Chiến Vương Thương Phi

Chương 13: Bị xem thường


Đọc truyện Chiến Vương Thương Phi – Chương 13: Bị xem thường

“Nhị vị mời vào bên trong.”

Tiểu nhị theo bản năng lui về sau, để hai người bọn họ đi vào. Cái quán rượu này nhìn rất nhỏ, nhưng bên trong lại có những khu phân biệt.Tiểu nhị mang theo bọn hắn bảy chuyển tám chuyển cực kỳ nhanh thì tới một địa phương khác.

Hoắc!

Khá thật, vừa tiến vào địa phương trước mắt rộng như một bãi bóng lớn, quán rượu nhỏ bên ngoài chỉ là ngụy trang.

“Thuộc hạ tham kiến chủ tử!” Bọn hắn vừa tiến đến, một người mặc đồ đen tuyền trước mắt quỳ trên đất.

“Đứng lên đi! vào bên trong nói.”

Sau cùng chỉ còn Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên, chưởng quầy cùng đi vào mật thất, vừa tiến vào lập tức hướng hắn bẩm báo: “Sở Mạc quả thật hôm qua đã tới kinh thành, hiện tại ở trong Bát Tiên lâu, thuộc hạ đã phái người qua, đối phương rất có thành ý nhưng cũng cực kỳ cảnh giác nhất định phải nhìn thấy chủ tử mới bằng lòng nói chuyện hợp tác. Mặt khác, hữu tướng đại nhân, Binh Bộ Thị Lang, tướng quân phủ đều có hành động.”

Người nói chuyện vẻ mặt lo lắng nhìn mặt Chiến CảnhThiên đang âm trầm, không biết hôm nay chủ tử làm sao có thể đột nhiên đến chỗ này? Chẳng lẽ có vấn đề? Thời điểm hắn đang nghi hoặc Chiến Cảnh Thiên mở miệng : “Chuyện này ta sẽ an bài, các ngươi tiếp tục phái người theo dõi hắn, trước tiên lấy cho ta chút bạc.”

“Vâng”

Phốc xuy!


Thời điểm hắn nói đến bạc Bất Hối trong lòng cười ngất, cảm thấy vị gia này hùng hổ như vậy chính là đến đòi bạc! Hắn chẳng lẽ không biết như vậy cực kỳ dọa người sao?

Thời điểm chưởng quầy nghe được Chiến Cảnh Thiên nói muốn bạc rõ ràng dừng một chút, hơi chần chờ lại ngay lập tức xuống chuẩn bị

“Đi thôi!”

Sau khi lấy bạc không nói bất luận cái gì, cũng không dừng lại trực tiếp ly khai. Sau cùng chưởng quầy rốt cục cũng hiểu gia thật sự đến lấy bạc, còn tưởng là đại sự gì!

Ra ngoài, Chiến Cảnh Thiên mang Bất Hối thẳng đến cái tiệm vũ khí kia đem mấy thứ vũ khí nàng xem kia đều mua, giống như chưa hết giận lại chọn thêm vài thứ.

“Cầm!”

Thời điểm tính tiền xuất thủ hào phóng lấy ra một tấm ngân phiếu trực tiếp quăng trước mặt chủ quán, cũng không quay đầu lại li khai.

Bất Hối nội tâm buồn cười, vị gia này chẳng lẽ không biết hành động này của hắn có bao nhiêu ngây thơ sao!

Bất quá nhớ tới ngân phiếu chưởng quầy cho hắn ở tửu quán kia, con mắt vừa chuyển, trong lòng xốc lại tính toán, đối với Chiến Cảnh Thiên phía trước nói: “Ta còn có rất nhiều đồ chưa mua.”

Buổi sáng hắn đắc tội với nàng, cho nên, đánh không lại hắn liền tiêu hết tiền của hắn!

“Được.”

Chiến Cảnh Thiên thấy Bất Hối hưng trí rất cao, tâm tình không lí do trở nên vui vẻ, thả chậm cước bộ đi theo phía sau nàng.

Nàng mua đồ hắn trả tiền, rất nhanh trên tay nàng cầm đầy đồ đủ các loại kiểu dáng. Nhìn nhìn đại gia mặt không chút thay đổi theo ở phía sau khẳng định là không sẽ giúp nàng, dứt khoát mướn một chiếc xe đẩy bỏ đồ lên tiếp tục càn quét.

Đồ chơi làm bằng đường, mứt quả, thịt dê lại đến các loại trang sức, y phục còn có tranh ảnh, chỉ cần nàng cảm thấy mới lạ thì sẽ mua toàn bộ.

Mấy thứ này nàng cũng không biết mua để làm gì, chỉ là cảm thấy sảng khoái.

Ở hiện đại vốn cho rằng trúng giải thưởng lớn là có thể điên cuồng mua sắm, không nghĩ tới tự nhiên xuyên qua. Sau khi xuyên qua các loại không hài lòng vẫn đè nặng ở trong lòng nàng, trải qua ngày hôm nay rốt cục đều đã phát tiết ra ngoài.

Quay đầu nhìn lại Chiến Cảnh Thiên cũng đặc biệt thuận mắt, đều nói thời điểm nam nhân trả tiền là đẹp trai nhất, lời này quả nhiên không có nói sai!

“Ta đói bụng, ăn ở đây đi.”


Hoàng Thành Chiến quốc quy mô quá lớn, hôm nay nàng mới dạo được một nửa, bất quá phía sau cũng không có gì hứng thú. Đến cửa Bát Tiên lâu, nhìn bên ngoài trang hoàng cùng tên này liền biết đây khẳng định tương đương với nhà hang cao cấp năm sao ở hiện đại, vừa lúc Sở Mạc mà Chiến Cảnh Thiên muốn tìm ở nơi này, nhất cử lưỡng tiện.

Ánh mắt Bất Hối đều bị trang hoàng của Bát Tiên Lâu hấp dẫn, không chú ý tới Chiến Cảnh Thiên đi theo phía sau nàng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra! Nữ nhân đi dạo phố đúng là so với hắn mang binh đánh giặc còn mệt hơn. Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện đi chém giết cùng địch nhân.

“Nơi này quả nhiên không tệ, tiểu nhị, đem đồ ăn trên bảng này mỗi cái làm một phần.”

Thời điểm Bất Hối đi dạo phố là trạng thái hưng phấn cho nên không cảm thấy đói, vừa ngồi vào nơi này bao tử đã bắt đầu kêu lên. Nhìn trang hoàng cùng hương vị bay ra cảm giác cũng không tệ, dù sao nàng cũng không cần trả tiền dứt khoát phải lãng phí một phen.

Trong tiệm, tiểu nhị thấy hai người sau khi ngồi xuống hờ hững bước qua, lười biếng đưa ra thực đơn hơi chút trào phúng nói: “Vị gia này, đây là thực đơn của chúng ta, nhị vị trước nhìn qua, lượng sức mà gọi. Ngoài ra, chỗ ngồi này là có thu phí, phí thấp nhất là năm trăm lượng bạc .”

“Uh`m? Có ý tứ gì?” Bất Hối nghi hoặc nhìn thực đơn, nàng như thế nào vẫn không hiểu.

Tiểu nhị nhìn ánh mắt ngu ngốc của nàng, nói thẳng ra: “Bên kia có khu phổ thông, ta xem nhị vị vẫn lại là ngồi ở bên kia có vẻ thích hợp.”

Mẹ kiếp! Bất Hối trong lòng thầm mắng, đây là bị người xem thường sao!

Sắc mặt lập tức lạnh xuống, vừa muốn phát tác, nhìn đến đối diện sắc mặt Chiến Cảnh Thiên tối sầm xuống trong lòng nàng liền cân bằng. Một người đường đường là Chiến thần Vương gia uy chấn thiên hạ cũng bị xem thường, còn có cái gì không cam lòng!

Áp chế nộ khí trong lòng chờ xem vị gia này xử lý như thế nào, có thể hay không trực tiếp đem tiệm này đập bể?

“Đi ra đi! Ăn không nổi lại vẫn tiến vào, cũng không nhìn xem Bát Tiên Lâu là nơi các ngươi có thể tùy tiện vào à?”

“Các ngươi, các ngươi như thế nào có thể đối đãi khách hàng như vậy, cho dù chúng ta chỉ uống một chén cháo ngươi cũng không được đối với chúng ta như vậy.”


“Hừ! Không thấy trên này viết gì sao, tiêu phí kim ngạch không vượt qua ba mươi lượng bạc không thể đi vào.”

Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên còn chưa nói gì đã thấy bên kia đang cãi nhau, thanh âm là từ khu phổ thông truyện tới, một đôi tiểu phu thê tiến vào tiệm gọi một bát cháo cư nhiên bị đánh ra ngoài.

Hai người kia ăn mặc cũ nát, sợ hãi rụt rè thấp giọng cầu xin nhưng trong mắt không có một tia sợ hãi mà lại có chút khinh thường, điều này khiến cho Bất Hối thấy hứng thú.

“Dừng tay, nhị vị này là khách của chúng ta.” Ngay tại thời điểm hai người kia định rời đi Bất Hối đem các nàng gọi lại.

“Vị gia này, hai vợ chồng chúng ta cám ơn người, bất quá cơm này chúng ta sẽ không ăn, thái độ kém như vậy đồ ăn có thể ăn ngon đến đâu.” Hai người rõ ràng châm chọc khiêu khích Bát Tiên Lâu, một đám tiểu nhị xung quanh tức giận đến lộ ánh mắt phun ra lửa.

Bất Hối không để ý, hôm nay Bát Tiên Lâu đã để cho nàng khó chịu, không giáo huấn một chút thì không phải là nàng. Cười nhạt nói với đôi tiểu vợ chồng kia: “Ta muốn ngươi lưu lại nhìn xem đồ ăn nơi này có phải hay không cùng nhân phẩm một dạng thối nát!”

Nghe nàng nói xong, tiểu nhị kia lập tức đến đây hét lớn: “Được lắm! Thì ra là kết phường nháo sự.”

Nghe vậy, Bất Hối trong lòng cười lạnh, thực tưởng nàng dễ khi dễ sao?

Mày đẹp hơi hơi nhăn lại, một cỗ áp lực vô hình phóng ra, lạnh giọng ra lệnh: ” Gọi chưởng quầy tới đây, nếu không đừng trách gia đập bể tiệm của các ngươi!”

Tiểu nhị tâm lộp bộp một chút, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, hắn hẳn không phải chọc vào người không nên chọc rồi chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.