹ thuật sư không thể không?
Thế cũng quá nhức hết cả bi rồi.
Chả có gì mà phân vân, Tô Diệu trực tiếp lựa chọn “Tạo ra bản vẽ”.
Năm trăm điểm năng lượng lập tức bị tiêu hao, trong mấy giây bộ phận găng tay tay trái của bản vẽ khôi giáp liền tạo ra.
Nói là găng tay, nhưng thật ra là găng tay thêm vào cánh tay bộ phận cẳng tay của khung vỏ ngoài giáp tay.
Tô Diệu cẩn thận nghiên cứu một chút.
Hắn vốn cho là mình sẽ thấy rất nhiều kiến thức khoa học cao cấp trong bản vẽ này, một loạt các tài liệu cao cấp mà hắn ta không thể có được.
Kết quả là không có gì, toàn bộ trên tờ bản vẽ không có nửa điểm nơi hắn không hiểu được.
Nếu nói là công nghệ đen, chẳng thà nói là cái đồ chơi này nhìn càng giống cái mô hình lắp ráp, một cái đạo cụ của lễ hội Halloween hoặc là Anime mà bạn sẽ mặc lên để chơi SPlay.
(chắc kiểu như Cosplay)
Dường như mục đích bản vẽ này vẻn vẹn chỉ để bạn làm ra cái dáng vẻ ngoại hình.
Về phần hệ thống động lực? Kết cấu công trình? Hết thảy không có.
Dù sao bạn đem toàn bộ kiểu dáng đồ vật này ra coi như xong việc, cầm giấy dán một cái đều được.
Bạn đừng nói, cái này thật đúng là không phải nói mò.
Tô Diệu thoáng nhìn bản vẽ phía dưới cùng, thật phát hiện ra một câu giải thích nói rõ không yêu cầu vật liệu thiết kế.
Và thật sự chính là cầm giấy dán một cái ra cũng không có vấn đề gì..
Chỉ số cao của hệ thống này giảm mạnh trong tâm trí của Tô Diệu cùng với độ tin cậy của nó.
Cái thứ đồ chơi dởm này không phải là cố ý trêu đùa ta đây à?
Nhưng nghĩ lại, cái này dù sao cũng là hệ thống, bản thân là thứ không thể giải thích được bằng khoa học hay thậm chí triết học.
Vạn nhất thật hữu dụng thì sao?
Tô Diệu quyết định chí ít vẫn là cho nó một cơ hội là được rồi.
Dù sao bản vẽ đổi cũng đều đã đổi rồi, toàn bộ khuôn mẫu theo chủ nghĩa hình thức hiện ra cũng không phải đặc biệt phí công.
Về phần vật liệu nha, tất nhiên trên bản vẽ đều nói rồi “Không yêu cầu vật liệu thiết kế”, Vậy Tô Diệu quyết định là sẽ giấy dán một cái là được rồi.
Đây cũng không phải hắn thuần túy để bớt việc, mà là quả thực tương đối am hiểu.
Kiếp trước hắn từng có qua sở thích tương tự.
Đoạn thời gian kia B trạm nào đó nhìn thấy một mô giới đại lão dùng tấm bìa giấy cứng dính ra trọn vẹn áo giáp Iron Man, có thể tháo rời có thể mang mặc, cũng hiệu quả thực sự là giống như đúc trong phim ảnh bản chính thức.
Lúc đó Tô Diệu có chút ý động, dù sao khung vỏ ngoài là sự mơ mộng của đàn ông, ai lại có thể thật không yêu thích đâu?
Thế là hắn bỏ ra một lúc lâu chuyên môn nghiên cứu, nhìn giáo trình tìm kiếm bản vẽ, tự mình mua một đống giấy cứng mô hình chuyên dụng về, dựa vào giáo trình xem mèo vẽ hổ, làm đi làm lại cuối cùng rốt cuộc là cũng tạo được một bộ ra dáng áo giáp Iron Man.
Lúc đó Tô Diệu hắn hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, vì vậy hắn đã sắp xếp một tủ kính chuyên để trưng bày trong phòng ngủ.
Phàm là có người tới làm khách hắn đều muốn đặc biệt nhấn mạnh một chút tấm áo giáp này là tự tay hắn làm ra, sau đó khi khách lên tiếng ca ngợi mạnh mẽ đánh một quả rắm thúi (1).
Thẳng cho đến một ngày trong nhà đến một đứa trẻ nghịch ngợm.
* * * Haizz được rồi, chuyện của kiếp trước cũng không nhắc lại, nói nhiều rồi đều là nước mắt.
Tóm lại giấy mô hình này hắn còn tính là tương đối có kinh nghiệm, chỉ cần là làm đúng kỹ thuật giấy mô hình giống nhau có thể thiết kế được cực kỳ giống thật.
Tô Diệu quyết định đêm nay trở về trước hết lên mạng chọn món, mua một món vật liệu chuyên dụng trở lại rỗi hẵng nói.
Cửa hàng này đồ ăn lên coi như cũng nhanh, không lâu sau đồ ăn đã lên đủ.
Đối mặt với một bàn toàn đồ ăn ngon, cha mẹ hắn cũng coi như ăn ý tạm thời ngưng chiến, bắt đầu chuyển qua việc đối phó với bữa tối.
Lúc cha hắn ăn cơm miệng cũng không hoàn toàn ngừng lại.
Ông dùng ánh mắt ra hiệu đối với cái bàn vợ chồng khoảng ba mươi tuổi kia, nói “Bà xem bà một chút, thật nên học một ít vợ người ta, gái nhà người ta có bao nhiêu nữ tính kìa?”
Tô Diệu luôn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa vợ và chồng ở bàn đó.
Người phụ nữ nói chuyện toàn kiểu ỏn à ỏn ẻn, giọng điệu rất nhẹ rất nhỏ.
Mẹ hắn lẩm bẩm một tiếng, một bên gắp thức ăn cho Tô Diệu một bên nói “Giả vờ giả vịt.
Nếu là tôi mỗi ngày nói chuyện như thế với ông, ông còn không phải nổi lên đầy da gà?”
Khi đang nói chuyện dở, người đàn ông ở bàn đứng dậy và rời đi, trông như anh ấy như đang đi vào phòng vệ sinh.
Ngay sau đó, điện thoại di động của cô gái reo lên.
Chỉ thấy cô ấy nhận cuộc gọi điện thoại, dáng vẻ của cô đột ngột thay đổi và nói năng một cách tùy tiện “Đùa cái gì vậy? Có cái việc cỏn con này mà mày gọi điện thoại cho bà mày làm cái búa? Đi đi đi, bà mày đang ăn cơm.”
Cha hắn “…”
Sau một lúc lâu, chỉ thấy cha hắn yên lặng cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói nhỏ “Thời thế đổi thay, Thời thế đổi thay.”
Chú giải:(1) Đánh quả rắm thúi là kiểu vênh mặt nên sau khi được ai đó khen ngợi.
.