Chiến Vương Thương Phi

Chương 8: Số đo của hắn ta đều biết


Đọc truyện Chiến Vương Thương Phi – Chương 8: Số đo của hắn ta đều biết

Thính Vũ Các ở phía nam Vương Phủ cũng có một ôn tuyền nhỏ cho nên dù là mùa hè hay là mùa đông đều có tiếng nước chảy truyền đến, thanh âm êm tai giống như mưa phùn rả rích ngày xuân.

Trong hè cầu nhỏ, nước chảy, chim hót hoa thơm; vào đông sương trắng bốc lên giống như tiên cảnh.

Thời điểm Lâm Tuyết Nhu đi đến lập tức bị cảnh sắc này mê hoặc, nhìn cảnh đẹp trước mắt lại tưởng tượng được Chiến Cảnh Thiên ôm vào trong ngực cảm giác thật sự cực kỳ xinh đẹp.

Thời điểm hôm qua nàng nghe Phượng Bất Hối đến ở Thính Vũ Các tức giận ở trong phòng lòng nóng như lửa đốt, may mắn được Tiểu Thúy nhắc nhở nàng không giống những người khác. Suy nghĩ đến việc nàng đã từng nhìn thấy, trong mắt lộ vẻ mơ màng, gò má thoáng chốc đỏ ửng.

Giờ phút này trong Thính Vũ Các, Bất Hối cùng tiểu Huệ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không nghĩ tới có thể thấy được Lâm Tuyết Nhu đang phát xuân!

“Ngươi nói nàng đang nghĩ cái gì, như thế nào đang mùa đông mà đã bắt đầu suy nghĩ xuân.”

“Còn không phải đang nghĩ đến Vương gia, nữ nhân kia ỷ vào mỹ mạo của nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa trong phủ luôn hung hãn cực kỳ. Tiểu thư, về sau ngươi lên làm Vương Phi nhất định phải đuổi nàng đi.”

Bất Hối vuốt trán, nàng đã nói với tiểu Huệ rất nhiều lần, nàng không phải Vương Phi tương lai, hơn nữa nàng cùng Chiến Cảnh Thiên lòng dạ hiểm độc kia cũng không phát sinh một xu quan hệ, nhưng tiểu Huệ lại một mực chắc chắn nàng nhất định là Vương Phi.

“Đi thôi, nếu người đến chúng ta cũng không thể tiếp tục ở trong nhà nhìn, nếu không lại có người mắng ta vô lễ.”

Vừa mới đứng dậy tiểu Huệ đã đưa tới áo choàng Bạch Hổ quấn quanh người.


Mọi người trong Vương Phủ đều biết kiện áo choàng này làm từ da Bạch Hổ do Vương gia năm đó bắt được, sau khi trở về cho người làm thành. Sau có rất nhiều người mơ ước đều không được, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu muốn cũng bị cự tuyệt.

Điều làm tiểu Huệ cao hứng đó chính là tiểu thư có thể chủ động nói ra gặp Lâm Tuyết Nhu. Thời điểm Lâm Khả Nhi các nàng tới tìm tiểu thư lúc ấy cũng không để ý, này chứng minh, tiểu thư đã chuẩn bị vì tương lai làm Vương Phi.

Cái này nếu để cho Bất Hối biết nhất định sẽ cậy đầu của nàng ra hảo hảo gột rửa. Nàng chẳng qua là quá mức nhàm chán cho nên đối với việc đưa đến cửa này có chút nóng lòng mà thôi.

Lâm Tuyết Nhu còn đang trong mộng đẹp, đến khi Tiểu Thúy bên cạnh nhắc nhở nàng mới phát hiện Bất Hối đâng qua đây. Vừa xoay người, tươi cười liền cứng lại trên khóe miệng.

Bất Hối hôm nay một thân váy gấm đỏ thẫm càng thêm nổi bật dáng người linh lung. Trên đầu cắm một cây kim trâm bằng bạc chạm rồng, mặt trên điểm một viên bảo thạch hồng sắc khó gặp, trên mặt tràn ra tươi cười trong veo mà lạnh lùng, lộ ra một cỗ cao quý thoát tục, xinh đẹp khiến cho người ta kinh hãi!

Khiến cho nàng càng thêm kinh hãi là trên người Bất Hối đang khoác kiện áo choàng Bạch Hổ!

Cúi đầu nhìn nhìn kiện áo chồn bạc trên thân mình này vẫn làm nàng kiêu ngạo, lập tức liền trở nên chán ghét.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi phải hối hận vì khuôn mặt kia.” Lâm Tuyết Nhu ghen ghét mỹ mạo của nàng, trong lòng ác độc nguyền rủa, bất quá suy nghĩ đến sự kiện kia lại trở nên cao ngạo.

“Biểu ca thật đúng là thương tiếc tỷ tỷ, đây chính là Bạch Hổ do biểu ca chính tay bắt được chế thành, hiện giờ lại đưa cho tỷ tỷ, quả thật đối tỷ tỷ bất đồng!” Lâm Tuyết Nhu áp chế đố kỵ dưới đáy lòng cố ý làm bộ dáng nhu nhược yểu điệu nói.

Lời vừa ra khỏi miệng liền làm Bất Hối ghê tởm, toàn thân đều nổi da gà.

“Muội muội? Theo ta được biết thì ta chỉ có tỷ tỷ, thật đúng là không biết muội muội ở đâu ra, chẳng lẽ ngươi là phụ thân ở bên ngoài …….”

Bất Hối cố ý nói một nửa để cho chính nàng ta suy nghĩ. Ở nơi này, con riêng sẽ bị người xem thường địa vị cũng không bằng hạ nhân.

“Ngươi …….”

“Là Tuyết Nhu đường đột, nếu Phượng tỷ tỷ không thích kêu như vậy, thì kêu Tuyết Nhu đi.”

Đối với sự khinh thường của Bất Hối, Lâm Tuyết Nhu cảm thấy cáu giận, sắc mặt phát tím, khẽ cắn môi vẫn lại là nhịn xuống. Nàng sở dĩ kêu tỷ tỷ muội muội cũng không phải muốn cùng Bất Hối làm quen, mà là bởi vì về sau các nàng cùng gả cho Chiến Cảnh Thiên thì nên kêu như vậy, đây là thích ứng trước mà thôi.

“Không biết Lâm tiểu thư tiến đến là có chuyện gì?”


Bất Hối cũng không mời vào trong phòng, Lâm Tuyết Nhu liền đứng ở bên ngoài như vậy. Trong lòng mong đợi nhanh nổi bão đi, như vậy nàng có thể hảo hảo vận động một chút.

“Tuyết Nhu là đến chúc mừng, thuận tiện đưa chút đồ qua cho tỷ tỷ, về sau Phượng tỷ tỷ nếu là gả cho biểu ca thì chính là biểu tẩu của ta, chúng ta nên đi lại nhiều mới đúng.”

Dứt lời, lập tức có nha hoàn đưa lên mấy hộp gấm, nắp hộp gấm để lộ ra một góc. Sau khi nhìn thoáng qua trước mắt lập tức sáng lên cảm thấy thật cao hứng, trong hòm đều là thứ tốt, lần này nàng không lo không có tiền.

“Tuyết Nhu muội muội hữu lễ, tiểu Huệ thu lại đi. Còn có, đưa bánh hoa mai buổi sáng Vương gia mang tới cho Tuyết Nhu muội muội mang về nếm thử chút.”

Bất Hối trong lòng cao hứng, sắc mặt cũng trở nên tươi đẹp, mang theo Lâm Tuyết Nhu ngồi xuống bên ôn tuyền khách khí trò chuyện.

Tiểu Huệ trong lòng ngầm oán thầm, Vương gia đâu đưa tới bánh hoa mai gì, đó là nàng buổi sáng vất vả làm cho tới trưa tiểu thư không thích ăn, hiện tại lại tặng ra ngoài, đồ nàng làm sao có thể cho người đáng ghét ăn. Bất quá ngẫm lại mấy hộp điểm tâm có thể đổi lấy nhiều thứ tốt như vậy, đáng giá!

“Nơi này thật tốt, ngay cả mùa đông rét lạnh cũng ấm áp như xuân!”

“Nơi này so với nơi ở trước ấm áp hơn, hi vọng mùa hè không nóng mới tốt.”

Bất Hối đều là nói lời thật lòng, nhưng đôi khi lời nói thật cũng có thể đả thương người .

Nóng?!

Lâm Tuyết Nhu ngực thổ huyết, đây chính là địa phương tốt nhất Vương Phủ!

Đáy lòng lửa giận lập tức bạo phát lại ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười thường xuất hiện khiêu khích nói: “Biểu ca đem nơi ở của Vương Phi tương lai ban cho tỷ tỷ, chẳng lẽ các ngươi đã ngủ cùng nhau sao?”


Bất Hối ngạc nhiên!

Không phải nói nữ tử cổ đại đều cực kỳ kín đáo à? Như thế nào so với hiện đại lại vẫn táo bạo như vậy.

Thấy vậy, Lâm Tuyết Nhu khó nén vẻ đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu liếc xéo Bất Hối. Như vậy nhất định còn chưa có phát sinh qua quan hệ, nghĩ đến đã từng nhìn thấy tại cung thái hậu trong lòng một trận kích động.

Nhớ lại có lần nàng tiến cung đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu không thông báo liền xông vào, kết quả thấy được Chiến Cảnh Thiên đang thay quần áo, phía sau lưng dáng người to lớn, tinh tráng. . . . . .

Tuy chỉ thấy phía sau lưng lộ ra! Nhưng đã đủ để cho những nữ nhân khác hâm mộ .

“Ngươi biết trên người biểu ca có bao nhiêu vết thương, có ấn ký gì sao?”

“Ngươi đã nhìn thấy bộ dáng hắn không mặc quần áo sao?”

Lâm Tuyết Nhu nhớ lại cao ngạo hỏi, Bất Hối trong lòng thấy ghê tởm, cái dạng này của nàng làm nàng thật khó chịu!

Nheo lại hai tròng mắt, khóe môi khẽ nhếch, tiến đến bên tai Lâm Tuyết Nhu môi son khẽ mở: “Chẳng những xem qua, mà còn, hắn to nhỏ ta đều biết, đáng tiếc, đời này ngươi không có cơ hội biết rõ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.