Đọc truyện Chiến Vương Thương Phi – Chương 41
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu đem Bất Hối mang tới tẩm cung của nàng bắt đầu tìm hiểu thân phận bối cảnh của nàng, còn có khi nào thì cùng Chiến Cảnh Thiên đại hôn.
Đương nhiên, việc này Bất Hối không thể nói ra, mà sở trường của đặc công ưu tú nhất là hỏi lại, cho nên thời gian kế tiếp Bất Hối coi như hoàn toàn hiểu biết Chiến quốc và chuyện tình trước đây của Chiến Cảnh Thiên.
“Lão tổ tông, đã khai yến, hoàng thượng mời người qua.”
Hô!
Bất Hối trên mặt vẫn treo một bên cười như cũ, trong lòng lại vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thái Hoàng Thái Hậu tuy rất hiền lành nhưng nàng thật sự không biết bồi người nói chuyện phiếm như thế nào, hiện tại đã là cực hạn .
“Hoàng tổ mẫu, Bất Hối đỡ người đi.” Thông qua lần nói chuyện với nhau này Bất Hối cực kỳ thích vị lão nhân gia này. Ở trên thân thể nàng, nàng cảm nhận được loại yêu mến của bà nội đối với cháu gái. Nàng đã sống qua hai kiếp cũng chưa được hưởng tình thân, cho nên giờ phút này thái độ nàng đối Thái Hoàng Thái Hậu đã trở nên thân thiết.
“Về sau phải thường đến trong cung với hoàng tổ mẫu, hậu cung này quá mức thanh tĩnh, ngày thường đến người nói chuyện phiếm cũng không có.”
Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy Bất Hối mới phát hiện hậu cung này to như vậy quả thật quá mức thanh tĩnh. Nàng biết Chiến Cảnh Nhân chỉ cưới hai vị quý phi, nhưng tiên hoàng không phải nên có rất nhiều phi tử sao? Như thế nào một vị cũng chưa nhìn thấy?
“Hoàng tổ mẫu có thể tìm nhóm người thái phi nương nương nói chuyện phiếm?” Bất Hối đem nghi hoặc trong nội tâm hỏi lên, nghe nói phụ hoàng Chiến Cảnh Nhân năm đó rất phong lưu, hậu cung giai lệ ba nghìn đều là mỹ mạo như tiên.
Nghe vậy, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu phút chốc thay đổi, đột nhiên trở nên trắng xanh, cánh tay nắm Bất Hối run rẩy lợi hại.
Bất Hối trong lòng tò mò, xem ra trước kia trong cung khẳng định đã xảy ra đại sự bằng không sao Thái Hoàng Thái Hậu lại phản ứng như vậy?
Chiến Cảnh Nhân là con trưởng năm nay hai mươi sáu tuổi, hắn mười tuổi đăng cơ. Nói cách khác, khi tiên hoàng trên dưới hai mươi lăm tuổi liền chết, trong lòng càng ngày càng tò mò, xem ra đáp án chỉ có thể thu được từ Chiến Cảnh Thiên.
“Hoàng tổ mẫu có nghe qua quán lẩu mới khai trương trong Hoàng Thành? Ngày khác Bất Hối mang hoàng tổ mẫu ra ngoài ăn đi.” Thấy sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng ngày càng kém, Bất Hối khẩn trương nói sang chuyện khác.
“Ai! Nghe qua là nghe qua, bất quá hoàng tổ mẫu tuổi đã lớn, xuất cung một chuyến quá phiền toái, huống hồ thân phận ai gia sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mọi người, ngươi Cùng Cảnh Thiên đi thôi.” Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, bất quá vẫn là từ trong bi thương đi ra.
Bất Hối thấy trên mặt nàng tốt hơn một chút, nói tiếp: “Hoàng tổ mẫu có thể đi đó là phúc khí, ai dám rảnh rỗi phiền toái ngươi?”
Thái Hoàng Thái Hậu vỗ nhẹ nhẹ lên tóc của nàng, nhẹ cười : “Ngươi nha! Này cái miệng thực có thể nói, hoàng tổ mẫu đúng là càng ngày càng thích ngươi.”
“Nếu không như vậy, kia cái lẩu Bất Hối đã nếm qua một lần có thể biết phải làm thế nào, ngày khác Bất Hối đến trong cung làm cho hoàng tổ mẫu ăn.”
“Lời này hoàng tổ mẫu sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó không cho chống chế” Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu rốt cục khôi phục lại, khóe miệng lại tươi cười hiền lành.
. . . . . .
Hai người vừa đi vừa nói cười, rất nhanh liền đến đại điện, trong điện tất cả mọi người đã đứng chờ ở cửa, vừa thấy các nàng đến liền hành lễ.
Buổi chiều Chiến Cảnh Thiên cũng không nhàn rỗi, mang theo thủ hạ đem đạo cụ thu về, lại bồi Chiến Cảnh Nhân uống trà, liền đến bên này chờ Bất Hối, trong lòng ngầm suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể để cho nàng nguôi giận? Buổi sáng nàng nhìn hắn, lòng của hắn vẫn không yên, vừa thấy nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu đi tới vội vàng đi đến bên người nàng đứng vững.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Chiến Cảnh Thiên lấy lòng Bất Hối, khẽ cười nói: “Bất Hối tới bên cạnh hoàng tổ mẫu ngồi đi, Cảnh Thiên cũng qua đây đi.”
“Dạ, hoàng tổ mẫu”
“Dạ, hoàng tổ mẫu”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tươi cười càng sâu, nàng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt tôn nhi này lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy.
Bởi vì Bất Hối nói câu kia với hoàng tổ mẫu, nội tâm Chiến Cảnh Thiên cũng là vui mừng đến nở hoa, nếu đều đã đổi lại cách xưng hô, như thế hôm nay có phải hay không. . . . . .
Sau khi đám người Hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu, Bất Hối ngồi xuống, các đại thần phía dưới, gia quyến, sứ thần các quốc gia cũng ngồi xuống.
Lâm Tuyết Nhu không cam lòng nhìn Bất Hối ngồi ở trên cùng Chiến Cảnh Thiên, trên mặt bộ dáng như ăn phải con ruồi, mà Hạ Lam ngồi bên cạnh nàng sắc mặt cũng rất kém. Buổi chiều các nàng buông tha cơ hội đi lấy lòng Thái Hoàng Thái Hậu là giành chỗ ngồi này.
Vị trí chỗ này là Chiến Vương Phủ, bàn chính giữa là lưu cho Chiến Cảnh Thiên, hai người các nàng chiếm cứ vị trí hai bên, chỉ sợ rời đi sẽ bị Bất Hối cướp, nhưng hiện tại hai người kia lại ngồi ở phía trên.
Kỳ thật, khi Thái Hoàng Thái Hậu vào liền thấy được tình huống các nàng bên này, cho nên mới cố ý đem Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên kêu lên. Nàng rất thích Bất Hối, hơn nữa, bằng vào hiểu biết của nàng đối với tôn nhi của mình, hắn sẽ không cho phép Lâm Tuyết Nhu hay Hạ Lam ngồi ở bên người hắn. Như vậy, ở trên đại điện chẳng khác nào đánh Hữu tướng cùng phủ Tướng quân hai cái bạt tay, đối hắn về sau cũng không có lợi.
Chiến Cảnh Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn một lòng đều ở trên người Bất Hối, nhưng từ khi nàng tiến vào đại điện ngồi xuống cũng chưa từng nhìn hắn một cái.
“Chiến Vương gia đây là đang làm gì?” khi Bất Hối vẫn đang chú ý nhìn sứ thần Phượng quốc của nàng đột nhiên bị hắn cầm tay, giật cũng không ra, nàng dùng lực hắn cũng dùng lực, chỉ có thể nhỏ giọng chất vấn.
” Thực xin lỗi, bản ——” biểu tình trên mặt Chiến Cảnh Thiên cực kỳ cổ quái, mơ hồ lộ ra một tia khó xử. Hắn đời này chưa từng nhận lỗi với người nào, phải mất cả buổi mới có dũng khí mở miệng: “Ta không nên để cho Nguyên Bích cố ý té bị thương bức ngươi thay nàng lên sân khấu, là ta sai lầm rồi, đừng nóng giận nữa được không?”
Hiển nhiên, càng nói càng lưu loát, một hơi nói hết.
A!
Bất Hối kinh ngạc đến miệng cũng đã mở ra, hoảng sợ nhìn sắc mặt Chiến Cảnh Thiên khẽ biến thành đỏ, không bị đánh tráo đi? Lời này cư nhiên có thể từ miệng vị gia này nói ra?
“Đem miệng khép lại.”
Chiến Cảnh Thiên buồn cười đem miệng nàng đang mở ra khép lại, nói ra trong lòng thoải mái hơn. Từ khi gặp nàng, hắn đã làm quá quá nhiều chuyện không có khả năng.
“Ôi! Chiến Vương gia đây là hát tuồng nào? Bất Hối cũng không dám tức giận với Vương gia.” Tuy Bất Hối cảm thấy kinh ngạc, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ hắn đơn giản như vậy.
Chiến Cảnh Thiên rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe nàng nói như vậy nhất định là đồng ý tha thứ hắn. Chẳng qua với hiểu biết của hắn, nữ nhân này nếu chưa trả thù được thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Nghĩ đến đây, trong hai mắt lạnh lùng lộ ra ý cười tà mị, nhẹ nhàng nhếch miệng nhích lại gần nàng, thì thầm nói: “Đêm nay, tùy ý ngươi xử trí!”
Oanh!
Thiên lôi cuồn cuộn!
Lời này nghe như thế nào cũng giống như phi tử chờ được sủng hạnh?
Bất quá, một câu kế tiếp của nàng càng thêm cường hãn, chỉ thấy nàng lộ ra hai cái răng khểnh một bộ đại gia nói: “Chẳng lẽ chỉ có đêm nay?”