Đọc truyện Chiến Vương Long Phi – Chương 17: Khoe khoang
Bên trong gian phòng trăm vị cư*, Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân, Thái tử phi, Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã, tứ hoàng tử Bách Lí Linh của Đông Lạc quốc, hoàng đế Thương Lộ quốc Mặc Lam, Thái tử Vân Hòa quốc Kì Dương, Lôi vương gia Hách Liên Hiểu của Thiên Phổ quốc, Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh cùng với Phong vương Liễu Thừa Phong của Nam Trấn quốc, mười người vây quanh một cái bàn mà ngồi, ám vệ tùy tùng cũng được phân bố các nơi trong gian phòng.
(*trăm vị cư: mình nghĩ chắc là phòng khách rộng lớn sang trọng nhưng mà thời cđ nên không biết dịch thế nào, để nguyên văn cho lành ((: )
“Ba năm đã qua, thành Long Ngự này vẫn phồn hoa như trước.” Nhìn bên ngoài cái cửa sổ đã được mở ra, đám người trên đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng tiểu thương rao hàng, rất náo nhiệt. Liễu Thừa Phong một tay cầm chén trà, một tay phe phẩy chiết phiến, cười đến rất phong lưu.
“Phong vương quá khen. Thành Long Ngự này dù có phồn hoa sao có thể so sánh với Nam Trấn quốc phong tình.” Đô thành của quốc gia mình được người khác khích lệ, làm thái tử, Mặc Sĩ Lưu Vân tự nhiên cũng cao hứng.
“Tất nhiên không thể so với.” Vốn là Mặc Sĩ Lưu Vân nói một câu khách sáo, nhưng lại làm cho Liễu Thừa Phong huênh hoang, Mặc Sĩ Lưu Vân đang cười ôn hòa, trên mặt liền cương lại, trường hợp này nhất thời có chút xấu hổ .
“Phong vương nói lời này có ý gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, mắt tà lạnh liếc nhìn Liễu Thừa Phong, rồi lại giống như không thèm để ý, cúi đầu uống trà.
“Ha ha, Chiến vương chớ trách, là bổn vương nói sai. Bất quá cảnh quan ở thành Long Ngự này, trong lòng bổn vương, đúng là so với Nam Trấn quốc ta đều kém vài phần.” Một chút cũng không kiêng kỵ hàn quang trong mắt Mặc Sĩ Lưu Thương, Liễu Thừa Phong cười ha ha.
Nghe được Liễu Thừa Phong nói nửa câu đầu, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương có chút dịu đi, nhưng đến nửa câu sau vừa nói ra, sắc mặt hai người so với lúc trước càng đen hơn. Cái này xem như khiêu khích sao?
“Phong vương từng đi qua đô thành Đông Lạc chứ?” Bách Lí Linh đôi mắt hoa đào, thấy vậy cũng xen vào.
“Chưa từng.”
“Nam Trấn quốc xác thực là có phong tình, nhưng nếu Phong vương có thể đi đến đô thành Đông Lạc ta du ngoạn, bản điện cam đoan, cho dù là Phong vương cũng sẽ vui đến quên cả trời đất.”
Bách Lí Linh lời vừa nói ra làm cho sắc mặt Liễu Thừa Phong cứng đờ. Long Chiến Nhã không khỏi liếc nhìn Bách Lí Linh, lập tức lắc đầu, cái này là biểu tình quen thuộc của tên giả nhân giả nghĩa kia đây mà*, đúng là làm cho người ta buồn nôn a, rõ ràng có bảy phần giống nhau, lại bất quá cũng chỉ giống một phần vạn phong tư của người nào đó, đáng tiếc.
(*……: tên kia sẽ xuất hiện trong những chương sau, đóan thử nhé ((: )
“Xem ra hai vị không có gặp qua Vân Hòa quốc bốn mùa hoa khai cảnh đẹp a.” Kì Dương làm bộ dạng như thực cảm thán, tươi cười ôn hòa trên mặt vẫn như cũ.
Long Chiến Nhã hắc tuyến. Nhóm người này đang ở đây so đô thành của quốc gia nào đẹp hơn thôi sao? Nghiêng đầu nhìn Mặc Lam nãy giờ vẫn im lặng, phát hiện hắn cũng không có ý muốn nói điều gì, rồi lại đảo qua nhìn về phía hai người Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh.
“Vân Hòa quốc mặc dù bốn mùa hoa nở, nhưng thời tiết lại nóng bức. Long Ngự quốc nằm ở phía bắc, mùa đông lãnh liệt. Nam Trấn và Đông Lạc ở phương tây, nhiều sa mạc, khô hạn dị thường. Thương Lộ quốc là trung tâm của ngũ quốc, rừng rậm rất nhiều. Thực ra Ảnh cảm thấy Thiên Phổ xuất phát từ phía đông ven biển là nơi thích hợp nhất cho nhân loại ở lại.” Hách Liên Ảnh không chậm không vội nói ra một tràng, cuối cùng cũng là nâng quốc gia của chính mình lên, mà vẻ mặt của Hách Liên Hiểu thì ôn nhu ngồi ở một bên, không nói gì.
Sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương rất không tốt, lại nề hà* không thể phát tác.
(*nề hà: ngại)
“Nghe qua chư vị nói chuyện, bản cung thật là muốn đi chứng kiến một phen.” Vẻ mặt Thái tử phi khát khao nói.
Khóe mắt Long Chiến Nhã giật giật. Nữ nhân này có thể không cần phụ như vậy đi? Nàng còn ngại dọa người chưa đủ sao?
“Chiến Nhã cũng hiểu được chư vị nói đúng. Có câu nói, ‘Kim oa Ngân oa không bằng ổ chó nhà mình’. Quốc gia khác dù cho phong cảnh có đẹp mê người đi nữa, chung quy cũng không thoải mái bằng nhà mình. Chư vị cảm thấy Chiến Nhã nói đúng không?” Long Chiến Nhã lóe lóe nhãn tình, nhìn quét một vòng.
“Tuy nói Long Ngự ta phương Bắc, mùa đông quả thật rét lạnh nhưng ngày đại tuyết, tuyết rơi tán loạn mà tráng lệ, tuyết mịn mà ôn nhu, tinh xảo như vậy người ngoài sao có thể lý giải hết được. Tuệ Dĩnh công chúa nếu có rảnh, không bằng mùa đông đến Long Ngự du ngoại một chuyến, Chiến Nhã nhất định cùng công chúa thưởng thức cái mỹ lệ của Long Ngự ta.”
Long Chiến Nhã nói xong lại làm cho Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương viên mãn mà người khác thì khó chịu. Ổ chó? Nhọc cho nàng dám ở trước mặt hoàng thất các nước mà hình dung như thế.
“Vương phi nói lời ấy sai rồi. Cảnh tuyết này cũng không phải ngày nào cũng đều có, đã không có tuyết, Long Ngự bình thường này thì có cái gì đẹp mà đáng xem?” Hách Liên Ảnh không thể không bội phục Long Chiến Nhã khéo lưỡi khéo miệng.
“Long Ngự ta mùa đông bi thương, mùa hạ nhiệt liệt, mùa xuân ấm áp, mùa thu tiêu điều, bốn mùa tương phản cảnh trí, trên Vạn Dạ trên đại lục này sở hữu độc nhất phong tình. Nếu bốn mùa hoa đều nở, thì làm sao có người biết quý trọng khi nó xinh đẹp vào xuân vào hạ? Chỉ có thưởng thức qua nhiều loại hoa có sắc đẹp phai dần rồi tàn lụi như lá khô trên đất, mới càng cảm thấy vui sướng khi trăm hoa nở rộ, lá cây đâm chồi. Chỉ có mất đi, mới hiểu được cái gì là quý trọng.”
Cả gian phòng chìm vào trầm mặc. Chỉ có mất đi, mới hiểu được cái gì là quý trọng sao?
“Ha ha, Chiến vương phi quả nhiên học rộng hơn người, bổn vương tự thấy mặc cảm, kính vương phi một ly.” Liễu Thừa Phong nâng tay, uống một hơi cạn sạch.
“Không dám.” Không buồn không vui, dường như chuyện người khác khích lệ là thật bình thường, Long Chiến Nhã lạnh nhạt nâng chén, uống cạn.