Chiến Vương Thương Phi

Chương 50


Đọc truyện Chiến Vương Thương Phi – Chương 50

Bất Hối vừa mới giãn ra hai hàng lông mày lại nhíu lại, một ngày thực bất an. Đều do Chiến Cảnh Thiên.

Hôm nay, trước cửa Chiến Vương Phủ vẫn quạnh quẽ đặc biệt náo nhiệt, trong ba tầng ngoài ba tầng người vây quanh một vòng, ở giữa là Yến Tâm Nhu toàn thân xiêm y màu xanh tím, trên mặt chưa thi phấn trang điểm, tóc đen cột lỏng sau đầu, một đôi mắt sáng ngời trở nên ảm đạm không ánh sáng mà còn chứa nước mắt, cắn môi, trong tay nắm chặt một chiếc khăn lụa quỳ gối trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt một cái như là đang đợi người nào đó.

Bất Hối vừa xuất hiện, nhìn đến nàng khóc lê hoa đái vũ thương cảm, trong lòng thập phần khinh thường. Chẳng qua là một người nam nhân, đáng thấp hèn như vậy sao?

“Tâm Nhu công chúa như thế nào chạy đến trước cửa Vương Phủ quỳ? Chẳng lẽ làm chuyện gì thực xin lỗi Vương gia? Nếu vậy thì nên tìm Vương gia, tới tìm ta làm gì?” Nếu đã ra, Bất Hối quyết định nhìn xem nàng tới cùng muốn làm gì.

Yến Tâm Nhu vừa thấy Bất Hối đến đây lập tức lên tinh thần, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu cầu xin nói: “Phượng tỷ tỷ, tha thứ Tâm Nhu làm như vậy đi, Tâm Nhu chẳng qua là quá yêu Vương gia, cầu người để cho Tâm Nhu vào cửa đi, Tâm Nhu không cần phi vị, làm thiếp cũng được, van cầu người, Tâm Nhu sẽ không cùng ngươi tranh thủ tình cảm . . . . . .” Nàng vừa nói lại vẫn quỳ hướng Bất Hối bò vài bước, ôm mép váy Bất Hối khóc.

Thấy vậy, Bất Hối chán ghét lui về sau vài bước, bệnh thích sạch sẽ của nàng cũng nghiêm trọng không kém Chiến Cảnh Thiên, hiện tại hận không thể lập tức đi tắm rửa một cái, đi đi xui xẻo.

“Hu hu. . . . . . Phượng tỷ tỷ, Tâm Nhu dập đầu với ngài. . . . . .”

Bang bang ầm!

Thanh âm đầu đập trên mặt đất, cho dù trong đám người ồn ào cũng đặc biệt rõ ràng.

Bất Hối trong lòng cười lạnh, xem ra vị công chúa Yến quốc này vì Chiến Cảnh Thiên thật là có thể làm bất cứ giá nào!

Người vây xem càng tới càng nhiều, hiện tại vừa thấy tình huống này lập tức bàn luận.

“Vị tiểu nương tử này khóc thực thê thảm”

“Đúng vậy, vị đứng kia là ai, người ta là một công chúa cũng đã nguyện ý làm thiếp nàng còn muốn như thế nào? Không biết nam nhân ghét nhất nữ nhân ghen tị sao?”


“Ta xem vẫn nên đi tìm Chiến Vương gia đến đây đi, nhanh đưa Tiểu nương tử mang vào đi. . . . . .”

Người chung quanh chỉ trỏ, đem mũi nhọn đều hướng trên người Bất Hối, Yến Tâm Nhu quỳ trên mặt đất cúi đầu, trong mắt hiện lên thần sắc đắc ý, bất quá khi ngẩng đầu lại là một bộ đáng thương.

Giả vờ! Thực mẹ nó có thể giả vờ!

Bất Hối trong lòng nghĩ kĩ thuật diễn của nàng ta thật giỏi.

Bịch!

Bịch!

Lại là hai tiếng, người quỳ trên mặt đất lại nhiều thêm hai người.

Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhu!

“Phượng tỷ tỷ, Hạ Lam cũng cầu người để cho ta vào cửa đi, ta ở trong Vương Phủ lâu như vậy, sau này sao có mặt mũi lập gia đình!” Hạ Lam vẫn như cũ toàn thân áo trắng, cũng là nước mắt đầy mặt cầu xin.

“Phượng tỷ tỷ, Tuyết Nhu cùng Vương gia biểu ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau khi lớn lên liền đến vương phủ, hơn nữa đã từng thề đời này trừ biểu ca không gả cho người khác. . . . . .”

Lâm Tuyết Nhu hôm nay cũng thay đổi tính, cũng quỳ gối khóc lên.

“Có nghe được hay không? Nàng họ Phượng a!”


“A, chẳng lẽ thật là nàng, là yêu nữ kia?”

“Khẳng định, có thể từ trên bầu trời bay xuống, còn có thể làm cho tiên hạc nghe lời khẳng định là yêu nữ!”

“Cái gì yêu nữ, đó là hồ ly tinh! Chắc chắn là phù phép Chiến Vương gia!”

. . . . . .

Nghe thanh âm chung quanh chỉ trích, Bất Hối nội tâm cười lạnh. Yến Tâm Nhu thật đúng là tâm cơ thâm trầm!

Nhưng, thực thấy nàng dễ khi dễ phải không?

Kiêu ngạo đứng thẳng, sóng mắt đảo qua sắc bén, khóe mắt nhíu lại, phía dưới lập tức câm như hến hoảng sợ nhìn nàng.

Hồ ly tinh?

Rất tốt, cư nhiên lời đồn như vậy cũng nghĩ ra, xem ra nàng không giáo huấn các nàng một chút, Thiên Đô không thể nào nói nổi!

Lúc này, Chiến Nguyên từ trong phủ lấy tới một cái ghế, Bất Hối lười biếng ngồi ở mặt trên thờ ơ nhìn ba nữ nhân quỳ trên mặt đất và đám người vây xem lạnh giọng nói: “Ba vị đều muốn gả cho Vương gia?”

“Dạ! Cầu Phượng tỷ tỷ thành toàn!” Ba người đồng thanh, chờ đợi nhìn Bất Hối.


“Vì cái gì muốn thành toàn các ngươi? Ta nói rồi, chỉ cần là nam nhân của ta, cả đời cũng chỉ có thể có ta một nữ nhân!” Một câu ném ra ngoài, giữa sân mọi người đều đã kinh ngạc há to miệng. Không nghĩ tới lại có người dám can đảm thừa nhận mình ghen tị?

“Vậy ý ngươi là không đồng ý?” Ngụy trang trên mặt Lâm Tuyết Nhu có một vết rách, đối với Bất Hối chất vấn.

Nghe vậy, Bất Hối nhẹ cười: “Cho dù ta đồng ý hai người bọn họ vào cửa cũng sẽ không đồng ý ngươi!” Trong ba người, Lâm Tuyết Nhu là dễ kích động nhất, cho nên Bất Hối tính toán lấy nàng khai đao.

Quả nhiên, Lâm Tuyết Nhu nghe xong liền đứng dậy chỉ vào Bất Hối lớn tiếng chất vấn: “Ngươi có quyền gì không đồng ý? Thái Hoàng Thái Hậu đã đồng ý, Hoàng Thượng cũng chuẩn thỉnh cầu của Tâm Nhu công chúa, hiện tại cầu ngươi là nể mặt ngươi, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt. . . . . .”

“Thành sự không đủ bại sự có thừa!”

Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu trong lòng căm giận nghĩ, sở dĩ các nàng tìm Lâm Tuyết Nhu tới là vì thân phận của nàng, trước đã dặn đi dặn lại không nghĩ tới lại vẫn hỏng việc .

“Cho mặt mũi mà lên mặt? Ngươi có mặt sao? Một thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng cư nhiên không thấy thẹn đến ở trong nhà nam nhân, bây giờ còn ở trên đường cái khẩn cầu người ta cưới ngươi. Muốn nói không biết xấu hổ, hẳn là nói chính ngươi đi!” Bất Hối híp mắt chất vấn, mỗi một câu đều đâm trúng chỗ hiểm, quần chúng chung quanh nhìn Lâm Tuyết Nhu cũng mang theo vẻ khinh thường.

“Ngươi là hồ ly tinh, ta và ngươi liều mạng.” Dứt lời, Lâm Tuyết Nhu mắt lộ ra hung quang, nhổ kim trâm trên đầu xuống hướng Bất Hối đâm tới.

Ti!

Chiến Nguyên nội tâm thầm kêu không tốt, khẩn trương sai người đi vào tìm Vương gia đồng thời đứng ra che trước mặt Bất Hối.

Bốp!

Bất Hối sớm có chuẩn bị, một tay đẩy Chiến Nguyên chắn trước mặt ra, khi Lâm Tuyết Nhu đến trước người, một cái tát qua đi.

“Một tát này, là thay cha mẹ ngươi giáo dục ngươi!”

Bốp!


“Một tát này, là ngươi vũ nhục ta!”

Bốp bốp!

Bất Hối tát nàng vài bạt tai mới ngừng lại, không giáo huấn ngươi một chút cũng không biết trời cao đất rộng!

Trên mặt Lâm Tuyết Nhu lập tức sưng phồng lên, sớm thấy không rõ diện mạo vốn có, không dám tin ngồi chồm hỗm trên mặt đất hoảng sợ nhìn Bất Hối.

Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu cũng ngầm kinh hãi, các nàng không nghĩ tới Bất Hối cư nhiên dám lớn mật như thế? Cũng may, vừa rồi không có kích động!

“Vương gia đến!” Đúng lúc này Chiến Cảnh Thiên từ trong phủ đi ra.

Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu khẩn trương vẻ mặt thương cảm quỳ gối nơi đó.

“Biểu ca! Hu hu. . . . . .” Lâm Tuyết Nhu cũng từ trong cơn chấn kinh khôi phục tinh thần nước mắt lộp bộp rơi xuống dưới, lần này là khóc thực. Từ nhỏ đến lớn đều là nàng đánh người khác nào có người dám đánh nàng.

Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên nhíu mi nhìn cũng không nhìn nàng, đi đến bên cạnh Bất Hối khẩn trương kiểm tra. Vừa rồi hạ nhân nói có người lấy trâm muốn ám sát nàng sợ tới mức tim của hắn cũng bắn ra, cũng chẳng quan tâm Hoa Thiên Thần dặn, khẩn trương từ trong dược tuyền phủ thêm y phục liền chạy ra.

“Chiến Vương gia phải làm chủ cho Lâm tiểu thư!”

“Đúng vậy, nhanh bắt yêu nữ này lại!”

“Không thể bị hồ ly tinh mê hoặc!”

Người chung quanh nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên đến đây đột nhiên xuất hiện mấy người hô lên, Bất Hối giương mày lên, rốt cục tóm được người dẫn đầu.

Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên hai hàng lông mày nhăn càng chặt, hàn ý trên người dần dần dày, rất nhanh quanh thân bao phủ một tầng sát khí, nhìn mấy người vừa rồi nói lạnh giọng nói: “Yêu ngôn hoặc chúng, kéo ra ngoài chém!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.